CHƯƠNG 6
Cùng. . . . . . Cùng loại người. . . . . .
Bắc Thần Quang Vũ nuốt nước miếng, chớp chớp hàng lông mi nồng đậm, vô tội cười, lộ ra hai cái răng nanh đáng yêu, bộ dáng thiên chân khả ái, nói: “Phụ hoàng, Vũ Nhi không hiểu.” Nói xong thân mình còn vặn vẹo, ý đồ thoát khỏi cánh tay Bắc Thần Mặc Hoàn đang khóa lấy hắn.
Cặp mắt màu vàng liếc hắn một cái, sau đó Bắc Thần Mặc Hoàn buông tay ra, nhẹ cười ngồi lại trên long ỷ vừa mềm lại lớn kia, ngón tay thon dài cuộn một lọn tóc thả bên hông lên chơi đùa. Bắc Thần Quang Vũ nhìn sợi tóc đen nhánh bóng mượt kia trượt qua giữa ngón tay xinh đẹp trắng nõn và chiếc nhẫn ngọc lục bảo kia, giống như dẫn theo một tia yêu mị, làm cho ánh mắt hắn có chút kìm lòng không đậu nhìn theo.
“Ha hả, ” Bắc Thần Mặc Hoàn bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, Bắc Thần Quang Vũ lúc này mới có chút mặt đỏ dời ánh mắt đi. Chỉ nghe Bắc Thần Mặc Hoàn nhẹ giọng hỏi, “Vũ Nhi có từng đi đánh săn chưa?”
“n? Săn thú? Không có. . . . . .” Ngay cả gà cũng chưa giết lần nào. Bắc Thần Quang Vũ tưởng tượng một chút mình một tay lấy thái đao một tay xách một con gà máu chảy đầm đìa, không khỏi rùng mình một cái. A di đà phật, muốn ăn thịt gà vẫn là đi siêu thị mua sẵn thì tốt hơn. . . . . .
Bỗng nhiên cằm lại bị giữ chặt, Bắc Thần Quang Vũ mới từ trong tưởng tượng hồi phục tinh thần lại, thấy Bắc Thần Mặc Hoàn hơi hơi nhíu đôi mi đẹp hỏi: “Suy nghĩ cái gì? Trẫm vừa rồi nói có nghe thấy được?”
“Ách, cái gì?” Bắc Thần Quang Vũ ngượng ngùng gãi gãi cái ót.
Cằm bị thô bạo nắm lấy, Bắc Thần Quang Vũ đau nước mắt thiếu chút nữa chảy ra, đôi mắt đen nhánh nhất thời thủy quang liễm diễm, hắn bị bắt ngẩng đầu nghênh hướng đôi mắt nguy hiểm màu vàng lợt đang nheo lại kia, chỉ nghe Bắc Thần Mặc Hoàn thanh âm trầm thấp thản nhiên nói: “Khi trẫm nói chuyện đừng thất thần.”
Bắc Thần Quang Vũ liên tục gật đầu, làm ra bộ dáng tiểu hài tử ngoan ngoãn, trong lòng lại oán thầm Bắc Thần Mặc Hoàn chuyên chế bá đạo.
Bắc Thần Mặc Hoàn nhìn lướt qua vẻ mặt của hắn, lúc này mới hơi chút vừa lòng buông hắn ra, tiếp tục nói: “Cuộc săn bắn hoàng gia ở Túng Hợp sơn cuối tháng này ngươi theo trẫm tham dự.”
Cuộc săn hoàng gia?! Vậy phải đi săn thú? Nhưng mà, hắn căn bản không biết bắn cung cưỡi ngựa. . . . . . Làm sao bây giờ? Nghĩ đến đây, Bắc Thần Quang Vũ trong lòng một trận phát sầu, trên mặt cũng không dám biểu hiện ra ngoài, vốn dĩ Bắc Thần Quang Vũ là biết cưỡi ngựa, —— bằng không cũng sẽ không bởi vì cưỡi ngựa mà ngã xuống làm cho linh hồn hắn đến được đây, nhưng thân là người hiện đại nhân như hắn đây ngay cả ngựa chính hiệu còn chưa gặp qua, đến lúc đó không phải là lộ tẩy hết sao? Không được, hắn phải hảo hảo nghĩ biện pháp. . . . . . Không biết hiện tại đụng chuyện cuống lên mới lo ôm chân Phật bắt đầu học còn kịp không. . . . . .
“Suy nghĩ cái gì?” Thanh âm tao nhã trầm thấp bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi bên tai.
“Học cưỡi ngựa. . . . . .” Bỗng nhiên mới phản ứng lại đây, Bắc Thần Quang Vũ vội vàng che miệng mình, đôi mắt to tròn tròn chậm rãi có chút cứng ngắc nhìn về phía Bắc Thần Mặc Hoàn đột nhiên tới gần, vẻ mặt bí hiểm nhìn hắn.
“Ta. . . . . . Ý của nhi thần là nói, ân, lần trước sau khi ngã bị thương, đã lâu không cưỡi ngựa , nhi thần sợ là đã quên hết , cho nên muốn đi. . . . . . Hảo hảo luyện tập, ân, luyện tập.” Bắc Thần Quang Vũ bị cặp mắt màu vàng lợt tà mị kia nhìn đến nỗi tâm hoảng, lung tung tìm lý do che dấu, sau nghĩ lại, trong lòng lại cảm thấy thật ra đây là một cái cớ không tồi, có thể quang minh chính đại học cưỡi ngựa, nói xong chính hắn cũng khẳng định ngẩng đầu lên.
Bắc Thần Mặc Hoàn nhìn hắn, bỗng nhiên nhíu mày, lại ngồi thẳng trở lại, chậm rãi mạch lạc nói: “Nếu đã như vậy, thế chuẩn cho ngươi mỗi ngày đến mã trường phía sau Ngự hoa viên luyện cưỡi ngựa.”
Bắc Thần Quang Vũ trong lòng vui vẻ, cao hứng liên tục gật đầu, cuối cùng, như giờ mới nhớ tới, tạ lễ nói: “Tạ ơn phụ hoàng.”
Bắc Thần Mặc Hoàn phất tay một cái, nói: “Đi đi.”
Bắc Thần Quang Vũ vốn đã ước gì sớm đi được một chút, vội vàng nói: “Dạ, nhi thần cáo lui.”
Ra khỏi Kiền Nguyên cung, Bảo công công đợi ở cửa, thấy Bắc Thần Quang Vũ đi ra, vội nghênh tiếp, vừa đánh giá thần sắc hắn, vừa hỏi: “Vương gia hết thảy đều thuận lợi?”
Bắc Thần Quang Vũ cười tủm tỉm nói: “Thuận lợi thuận lợi. Đi, Bảo công công, chúng ta đến mã trường đi.”
“Mã trường?” Bảo công công sửng sốt một chút, hỏi, “Vương gia, đến mã trường làm gì ạ?”
“n? Đương nhiên là luyện cưỡi ngựa rồi!” Bắc Thần Quang Vũ kéo Bảo công công hướng về phía trước, nói đến cưỡi ngựa, tâm tình hắn hiện tại chính là hưng phấn cùnglo lắng, dù sao đối cưỡi ngựa hắn vẫn là hiếu kỳ lắm, không biết cảm giác ngồi trên lưng ngựa rong ruổi có phải tự do thích ý như tiểu thuyết tả hay không. Tưởng tượng đến ngựa cao lớn hí vang, còn mình ngồi trên lưng ngựa tư thế oai hùng toả sáng, oa, sẽ đẹp trai lắm! Hắn cũng có chút khẩn cấp .
“Ai, Vương gia, từ từ, từ từ.” Bảo công công một phen ngăn lại Bắc Thần Quang Vũ bị kích động, xoa xoa mồ hôi toát ra trên trán toát ra, thấy Bắc Thần Quang Vũ đang lườm gã, vội vàng nói, “Vương gia, ngài phải về Bảo Khánh Cung thay kỵ trang [ đồ mặc để cưỡi ngựa] trước a!”
Bắc Thần Quang Vũ cúi đầu thấy trên người mình một thân y bào chính thức, ngượng ngùng cười cười, nói: “Ha hả, cũng phải ha, ta quên. Chúng ta đi nhanh đi.”
Bảo công công bất đắc dĩ, đành phải dắt Bắc Thần Quang Vũ lên kiệu, lại bảo tiểu thái giám khiêng kiệu nhanh cước bộ về Bảo Khánh Cung.
Đổi xong một thân kỵ trang tới mã trường phía sau Ngự hoa viên, nhìn thấy hàng rào gỗ cao đến nửa thân người rộng lớn bao lấy bãi cỏ xanh mượt dùng để phi ngựa, Bắc Thần Quang Vũ cũng không khỏi ngẩn người, không thể tưởng được Bắc Thần hoàng tộc cũng tạo một mã trường lớn như vậy trong hoàng thành, quy mô lớn ơi là lớn.
Ngoài hàng rào không xa chính là mã phòng, giờ phút này truyền đến từng tiếng ngựa hí vang.
Bắc Thần Quang Vũ xoa tay, đang định hướng về mã phòng, bỗng nhiên từ phía xa xa truyền đến một trận vó ngựa, quay đầu lại nhìn xung quanh nơi bãi cỏ, chỉ thấy một tuấn mỹ thanh niên mặc kỵ trang màu trắng cưỡi một con ngựa cũng trắng hướng mã phòng về chạy tới.
Mái tóc đen nhánh của thanh niên dùng bích vân trâm cố định thả trên vai, tuấn mi lãng mục, mũi cao thẳng, đôi môi hé ra một nụ cười, khí chất ôn hòa nho nhã, tư thế ngồi trên lưng ngựa lại toả sáng oai hùng hiên ngang khí thế, một thân kỵ trang màu trắng rất hợp với sự phong thần tuấn lãng của người này, trong mắt Bắc Thần Quang Vũ, hai chữ: điển trai! [nguyên văn là một chữ: suất!]
Thanh niên áo trắng kia rất nhanh tiến đến trước mắt, thấy Bắc Thần Quang Vũ cũng là một thân kỵ trang, còn có Bảo công công phía sau hắn, rất xuất sắc ngừng con ngựa, xuống ngựa đi đến trước mặt Bắc Thần Quang Vũ, cúi đầu thấy được hồng long ngọc bội tượng trưng thân phận hoàng gia hoàng tử hắn đeo ở thắt lưng, mỉm cười, hành lễ nói: “Thần Mộc Định Vân bái kiến Trữ quận vương.”
Vậy ra hắn chính là đương kim phụ tế trẻ nhất, Mộc Định Vân, bạn từ nhỏ của Bắc Nguyệt hoàng đế cùng hiện giờ là trọng thần trong triều. Bắc Thần Quang Vũ từng nghe không ít chuyện có quan hệ với Mộc Định Vân, tỷ như nói tướng mạo của hắn so với Phan An còn ngọc thụ lâm phong hơn, tỷ như nói tài hoa của hắn hơn người thủ đoạn nhất lưu, tỷ như nói hắn khiêm khiêm nho nhã ôn nhuận như ngọc, còn tỷ như nói hắn cùng đương kim Bắc Nguyệt hoàng đế Bắc Thần Mặc Hoàn có một chút mờ ám. . . . . .
Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, Mộc Định Vân thoạt nhìn thật là một nhân vật [ý nói Mộc Định Vân nhìn cũng là người nổi bật].
Bắc Thần Quang Vũ vội vàng xua tay, học bộ dạng già dặn trên TV cười nói: “Miễn lễ. Kính nể đại danh Mộc tế phụ đã lâu, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Mộc Định Vân thấy tiểu hài tử trước mắt xinh đẹp đáng yêu như tiên đồng lại học kiểu nói chuyện ông cụ non như đại nhân, không khỏi có chút mỉm cười, trên mặt lộ ra tươi cười ôn hòa, nhất thời như diễm dương ấm áp trong xuân phong, chung quanh đều ấm áp cùng sáng ngời.
Bắc Thần Quang Vũ thật đúng là chưa từng gặp qua người như vậy, Bắc Thần Mặc Hoàn là cao quý tao nhã mang theo khí chất vương giả bá đạo không kềm chế được, mà Mộc Định Vân lại là ôn hòa nho nhã mang theo ung dung trầm ổn, Bắc Thần Quang Vũ ngầm sờ sờ cái lá gan bé nhỏ của mình, đi vào thời không này, nhìn thấy hai cực phẩm này, coi như là cũng không uổng.
Thấy Bắc Thần Quang Vũ đứng tại chỗ chớp cặp mắt tròn tròn như đang du thiên, bộ dáng đáng yêu cực kỳ, Mộc Định Vân lại cười, hỏi: “Trữ quận vương cũng tới đây cưỡi ngựa sao?”
“A? n, đúng vậy!” Bắc Thần Quang Vũ phục hồi tinh thần lại, cười cười, hơi hơi lộ ra hai cái răng nanh, bỗng nhiên tròng mắt vừa chuyển, tâm niệm vừa động, nói, “Vừa rồi xem Mộc tể phụ trên lưng ngựa thật sự là tư thế oai hùng hiên ngang, làm cho bổn vương rất hâm mộ, không biết Mộc tể phụ có nguyện ý dạy bổn vương hay không?”
Mộc Định Vân nhướng một bên lông mi, nhìn thấy đôi mắt to của Bắc Thần Quang Vũ tròn vo tràn đầy khẩn cầu cùng nhiệt thành, không khỏi cười ra tiếng, biểu tình như chó con đòi cho ăn này thật đúng là làm cho người ta không thể cự tuyệt a. Mộc Định Vân nghĩ nghĩ, chậm rãi gật đầu, mỉm cười nói: “Dạy không dám nhận, nếu Trữ quận vương muốn học cưỡi ngựa, thần nguyện ý chỉ dẫn một phần.”
“Thật tốt quá! Ha hả, cám ơn!” Bắc Thần Quang Vũ không khỏi cao hứng bước lên lôi kéo tay Mộc Định Vân.
Bỗng nhiên cảm giác được ngón tay chạm vào một thứ ấm áp mềm mại, Mộc Định Vân cúi đầu, nụ cười sáng lạn như tinh mang cứ như vậy lơ đãng đột nhiên lẻn vào trong lòng hắn.
Hết chương thứ sáu
CHƯƠNG 7
Gần một tháng cứ theo Bắc Thần Quang Vũ luyện tập cưỡi ngựa mà qua cực nhanh. Một tháng qua, thuật cỡi ngựa của hắn có thể xem như tiến bộ thần tốc, hiện tại đã có thể phi nước đại ở mã trường. Xem ra sư phụ Mộc Định Vân này vẫn là rất không tồi, một khi rảnh sẽ đến chỉ đạo một phen, hơn nữa bản thân Bắc Thần Quang Vũ cũng mỗi ngày chạy tới mã trường, chăm chỉ luyện tập đương nhiên tiến bộ rất nhanh.
Bắc Thần Quang Vũ một thân kỵ trang màu tím ánh vàng, mái tóc đen nhánh chỉ dùng cây trâm gỗ mun đơn giản cài lại thả tung trên vai, chân mang giày ủng màu đen bằng da, thân mình nho nhỏ ngồi trên một con ngựa đỏ thẫm, rất là quý khí đáng yêu. Lúc này hắn lôi kéo dây cương trong tay, nhẹ nhàng huy động mã tiên, con ngựa dưới thân bắt đầu lộc cộc chạy lên phía trước, lập tức biến thành một trận gió thổi qua đồng cỏ, chỉ còn nhìn thấy hình bóng màu tím nhỏ nhắn trên một mạt đỏ thẫm.
Từ lúc Bắc Thần Quang Vũ học được cưỡi ngựa, liền yêu thích loại khoái cảm thuận gió chạy như bay này. Cây cối xanh biếc hai bên chung quanh bay nhanh về phía, gió phất qua hai gò má, mang đến hơi thở bùn đất cùng cỏ xanh, hết thảy phong cảnh trước mắt cũng không dừng xẹt qua, cái loại tự do này thật giống như bay lượn nếu không phải ngồi trên lưng ngựa thì không thể biết được.
Bắc Thần Quang Vũ dây cương vung lên, con ngựa đỏ thẫm xinh đẹp dưới thân nhảy lên không, vọt qua một hàng rào. Hắn vừa lòng lại đắc ý cười, nhất thời tính trẻ con nổi lên, tưởng tượng thấy mình như cao bồi miền viễn Tây vừa đẹp trai lại cường tráng, trên tay mã tiên như dây thừng trói bò, ngoài miệng “Nha ~ ô hô ~” la hét um sùm, may mắn mã trường bên trong hoàng thành không có khả năng nuôi thả trâu hay bò, bằng không hắn cũng dám đuổi theo trâu bò chạy lung tung, không duyên cớ phá hư hoàng gia mã trường được bảo dưỡng tỉ mỉ này. Bắc Thần Quang Vũ thúc con ngựa vòng quanh mã trường hai ba vòng, lúc này mới giảm bớt tốc độ đá đá đạp đạp bước đi thong thả đến trước mặt Bảo công công.
Xuống ngựa, Bảo công công lập tức phất tay, làm cho một tiểu thái giám một bên tiếp nhận dây cương trong tay Bắc Thần Quang Vũ dắt con ngựa đi, sau đó tiến lên từng bước dâng cho tiểu chủ tử của gã một cái khăn lau mồ hôi cùng một ly trà, lại lấy tay áo rộng thùng thình quạt gió, ân cần hầu hạ .
Bắc Thần Quang Vũ buồn cười liếc Bảo công công một cái, đối sự “chuyên nghiệp” của công công thật sự là không lời nào để nói. Hắn lại là người lớn lên trong chủ nghĩa xã hội khoa học, từ trước đến nay tự mình lo mình, tới cổ đại này, cuộc sống quả thực chính là quần áo đến giơ tay cơm đến há mồm, muốn làm việc gì đó, đều có hạ nhân nhanh nhẹn lanh lợi nhất nhất chuẩn bị hảo, tuy rằng loại cảm giác được người hầu hạ thực thích, nhưng một hai lần thì thôi, dần dà hắn thật đúng là không thói quen, thậm chí còn có chút lương tâm bất an, mỗi người sinh ra đều bình đảng, trong lòng hắn không có khái niệm chủ tớ, đối với hầu hạ của Bảo công công còn có Hàn Mai Đông Tuyết, hắn có chút không được tự nhiên, nhưng ba người này đối hắn đều tận tâm hết sức như vậy, hắn nói lời cảm tạ ngược lại làm cho bọn họ cảm thấy kinh ngạc cùng bất an, thật sự là rất khó hiểu nhau.
“Vương gia, thái dương cũng có chút nắng quá rồi, không bằng quay về Bảo Khánh Cung nghỉ ngơi một chút?” Bảo công công nhìn sắc trời nói.
Bắc Thần Quang Vũ lấy khăn lau đi mồ hôi trên trán, một hơi uống nước trà trong chén, nghĩ nghĩ, nói: “Cũng tốt. Cũng sắp đến giữa trưa , ăn cơm trưa còn có thể ngủ một chút, buổi chiều còn phải luyện bắn tên.” Vì để tham gia cuộc săn hoàng gia không làm trò cười cho thiên hạ, Bắc Thần Quang Vũ chẳng những học cưỡi ngựa, còn riêng bảo Bảo công công tìm cho hắn cung tiễn cùng bia tập bắn, chiều nào cũng ở Bảo Khánh Cung luyện tập bắn tên. Tuy rằng không tiến bộ như cưỡi ngựa, nhưng hiện tại cũng có thể kéo cung, tuy độ chính xác kém một chút. Nhưng bắn tên dựa vào lực cánh tay, hắn lúc này tập tành thôi, thêm chút thời gian chắc hẳn sẽ giỏi hơn nhiều.
Vừa nghe Bắc Thần Quang Vũ buổi chiều còn muốn luyện tập cung tiễn, Bảo công công lập tức hé ra mặt khổ, nói: “Ai yêu, tiểu vương gia của ta, người xem hai cánh tay ngài kìa, đông một cái lỗ hổng tây một khối bầm, người khỏe cũng cần vài ngày dưỡng thương, cứ vết thương cũ chưa hết vết thương mới lại hiện lên, lổ tai nô tài cũng sắp bị Hàn Mai cùng Đông Tuyết nhéo rớt ra rồi.”
Hóa ra vì luyện tập bắn tên, tay Bắc Thần Quang Vũ bị thương không ít, thường thường bị dây cung cứa trúng, Hàn Mai cùng Đông Tuyết đều đau lòng chịu không được, Bắc Thần Quang Vũ lại hơi bị chấp nhất, không muốn vì sợ bị thương mà bỏ dở nửa chừng, nói cũng không được, vì thế liền kéo Bảo công công mắng một chút, nói gã không hầu hạ làm cho tiểu chủ tử bị thương vân vân, kỳ thật chính là giận chó đánh mèo.
Nghe xong Bảo công công oán giận, Bắc Thần Quang Vũ cười ra tiếng đến, lộ ra hàm răng trắng, hắn đưa tay an ủi vỗ vỗ bả vai Bảo công công, nói: “Ủy khuất ngươi , trở về ta nói với các nàng.”
Bảo công công ai oán nhìn Bắc Thần Quang Vũ liếc mắt một cái.
“Chuyện gì vui vẻ như vậy?” Một âm thanh ôn hòa trong trẻo vang tới, Bắc Thần Quang Vũ ngẩng đầu vừa thấy, nguyên lai là Mộc Định Vân.
Hôm nay Mộc Định Vân mặc một thân triều phục chính thức đến đây, y bào màu đỏ thêu kỳ lân màu vàng, đai lưng màu đen, trên đầu là một thúc quan được khảm hồng bảo thạch, lại hợp với hắn môi hồng răng trắng, nho nhã văn tú.
“Mộc đại nhân tới .” Bắc Thần Quang Vũ cười tủm tỉm tiến lên.
“Bái kiến Trữ quận vương.” Mộc Định Vân làm lễ.
Hai người nhìn nhau cười.
Mộc Định Vân dạy Bắc Thần Quang Vũ vài lần thuật cỡi ngựa, hai người cũng chậm chậm quen thuộc. Dưới mắt Bắc Thần Quang Vũ, Mộc Định Vân ôn hòa nho nhã, tính tình lại tốt, lúc dạy cỡi ngựa cũng thực kiên nhẫn cẩn thận, cho nên hắn thật muốn kết giao bằng hữu này, dù sao tại thời không này có đôi khi thật sự là rất tịch mịch, mà ba người thân cận nhất Bảo công công Hàn Mai cùng Đông Tuyết lại luôn ngại khoảng cách chủ tớ không dám vượt qua, hắn có thể xem như không có bằng hữu, làm cho hắn rất là buồn bực; mà dưới mắt Mộc Định Vân, đứa nhỏ năm nay vừa mới mười hai thoạt so với tuổi của hắn còn ổn trọng cùng thành thục hơn, đứa trẻ trong hoàng tộc, rất nhiều đều ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, hay âm hiểm tính kế, đứa nhỏ bình thản như ánh mặt trời như Bắc Thần Quang Vũ thật sự là đã ít lại còn ít hơn.
Thật hy vọng này đứa nhỏ về sau ở thâm cung này đều có thể cười vui vẻ giống như hiện tại vậy. Nhìn thấy Bắc Thần Quang Vũ tươi cười tự nhiên không hề che dấu, Mộc Định Vân không khỏi âm thầm thở dài, trong lòng nổi lên vài phần thương tiếc.
“Mộc đại nhân mới vừa hạ triều?” Bắc Thần Quang Vũ nhìn triều phục trên người hắn hỏi.
“Phải” Mộc Định Vân cười nói, “Nghe nói thuật cỡi ngựa của Trữ quận vương tiến bộ rất lớn, liền tới đây nhìn xem.”
“Còn muốn đa tạ ngươi, nếu không phải ngươi dạy hay, ta nào có thể học nhanh như vậy được.” Bắc Thần Quang Vũ chân thành nhìn Mộc Định Vân, đôi mắt đen nhánh còn ra vẻ thật sự.
Không biết như thế nào Mộc Định Vân đột nhiên rất muốn giơ tay sờ sờ mái tóc mềm đen của Bắc Thần Quang Vũ, nhưng vẫn phải nhịn, chỉ nhìn hắn, trong mắt một mảnh nhu hòa, nói: “Nếu không phải Trữ quận vương cố gắng như vậy, tại hạ dạy dù hay vẫn là uổng công.” Ánh mắt lơ đãng gian nhìn đến miệng vết thương trên tay Bắc Thần Quang Vũ, đáy mắt hiện lên kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Như thế nào trên tay đều là thương?”
“Nga, ha hả, lúc bắn tên không cẩn thận cứa vào.” Bắc Thần Quang Vũ cũng không giấu diếm, lắc lắc tay có chút thẹn thùng nói.
Mộc Định Vân cúi người, nhẹ nhàng nâng hai tay nhỏ bé kia trắng nõn lại che kín vết thương lên nhìn nhìn, nói: “Trong phủ ta có thuốc trị thương giang hồ bằng hữu tặng, đối miệng vết thương rất có kì hiệu, chút nữa ta sai người đưa cho ngươi đi.”
Tay Mộc Định Vân thon dài hữu lực, ngón tay còn có một lớp chai, móng tay mượt mà lại chỉnh tề, lòng bàn tay khô ráo mà ấm áp, Bắc Thần Quang Vũ nhìn thấy đôi tay xinh đẹp này, không khỏi có chút tâm viên ý mã, tưởng tượng thấy hai tay này di chuyển trên thân thể quang lỏa. . . . . . Khụ! Hắn dùng sức nháy mắt mấy cái, lông mi nồng đậm giấu đi đáy mắt có chút quang mang tà ác, đối Mộc Định Vân cười sáng lạn, lộ ra răng nanh đáng yêu, nói: “Vậy đa tạ Mộc đại nhân.”
Hết chương thứ bảy