Edit: Lục Thất Tiểu Muội.
* * *
“Cờ trắng treo đầy đường làm cái gì thế này? Sao các quan gia đều buộc đai lưng trắng vậy?”
“Mấy ngày ngươi không đi ra ngoài sao? Ngay cả cái này cũng không biết? Hộ quốc trưởng công chúa chết rồi! Cử hành quốc tề tang đấy!”
“Hộ quốc trưởng công chúa? Ngươi đang nói đến Đan Dương công chúa sao? Nàng ta chết không phải là chuyện tốt sao? Nên khua chiêng gõ trống ăn mừng mới phải đó.”
“Hừ.. Lời này mà bị quan sai nghe thấy, nhất định ngươi sẽ bị tống vào ngục.”
Trong quán trà, tốp năm tốp ba người một bàn, nhìn bên ngoài tiền giấy đầy trời, bàn tán nhộn nhịp.
Nhắc tới Đan Dương công chúa, đó chính là con sâu mọt của triều đình Bắc Ngụy suốt mười hai năm qua, trên dưới triều đình nghe tiếng đã sợ mất mật, sợ đại họa làm hại mình. Rõ ràng là một nữ nhân, lại không màng liêm sỉ nuôi mấy chục nam nhân trong phủ, cấu kết triều thần, trêu ghẹo quyền quý, thủ đoạn bỡn cợt, hãm hại trung lương!
Đi đến nơi nào, xác chết khắp nơi, dân chúng lầm than. Tội ác loang lổ, tội trạng nhiều vô kể, tội lỗi chồng chất!
Nếu như nói phải viết cho Đan Dương công chúa một một cuốn truyện ký, nhất định trong triều sẽ có rất nhiều quan viên nhảy ra chấp bút, dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất đem vị công chúa này ghim mãi mãi ở cái mốc lịch sử sỉ nhục cao nhất, làm cho nàng vĩnh viễn không thể siêu sinh!
Có điều thiện ác tất báo, vị trưởng công chúa này kiêu ngạo nhiều năm, rốt cuộc cũng chỉ rầm rộ được tám năm, bởi vì tội “Mưu sát trọng thần” bị tống nhốt vào Phi Vân Cung từ lúc tân hoàng tự mình chấp chính đến nay, “Bệnh” chết tại phủ đệ của chính mình, thất khiếu đổ máu, tử trạng thảm vô cùng.
Quan phủ theo thông lệ mà phát tang, dân chúng cũng âm thầm cảm thấy sảng khoái.
Ác có ác báo! Chết hay lắm!
Một mảng tiếng vỗ tay tán thưởng trong vui sướng, tiền giấy cùng tuyết trắng đều đặn rơi xuống, một số bị gió thổi tung, biến thành một vòng tròn trong không khí, bay tới bên cạnh quan đạo của một dinh phủ, trong lúc tung bay, thổi qua chiếc bảng hiệu sơn đỏ.
Bạch phủ.
Trong sương phòng phía tây viện, có người trở mình một cái, tay vô ý rơi xuống, quẹt qua chén thuốc đặt bên giường.
“Choang.”
Một âm thanh giòn tan vang lên, Lí Hoài Ngọc đột nhiên bừng tỉnh, tim đập như nổi trống, trợn mắt toát ra một thân mồ hôi lạnh. Chống thân mình ngồi lên, không nén được tiếng thở dốc từ trong cổ họng, ngay cả lông mi cũng run rẩy kịch liệt, một lúc lâu sau tinh thần mới trở về vị trí cũ.
Đây là chỗ nào?
Căn phòng đơn sơ, khắp nơi đều bài trí cũ kĩ mà rẻ mạt, ánh sáng loang lổ từ hoa văn trạm khắc ngoài cửa sổ rọi vào trong, không khí bụi bặm chiếu ra bốn phía, giống như sương mù mông lung.
Nhíu mày nhìn chằm chằm đám tro bụi trong chốc lát, Hoài Ngọc có chút mờ mịt.
Cánh cửa “Kẽo kẹt” một tiếng liền bị đẩy ra, có một nha hoàn bưng chậu nước tiến vào, vừa nhìn thấy nàng liền vui vẻ nói: “Tiểu thư, rốt cuộc người cũng tỉnh rồi!”
Tiểu thư? Lí Hoài Ngọc nhíu mày nhìn về phía nàng ta, nghĩ thầm, đây là cung nữ không hiểu chuyện từ chỗ nào tới? Từ lúc sinh ra đến giờ nàng vẫn được gọi là “Điện hạ”, từ khi nào lại bị người khác gọi là “Tiểu thư”?
“Lần này người dọa nô tỳ chết khiếp, thiếu chút nữa nô tỳ đã nghĩ người tắt thở rồi!” Nha hoàn tự mình nói thầm, thở dài dào dạt.
Tắt thở? Chẳng lẽ hiện tại nàng không tắt thở? Hoài Ngọc ngẩn người, hít sâu một hơi..
Đúng là không tắt thở!
Nàng.. Không chết?
Một trận run rẩy theo đầu trái tim truyền đến khắp cơ thể, Lí Hoài Ngọc kích động bò lên, nhảy xuống giường, bổ nhào vào cửa sổ, một tay đẩy mạnh song cửa sổ gỗ ra.
Ánh mặt trời rực rỡ, theo ngón tay nàng chiếu xuống dưới, dừng ở trên mặt nàng, ấm áp dào dạt. Bên ngoài mấy bụi hoa dại cũng vừa lúc nở hoa, gió nhẹ lướt qua, đong đưa rối loạn màu ngọc thạch.
Yên lặng trong chốc lát, nàng hít mấy hơi không khí mới mẻ trong lành, lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Ông trời có mắt, thế mà nàng còn sống.
Đan Dương trưởng công chúa Lí Hoài Ngọc nàng, còn sống!
Tiểu nha đầu phía sau như bị động tác của nàng dọa sợ, mắt trừng lớn, lắp bắp kêu một tiếng: “Tiểu.. Tiểu thư?”
Ý cười ngừng lại, Hoài Ngọc nhìn nhìn xung quanh, chẳng biết tại sao quay đầu lại, chỉ vào chóp mũi của mình mà hỏi nàng ta: “Ngươi đang gọi ta?”
Linh Tú gật đầu, khó hiểu nhìn nàng: “Nô tỳ đương nhiên là hỏi người rồi tiểu thư, người không nhận ra nô tỳ sao?”
Hoài Ngọc nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, lắc đầu nói: “Không ấn tượng.”
Kí ức cuối cùng của nàng dừng lại vào một ngày kia trong Phi Vân cung, hai mươi bảy tháng ba, nàng được ban cho uống Hạc Đỉnh Hồng*, phun từng ngụm từng ngụm máu, chật vật tựa vào sạp giường mềm mại.
(*) Hạc Đỉnh Hồng: Theo nhiều sử liệu từ thời nhà Tống, được biết Hạc Đỉnh Hồng thực chất chính là hồng tì thạch, một loại đá có chứa chất kịch độc. Về sau, do nguồn gốc của loại đá này hay được tìm thấy ở khu vực Tín Châu (nay thuộc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc) nên được sách “Khai Bảo bản thảo” gọi lại thành tín thạch (thạch tín).
Trước mặt có một đám người đang quỳ, đỏ mắt nghẹn ngào hướng về phía nàng dập đầu, cùng kêu lên một tiếng: “Điện hạ..”
Hai chữ này giống như tiếng sáo khóc than, trong đại sảnh yếu ớt vang vọng vài tiếng, ngấm ngầm nhẫn nhịn tiếng khóc, như nghe được lòng người cay cay.
Lúc sau, nàng liền nhắm mắt lại, chìm vào bóng tối.
Theo lí thuyết, nàng hẳn là đã chết, cho dù không chết, cũng phải còn ở trong Phi Vân Cung, vì sao nàng lại ở cái nơi xa lạ này?
Nghi hoặc nhìn bốn phía một vòng, Hoài Ngọc nhìn thấy một chiếc bàn nữ trang, vội vàng đi tới nhìn nhìn.
Trong gương là một người rất xa lạ, mí mắt mềm mại, làn da trắng giống như là chưa từng thấy qua ánh mặt trời, làm nền cho mái tóc đen như mây. Bàn tay lớn bằng mặt, vành tai xinh xắn, cái cổ tinh tế, diện một thân áo vải thẫm màu cũ kĩ, cả thân người cũng chưa tới hai lạng thịt, cảm giác chỉ cần một trận gió là có thể thổi bay.
Đây không phải là nàng.
Người đời đều biết, Đan Dương công chúa điêu ngoa ngang ngược, một nửa dựa vào thân phận hoàng thất của mình, nửa còn lại là bởi vì nàng võ nghệ vô song. Nàng luyện võ nhiều năm, một thân cốt thép, chỗ nào lại giống với người như cây gậy trúc này chứ?
Nhưng nàng động đậy một chút, người trong gương cũng động đậy một chút, nàng nhăn mặt, gương mặt thanh tú trong gương kia cũng nhăn lại theo.
Trong lòng trầm xuống, Lí Hoài Ngọc quay đầu hỏi một câu: “Hôm nay là ngày mấy tháng mấy?”
Linh Tú giật mình nhìn nàng, ngơ ngác nói: “Hôm nay là ngày rầm rộ nhất trong tám năm nay, mùng bốn tháng tư..”
Mùng bốn tháng tư? Cánh môi Hoài Ngọc bỗng chốc không còn chút máu: “Đan Dương công chúa đã chết?”
Linh Tú gật đầu: “Chết rồi, hôm nay vừa khéo là đầu thất, quan phủ đưa tang đó.”
Lí Hoài Ngọc: “...”
Tang lễ của Đan Dương công chúa.
Vậy nàng là ai?
Lắc đầu theo bản năng, nàng cảm thấy việc này rất ly kỳ, ly kỳ tới nỗi môi nàng bắt đầu run rẩy. Đi luẩn quẩn tại chỗ hai vòng, nàng nói: “Ta đói bụng rồi.”
“...”
Linh Tú hoảng hốt gật đầu: “Bây giờ nô tỳ sẽ đi lấy đồ ăn cho người!”
Hoài Ngọc gật đầu, điềm tĩnh nhìn tiểu nha đầu chạy đi, chờ đến khi không nhìn thấy bóng người mới hít sâu một hơi, nhấc váy xông ra ngoài.
Thân thể của nàng đang mang đi đưa tang, nàng lại còn có thể biến thành một người khác, loại sự tình này.. Nếu không tận mắt chứng kiến, đánh chết nàng cũng không tin!
Lao ra khỏi phòng, bên ngoài hình như là một trạch viện rất rộng, Lí Hoài Ngọc cái gì cũng vô tư xem qua, dọc đường tránh được nhiều người chạy qua hành lang gấp khúc, nàng tìm được một chỗ bên ngoài tường viện, nhìn trái nhìn phải đều không có người, nàng liền giẫm lên đống hỗn tạp mà bò lên trên.
Thêu thùa may vá thì nàng không biết, thế nhưng những việc như trèo tường đánh điểu, nàng quen thuộc hơn bất cứ ai, mặc dù tường viện này có cao hơn một chút, Hoài Ngọc vẫn rất tiêu sái đặt chân lên mái ngói, thả người nhảy xuống..
Sau đó “Binh” một tiếng rơi xuống đất!
“...”
Đau đớn kêu lên một tiếng, một hồi lâu sau Lí Hoài Ngọc vẫn chưa thể đứng lên.
Tính sai mất rồi, nếu là nàng của trước kia, loại việc nhỏ như trèo tường này khẳng định là chuyện không đáng gì, nhưng hiện tại thân thể này của nàng giống như là thật sự suy yếu, lại không quá nghe lời, thế nên khi ngã xuống trực tiếp như vậy, thật sự là mất thể diện.
Nhưng mà cũng may, nàng ngã cũng không tệ lắm, so với tảng đá thì mặt đất mềm hơn một chút, không đến mức bị thương, chỉ là môi bị ranh nanh làm rách, đầu lưỡi thử dò xét, một cỗ mùi vị dâng lên.
“Ai da..” Thật đau!
Còn không chờ nàng đứng dậy, hàn quang bên cạnh chợt lóe lên, sát khí phút chốc lao tới: “Người nào!”
Lí Hoài Ngọc hoảng sợ, vừa nghiêng đầu liền thấy hộ vệ một thân huyền y, trừng mắt nhìn nàng, đao phong lẫm liệt.
Có cần đến mức đó không? Nàng chỉ là trở mình trèo qua tường mà thôi, cũng không phải ám sát ai, kích động như vậy làm gì?
Mặt đất mềm mại dưới thân chợt giật giật.
Nhận ra có điều không thích hợp, Lí Hoài Ngọc chớp mắt mấy cái, chậm rãi cúi đầu nhìn thử.
Dưới thân có người mặc một bộ cẩm bào màu xanh hổ phách mềm mại bị nàng đè lên, ngũ quan y đoan chính, thần sắc thong dong bất loạn, đôi mắt đen như mực nhuộm nhìn nàng, giống như hắc long rẽ sóng. Đôi môi có chút trắng lại thêm một ít diễm hồng, như bông hoa tuyết trên trán.
Nhìn từ ánh mắt đầu tiên, Hoài Ngọc có chút cảm thán, nhan sắc của người này thật sự là thế gian khó có được a, dung mạo đã đẹp, đường nét mặt cũng rất đẹp.
Nhưng mà khi xem lại lần hai, Hoài Ngọc chợt nhận ra khuôn mặt này là ai.
Này.. Người này..
“Còn không đứng lên?” Hắn lạnh lùng nói.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc này, sắc mặt Hoài Ngọc mang theo khiếp sợ xanh mét, ngồi khóa trên người hắn, chẳng những không rời khỏi, ngược lại còn có ý muốn dùng lực đè hắn xuống.
Thật sự là oan gia ngõ hẹp, Giang Huyền Cẩn!
Tiền giấy đầy trời bay xuống dưới, Lí Hoài Ngọc tiện tay nắm lấy, cúi đầu nhìn người dưới thân, trong lòng hận ý ngập trời.
Người đời đều nói, Đan Dương công chúa bởi vì “Mưu sát trọng thần” bị Tân Đế trách tội, sau đó mất mạng. Nhưng Lí Hoài Ngọc biết rõ ràng chính mình chết như thế nào.
Nàng bị chính Tử Dương quân Giang Huyền Cẩn này hại chết!
Rầm rộ tám năm, ngày hai mươi bảy tháng ba, là ngày tốt để làm nghi lễ mai táng, ánh mắt Giang Huyền Cẩn bình tĩnh dâng lên hạc đỉnh hồng, trong thanh âm lượn lờ mùi phật hương.
“Cung tiễn điện hạ.” Hắn nói.
Y phục mà Hoài Ngọc yêu thích nhất là hoa mẫu đơn Dao Trì, ngồi ngay ngắn trên sạp giường nhỏ, hào phóng tiếp nhận độc dược, uống một hơi cạn sạch.
“Quân thượng nhất định phải sống lâu trăm tuổi nhé.” Nàng mỉm cười.
Đây là câu cuối cùng nàng nói với hắn, không phải nhu tình lưu luyến, mà là mang theo sự không cam lòng hóa thành lệ quỷ báo thù, từ kẽ răng một chữ cũng gạt đi. Vừa nói vừa thề trong lòng, chỉ cần còn có cơ hội, nàng nhất định phải làm cho Giang Huyền Cẩn muốn sống cũng không được!
Hiện giờ, vậy mà thật sự đã gặp lại.