Edit: Lục Thất Tiểu Muội.
* * *
Nắm tay xiết chặt đến trắng bạch, Hoài Ngọc cúi đầu nhìn người dưới thân, theo bản năng liền đưa tay lên đặt ở giữa yết hầu của hắn. Năm ngón tay khẽ động, chỉ cần dùng sức một chút là có thể bóp hắn tím tái mặt mày!
Nhưng mà, động tác của tên hộ vệ bên cạnh so với nàng còn nhanh hơn, đao đặt kề bên cổ họng nàng, phẫn nộ quát: “Ngươi muốn làm cái gì!”
Ngừng lại một chút, Hoài Ngọc đột nhiên bừng tỉnh.
Dưới thân là một con ngươi màu mực yên tĩnh nhìn nàng, hoàn toàn không có ý muốn phản kháng. Không phải bởi vì phản kháng không được, mà nếu bây giờ trực tiếp giết nàng, sẽ không tạo thành sự uy hiếp nào cả.
Tay nàng vẫn đặt ở trên cổ hắn, động tác này thật sự rất nguy hiểm, vẻ mặt Thừa Hư bên cạnh thâm trầm, dường như chỉ cần nàng động một chút, kiếm của hắn liền chặt đứt cổ nàng!
Tình hình không ổn cho lắm.
Tròng mắt vừa chuyển, Hoài Ngọc lập tức trưng ra vẻ mặt nhu hòa, bàn tay như móng vuốt trong giây lát đã biến thành bàn tay nhỏ bé mềm mại, sờ dọc theo từ cổ hắn hướng xuống ngực, chớp mắt nói: “Vị công tử này, thật sự rất tuấn tú a..”
“...”
Vẻ mặt Giang Huyền Cẩn bình tĩnh, bị nàng không biết liêm sỉ phanh ra sờ loạn.
Lông mày khẽ động, ánh mắt hắn lộ ra sự nghiêm nghị, hắn chống thân đứng dậy, không chút thương hoa tiếc ngọc nào mà đem nàng từ trên người ném xuống.
“Ai nha!” Hoài Ngọc rơi xuống đất, lăn hai vòng, thiếu chút nữa đụng phải bức tường phía sau.
“Công tử thật hung dữ!” Oan ức đứng lên, nàng hắng giọng nói: “Đối xử với một nữ nhân yếu đuối, sao lại có thể thô lỗ như vậy!”
Bộ dáng không biết liêm sỉ như vậy, lại còn nói nữ nhân yếu đuối? Giang Huyền Cẩn nghe xong liền lắc đầu, phất tay áo phủi tiền giấy trên y phục, nhíu mày nhìn nàng.
Hoài Ngọc giả cười nhìn lại hắn, trong lòng gợn sóng khó lặng. Tỉnh lại đã có thể gặp được kẻ giết mình, cái này cũng coi như một loại duyên phận đi. Chỉ là đáng tiếc, hiện tại nàng hoàn toàn không có cơ hội báo thù.
Xúc động chính là lỗ mãng, dùng trí mới là thượng sách, nếu đã không có cơ hội, hôm nay cứ buông tha cho hắn đi, còn nhiều thời gian. Hoài Ngọc nghĩ thông suốt, phủi bụi trên tà váy, hào phóng nói: “Nếu là người khác, ta quyết sẽ không bỏ qua, nhưng nhìn công tử phong thái động lòng người như vậy, thôi thì bỏ đi.”
Dứt lời, nàng còn hướng hắn vẫy vẫy tay: “Sau này còn gặp lại a.”
Rõ ràng là nàng từ trên trời rơi xuống đâm vào hắn, lời này nói như thế nào cũng giống như nàng tha thứ cho sai lầm của hắn? Giang Huyền Cẩn nghe có chút mờ mịt, thậm chí còn cúi đầu mà cân nhắc một phen xem chính mình đã sai ở điểm nào.
Còn chưa ra kết quả, người trước mặt liền “Vù” một tiếng chạy mất.
“Ngươi đứng lại!” Hắn nhíu mày.
Lí Hoài Ngọc đương nhiên sẽ không đứng lại, không những không đứng lại, còn chạy nhanh hơn, hai bước rồi ba bước, trực tiếp chen lẫn vào trong đám người.
Nàng là đi xem lễ đưa tang của mình, nào có nhiều thời gian cùng tinh lực mà dây dưa với kẻ thù như vậy?
Một đội quân đưa tang từ trong cung đi ra, dân chúng vây đầy hai bên xem náo nhiệt. Thời điểm Hoài Ngọc chen lên phía trước xem xét, đúng lúc xe trở quan tài đi qua.
Tám chiếc xe bằng gỗ lê cao, phía trên quan tài là một cây gỗ lim màu sắc u ám. Lụa trắng kết thành bông hoa ở bốn phía quan tài tung bay, hai sườn quan tài đằng trước, màu trắng đèn tang lúc ẩn lúc hiện, bên trên viết hai chữ rất to:
Đan Dương.
Không phải nằm mơ, cũng không phải ai lấy nàng ra đùa giỡn, Đan Dương trưởng công chúa thật sự đã đưa tang, nàng lại chẳng biết tại sao mà sống lại trong thân thể người khác, ở nơi này tận mắt nhìn tang lễ của chính mình.
“Đông..” Đằng trước vang lên một tiếng, tiền giấy một phen bị hất tung lên trời, rơi tứ tung bốn phía.
Dân chúng bốn phía đều cảm thấy đen đủi, miệng không ngừng nói “Phi”, đem tiền giấy vung ra, Hoài Ngọc đứng đó không nhúc nhích, tùy ý kéo một đồng tiền giấy che mặt mình. Một trận tiếng ồn ào, nàng giật mình nghe thấy thanh âm của Hoài Tụng:
“Hoàng tỷ, Tư Mã thừa tướng không phải do người giết đúng không? Trẫm biết, người không có khả năng giết hắn!”
“Là ta thì thế nào, không phải ta thì thế nào?”
“Thiên lý sáng tỏ, luôn có đúng sai. Là người, trẫm sẽ không nhân nhượng, không phải người, trẫm nhất định sẽ bảo vệ đến cùng!”
Bảo vệ nàng sao? Lí Hoài Ngọc hoàn hồn, cười nhẹ ra tiếng.
Chuyện trong triều đình, trước giờ chưa từng có chuyện gì đơn giản như Hoài Tụng nghĩ, nhìn một cái, nàng tin hắn một lần, đã bị người hãm hại đến chết, giáo huấn cực đau đớn a!
Chỉ là không biết, nàng vừa mới chết, rốt cuộc Hoài Tụng có suy nghĩ cẩn thận hay không lại tiếp tục đem Lý gia chống đỡ thiên hạ?
Nàng giật mình hồi phục lại tinh thần, dân chúng bên cạnh cũng che tay áo bàn tán sôi nổi:
“Nhìn trận trượng như thế này, so với lễ đưa tang của Tư Mã Thừa tướng lại càng phô trương hơn.”
“Phi! Phô trương thì làm cái gì? Lúc Tư Mã Thừa tướng chết có vạn dân quỳ khóc đưa tiễn, ngươi xem trưởng công chúa này có cái gì? Mọi người đều cắn hạt dưa xem kịch thôi!”
“Đáng tiếc cho tơ vàng gỗ nam kia là loại tốt nhất, vô tội nhường nào mà phải táng theo cái đồ súc sinh dơ bẩn kia!”
“Tư Mã Thừa tướng trên trời có linh thiêng cũng nên ngủ yên, hại chết người rốt cục cũng gặp báo ứng!”
Nghe tiếng mắng nhiếc bên tai, Lí Hoài Ngọc liền đem tiền giấy lau mặt, giả vờ phẫn nộ mắng một câu: “Đúng vậy, báo ứng!”
Dân chúng bên cạnh nhìn nàng, nhao nhao tán thưởng: “Vị cô nương này xem ra cũng là người mang lòng chính nghĩa.”
“Chắc hẳn cũng đã từng bị Đan Dương công chúa hãm hại đi.”
“Đúng vậy!” Lí Hoài Ngọc gật đầu thật mạnh: “Nàng ta cướp đoạt tự do hủy hoại thanh danh của ta, hại ta cực khổ mệt nhọc suốt tám năm, thật sự đáng hận đến cực điểm!”
Thảm như vậy sao? Ánh mắt dân chúng nhìn nàng nhất thời tràn ngập sự đồng tình.
Lí Hoài Ngọc cũng có chút đồng tình với chính mình.
Tám năm một giấc mộng hoang đường, thứ giành được sau khi chết lại là tiếng phụ bạc. Nhưng mà được lưu danh muôn đời, tiếng xấu lưu lại có thể tồn tại vạn năm, vừa nghĩ như vậy, hắc! Nàng cũng không thiệt nha!
Xua đi nụ cười vừa đến miệng, Hoài Ngọc nhìn theo chiếc quan tài kia đi qua trước mặt, vẫn là nhịn không được mà đưa tay, hướng về phía nó mà vẫy vẫy.
Vất vả cho ngươi rồi, Đan Dương.
Tang đăng* bị gió thổi trúng xoay một vòng, hai chữ “Đan Dương” lắc lư đi đi lại lại, dường như cũng hướng về phía nàng mà vẫy tay.
(*) Tang đăng: Chiếc đèn tang.
Hoài Ngọc đỏ mắt, xoay người muốn đi.
Nhưng mà, đúng vào lúc này, đám người phía xa xôn xao, tiếng kêu sợ hãi san bằng mặt đất, như tiếng sấm mùa xuân nổ vang: “Mau tránh ra! Tránh ra!”
Mấy đoàn rơm rạ cực lớn bị đốt cháy, thiêu thành đám cháy lớn dâng cao giống như quả cầu lửa, phút chốc liền theo mái hiên bên cạnh bổ nhào xuống dưới, hướng phía quan tài trong đội đưa tang mà cháy tới.
“Cháy rồi.”
Tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, binh lính cùng dân chúng hai bên cuống quýt tránh né, ngọn lửa cháy cuồn cuộn, tiền giấy trên đường dẫn lửa, thế lửa tức khắc liền lan ra khắp nơi.
Đội ngũ hộ vệ đưa tang luống cuống, trước mặt không ít người rút đao, bảo vệ linh cữu chính giữa, nắm vỏ đao đi chặn quả cầu lửa. Song, bốn phía đều là tiền giấy, thế lửa cuộn trào, không thể ngăn cản nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc quan tài lụa trắng bị thiêu cháy.
“Chữa cháy, mau chữa cháy!”
Mới vừa rồi đội đưa tang còn nghiêm chỉnh, trong khoảnh khắc liền loạn thành một đoàn. Lí Hoài Ngọc ở bên cạnh nhìn thấy sững sờ, lúc sau chợt hiểu được chuyện gì đã xảy ra, không nhịn được mà bật cười.
Đây là nàng đợi gặp người không nhận tội sao? Thế nhưng người đưa tang đều không được sống yên ổn, không phải nói người chết rồi trở nên vĩ đại sao? Vậy ngay cả quy củ cũng không để ý?
Vèo vèo vèo..
Như chứng thực ý nghĩ của nàng, quả cầu lửa lăn xuống từ phía sau mái hiên liền nhảy ra một đoàn người bịt mặt, mỗi người đều cầm đao, thân thủ cực nhanh, như châu chấu qua ruộng mà nhào về phía chiếc quan tài của nàng.
“Hộ linh!” Đám binh lính ở giữa hét lớn một tiếng, nhất thời toàn bộ binh lính đều xuất kiếm ra khỏi vỏ, nghênh chiến với đám người không mời mà đến này.
Nhưng bọn họ căn bản trở tay không kịp, làm sao chống lại được đám người có chuẩn bị mà đến? Đám người bịt mặt chia làm ba đội, hai đội một trước một sau đem quan tài bảo vệ trước sau chia ra chiến đấu, đội còn lại mang theo thuổng sắt, nhưng lại trực tiếp xông tới tám cỗ xe gỗ lê, tay chân cực nhanh mà cậy mở chiếc quan tài của nàng.
“Da!”
Hoài Ngọc nghe thấy âm thanh nặng nề vang lên, nhìn thấy người bịt mặt phía trước gần như điên cuồng, nàng muốn cười, nhưng khóe miệng lại bất động.
Đúng rồi, khi nàng còn sống đắc tội nhiều người như vậy, sao người ta có thể để nàng an an ổn ổn mà mai táng? Nhất định phải đem thi thể của nàng đi, ngũ mã phanh thây mới đúng!
Nói đến cũng thảm, nàng đường đường là trưởng công chúa, lúc còn sống không nghe được mấy lời hay, khi chết cũng không được yên bình. Ngay cả đám binh lính đưa tang này, trong lòng cũng chỉ ngóng trông kết cục thê lương này của nàng, nếu không, ngay cả ngăn chặn cũng chưa từng gắng sức, trơ mắt nhìn quan tài của nàng bị một đám người chậm rãi nhấc lên.
Nhìn thấy nắp quan tài bị nâng lên, cổ họng Lí Hoài Ngọc có chút kéo căng, ánh mắt đảo qua vẻ mặt chết lặng của đám hộ vệ, xiết chặt nắm tay, lại bất đắc dĩ mà buông ra.
Mà thôi, đúng người đúng tội, người trong thiên hạ đều cảm thấy kết cục của nàng nên là như vậy, thì kết cục của nàng nên là như vậy, còn có gì bất bình chứ?
Hít sâu một hơi, nàng quay đầu đi, không đành lòng nhìn lại.
Nhưng mà, đầu vừa lắc lắc, trước mặt đã xuất hiện một bộ y phục màu xanh hổ phách, áo bào không quá dài. Góc áo bị gió thổi tung bay, phía trên thêu vằn nước giống như một loạt gợn sóng lăn tăn, hoa văn khiến nàng hoa mắt.
Lí Hoài Ngọc sửng sốt, theo bóng dáng này mà nhìn qua.
Bên kia, người bịt mặt cảm xúc kích động cầm nắp quan tài của nàng hướng lên đường mà ném, bỗng chốc lại cảm giác được trên tay mất trọng lượng, một cỗ mãnh lực đánh úp tới, không kịp ngăn cản, vẫn là buông lỏng tay.
“Binh” một tiếng, nắp quan tài thật mạnh trở về vị trí cũ, chấn động vài mảnh hương tàn.
Mọi người ngạc nhiên, ngẩn ngơ ngẩng đầu lên, đã thấy một người đáp xuống từ trên quan tài, áo bào thanh phách sắc tung bay, dáng người như mưa bụi, nhìn giống như một quý công tử. Nhưng công tử này khí thế thật lớn, định chừng chỉ đạp lên trên nắp quan tài, nắp kia đã vững như thái sơn, khó mà di chuyển.
Hắn tiện tay phất đám tiền giấy đã đốt đi, đứng vững thu tay áo, ánh mắt lạnh nhạt mà mắng một tiếng: “Làm càn!”