Xuân Thụ Mộ Vân

Chương 25: Chương 25




Một ngày khi mùa thu sắp kết thúc, Mạc Thụ đột nhiên hưng phấn bừng bừng từ công đường đi thẳng tới tiền viện gặp Nam Ca Nhi: “Đi.”

“Đi?” Nam Ca Nhi đang nhổ cỏ dại cho thửa rau xanh, thấy điệu bộ của Mạc Thụ, không hiểu gì cả nhìn hắn.

“Lên núi.”

“Cái gì?” Nam Ca Nhi càng không hiểu nhìn hắn.

“Đúng vào lúc tốt để săn thú, Chu Khê phê chuẩn rồi.” Mạc Thụ cười mị mị nói.

“Săn thú?” Nam Ca Nhi ngây ngẩn lặp lại.

“Đi thôi.” Mạc Thụ kéo Nam Ca Nhi dậy, lôi ra ngoài.

“Này.” Nam Ca Nhi một tay dính bùn một tay dính cỏ lại bị Mạc Thụ lôi kéo, “Ngươi còn chưa nói rõ ràng, làm gì mà đi a.”

“Lên núi săn thú a.” Mạc Thụ lộ ra bộ dáng có phần nghi hoặc, “Không phải đã nói rồi sao?”

“Ngươi lên núi thì có nửa cọng lông nào là liên quan tới ta chứ.” Nam Ca Nhi không vui nói, thuận tiện chùi chùi cái tay đầy bùn lên y phục Mạc Thụ___ Khi Mạc Thụ ở nhà, đều là do hắn tự giặt y phục, cho nên Nam Ca Nhi mới không chút cố kỵ chùi cho dơ.

Mạc Thụ không để ý nên không thấy được động tác nhỏ của Nam Ca Nhi, hắn ho một tiếng, nói: “Chu Khê nói, nếu ngươi chịu đi cùng ta, ta mới có thể lên núi.”

Nam Ca Nhi co giật khóe môi: “Cho nên?”

“Cùng đi thôi.” Mạc Thụ cười đáp, “Lên núi rất vui nga, tiểu hài tử trong huyện đều rất thích lên núi, nhưng bọn nó không có nghe lời như ngươi, cho nên ta không muốn dẫn chúng đi.”

Nam Ca Nhi không hảo khí nói: “Vậy phải cảm tạ sự khen ngợi của ngươi rồi.” Ngươi mới là đồ con nít, toàn gia các ngươi đều là đồ con nít láo toét!

“Không cần cảm tạ.” Mạc Thụ cười: “Nhanh đi thôi.”

Nam Ca Nhi giãy vài cái, không giãy thoát, chỉ đành đứng yên: “Ta không đi.”

“Tại sao?” Mạc Thụ cũng không lộ ra biểu tình kinh ngạc gì, mỉm cười nhìn y.

“Rất phiền phức.” Nam Ca Nhi nhíu mày.

“Rất vui.” Mạc Thụ cười, “Ngươi không muốn đi coi những thứ tuyệt vời sao?”

“Không muốn.” Nhân lúc Mạc Thụ phân tâm, Nam Ca Nhi dùng sức rút cánh tay về.

Ta chỉ cần có thể sống là được rồi, những thứ khác không phải là tất yếu của sinh tồn, mấy chuyện vui vẻ gì đó, ta không muốn nhìn thấy chi lắm.

“Dùng sức dữ vậy làm gì.” Mạc Thụ có phần không tán đồng nhăn mày, “Tay ngươi không đau sao?”

“Không.” Nam Ca Nhi liếc mắt nhìn tay mình, nhàn nhạt nói, đi vòng về, tiếp tục xới đất. Thật ra là có hơi đau, nhưng chút xíu đó đối với y mà nói, không tính là gì cả.

“Tiểu Nam.” Mạc Thụ giọng điệu không vui gọi sau lưng y, “Ta không thích thái độ ngươi như vậy.”

Nam Ca Nhi không thèm quay đầu, tiếp tục làm việc của mình.

“Ngươi sẽ không hy vọng thấy ta tức giận đâu.” Thanh âm Mạc Thụ có phần thấp trầm hơn thường ngày, lộ ra mùi vị nguy hiểm.

Nam Ca Nhi dứt khoát đưa lưng ra.

Nói đến nói đi, y nhận định Mạc Thụ không phải là loại người một khi không được như nguyện liền giận cá chém thớt, cho nên mới giả lơ hắn như vậy.

Cho dù Mạc Thụ muốn giận cá chém thớt…

Nói thật, y cũng không còn cách nào.

Y là theo bản năng mà muốn sống, cũng hy vọng được sống, nhưng lại không có chấp niệm nhất định phải tiếp tục sống.

Y chỉ có thể làm hết sức, chứ không thể nào liều mạng nỗ lực như trước kia.

Tóm lại mà nói, chính là, y cảm thấy mệt mỏi, lười.

Mạc Thụ nhìn cái lưng đưa về phía mình, bóng lưng phòng bị như con nhím lại có chút yếu đuối, không biết tại sao lại cảm thấy chỗ nào đó trong lòng hơi hơi phát đau.

Đứng tại chỗ nửa ngày, cuối cùng vẫn không tính toán thái độ lạnh nhạt của Nam Ca Nhi, thở dài, lại gần.

Nghe tiếng bước chân Mạc Thụ đi lại gần, Nam Ca Nhi theo bản năng co chặt thân thể.

“Ngươi như vậy, khiến chúng ta đều không dễ chịu.” Mạc Thụ chỉ nói một câu như vậy, sau đó đi tới cạnh Nam Ca Nhi, cùng ngồi xổm xuống, “Đi cùng ta đi, ta muốn mùa đông năm nay lại làm một chiếc áo lông cho ngươi, nếu không ta sợ ngươi bị lạnh.”

Động tác của Nam Ca Nhi hơi ngừng, không nói gì.

“Chu Khê cũng biết chỉ có ngươi mới có thể ngăn cản được ta, cho nên mới muốn ngươi đi cùng ta.” Mạc Thụ nhẹ giọng nói, “Ngươi không chịu đi cùng ta, năm nay ta không cách nào lên núi nữa.”

Nam Ca Nhi vẫn trầm mặc.

“Ngươi chỉ cần đi theo ta lên núi là được, những chuyện khác đều không cần làm.”

Động tác của Nam Ca Nhi dừng hẳn lại.

“Cho nên, đi cùng ta đi, ân?” Khẩu khí của Mạc Thụ mang theo chút lấy lòng và chút an ủi.

“… Tại sao…”

“Cái gì?” Mạc Thụ không nghe rõ câu nói ngậm trong miệng của Nam Ca Nhi.

“Tại sao phải đối tốt với ta?’ Không có đạo lý a, ta lại không có giá trị gì để lợi dụng cả, người như ta thế này, thêm một người không nhiều, bớt một người không ít, bất cứ người nào ở Quảng Điền đại khái đều tốt hơn ta nhiều.

“Không biết.” Mạc Thụ hơi ngạc nhiên, sau đó cười nhẹ, rờ đầu Nam Ca Nhi, “ Nhất định phải có lý do sao?”

“Ta không biết.” Nam Ca Nhi thấp giọng nói.

“Ngươi cũng không biết, cho nên mới nói, không cần phải có lý do.” Mạc Thụ rất võ đoán hạ hết luận, sau đó cười, “Ta muốn làm như vậy, thì cứ làm như vậy, trước giờ luôn là như vậy.”

“Thật là phương pháp sinh tồn theo bản năng.” Nam Ca Nhi nhỏ giọng lẩm bẩm.

Mạc Thụ cười nhẹ, “Có lẽ đi, tại sao đột nhiên lại mềm giọng rồi?” Từ ngữ điệu của Nam Ca Nhi, có thể nghe ra y đã nguyện ý đi cùng Mạc Thụ lên núi.

Điều này khiến Mạc Thụ vốn cho rằng phải nói rất nhiều lời hay, hẹn định vô số điều khoản bất bình đẳng mới thuyết phục được, cảm thấy có chút quái lạ.

“Gia mẫu từng nói với ta, người nguyện ý thỏa hiệp trước mặt ta, người không biết phải làm sao với ta, mới là người chân tâm muốn tốt cho ta.” Nam Ca Nhi thấp giọng nói.

Đây là lời người mẹ kiếp trước của y nói cho y, thời kỳ thiếu niên y phản nghịch lại táo bạo, mẫu thân lo lắng mỗi ngày đều đi tìm y, lúc đó y chỉ lo lang thang không chịu lên lớp, tìm được rồi liền không ngừng giáo huấn y, không ngừng ngồi nói chuyện với y, sau đó y vẫn chứng nào tật nấy trốn học đi chơi, một lần mẫu thân sau khi tìm được y, đã nói câu đó.

Vì xem trọng, thương yêu, cho nên không muốn tổn thương, nhưng lại không cách nào vứt bỏ , chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp.

“Thật là một nữ tử thông tuệ.” Mạc Thụ cười nhẹ.

“Ta cho rằng, sẽ không bao giờ, còn người như thế nữa.” Khi đến thế giới này, người như thế sẽ không bao giờ có nữa.

Nam Ca Nhi chỉ hàm hồ nói thế, nên Mạc Thụ không nghe rõ mấy, hắn có phần hiếu kỳ hỏi lại.

Nhưng Nam Ca Nhi lại tiếp tục trầm mặc.

Mạc Thụ thấy y trầm mặc, cũng không nói gì nữa, cùng ngồi xổm đó với y.

“Ta không biết.” Qua rất lâu, Nam Ca Nhi mới nhỏ giọng nói.

Y không biết tại sao Mạc Thụ lại đối xử với mình như vậy, dung túng mình, nhường nhịn mình, thỏa hiệp mình.

Điều này khiến y cảm thấy không hiểu nỗi, thậm chí có chút bất an.

“Ta cũng không biết.” Mạc Thụ trả lời vô cùng thản nhiên, “May mà chỉ có một mình người, đại khái không thể tạo thành vấn đề gì lớn.” Hắn tỏ ra cực kỳ nhẹ nhõm.

“Ngươi không làm rõ trọng điểm đó.” Nam Ca Nhi bực bội lẩm bẩm, “Hoàn toàn không làm rõ ràng.”

“Rất nhiều chuyện không hề rõ ràng như ngươi nghĩ.” Mạc Thụ cười nhẹ, vỗ vỗ đầu y, “Ngươi quá mức nghiêm túc, sẽ sống rất mệt mỏi.”

“So với cuộc sống theo bản năng của ngươi, ta công lực không đủ thật xin lỗi rồi.” Nam Ca Nhi nâng mắt lên nhìn hắn một cái.

Mạc Thụ một chút cũng không cảm thấy lúng túng, cười hi hi đáp: “Không sao, ta sẽ không chán ghét ngươi.”

“Ta chán ghét ngươi.” Nam Ca Nhi nghiến răng nghiến lợi.

“Đừng quản nhiều như vậy nữa, chúng ta đi thôi.” Mạc Thụ mới không thèm quản Nam Ca Nhi còn vướng mắc cái gì, đứng lên, thuận tiện kéo Nam Ca Nhi đi.

Két quả vì ngồi xổm quá lâu, Nam Ca Nhi vốn thân thể đã yếu nên bị tê chân, ngã đầu vào lòng Mạc Thụ.

…. Đoạn phim biết bao sến súa a.

Nam Ca Nhi bi ai oán niệm trong lòng.

Nếu như ta là tiểu gia bích ngọc đại gia khuê tú gì đó, vậy thì chính là rất hoàn mỹ.

Hiện tại lại biến thành phiên bản kịch tình cảm của nam và nam…

Vai nam số một lại rất nhập vai rất thức thời: “Tê chân sao? Ta xoa cho ngươi?”

Vai nam số hai không chút lưu tình phun ra một chữ: “Cút.” Đẩy vai nam thứ nhất ra, lảo đảo tránh đi.

“Đi đâu? Cửa ở bên kia mà.” Mạc Thụ nói với theo sau lưng Nam Ca Nhi.

Nam Ca Nhi quay lại cho hắn một ánh mắt trắng mỹ lệ: “Ta không sấm rền gió cuốn bằng ngươi, ta phải đi sắp chút đồ mang theo.” Thật ra, y càng muốn mắng là tên khốn ngu si.

Nếu đã lên núi thì khẳng định trong ngày không thể về, vậy phải chuẩn bị đồ đạt ngủ đêm dã ngoại là đương nhiên, y là người yếu nhược bình thường, không thể so với cao thủ võ lâm bay tới bay đi được.

Tại sao thời gian duy trì của tâm tình cảm động ấm áp vừa rồi lại ngắn như vậy chứ?

Suy cho cùng vẫn là trình độ của tên bại não Mạc Thụ không thích hợp với những cảnh tượng cùng tình tự đầy nội hàm như vậy chăng?

Ta thật ngốc, lại cứ luôn ôm niềm ảo tưởng cùng chờ đợi không thực tế đối với gia hỏa này.

Ta thật ngốc, ta không phải sớm nên hiểu rõ bản chất của gia hỏa này sao? Tại sao còn bị làm cho cảm động chứ? Ta thật ngốc, thật sự…

Một đường trở về, Nam Ca Nhi oán niệm ngập trời, không ngừng vang lên câu đó trong lòng.

Nam Ca Nhi hóa thân thành bà thím Nam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.