Thu xếp đồ đạt xong, Nam Ca Nhi đi theo Mạc Thụ lên núi.
Đương nhiên, những thứ vật tư này toàn bộ đều do Mạc Thụ tiên sinh nhẹ nhàng vác.
Nam Ca Nhi đi theo sau, ba bước lại thở dốc chậm rì rì đi lên núi.
Nghe nói mục tiêu săn bắt lần này của bọn họ sinh sống ở sườn núi, cho nên
không cần cư trú trong núi quá lâu, nếu vận may tốt, đại khái ba ngày là có thể săn được thú về nhà.
Mạc Thụ để Nam Ca Nhi nghỉ ngơi trong một sơn động, rồi đi tìm kiếm tông tích của dã thú.
Khi sắp đi, còn bắt một cặp thỏ và một cặp cáo đến ‘chơi với y’, cuối cùng
dặn tới dặn lui Nam Ca Nhi không được tùy ý ra khỏi động, đến khi Nam Ca Nhi chịu hết nổi cầm đá ném ra, hắn mới hốt hoảng chạy đi.
Gần
tối trở về, Mạc Thụ nhìn thấy ‘bầu bạn’ mà hắn sắp xếp cho Nam Ca Nhi đã biến thành bữa cơm tối đang nằm phía trên đống lửa chảy mỡ.
Nam
Ca Nhi cố gắng nhai cái đùi thỏ dai nhách, vừa hàm hồ nói với Mạc Thụ:
“Thủ nghệ không tinh đừng chán ghét, cứ lấp bụng trước đi.” Cạnh bên còn bày một quyển sách đã được lật một nửa.
Được thôi, tiểu hài tử nhà ta hoàn toàn không cảm thấy ở một mình là cô đơn.
Mạc Thụ vứt con thú vừa bắt được xuống, đi tới, sử lý gia công lần hai đối với mớ thịt nướng dai không tả nổi kia.
Rạch lỗ ra, nhét vào mấy loại dịch thực vật, sau đó từ lồng ngực lấy muối ra rắc lên, lại lật tới lật lui nướng, cho đến khi miếng thịt tỏa ra mùi
thơm mê người, mới cắt xuống một miếng, đưa cho cái vị Nam Ca Nhi không
biết từ khi nào đã ngừng nhai đùi thỏ mà còn không phát giác ra kia, “Ăn đi.”
Vì thường ngày lực ghi nhớ của Mạc Thụ không tốt, cho nên
khi Nam Ca Nhi nhận lấy thứ trên tay Mạc Thụ, có hơi ngừng lại một chút.
Nhưng y cảm thấy chắc không đến nỗi bị độc chết, nên cẩn thận cắn một miếng, bắt đầu nhai.
Tiếp đó, động tác nhai chậm chậm dần tăng nhanh, có chút quái dị nhìn Mạc Thụ, sau đó lại cắn tiếp.
Mạc Thụ không cần hỏi Nam Ca Nhi rốt cuộc là cảm thấy thế nào, phản ứng của y đã là câu trả lời tốt nhất.
Càng huống hồ, hắn tin vào tài nghệ bếp núc của mình, ít nhất tốt hơn Nam Ca Nhi nhiều.
Cười cười cầm cái đùi thỏ Nam Ca Nhi đã bỏ xuống vừa nãy, tiếp tục gia công.
Nhìn Mạc Thụ động tác thuần thục, Nam Ca Nhi suy nghĩ rối tung, vẫn hỏi: “Ngươi hình như rất giỏi cái này.”
Mạc Thụ ngẩng dầu, nhìn Nam Ca Nhi, cố ý kinh ngạc: “Ta không nói với ngươi sao? Kỹ năng làm bếp gì đó, ta khá là giỏi.”
Nam Ca Nhi hơi ngừng lại, sau đó trừng hắn: “Hoàn toàn không nói!”
Sớm biết Mạc Thụ tinh thông làm bếp như vậy ta còn mỗi ngày chui vào nấu cơm gì đó làm chi! Để tự hắn làm không tốt hơn sao!
Vừa nghĩ vừa bực mình, đột nhiên nhớ tới có rất nhiều lần, y đã đắc ý hỏi Mạc Thụ bữa tối hôm đó y làm có ngon hay không…
Rồi lại so sánh thịt mình nướng và thịt đã được Mạc Thụ gia công thêm, bất giác thẹn quá hóa giận: “Trêu chọc ta rất vui đi!”
Mạc Thụ nghiêng đầu, nhìn bộ dáng bùng nổ của Nam Ca Nhi, cười cười: “Ân.”
“Ngươi!” Nam Ca Nhi tức trào máu họng___ Thật sự, y hoài nghi mình sắp thổ huyết rồi.
“Nhưng mà, ta không làm cơm tối không phải là vì muốn chê cười khả năng làm
bếp của ngươi gì đâu.” Mạc Thụ cười giải thích: “Tuy cách nghĩ của người khác ta không biết, nhưng ta cảm thấy cơm ngươi làm rất không tồi.”
“Nói hươu nói vượn!” Nam Ca Nhi càng tức giận, nện miếng thịt trong tay lên
người Mạc Thụ, “Dựa vào kỷ thuật làm bếp này sao?” Y không để ý sự trêu
chọc bình thường của Mạc Thụ, đó là vì y cũng không xem nó là thật,
nhưng làm cơm gì đó, hoàn toàn là do y vì muốn làm chút gì đó cho Mạc
Thụ mới quyết định như thế, bây giờ lại bị người ta lấy ra làm trò cười, như vậy bảo y làm sao không tức giận.
“Kĩ thuật gì đó hoàn toàn
là thứ yếu.” Mạc Thụ cầm lấy thức ăn Nam Ca Nhi ném lại, tiếp tục nướng
cho chín nóng, “Chỉ là cảm thấy một mình làm cơm một mình ăn không có
chút tư vị gì, cho nên ta rất ít khi xuống bếp.” Nhìn Nam Ca Nhi đối
diện tuy tức giận bừng bừng, nhưng vẫn nghe hắn nói: “Cá nhân ta vẫn
thích cơm người khác làm cho ta ăn.”
“Vậy làm gì đột nhiên lại đi nướng thịt!” Còn bất động thanh sắc đả kích ta!
“Vì đột nhiên quyết định sau nay cứ để ta làm cơm.” Mạc Thụ cười nói.
“Cuối cùng cũng ngán ăn rồi sao?” Nam Ca Nhi hừ nói, y biết khả năng làm bếp
của mình thực sự không thể coi là tốt, nhưng bị người ta triệt để chán
ghét như vậy, vẫn khiến mình có chút không vui.
“Không phải.” Mạc Thụ mỉm cười.
Sắc đêm dần dần phủ xuống, chỉ sót lại đám lửa nhẹ nhàng nhảy múa, gương
mặt Mạc Thụ bao trùm một tầng đỏ nhạt mông lung, khiến gương mặt hắn
càng tăng thêm mấy lần diễm sắc, biểu tình thanh đạm bình thường tựa hồ
cũng trở nên dịu dàng ấm áp rất nhiều.
“Chỉ là đột nhiên quyết định làm món ngon cho ngươi.”
“Hả?” Nam Ca Nhi ngạc nhiên, sau đó lại chớp mắt, “… Nga.” Y không rõ lắm Mạc Thụ rốt cuộc có ý gì, chỉ có thể phát ra đơn âm tiết như vậy coi như
trả lời.
“Ngươi quá gầy.” Mạc Thụ nói tiếp.
“… Nga.” Ta
gầy thì lại liên quan gì tới đại gia chứ? Hay là tiếp đó ngươi muốn nói
là dưỡng cho ta mập lên để chờ qua năm mần thịt chăng!
“Vết
thương tâm hồn, ta không cách nào chữa khỏi, ít nhất hy vọng làm ra thứ
ngươi thích ăn, để ngươi đối với từng ngày đều có chút chờ đợi.” Mạc Thụ nhẹ giọng nói, ngẩng đầu nhìn Nam Ca Nhi: “Người không chờ đợi gì vào
ngày mai, sẽ rất dễ dàng chết đi.”
Ánh mắt Mạc Thụ lúc bình
thường, đều là dáng vẻ rất trong suốt rất sạch sẽ, trừ lúc uống rượu mới hiện ra khí thế sắc bén rõ ràng.
Hiện tại ánh mắt của Mạc Thụ lại trầm trầm, phản phất như bao hàm sự tang thương vô biên trống rỗng vô tận.
Lúc này ánh mắt của Mạc Thụ khiến Nam Ca Nhi không thể nào xem như không thấy, y nghiêng đầu qua.
Cứ cảm thấy lúc này y không thể che giấu bất cứ thứ gì trước mặt Mạc Thụ.
“Đừng chết.” Mạc Thụ nhẹ giọng nói, sờ sờ đầu Nam Ca Nhi.
Nam Ca Nhi cảm nhận được sự tiếp cận của hắn, hơi co lại, nhưng vẫn không tránh đi.
“Mọi người rất thích người, ta cũng vậy. Hiện tại.” Mạc Thụ nói, “Cho nên, không thích ngươi chết.”
Chú ý thấy Mạc Thụ thêm vào phần hậu tố ‘hiện tại’, ngược lại khiến Nam Ca Nhi có chút muốn tin tưởng.
Y không tin từ mới đầu Mạc Thụ sẽ đối tốt với mình, không tin người của
Quảng Điền vừa bắt đầu sẽ nói ra bí mật nơi này cho mình.
Cũng đã sống ở đây sắp ba năm, mới từng chút từng chút hiểu biết về Quảng Điền này.
Người không phải cây cỏ làm sao có thể vô tình?
Càng huống hồ y vốn cũng không phải là người lòng dạ sắt đá gì.
Tàn khốc trước đây là vì có lý do y cần phải tàn khốc, hiện tại ở Quảng
Điền, chuyện gì cũng không cần y phải kiên trì miễn cưỡng, đương nhiên
khó tránh nảy sinh sự ràng buộc đối với nơi này.
Nam Ca Nhi cuối cùng gật đầu: “… Ân, ta, không ghét nơi này.”
Hai năm trước, Mạc Thụ hỏi y, y đều chỉ có thể trả lời là không biết.
Hiện tại y đã có thể nói, không ghét.
Vẫn không rõ là có thích hay không, vì hắc ám lâu dài đã làm cho y quên mất bản thân rốt cuộc khát cầu cái gì, thích cái gì, nhưng ít nhất có một
điều, là y nguyện ý ở lại nơi này.
Điều này, đã chứng minh, ta chắc không ghét nơi này.
Một nơi kỳ quái, cư dân ồn ào lại siêu việt lạ thường, còn có vị huyện lệnh thường xuyên chọc người ta phát cuồng bùng nổ…
Nhưng mà, không ghét.
Không ngờ được Nam Ca Nhi vào lúc này lại nói với mình chuyện này, Mạc Thụ kinh ngạc mất một lúc, sau đó nhẹ cười.
“Ngoài ra.” Khẩu khí Nam Ca Nhi rất bình tĩnh, nhưng ẩn ẩn có thể nghe ra được gió bão được bao hàm trong sự bình tĩnh đó.
“Ân?” Mạc Thụ nhẹ cười, tiếp tục rờ đầu Nam Ca Nhi.
“Đem cái tay dính đầy mỡ dơ bẩn của ngươi tránh ra!” Tiếng thét vang vọng nơi sơn dã.