Xuân Thụ Mộ Vân

Chương 27: Chương 27






Vì vậy, nấn ná trên núi ba ngày, quả nhiên, khi gần tối ngày thứ ba, Mạc Thụ tha về một con dã thủ đỏ rực.

Quyển sách Nam Ca Nhi xem cũng sắp xong rồi.

Ngẩng đầu lên vừa khéo nhìn thấy Mạc Thụ bày ra tư thế phiêu dật của thế ngoại cao nhân, từ từ tung tăng đi vào___ Nếu như bỏ qua con dã thú bị kéo trên tay hắn như cái giẻ lau kia.

Nam Ca Nhi nhìn lớp da thú đỏ như lửa, chỉ cảm thấy có phần quen mắt, nhưng lại không nói ra điều đó, chỉ là chau mày thầm suy nghĩ rốt cuộc là cái gì.

“Sao vậy?” Mạc Thụ đi vào hang động, thấy Nam Ca Nhi trầm tư, thuận tiện hỏi, sau đó cắt đứt chân trước của con thú, xẻ thịt, rửa sạch, ướp đồ phụ liệu, bắt lên giá nướng.

Nam Ca Nhi đương nhiên sẽ không trả lời câu hỏi buột miệng của Mạc Thụ, chỉ là cùng Mạc Thụ đi vào trong hang động, ngồi một bên nhìn hắn bận rộn, rất nhanh, tất cả tư duy đều bị mùi thịt nướng thơm phưn phức hấp dẫn.

Tay nghề của Mạc Thụ đương nhiên không cần bàn cãi, hắn đã nói bản thân khá giỏi, kỳ thật là phi thường giỏi, Nam Ca Nhi cảm thấy tay nghề của gia hỏa này so ra thì ngự thiện phòng ở Bắc Quận đại khái cũng không sánh bằng.

Nam Ca Nhi ăn xong một miếng thịt lớn, Mạc Thụ liền không chịu cho thêm nữa___ dù sao thân thể Nam Ca Nhi yếu, không thể một lần ăn quá nhiều.

Hôm trước cũng chính vì để Nam Ca Nhi ăn một lúc quá nhiều, kết quả không tiêu hóa được, nửa đêm đau bụng nên cả đêm mất ngủ.

Hôm qua chỉ chừa lại một miếng thịt nhỏ cho mình, cũng khiến người này nửa đêm không thoải mái.

Cho nên hôm nay dưới ánh mắt long lanh của Nam Ca Nhi, Mạc Thụ ăn thản nhiên tự đắc.

Nam Ca Nhi nhìn nửa ngày, ước đoán lần này đại khái không cách nào giành được miếng thịt khỏi miệng Mạc Thụ, nên chuyển tầm mắt lên mình con thú bị tùy tiện chất đống trong hang.

Là cái gì nhỉ, cứ cảm thấy, rất quen mắt.

Vừa nghĩ, Nam Ca Nhi đứng lên, đi về bên đó.

“Đi đâu?” Mạc Thụ sau lưng hỏi.

“Ta cảm thấy, con này rất quen mắt.” Nam Ca Nhi nghi hoặc ngồi xổm trước con thú tỉ mỉ đánh giá.

Dã thú này không tớn, cỡ khoảng con ngựa, toàn thân lông đỏ rực, trên trán có một cái sừng đỏ sậm, có cái đầu như con hổ, hai chiếc răng nanh lóe hàn quang nhô ra ngoài, cho dù đã bị Mạc Thụ giải quyết rồi, vẫn lộ rõ sự hung hãn uy vũ phi thường.

“A.” Y nghĩ ra rồi.

“A?” Mạc Thụ ngừng ăn, nhìn nhìn Nam Ca Nhi đã ngây ra.

“Mạc Thụ…” Nam Ca Nhi cũng tự phát hiện âm thanh của mình đang run rẩy.

“Ân?” Mạc Thụ nhìn nhìn Nam Ca Nhi thấy không có gặp phải nguy hiểm gì, thế là tiếp tục ăn.

“Thả tay, đừng ăn nữa a…” Nam Ca Nhi đơ mặt ra, thấp giọng nói.

“Tại sao?” Mạc Thụ rõ ràng không hiểu.

“Đây là vân thú a!” Nam Ca Nhi cuối cùng thét lên.

“Vân thú?” Mạc Thụ mơ mơ hồ hồ.

“Là thánh thú độc nhất vô nhị trên cả đại lục này, là động vật mà tất cả quốc gia đều coi như trân bảo mà bảo hộ a!” Nam Ca Nhi vừa nhào trở về, ý đồ đoạt lấy miếng thịt trên tay Mạc Thụ.

Mạc Thụ nhẹ nhàng tránh đi: “Không được nga, hôm nay không thể cho ngươi tùy tính được, ngươi ăn nhiều bụng sẽ đau.”

Khẩu khí an ủi tiểu hài tử này của ngươi là sao đây!

Nam Ca Nhi đen mặt: “Ai muốn ăn thịt của ngươi chứ.”

“Thì ra ngươi là muốn ăn ta a.” Mạc Thụ đột nhiên cười vô cùng tà ác, sau đó giang tay làm ra vẻ đại nghĩa thản nhiên: “Đến đi, ta không kháng cự.”

Tới phố hoa nhiều như vậy, Nam Ca Nhi làm sao có thể không nghe ra được mình đã bị tên Mạc Thụ không lương tâm này trêu chọc, nhưng lúc này y cũng không quan tâm chuyện trả đũa, chỉ nắm chặt móng vuốt của Mạc Thụ: “Là vân thú a!”

“Vân thú thì sao?” Mạc Thụ tóm lại cho Nam Ca Nhi đang kinh ngạc một đáp án nhất định.

Lục địa của thế giới này được thống nhất xưng là Vân Lộ đại lục, nghe nói mới đầu là một quốc gia hoàn toàn, sau đó mới từ từ phân thành bốn nước, vân thú là dị thú cực kỳ trân úy hiếm thấy ở đại lục, nghe nói nó hung hãn dị thường, là tượng trưng cho vương quyền từ cổ chí kim, cho dù là người bình thường phát hiện một con vân thú, cũng có thể đạt được sự khen thưởng của quốc gia, phần thưởng cao nhất có thể đạt được là huân tước thân vương.

Vì vân thú sinh sôi đặc biệt khó khăn, cho nên quân vương các nước đều đem nó và những loại thú khác giao phối với nhau, từ đó mới sinh ra những nhược thú huyết thống lai tạp. Màu sắc không đủ đẹp là thứ yếu, quan trọng hơn là đều chưa trưởng thành đã chết yểu, cho dù tại Bắc Quận quốc, cũng chưa từng thấy qua vân thú lông đỏ rực, thân hình khỏe mạnh thế này.

Cũng chính là vì như thế, cho nên Nam Ca Nhi nhất thời không nghĩ ra được bữa tối hôm nay cư nhiên lại là vân thú…

Hiện tại trình độ chấn kinh của y có thể so sánh với tâm trạng của người thế kỷ hai mươi mốt sau khi ăn một bữa tiệc thịt nướng thỏa mãn, đột nhiên lại được người ta nói cho biết cái thứ mà hắn rất hạnh phúc ăn đó chính là thịt gấu mèo.

Được thôi, nếu như không nhớ sai, Mạc Thụ dự định lấy da của con vân thú này làm y phục cho mình…

Nam Ca Nhi mở tròn con mắt, ngây ngây nhìn Mạc Thụ vẻ mặt không có sao hết: “… Đây là vân thú a, vân thú!” Y giờ chỉ biết ngốc nghếch lập lại.

“Ân.” Mạc Thụ gật đầu, “Chất thịt khá tươi non, chủ yếu nhất là lớp da lông giữ ấm hiệu quả không tồi, cũng không nặng.” Nghĩ rồi nghĩ, lại nói: “Hơn nữa khá dễ bắt được, cho nên coi như là đối tượng săn bắt thích hợp.”

“Không, không phải như vậy!” Nam Ca Nhi không cách nào khống chế thét lên, “Cái này, cái này…” Ngón tay y run a run chỉ vào vân thú, cơ hồ muốn ngất đi.

Trời ơi, ta vừa rồi, cư nhiên ăn vân thú, mà Mạc Thụ, thì giết động vật mà toàn đại lục bảo hộ!

“Bình tĩnh chút đi.” Mạc Thụ nhìn Nam Ca Nhi hiếm khi lại kinh hoảng luống cuống như vậy, vừa buồn cười vừa rối rắm, “Tuy ta không biết ngươi tại sao lại để ý một con thú như vậy, nhưng giết cũng đã giết rồi, ngươi còn muốn thế nào?”

Giết cũng đã giết rồi, giết cũng đã giết rồi giết cũng đã giết rồi…

Trong đầu Nam Ca Nhi bị mấy chữ đó toàn bộ lấp kín.

Mạc Thụ tiếp tục nhàn tản ăn xong miếng thịt trên tay, sau đó ngẩng đầu, nhìn Nam Ca Nhi: “Ngươi rất thích thứ này sao? Nếu như ngươi thích ngày mai ta lại bắt một con cho ngươi đem về nhà nuôi, nhưng con thú này không dễ thuần phục, có thể nuôi không sống nổi.” Ngừng một lát lại nói: “Nhưng mà, thứ này con nhỏ da khá mềm mại, chất thịt cũng non, nuôi không sống nổi thì có thể ăn, cũng được.”

Nam Ca Nhi mở to hai mắt___ y thật không dám tin chính tai mình nghe thấy.

Cư nhiên có người to gan lớn mật nói muốn ăn thánh thú của Vân Lộ đại lục như vậy, ăn con lớn xong còn muốn ăn con nhỏ!

“Sáng ngày mai đi bắt?” Mạc Thụ còn đang suy nghĩ, “Nhưng bắt ấu thú đích thực là có chút không thích hợp.”

Nam Ca Nhi thực sự nghe không nổi nữa, nhào tới nắm chặt tay Mạc Thụ, chân chính nhìn thẳng hắn: “Không cần đâu, thật đó, đừng đi bắt nữa, ngài cứ để người ta sống tốt đi, ngài hại cha người ta rồi, còn đi hại nhi tử nữa, thật sự là không đạo đức a.”

“Nói cũng đúng.” Mạc Thụ rất đồng tình gật đầu, “Săn bắt ấu thú thực sự không hợp quy củ.”

Không phải dã thú bình thường mà!

Nam Ca Nhi rất muốn gầm lên như vậy, nhưng mắt thấy Mạc Thụ vô cùng nhàn nhã như vậy, y chỉ cảm thấy đau đầu.

…. Bỏ đi, đoán chừng với người Quảng Điền huyện này thì không quảng có phải là thánh thú hay không

Chỉ có phân ra thú thịt ngon và thú thịt dở thôi.

Chỉ là, đã rất lâu chưa từng thấy thánh thú xuất hiện ở Vân Lộ đại lục rồi, tại sao nó lại xuất hiện trên ngọn núi ở huyện thành Quảng Điền nho nhỏ này?

Hơn nữa theo như giọng điệu của Mạc Thụ, tựa hồ còn không ít?

Khi Nam Ca Nhi vẫn đang theo đuổi những suy nghĩ này, Mạc Thụ mở miệng nói: “Cái này a, kỳ thật con này là con cái đó, cho nên, chắc là mẹ, ta sát hại con mẹ.”

Nam Ca Nhi mặt không biểu tình ngồi xổm xuống, nhặt những khúc xương rơi vãi trên đất ném vào đầu Mạc Thụ, sau đó rất thản nhiên mở mắt nói láo: “Xin lỗi, bị tuột tay.” Cho dù ném cho Mạc Thụ một đầu đầy xương, y cũng hoàn toàn không có cảm giác được nguôi giận, chỉ cảm thấy cả người đều bị một chữ 囧 thay thế.

Ngươi có thể nào đừng nhân lúc ta đang nghiêm túc suy nghĩ mà chạy tới đem chuyện đã trôi qua, hoàn toàn không dính liếu gì ra làm phiền không!

Mạc Thụ rờ đầu bị ném trúng cười khổ nói: “Tiểu Nam ngươi thật thích làm nũng.”

Nam Ca Nhi lại tiếp tục ngồi xổm xuống, nhặt xương.

“Xin lỗi, ta cái gì cũng không có nói.” Mạc Thụ lập tức nói.

Nam Ca Nhi không ngừng lại, nhặt những khúc xương lớn hơn, ném lên đầu Mạc Thụ.

“Tại sao?” Mạc Thụ có chút ai oán hỏi y.

“Ta muốn làm như vậy thì làm như vậy.” Cho dù Mạc Thụ không tránh, nhưng Nam Ca Nhi cũng chỉ cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, lòng đầy buồn bực.

“Tiểu hài tử học hư rồi.” Mạc Thụ nhiều chuyện nói.

Nam Ca Nhi ngồi xổm xuống.

“Ta sai rồi.” Mạc Thụ rất dứt khoát xin lỗi, thuận tiện cuộn ống tay áo một cái, cuốn hết mớ xương trước mặt Nam Ca Nhi đi.

“Cho ngươi nhiều chuyện cho ngươi nhiều chuyện!” Nam Ca Nhi bị dồn nén đến mức muốn bùng phát cuối cùng phát điên, nhặt đá vụn đầy đất ném loạn lên người Mạc Thụ.

“Cho ngươi giết thánh thú cho ngươi giết thánh thú!”

“Đó là động vật trân quý a ngươi hiểu hay không ngươi cái tên bại não không có ý thức bảo vệ thiên nhiên!”

“Ai làm nũng hả ai làm nũng hả!”

“Tiểu Nam, Tiểu Nam, đừng tức giận đừng tức giận, cẩn thận phát bệnh đó! Như vậy được rồi, ta đứng đây không động, ngươi đừng tức giận nữa, đừng chạy loạn, sẽ bị ngã đó, được rồi được rồi, xương này cho ngươi đó, ui, ngươi cũng quá nhẫn tâm rồi đi!”

Đêm nay, sơn lâm tịch mịch vẫn rất náo nhiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.