Thời tiết hôm nay thật tốt.
Nam Ca Nhi ngồi trước bàn tùy tiện cầm một quyển sách lật xem.
Ánh mặt trời ngày xuân từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh lên mặt bàn, cây mai
trước cửa sổ đã mọc rất nhiều lá, khiến ánh mặt trời bị chia cắt ra từng mảnh, hễ gió thổi, tia sáng đó cũng sẽ từng mảnh nhảy múa.
Trên
người mặc y phục ấm áp, vừa rồi lại ăn bữa sáng mỹ vị do Mạc Thụ làm,
còn được tắm ánh sáng mặt trời, Nam Ca Nhi cảm thấy tâm tình rất tốt.
Hiện tại đã là cuối xuân.
Hôm nay Mạc Thụ dự định đến một chỗ nào đó khá xa, sợ Nam Ca Nhi không chịu được đường dài, cũng không cho y cùng đi. Chuyện trong nha môn thì từ
sáng sớm Mạc Thụ đã làm xong phần lớn, Nam Ca Nhi chỉ giải quyết hết
những chuyện vụn vặt lon con còn lại xong, thì không còn gì làm, thế là
vui sướng nhẹ nhõm chạy tới đây tìm sách đọc.
Thư phòng của Mạc
Thụ y cũng có thể tùy tiện ra vào, chỉ là phần lớn sách trong đó đều là
nội dung mang tính học thuật, là thứ mà cả đời này Nam Ca Nhi đều không
muốn lại nhìn đến, thế là y tìm sang nhà hàng xóm mượn quyển truyền kỳ
về giết thời gian.
Thuận tiện nói một câu, vì mỗi ngày đều kể
chuyện, nên nhiều năm như vậy, các loại tiểu thuyết phim truyền hình mà
Nam Ca Nhi nhớ được đã không còn lại cái nào, từ mùa thu năm ngoái y đã
bắt đầu tự biên soạn ra truyện mới.
Cũng không biết có phải do
chính mình biên soạn ra nên càng lưu loát tự nhiên, ngôn ngữ càng dễ
hiểu hơn không, mà ngược lại đạt được đánh giá rất tốt của người ở đây….
Lại thêm y cũng đã đem câu chuyện của mình dung hợp từ cổ chí kim, kết hợp
những cảnh sến súa đông tây, danh tiếng kể chuyện của Nam Ca Nhi càng
thêm được toàn huyện biết đến.
Vì thế, Nam Ca Nhi cũng sẽ thỉnh thoảng tìm vài quyển truyền kỳ xem, để bổ sung thêm đề tài.
Xem một hồi, cảm thấy câu chuyện trong sách thật sự không có chút hứng thú
nào, thế là Nam Ca Nhi bỏ xuống, nằm bệt ra bàn, nhìn cây mai ngoài cửa
sổ ngây ngẩn.
Đã năm năm rồi sao.
Tựa hồ mỗi ngày đều bận
rộn túi bụi, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, thì lại phát hiện chẳng qua mỗi ngày
chỉ lập lại những sinh hoạt bình thường, chứ không hề có gì khác.
Mà thời gian, cứ như thế nhanh chóng trôi đi, sau đó đợi đến khi mình tỉnh táo lại, phát hiện cư nhiên đã được năm năm rồi.
Một năm càng nhanh hơn so với một năm.
Y phát hiện, bản thân đã dần dần bắt đầu không còn tưởng niệm tới cuộc sống ở thế giới kia nữa.
Chuyển biến này, rốt cuộc là vì sao?
Y cũng không nghĩ ra được nguyên do.
Gió ngoài cửa sổ thổi vào, thổi mái tóc lất phất lên mặt, có chút ngứa ngáy, nhưng lại rất thoải mái.
Trong gió mang theo khí tức đặc trưng của mùa xuân, là loại khí vị mang theo
mùi hương của hoa cỏ lá cây, mùi tanh của đất, và không khí ẩm ướt.
Y ngồi đó, bất giác bắt đầu khe khẽ ngâm nga.
Không có giai điệu đặc trưng gì, chỉ là nghĩ tới đâu ngâm tới đó.
Loạn cào cào, không có chút âm luật nào đáng nói.
Mà y lại vui sướng tự đắc.
Nhưng chỉ ngâm nga được mấy câu, liền cảm thấy cổ họng có chút sưng lên nhói đau, hát cái gì cũng không suông.
Y ngừng ngâm nga, chậm chạp sờ cổ họng.
Sau đó đột nhiên nghĩ tới, bản thân tựa hồ rất lâu rất lâu rồi, không hề
ngồi ở một nơi nào đó, không có việc gì làm như thế này, an tâm thoải
mái ngâm nga.
Cứ luôn không ngừng suy nghĩ muốn bảo vệ cái gì,
trông nom cái gì, kết quả, ngay cả chính mình cũng không biết đã thất
lạc ở đâu.
Ngay cả chuyện tự ngâm nga cơ bản này cũng đều đã quên.
Trước đây, khi mình còn là một học sinh hạnh phúc, bên cạnh có người thân yêu thương, có bạn bè, cũng sẽ luôn đột nhiên bắt đầu khẽ hát như vậy.
Ta đại khái, kỳ thật, vẫn là ta đúng không.
Y tự nói với mình như vậy.
Mạc Thụ vì có chuyện nên lại quay về, đứng ở bên bậc cửa, nhìn người đang
ngồi giữa ánh mặt trời mang theo biểu tình chậm chạp có phần vụng về,
đột nhiên cảm thấy nội tâm một mảng ấm áp, lại có chút ẩn đau.
Hắn không bước vào làm phiền người đang tự ngâm nga đó, chỉ đứng ngoài cửa lặng lẽ nhìn y.
Còn Nam Ca Nhi, sau khi ngâm nga khẽ hát ngây ngẩn xong, cuối cùng cũng
phát hiện Mạc Thụ đang đứng ngoài cửa, quay đầu nhìn hắn, chớp mắt: “Sao lại quay về rồi?”
Mạc Thụ cười cười, đi vào: “Có chút chuyện, nên về trước.”
Nam Ca Nhi gật đầu, sau đó tiếp tục ngây ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ngươi đang hát cái gì.” Mạc Thụ đi ra sau lưng y, hỏi.
“Không biết a.” Nam Ca Nhi trả lời rất đương nhiên___ Trên thực tế, y cũng chỉ tùy tiện ngâm mà thôi.
“Rất có ý nghĩa nha.” Mạc Thụ cười, sau đó lấy cái gì đó ra từ chiếc tủ đằng sau.
“Đừng lấy hết như vậy, đây là phần cho hôm nay và ngày mai của ngươi.” Nam Ca Nhi không cần quay đầu cũng biết Mạc Thụ đang lấy đồ ngọt trong tủ ra.
“Ngày mai lại làm thêm đi.” Mạc Thụ không lưu tâm.
“Đồ ngọt ăn nhiều sẽ bị đau răng, còn sẽ mập lên.” Nam Ca Nhi phô ra khẩu khí ‘ta là vì tốt cho ngươi’.
“Không sao, ta không sợ.” Mạc Thụ rất nhàn định trả lời.
“… Hôm qua ta bị nước nóng làm phỏng.” Nam Ca Nhi cũng rất nhàn định vứt
ra một chiêu sát thủ. Cho nên ngày mai không cách nào cung ứng đồ ngọt
cho ngươi.
Quả nhiên, Mạc Thụ lập tức quay lại, đi tới trước mặt y, “Sao lại không cẩn thận như vậy. Tay.”
Nam Ca Nhi giơ tay ra.
Ngón trỏ có một vết bỏng, nổi lên một bóng nước to, bị Nam Ca Nhi lấy kim
chích chảy ra rồi, nhưng cũng không phải là phi thường nghiêm trọng, chỉ là khi nhìn thì có hơi chút dọa người.
Mạc Thụ nhăn mày: “Sao
lại để thế này? Không phải ta đã bảo ngươi đừng tùy tiện vào nhà bếp
sao.” Hắn có chút lo lắng nhìn rồi lại nhìn, “Thân thể ngươi không tốt,
lại luôn làm việc mà không chịu để tâm. Bôi thuốc chưa? Lang trung nói
thế nào?”
Trước khi mùa xuân này trôi qua, Nam Ca Nhi lại bị bệnh một trận, hơn nữa không có nguyên nhân, đột nhiên liền phát sốt, ói
mửa, không ăn được cái gì, bệnh so với lần đầu tiên còn nghiêm trọng
hơn, chút thịt không dễ dàng gì mới dưỡng được liền teo hết, nguyên cả
lúc mừng năm mới đều trải qua trên giường, lang trung nói Nam Ca Nhi nếu không phải đang ở Quảng Điền, nếu không phải được ông trị bệnh cho thì
đã chết chắc rồi, dọa cho Mạc Thụ không bao giờ dám để mặc Nam Ca Nhi tự mình hành động nữa, chỉ hận không thể đem y đặt lên điện thờ dâng cúng, cái gì cũng không làm mới tốt.
“Không khoa trương như thế đi.”
Nam Ca Nhi dở khóc dở cười. Chỉ bị phỏng một chút, ngươi cần gì phải làm như ta bị gãy xương không bằng.
“Không phải khoa trương, tình
trạng thân thể của chính ngươi ngươi tự mình còn không rõ ràng sao!” Mạc Thụ hiếm khi rất nghiêm túc trừng mắt nhìn y một cái, sau đó tiếp tục
cẩn thận nghien cứu vết bỏng của Nam Ca Nhi.
Nam Ca Nhi không nói gì nữa.
Ánh mặt trời rọi lên mặt Mạc Thụ, khiến làn da trắng ngà đó gần như trong
suốt, mày mắt lưu chuyển một khí sắc thoát tục tuyệt trần, bờ môi bình
thường luôn mang theo rất nhiều ý cười nhàn tản hiện tại cũng bị dùng
sức vung lên, cứ như người bị phỏng là hắn vậy.
“… Mạc Thụ, ngươi nói xem, có phải ta ngày mai sẽ chết không.” Cho dù không có ai nói,
bản thân y cũng hiểu rõ tình trạng thân thể của mình, hoàn toàn là dựa
vào vị lang trung y thuật cao minh ở Quảng Điền này treo lại, tuy không
biết bình thường thuốc được kê cho mình rốt cuộc có thành phần gì, nhưng y biết thân thể này của mình với thuốc bình thường thì căn bản không có chút tác dụng nào.
Không có ai mới đi đường được năm phút đã thở dốc không ra hơi, cũng sẽ không có ai vào đêm xuân mà còn mặc y sam dày kín, càng sẽ không có ai ăn mới nửa chén cơm đã không tiêu hóa được,
thậm chí còn ói ra.
Toàn bộ thân thể này cứ luôn ở trong trạng thái vô cùng kiệt quệ, ngủ không ngon, lại còn ngủ không đủ.
Y thậm chí hoài nghi mình có thể nào sang ngày hôm sau sẽ không còn mở mắt được nữa.
“Sẽ không.” Mạc Thụ chém đinh chặt sắt trả lời.
“Trước đây rõ ràng là dưới tình huống hỏng bét đó mà còn có thể sống được, hiện tại sao lại trở nên yếu ớt hơn được.”
Nam Ca Nhi có phần bất đắc dĩ than thở.
Có phải con người thì đều như vậy. Sống gay go thì không có vấn đề, nhưng
một khi được an ổn, ngược lại đủ mọi bệnh tật đều đổ tới.
Mạc Thụ đột nhiên lại cười: “Đây là chuyện tốt.”
“Sinh bệnh là chuyện tốt?” Nam Ca Nhi liếc hắn một cái.
“Vì hoàn cảnh sống gay go, cho nên cả người đều ở trong trạng thái căng
cứng, bản năng sẽ điều tiết các cơ năng cố gắng cung ứng cho nhu cầu
sinh tồn, như vậy mới có thể sống tiếp được, nhưng nếu đã vượt qua cực
hạn, thì sẽ nháy mắt vỡ nát, và không còn cách nào vãn hồi.” Sau khi xác nhận tay của Nam Ca Nhi chỉ đơn thuần bị phỏng, không phải chuyện lớn
gì, Mạc Thụ mới yên tâm, thả lỏng lực đạo đang nắm chặt tay y, giải
thích: “Hiện tại ngươi vì được sống trong hoàn cảnh nhẹ nhõm, cho nên cơ năng của thân thể đang từ từ hồi phục, cho dù có bị bệnh cũng đều có
thể điều chỉnh được, sẽ không thể dễ dàng chết đi như thế.”
“Nhưng nếu như không phải ở Quảng Điền, ta nhất định đã chết rất lâu rồi đi.”
Nam Ca Nhi lại không dễ dàng bị cho qua như thế, trực tiếp nói.
Mạc Thụ ngưng trệ một chút, nói: “Ân.”
“Kỳ thật, ta cũng không cảm thấy chết rồi có gì không tốt.” Nam Ca Nhi thầm thì.
Mạc Thụ có phần dùng sức nắm lấy tay y.
Cánh tay bị siết đến phát đau nhắc nhở Nam Ca Nhi hiện tại móng vuốt của y
đang nằm trong tay người nào đó, thế là y rất thức thời bồi thêm một
câu: “Nhưng mà, hiện tại ta cảm thấy chết rồi sẽ có chút đáng tiếc.”
Mạc Thụ không nói gì.
Nam Ca Nhi ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Thụ cười nói: “Cho nên, ta không muốn chết.”
Mạc Thụ nhìn nụ cười của Nam Ca Nhi, mới chậm rãi thả lỏng lực đạo trong tay.
“Còn nữa,” Nam Ca Nhi dùng cánh tay rảnh rang, chỉ chỉ vào tay đang bị Mạc Thụ nắm: “Sẽ đau.”
Mạc Thụ ngạc nhiên một lúc, sau đó giãn ra cười: “Biết cảm thấy đau, không phải rất tốt sao?”
Nam Ca Nhi suy ngẫm, cũng cùng cười theo.
Luôn cảm thấy, được rồi, ân, Mạc Thụ hiện tại không còn như thường lệ dễ dàng khiến người ta tức giận nữa rồi sao?
Đại khái đã quen với vị Mạc Thụ bại não rồi?
Tính thích ứng thật đáng buồn a!