Một ngày nào đó
khi mùa hạ sắp tới, Xuân Kiều cô nương đột nhiên nhờ nha dịch ở nha môn
đưa tin, nói muốn mời Nam Ca Nhi đi một chuyến.
Vì Mạc Thụ thường xuyên tới phố hoa, cho nên Nam Ca Nhi cũng đã rất quen thuộc với người
tại phố hoa, thế là sắp xếp vài thứ ở nha môn xong, y liền đi tới đó
theo lời mời.
Xuân Kiều cô nương hôm nay không có khách, ngồi bên bàn cầm kim đang thêu gì đó.
Thấy Nam Ca Nhi đi tới, cười híp mắt vẫy tay: “Nam Ca Nhi, nhìn thử uyên ương ta thêu này.”
Nam Ca Nhi thò đầu lại nhìn một cái, nhất thời trầm mặc.
“Đẹp không?” Xuân Kiều tràn đầy chờ đợi nhìn y.
“Ách, đẹp.” Nam Ca Nhi nghĩ một đằng nói một nẻo.
Xin lỗi, y thật sự không nhìn thấy uyên ương, chỉ thấy một đám đường thêu xanh xanh đỏ đỏ…
“Ta nga, chuẩn bị gả cho người ta rồi.” Xuân Kiều cười hi hi, có chút xấu hổ nói.
“Hả!” Nam Ca Nhi mở banh mắt.
“Ngươi cũng quen biết đó, là A Phương ca ở tiệm vải đường bắc.” Xuân Kiều
cười, “Vừa rồi hắn đã mời thím Chu tới đây đề thân rồi.”
Thím Chu là mẫu thân của Chu Khê, cũng là bà mối nổi danh nhất trong huyện thành này.
Nghe nói các đôi phu thê được kết hợp trên tay bà không tới hàng ngàn cũng tới hàng trăm.
Nhưng, trọng điểm không phải là cái này, mà là, Xuân Kiều nói, đề thân!
Nếu như không nhớ sai, nơi làm việc của Xuân Kiều là phố hoa mà, người của
phố hoa muốn bước ra, lẽ ra không phải dùng từ đề thân mới đúng, chắc
phải gọi là cái gì mà…
“Chuyện này, Xuân Kiều tỷ, A Phương ca muốn chuộc thân cho ngươi sao?” Nam Ca Nhi tỉ mỉ ngẫm nghĩ, nói.
Xuân Kiều ngây người.
Hả?
Nam Ca Nhi cũng ngây người.
Chết rồi, sẽ không phải là không có đi!
“Chuyện này, ách, ta là nói, ách…” Rốt cuộc đây là chuyện gì a!
Nam Ca Nhi muốn giải thích lại không nói nên lời.
“Phụt…” Xuân Kiều đột nhiên vùi đầu, cười lớn.
“Hả?” Nam Ca Nhi mắt càng banh bự, sẽ không phải là chịu kích thích quá lớn, nên phát cuồng rồi chứ?
“Ngốc nghếch Nam Ca Nhi a a ha ha ha!” Xuân Kiều ngẩng đầu lên, điên cuồng cười lớn, vừa dùng sức vỗ lên vai y.
“Hả!” Nam Ca Nhi suy tính hình như mình đại khái, lại nhận định sai chỗ nào rồi, hai mắt càng banh ra tròn thêm.
“Trời ơi, sao lại có một hài tử như ngươi vậy a!” Xuân Kiều cười điên cuồng, gần như ngay cả nước mắt cũng muốn trào ra.
Trong lòng Nam Ca Nhi có dự cảm bất hảo, nhưng y vẫn giả như can đảm hỏi: “Có phải là ta lại nhận định sai chuyện gì rồi không?”
Xuân Kiều một bên nín cười không thôi, một bên còn đang dùng sức vỗ vai Nam
Ca Nhi: “Ta nói a, ngươi thật sự cho rằng xuân lâu này của chúng ta
chính là bán nghệ lẫn bán thân sao?”
“A?” Này, lẽ nào thanh lâu không phải là nơi có tính chất công việc như vậy sao?
Được thôi, ta coi như đã hiểu rồi, tại sao các thanh lâu trong Quảng Điền
này đều mở rộng cửa làm ăn, tuy cũng có tiếp xúc cơ thể chút ít, nhưng
lại không hề có thanh âm bị kìm nén nào xuất hiện.
Đây hoàn toàn là vì mọi người căn bản không phải đang làm chuyện đó a!
Xuân Kiều không dễ dàng gì mới ngừng được cơn cuồng tiếu kia, mang theo nét
cười sáng rỡ vuốt mặt Nam Ca Nhi: “Mặc dù cho rằng chúng ta là người
trong chốn phong trần, ngươi cũng không hề xem thường chúng ta, không
phải sao?”
“Ách, chuyện này, ngươi không tức giận?” Bình thường
mà nói, nếu như bản thân không phải là người làm công việc đó, nếu bị
người ta hiểu lầm thì đại khái sẽ rất tức giận đi.
Được thôi, hiện tại y đã biết, từ trước tới giờ, mình vẫn luôn hiểu lầm rất xa…
“Tại sao lại tức giận?” Xuân Kiều vẫn không kìm được cười, “Cho dù chúng ta
là người phong trần, cũng không hề bị ngươi xem thường, càng không cần
phải nói gì khi chúng ta không phải.”
“Ách…” Nam Ca Nhi co giật khóe miệng, “Vậy các ngươi làm gì.”
“Cũng là làm ăn thôi.” Xuân Kiều cười nhẹ, “Bán tin tình báo gì đó, ngươi biết ở nơi thế này, tình báo rất dễ nắm được.”
“Nhưng, nhưng mà…” Đây không an toàn lắm mà? Dù sao gia hỏa tới đây đều là những nam nhân có mục đích khác.
“Tại Quảng Điền, mọi người đều đến đây mua tin tình báo gì đó, cho nên không tồn tại vấn đề gì.” Xuân Kiều cười, “Nếu ở bên ngoài,” Chớp chớp mắt,
“Ngươi không biết sao, không ăn được mới là thứ tốt nhất, nam nhân nữ
nhân ở Quảng Điền đi ra ngoài đều là hoa khôi đó.”
Nam Ca Nhi
ngạc nhiên, rồi lại nghĩ, cũng đích xác như thế, phố hoa ở Quảng Điền,
trên cơ bản nam tử nữ tử y gặp đều có tướng mạo xuất sắc, ở bên ngoài
căn bản không thể nào nhìn thấy chất lượng cao như vậy.
“Vậy nếu như người khác dùng sức mạnh cường thì sao?”
Xuân Kiều lộ ra nụ cười âm trầm, tay hướng về dưới chém qua: “Ai dám ức hiếp người Quảng Điền?”
… Thật đáng sợ.
Nữ nhân mới là tồn tại đáng sợ nhất ở Quảng Điền đi!
“… Ngươi biết võ công?” Nam Ca Nhi vô cùng cẩn thận hỏi.
“Đương nhiên.” Xuân Kiều mỉm cười, “Người ở phố hoa trên cơ bản đều biết võ.”
Trời a!
“Vậy, rất lợi hại phải không?”
“Tại Quảng Điền thì cũng coi như tạm được đi, không thể so nổi với Mạc Thụ
tiên sinh.” Xuân Kiều thản nhiên cười, “Dù sao phải thường xuyên ra
ngoài dọ thám tin tức mà, không có năng lực tự bảo vệ thì làm sao mà
được.”
Người của cả con đường này cư nhiên đều là cao thủ võ lâm!
Người của Quảng Điền đa số đều biết võ, hơn nữa tựa hồ trình độ bình quân
không hề thấp, hiện tại, Xuân Kiều nói với mình, phố hoa tính ra là nơi
có võ công cao nhất…
Bản thân cư nhiên không hề nhìn ra!
Quả nhiên là do trình độ cách biệt quá lớn, cho nên hoàn toàn không phát giác ra sao?
…. Quả nhiên ta là người yếu nhất.
Nam Ca Nhi bị sự thật này đả kích.
“Thì ra Nam Ca Nhi thật sự cái gì cũng không biết a.” Xuân Kiều buồn cười nói, “Mạc Thụ tiên sinh không nói gì với ngươi sao?”
“… Không có.” Hoặc nên nói, ta căn bản không tỉ mỉ suy nghĩ.
“Vậy tỷ tỷ tới nói cho ngươi nghe.” Xuân Kiều cười híp mắt nói: “Trên cơ bản đều là chuyện liên quan tới vấn đề phòng vệ tại Quảng Điền, mọi người
đều có chuyện của riêng mình, sau đó lại lo phòng vệ, nghe ngóng tin tức đồng thời cũng phải phân tích tin tức thật giả này nọ, có người tuần
tra, còn có người ra ngoài vận chuyển vật tư, ân, đúng rồi, không phải
mỗi năm đều có tiểu hài tử ra ngoài sao? Cho nên, còn có người bên ngoài tiếp ứng, nếu như muốn trở về, có lúc còn cần đến Mạc Thụ tiên sinh
đích thân ra ngoài đón.”
“Muốn Mạc Thụ ra ngoài?” Nam Ca Nhi ngạc nhiên.
“Đúng a, nếu như người đó có thân phận tương đối vướng chân.” Xuân Kiều cười.
Tuy vẫn là Xuân Kiều tuyệt diễm, nhưng trong nụ cười lại mang theo sự lạnh
lùng khinh bỉ không nói nên lời: “Người của Quảng Điền, ở bên ngoài đa
số đều là đối tượng mà các quốc quân tranh đoạt, đạt được rồi, sẽ lo
lắng không cách nào khống chế, không đạt được, sẽ lo lắng trở thành
thanh kiếm kề cổ, tóm lại, đều không tránh khỏi cảnh ngộ thảm thương,
nên mọi người cuối cùng đều trở về, nhưng những người có thân phận tương đối lợi hại, chỉ có Mạc Thụ tiên sinh có thể đích thân đón người.”
Lời nói của Xuân Kiều có chút mơ hồ, nhưng Nam Ca Nhi là người từng trải
thì ngược lại rất rõ ràng, gật đầu: “Mọi người ở Quảng Điền, thật lợi
hại.”
Đại khái ai cũng là những nhân tài khó có được, cho nên mới khiến người ta vừa muốn vừa sợ tiếp cận.
Xuân Kiều có chút quái dị nhìn Nam Ca Nhi: “Ngươi không phải cũng là người Quảng Điền sao?”
Nam Ca Nhi ngạc nhiên, sau đó ngây ngây nói: “Nhưng ta không có lợi hại như các ngươi.”
“Gì?” Xuân Kiều tỏ vẻ không tán đồng, “Ta cảm thấy một Nam Ca Nhi có thể
khiến nha môn rực rỡ như mới, còn có thể có cơm ăn no mỗi ngày, sau đó
còn cung ứng đồ ngọt cho Mạc Thụ tiên sinh mới là người lợi hại nhất
đó.”
Nam Ca Nhi trầm mặc nửa ngày, sau đó trầm trọng nói: “… Đó đều là bị bức ép thôi.”
Xuân Kiều đồng tình an ủi.
“Nói ra, ta mời Nam Ca Nhi đến, là muốn để Nam Ca Nhi giúp ta coi thử giá y
mà ta thêu như thế nào.” Xuân Kiều đột nhiên nhớ ra, đứng lên, lục lọi
trong tủ đồ bên cạnh lấy ra một bộ y sam màu đỏ.
“Tại sao không
nhờ mọi người ở phố hoa xem giúp?” Nam Ca Nhi không hiểu lắm, dù sao họ
vẫn là tỷ muội của nàng, vậy mà lại nhờ một nam nhân như ta đến thưởng
thức giá y thì giống cái gì chứ.
“Những nữ nhân đó, ai ai cũng
đều không giỏi nữ công.” Xuân Kiều tỏ vẻ khinh thường, “Tay chân vụng về lại còn hung hãn hơn cả nam nhân. Ta còn sợ các nàng làm hỏng giá y của ta kìa.”
Nam Ca Nhi không nói nên lời nhìn những đường thuê chỉ
vàng loạn cào cào nhìn không ra được là thứ gì trên chiếc giá y đỏ thẫm
này, trong lòng thầm phỉ nhổ: Ta không cảm thấy nữ công của ngươi giỏi
giang gì cho cam Xuân Kiều tỷ a.
“A Phương ca đối với ta rất
tốt.” Nhìn Nam Ca Nhi đang ‘thưởng thức’ giá y của nàng, Xuân Kiều vui
hớn hở cười nói: “Hắn nói với ta, sau này thành thân rồi, mấy việc thủ
công gì đó, đều không cần ta phải làm, sợ tay ta bị thô.”
… Ta nghĩ A Phương ca chỉ không muốn mặc y sam theo trường phái trừu tượng ra ngoài thôi, Xuân Kiều tỷ.
“Không cần ta làm cơm.”
Sợ bị ngươi độc chết đó!
“Không cần ta quét dọn.”
Sợ ngươi làm nát hết gia cụ trong nhà đó!
“Ngay cả chén bát cũng không cần ta phải rửa nữa kìa.”
Sợ ngươi đem chén bát trong nhà đập bể không sót cái nào đó tỷ tỷ!
Nam Ca Nhi không thốt nên lời phỉ nhổ nửa ngày, cuối cùng rất thâm trầm
nói: “Xuân Kiều tỷ, ta cảm thấy, A Phương ca thật sự rất thích ngươi,
mới mời thím Chu tới đề thân đó.”
Phải là tình yêu sâu nặng thế nào, mới dám hy sinh đến như vậy a!
A Phương ca, ngươi cực khổ rồi!
Xuân Kiều rất vui vẻ, “Đó là đương nhiên,” Cười vỗ vỗ đầu Nam Ca Nhi: “Đúng
rồi, Nam Ca Nhi, mấy ngày trước ta nhờ người ra ngoài mua chút điểm tâm
kiểu mới, mời ngươi ăn nga, đợi chút.” Vừa nói vừa uốn lượn đi ra khỏi
phòng, thuận tiện đóng cửa lại, để tiện cho Nam Ca Nhi ‘chuyên tâm’
‘thưởng thức’ giá y tỉ mỉ thêu nên của nàng…