Vòng qua vườn rau, phía sau chính là nhà bếp.
Y đẩy cửa mở.
Ngoài ý muốn phát hiện bên bếp lò có một bóng dáng đang đứng quay lưng với mình.
Một thân quan phục đó, y vừa nhìn đã nhận ra, đây không phải là vị huyện
lệnh đại nhân liêm khiết thanh bạch của chúng ta thì còn là ai?
Nam nhân đứng xoay lưng với mình đích thực rõ ràng có chút hao gầy, nhưng
bờ lưng thẳng tắp, tư thế phiêu dật tiêu sái, đứng thẳng ở nơi đó rất có ý vị ‘Câu sơn chi hạc, Hoa Đỉnh chi vân’, nhưng lại lộ ra một cỗ khí
thế chính nghĩa nghiêm trang, ngược lại tạo ra một bức tranh thật đẹp.
(Câu sơn chi hạc, Hoa Đỉnh chi vân: Con hạc trên đỉnh Câu sơn, mây trên núi
Hoa Đỉnh. Câu sơn: là chỉ nơi để tu đạo thành tiên, Hoa Đỉnh: Là nơi nổi tiếng với kỳ hoa, danh trà, và những điều kỳ tích)
Người đó đại khái là phát giác được y đã đến hoặc là sao đó, nên quay đầu lại.
Một cái nhìn này, lại khiến y kinh ngạc một chút.
Y ở Bắc Quận lâu như vậy, tuy không nói là toàn gặp mỹ nhân, nhưng với
thân phận ở đó, ít nhất những nhân vật có tiếng, xuất sắc trong nước đều thấy qua, người tướng mạo tuấn tú mỹ lệ tự nhiên cũng gặp không ít,
càng huống hồ hậu cung có rất nhiều tần phi đều là các mỹ nhân nổi danh
cả nước, cho nên y không có khả năng sẽ bị mỹ sắc mê hoặc.
Y kinh ngạc một chút đương nhiên không phải là do gương mặt vừa quay qua bên
này của vị huyện lệnh đại nhân kia mỹ mạo khuynh thành, mà là cảm thấy
bản thân tựa hồ như đang nhìn thấy một nhân vật mới từ trong bức tranh
thủy mặc chui ra.
Gương mặt tuấn tú, chân mày hơi nhướng nhưng
không sắc bén, cặp mắt hơi dài và hẹp, sóng mũi thẳng, đôi môi sắc nước, hao gầy nhưng lại đứng thẳng tắp, khí chất tiêu sái thanh nhàn, trước
giờ y chưa từng gặp bất cứ ai có thể…. thủy mặc như thế.
Cả con người cho kẻ khác cảm giác nhàn nhạt.
Không có màu sắc cường liệt nào, nhưng lại cho người ta cảm giác rất ưu trí thanh tân.
Mạc Thụ nhìn người đang đứng đối diện với hắn, hơi ngạc nhiên, chớp mắt: “Nam Ca Nhi?”
Y co giật khóe môi: Được, ngay cả vị huyện lệnh đại nhân thần long thấy đầu không thấy đuôi này cũng biết cái tên đó của y.
“Tiểu nhân tham kiến đại nhân.” Y cong lưng hành lễ.
“Không cần khách khí như thế.” Mạc Thụ phất tay. “Ngươi đến đã nhiều ngày như vậy, ta cũng không có thời gian đến gặp ngươi.”
“Tiểu nhân không dám nhọc lòng đại nhân.” Y cong lưng cẩn thận trả lời.
Đột nhiên, lòng bàn tay ấm áp đặt lên vai y, một tay vỗ vỗ lên vai y, một
tay vỗ vỗ lên lưng y: “Đã nói không cần khách khí, đứng thẳng lên.”
Nghe vậy, y cũng chỉ đành đứng thẳng, nhìn vị huyện lệnh đại nhân trước mặt.
“Thân thể hồi phục thế nào rồi?” Huyện lệnh đại nhân tùy tiện hỏi.
“Nhọc lòng đại nhân quan tâm, tiểu nhân đã khỏe rồi.” Tuy nhìn thì là bộ dáng tựa hồ rất dễ nói chuyện, nhưng thói quen sinh hoạt bao nhiêu năm trong vương cung khiến y đối với sự thân thiết của bất cứ ai đều duy trì
trạng thái cảnh giác.
Không có ai biết sau gương mặt tươi cười là thứ gì.
Mạc Thụ trên dưới đánh giá y một vòng, sau đó mới hơi hơi nhướng khóe môi
cười nói: “Ngươi thể chất không tốt lắm, chuyện trong phủ cũng không cần làm hết toàn bộ, làm không xong thì cứ để lại, ta trở về làm là được.”
Y không dám tưởng tượng bộ dáng giặt đồ làm cơm lau dọn phòng của gia hỏa nhìn tựa thần tiên này…
“Tiểu nhân không dám.” Y chỉ xem như đối phương đang nói lời khách sáo, cũng tùy tiện khách sáo một chút.
Chuyện này, y làm đã quen rồi, trong hơn mười năm quá khứ, vì để cho một người khác được sống trong sự kính ngưỡng của mọi người, y đã quen khom lưng
khuỵu gối, giấu đao trong nụ cười.
Sau đó, cho dù đã làm thân vương cao quý, y cũng vô pháp thay đổi sự thấp kém của mình trước mặt người khác.
Hiện tại muốn là có thể đắc tâm ứng thủ, không chút trở ngại.
Mạc Thụ chỉ là nhướng mày: “Ngươi không tin? Trước đây khi ngươi chưa tới, giặt y phục gì đó đều là do ta làm.”
Y chỉ mỉm cười gật đầu: “Đại nhân tự thân tự lực như vậy, khó trách người người kính ngưỡng.”
Cho dù hoàn toàn không tin, những nói ra lời tâng bốc thế này, đã trở thành bản năng của y, cho nên hiện tại trước mặt Mạc Thụ, y cũng rất thuận
miệng rất chân thành nói ra.
Còn Mạc Thụ, nhướng mày, nói: “Không có cách nào, chi tiêu không đủ, cho nên chỉ có thể tự làm.”
Khóe môi y co giật một chút, cúi đầu: “Tiểu nhân biết sai.” Ngươi có thể
đừng thẳng thắn như vậy được không? Ngươi đem tôn nghiêm của huyện lệnh
vứt đi đâu rồi a!
Mạc Thụ nhẹ cười một tiếng: “Ngươi muốn thu hồi lời tán dương đối với ta rồi sao?” Thanh âm của hắn vừa thanh thoát lại dễ nghe, rất cân xứng với khí chất của cả người.
“Tiểu nhân không dám….” Y cúi đầu buồn bực trả lời, trong lòng thì đã có chút gấp gáp, gia hỏa này đang chọc ghẹo ta sao!
“Không cần cẩn trọng như thế.” Mạc Thụ nhẹ cười, đưa tay sờ sờ lên đầu y, “Nói ra, ngược lại là đã ủy khuất ngươi rồi, mỗi ngày bận rộn không nghỉ
nhưng ngay cả cơm cũng ăn không no.” Than một tiếng, “Mai mốt nhất định
bồi thường xứng đáng cho ngươi.” Dáng người hắn cao hơn Nam Ca Nhi hai
cái đầu, cho nên bàn tay đặt xuống vừa khéo chuẩn, thế là hắn ấn lên đầu Nam Ca Nhi tiếp tục sờ, rất tròn sờ rất đã.
Ngươi cũng biết ngươi quá hẹp hòi rồi a!
Tiền công không có cơm không no, đây không phải là ngược đãi nhân công sao!
Trong lòng y thầm bất bình.
Đột nhiên, Nam Ca Nhi nghe thấy một tiếng vang quái dị, bất giác ngẩng đầu lên, nhìn nam tử đối diện.
Sẽ không phải như ta đã nghĩ đi?
Người đó ngược lại rất thẳng thắn, cười với y nói: “Ngươi biết chỗ nào có thứ gì ăn không? Cơm sáng của ta đã cho tiểu khất cái bên đường rồi.” Không giống với các nha dịch, Mạc Thụ vì rất ít khi có thời gian để dùng cơm
sáng, cho nên đại nương ở nhà bếp ngoại trừ chuẩn bị cơm tối cho hắn,
còn những thức ăn khác còn thừa lại đều gói thành bao cho hắn mang theo
làm cơm sáng ngày hôm sau.
Nam Ca Nhi đen mặt.
Ngươi còn có thể làm người tốt nát thêm nữa sao?
Chi tiêu của nha môn ngươi đã thu giảm đến mức không thể thu giảm nữa, tiền công của ngươi chỉ sợ cũng lấy ra làm sự nghiệp từ thiện rồi, hiện tại
ngay cả cơm sáng cũng đem cho người khác ăn….
Tại sao không có ai đến ngăn cản gia hỏa này!
Nam Ca Nhi vừa nghĩ đến bản thân cư nhiên lại làm việc dưới trướng của một
gia hỏa thế này, bất giác cảm thấy áp lực thật sự rất lớn….
Hiện tại dì làm cơm vẫn chưa tới, một chút cơm tối qua còn sót lại đã bị hắn đem đi cho khất cái ăn….
Không biết lá cải ở ruộng rau bên ngoài hắn có ăn không?
Nam Ca Nhi có chút nghiến răng nghiến lợi nghĩ trong lòng.
Ngón tay trong ống tay áo lại vô ý co quắt lại.
Thứ tròn tròn gì đây?
“Đậu rang.” Y lập tức nhớ tới người bán rau đã cho y thứ này để ăn vặt, vừa nói, liền lấy ra.
…. Có lẽ, thứ này chắc hắn không biết ăn đâu nhỉ?
Kết quả, y thấy nam nhân đối diện cười tươi rói nhận lấy cái túi đậu rang: “Quá tốt rồi.”
… Ngươi thật sự ăn a!
Đây là quà vặt của tiểu hài tử mà?
Mấy thứ này ngay cả ta cũng không muốn ăn, ngươi tại sao lại ăn không chút áp lực như vậy!
Hơn nữa, càng khiến người ta ghen tỵ chính là, cho dù chỉ là đậu rang, nam
nhân tựa như thần tiên này cũng có thể từng hạt từng hạt ăn đến ưu nhã
cao quý phiêu dật tiêu sái như thế…
Người với người, quả nhiên bất đồng mà.
Nam Ca Nhi buồn bực.
Cho dù hiện tại ngươi bộ dáng thoát tục phiêu dật như vậy, thì cũng không
có cách nào thay đổi chuyện thứ ngươi đang ăn là quà vặt mà hài đồng
trên mười tuổi đã không thèm ăn nữa___ đậu rang!
Trong lòng y thầm lẩm bẩm.
Nam nhân giải quyết hết đậu rang rồi, sau đó đem túi trả lại cho y: “Đa tạ.” Còn trịnh trọng cảm ơn.
Cho dù là y, cũng bị phản ứng của nam nhân khiến cho có chút ngưng trệ: “…
Chỉ là đậu rang mà thôi…” Hơn nữa còn là thứ đồ vặt ta hoàn toàn không
dự tính sẽ ăn.
Đột nhiên cảm thấy nam nhân trước mặt này có chút đáng thương.
Đường đường là huyện lệnh không ăn cơm thì cũng thôi đi, nhưng cư nhiên còn
dựa vào đậu rang để lót bụng, như vậy có phải là hơi quá thảm thương
không?
Không có tiền thật sự là bi kịch, không có tiền còn thích đến khắp nơi phát tán tài sản quả thật chính là thảm kịch a!
Đến thế giới này thời gian dài như vậy, y đột nhiên chân thành nảy sinh cách nghĩ như vậy.
“Vậy thì, ta còn có chút chuyện, đi trước đây, ngày khác lại đến cảm tạ
ngươi.” Mạc Thụ cười cười với y, rồi xoa đầu y tiếp, sau đó đi ra.
Xem bộ dạng này là lại đi ra ngoài rồi.
Thật ra, bữa cơm của huyện lệnh đại nhân y cũng từng thấy qua rồi, hoàn toàn không tốt bằng của mình, hoặc nên nói, thậm chí còn muốn kém hơn chút,
khi mình húp cháo, hắn sẽ là cháo loãng, khi mình cơm mì, hắn sẽ ăn bột
cơm, khi mình chỉ có thể ăn bí đỏ, hắn sẽ uống canh bí đỏ….
Cũng có thể dự liệu là do Mạc Thụ đặc biệt phân phó.
Chỉ là, đây cũng quá…
Y đã không biết phải hình dung thế nào về tâm tình phức tạp của mình.
Con người tựa như thiên tiên trải qua cuộc sống túng quẫn cơ hàn…
Hơn nữa hình như còn rất vui vẻ…
Nhưng y không thể ngồi đó mà chờ chết.
Nếu cứ để cho gia hỏa này tùy tiện lại không biết tiết chế không có nhận
thức nguy cơ tiếp tục phát tán tài sản như vậy, Nam Ca Nhi đối với vấn
đề cơm ăn trong tương lai của mình cảm thấy rất lo âu.
Một bên suy nghĩ, y tạm thời bỏ xuống công việc trong tay, đi tới nhà của nhị cẩu tử cách vách.
Mấy ngày trước nhà của nhị cẩu tử vừa khéo ấp được một ổ gà con, trước tiên cứ đi mượn vài con về nuôi thôi, dù sao hậu viện cũng trống không không có thứ gì, đợi gà đẻ trứng thì liền lấy đi bán.
Đương nhiên, nhị cẩu tử sảng khoái đáp ứng yêu cầu mua chịu của y, đáp ứng trước tiên
bán chịu cho y ba con để nuôi, hơn nữa còn mấy lần mấy lượt khẳng định
tùy ý lúc nào trả tiền cũng được, hắn không gấp chút nào.
Tiếp đó, y lại ở nhà nhị cẩu tử theo nãi nãi của người ta học hỏi kỹ thuật chăn nuôi cả buổi sáng.
Thật ra mỗi ngày làm xong công việc quét dọn cơ bản, y cũng không có cái gì để làm nữa, cứ như vậy, coi như giết thời gian đi.
Cuối cùng, y mang ba cục tròn màu vàng mang về, phí công sức cả buổi chiều
để làm một cái rào giậu đơn giản, đem đám đó bỏ vào trong.
Nhìn một đám điên cuồng chạy giỡn đầy đất, Nam Ca Nhi mới có chút lòng tin đối với tương tai.
Y cảm thấy bản thân nếu như có thể trù tính thỏa đáng, đại khái không đến mức bị Mạc Vũ liên lụy tới không có cơm ăn.
Dù sao người ở đây vẫn rất thuần phác.