Từ một con gà con lớn
lên đến lúc có thể đẻ trứng thì phải cần một trăm ngày, trong một trăm
ngày này, y cũng không thể nào ngốc nghếch ngồi đợi cho gà con trưởng
thành, dù sao lo trước tính sau vẫn tốt hơn.
Nguyên nhân chủ yếu là vì cấp trên của mình thật sự khiến người ta có cảm giác rất không an toàn.
Vì thế, y lại đi lòng vòng trên đường, ý đồ tìm ra thứ có thể cải thiện cuộc sống trong phủ.
Thế giới này tuy có lịch sử hoàn toàn bất đồng với thế giới trước kia mà
mình biết, nhưng kỳ quái chính là, thực vật, động vật trên một trình độ
rộng lớn thì không khác gì mấy, thậm chí đến tên cũng không có quá nhiều thay đổi, trừ việc ngôn ngữ phát âm không giống, thì trên cơ bản cũng
không khác biệt nhiều.
Xem ra những vật chủng này tiến hóa trên trình độ rộng lớn cũng đều tương tự như nhau a.
Y cảm khái như thế trong lòng.
Quảng Điền huyện là một tiểu tiểu thành trấn nhìn thì vô cùng bình thường
không chút đặc biệt, trong huyện thành tuy không đến mức tài nguyên cực
độ thiếu hụt, đương nhiên cũng hoàn toàn không thể coi là phồn hoa.
Có kẻ trộm cũng có khất cái, có viên ngoại cũng có địa chủ, dù sao chính là một tiểu địa phương nhìn rất bình thường.
Nhưng nơi này phi thường an tĩnh.
Nha dịch bắt kẻ trộm, có lúc sẽ đem những khất cái hoặc huyện dân quấy
nhiễu công vụ mang về huyện nha, nhà lao của huyện nha cũng thỉnh thoảng sẽ có vài gia hỏa không an phận như thế bị nhốt vài ngày, nhưng đến đến đi đi chỉ là mấy gia hỏa dạy mãi không sửa này, Nam Ca Nhi thậm chí đã
có thể quen mặt những kẻ này rồi…
Đi trên đường, cũng sẽ bị những vị khách quen của nhà lao đánh tiếng chào hỏi…
Nhưng mà, lại không có một vụ hung sát án nào.
Huyện này tuy không tính là đại huyện, nhưng cũng ra dáng một huyện thành, lãnh địa huyện cũng không quá nhỏ hẹp.
Nhưng nghe nói đã gần mười năm nay không phát sinh một vụ hung sát án nào.
Tuy mấy loại đánh nhau gây lộn, tranh cãi đầu đường cuối chợ vẫn thường
xuyên xảy ra, nhưng trước giờ chưa từng xuất hiện chuyện gì không thể
vãn hồi, nhiều lắm chỉ là bổ khoái ném mấy tên đánh nhau mày tím mắt
xưng vào ngục, qua chừng tám mười ngày lại thả người là coi như xong.
Trên thực tế, Nam Ca Nhi lại phi thường kỳ vọng có người vào lao.
Vì một khi bắt được gia hỏa gây sự nào, người nhà của họ liền nhất định
phải mang cơm đến thăm tù____ vì mọi người đều thầm biết rõ, huyện nha
quá nghèo, tuy không đến mức bỏ đói gia hỏa bị nhốt đó, nhưng với phần
cơm ít ỏi rau xanh đạm bạc thì ai cũng không chịu nổi a!
Nhưng
vấn đề lại không phải là huyện lệnh đại nhân ngược đãi phạm nhân, người
ta còn phải dùng phần cháo ít ỏi hơn cả phạm nhân kìa, có lúc ngay cả
rau xanh cũng không có mà ăn.
Ngươi nói, đây có thể thế nào?
Chỉ có thể mang cơm đến bồi bổ cho người thân.
Người trong lao ăn cơm thơm phức, người ngoài lao thì mắt long lanh nhìn,
điều này khiến cho người trong thành vốn luôn tôn kính Mạc Thụ tiên sinh làm sao mà chịu nổi?
Cuối cùng chính là diễn thành cục diện mọi người cùng được thêm cơm.
Cho nên, đối với Nam Ca Nhi mà nói, có người bị bắt, có nghĩa là mấy ngày
đó liền có thể ăn bữa cơm ngon, cho nên mỗi lần thấy có ai bị bổ khoái
xách về, y đều mang vẻ mặt cấp thiết kích động….
Tuy y đối với thức ăn không kén chọn, nhưng với bản năng làm người, vẫn luôn hy vọng có thể ăn được thứ có chất béo.
Nói tóm lại, Quảng Điền chính là một nơi bình thường nhưng lại không bình thường như vậy.
Đi lòng vòng trên đường mấy ngày, y cũng tìm ra được một phương pháp miễn cưỡng có thể coi như kiếm thêm chút thu nhập.
Quảng Điền không có đặc sản gì, cũng không có bất cứ mỹ cảnh nào, đất đai
không đến mức cằn cỗi cũng chẳng được phì nhiêu, khí hậu không tốt cũng
không xấu, dù sao chính là một nơi bình thường nhất không đặc biệt nhất.
Nhưng huyện dân của Quảng Điền huyện trên cơ bản đều khá là phú túc, nhà nhà
ít nhiều gì cũng đều có lương thực dư dả, có một hai mẩu đất, nghe nói
cho dù khi gặp phải lũ lụt, cũng chưa từng nghe trong lãnh địa huyện
rộng lớn này có người chết đói.
Đây là chuyện không có khả năng ở Bắc Quận, hoặc nên nói, y không tin sẽ có nơi như vậy.
Nhưng nơi này đích thật là như thế.
Cứ giống như là một….
Tiểu thành thế ngoại đào viên.
Ngày tháng tĩnh lặng an bình nhưng đầy mới mẻ.
Mọi người được cái bụng no, thì tự nhiên sẽ làm chút gì đó để cho cuộc sống tinh thần phong phú.
Ở nơi cổ đại thiếu hụt những thú vui hưởng lạc này, niềm vui lớn nhất của mọi người chính là đợi những thương nhân từ bên ngoài đến để chọn lựa
hàng hóa, xem những kẻ diễn trò tạm thời dừng chân đến diễn, không có
chuyện gì thì đi trà lâu nói chuyện phiếm bát quái giết thời gian.
Tuy không tính là phồn hoa, cũng không vui vẻ như ở đô thành, nhưng chuyện
lưu động nhân khẩu ở huyện thành này phi thường ít, mọi người đều rất ít rời khỏi Quảng Điền huyện, cho dù có rời khỏi, cuối cùng cũng sẽ mang
theo gia quyến trở lại nơi này, đến đến đi đi, người của huyện thành này trên cơ bản đều là người quen….
Những người nhàn tản không có gì làm ăn cơm no xong thì đi bàn hết chuyện nhà này đến nhà khác, dù sao
mọi người cũng không có cái gì ẩn mật khó nói…..
Nam Ca Nhi tỉ mỉ quan sát mấy ngày, phát hiện trong cả huyện thành lớn thế này chỉ có
một trà lâu, trà lâu này còn kiêm luôn cả tửu lâu, nhưng những kẻ nhàn
rỗi tán gẫu thì quá nhiều, mọi người lại đều là người bản địa, ai lại
đến tửu lâu ăn cơm làm gì, cho nên mỗi ngày khi còn chưa tới giờ tỵ, các vị trí ở lầu trên lầu dưới đều bày sẵn, trên bàn một bình trà, vài dĩa
điểm tâm đơn giản, người của cả huyện thành đa phần đều đến đây vui vẻ
giết thời gian.
Tại sao, vì có thể nghe thấy đủ chuyện bát quái của nhà này nhà nọ a!
Mọi người cho dù chỉ ở đó chuyện phiếm lung tung cũng có thể ngồi hết cả ngày, có thể thấy họ có bao nhiêu nhàm chán.
Nếu vị trí trà lâu đã cung không đủ cầu, y dự tính sẽ bày một sạp bán trà dưới tàng cây gần huyện nha.
Y cũng không cầu gì nhiều, tiền bán trà thêm tiền chi tiêu có thể giúp
cho mỗi ngày được ăn no hơn, thỉnh thoảng còn có thể ăn một bữa thịt, y
đã thỏa mãn rồi.
Y không biết với công việc hiện tại của mình ở
nha môn làm thêm chuyện này có coi như là kiêm hai nghề không, dù sao y
cũng tính là một nửa quan sai, nhưng trước mắt ngay cả cái bụng cũng
không lấp đầy, huyện lệnh đại nhân lại còn nhờ vào đậu rang để lấp bụng, y cũng không thể suy nghĩ gì nhiều.
Trực tiếp bày vài cái ghế
thọt chân, nhặt cái bàn sờn cũ hơi vững, nấu nước nóng pha trà, mượn một tấm vải bố trắng, lấy bút lông viết chữ trà, treo trên cành cây trước
cửa, coi như đã mở một sạp trà.
Đúng như y đã nghĩ, người trong
thành này thật sự rất rảnh rỗi, rất yêu chuyện bát quái, những người
lười không muốn đi tới trà lâu bên đó tụ tập liền hẹn một vài bằng hữu
hàng xóm cũng thích tán dóc đến, châm bình trà, lười biếng ngồi giết
thời gian.
Dù sao một bình trà cũng không có bao nhiêu tiền, mọi người đều có thể bỏ ra.
Cây đại thụ trước huyện nha này cũng đích thật rất lớn, có thể cũng đã niên đại vĩnh cữu rồi, xa xa nhìn thấy cứ tựa như một tán dù, đứng dưới gốc
cây đặc biệt rất mát lạnh thoải mái, bình thường mọi người cũng thích
ngồi xổm dưới gốc cây tán chuyện, bây giờ vừa có trà vừa có ghế, mỗi
ngày làm xong công việc, mọi người liền cùng nhau ngồi dưới tán cây lải
nhải, lảm nhảm, nói mệt rồi thì lên ghế ngồi, nói khát rồi thì còn có
trà, muốn tám thế nào thì tám, muốn bàn luận chuyện nhà nào thì bàn
luận, thật sự là cuộc sống như thần tiên.
Cho nên, sạp trà của Nam Ca Nhi làm ăn cũng không tồi, y lại mua thêm một vài cái ghế, vài cái bàn mở rộng kinh doanh.
Dù sao tiền uống trà ai cũng có đủ khả năng chi a…..
Ách, thật ra, trong cái huyện thành này, còn có một người không đủ khả năng chi…..
___ Đường đường huyện lệnh, Mạc Thụ tiên sinh.
Hắn vẫn liêm chính thanh khiết như vậy, nghèo đến đáng thương.
Tuy rằng tiền trà khá ít, nhưng người uống trà nhiều, đợi khi mùa hạ kết
thúc, Nam Ca Nhi nhờ vào sạp trà đã tích lũy được một chút, y trả lại
tiền gà cho nhị cẩu tử, lại mua thêm vài con gà con mới, rồi lại trả
trước cho ông chủ tiệm gạo một số tiền, như vậy thì một khi huyện nha
không có cơm ăn, y cũng có thể trực tiếp đến đây lãnh lương thực. Cuối
cùng là đem số tiền còn lại mua một chút nếp, rồi mời các nha dịch bổ
khoái đến làm giúp cối đá và chày gỗ, lấy một bữa thịt làm thù lao, nhờ
những người không bận nhiệm vụ đem mớ nếp đã bị ngâm đến hấp chín bỏ vào cối đá, lấy chày gỗ dùng sức giã nát, cán đều, rưới chút dầu, vo thành
viên nhỏ, đè dẹp, làm thành bánh dày, sau đó mang cho hàng xóm kế cận
vài cái, chỉ cho họ cách ăn.
Chuyện sau đó không cần phải nói
nhiều, mọi người đều biết Nam Ca Nhi của huyện nha biết làm ra viên dẻo
kỳ quái, với cái tên vui vui là bánh dày, nướng lên là có thể ăn, có thể gói rau cũng có thể dùng dầu chiên lên, nấu mềm rồi rưới chút bột đậu
tương còn có thể cho tiểu hài tử làm quà vặt, cũng có thể làm cơm ăn,
viên mềm đó vị đạo không tồi còn có thể chống đói, mang theo cũng tiện.
Nam Ca Nhi cũng không bán, ai cần thì tặng.
Nhưng mọi người cũng không thể cứ chiếm tiện nghi của Nam Ca Nhi, dù sao Mạc
Thụ tiên sinh nghèo như vậy, hai người này ở huyện nha là hai kẻ gầy
đét, ngay cả cơm cũng ăn không no, nào có thể cứ cho không người khác.
Thế là cũng không nhắc tới chuyện mua nữa, mọi người mỗi lần đến lấy bánh dày đều mang theo gạo thịt các loại để đổi.
Thật ra, gà con đã có thể đẻ trứng rồi, ăn không hết có thể đem ra ngoài
bán, tiền bán được còn có thể mua thêm chút thịt cho vào cơm sáng của
các nha dịch bổ khoái, nhờ Nam Ca Nhi trợ cấp gia dụng, gia cụ của huyện nha y cũng đều mời thợ đến làm mới một lượt, mọi người trên cơ bản đã
có thể ăn cơm không cần húp cháo nữa.
Dần dần Nam Ca Nhi đã đuổi
kịp mức sống của dân chúng trong thành cũng không cần phải để mọi người
trong thành tiếp tế nữa, chỉ là nếu như bản thân không nhận, những nữ
nhân đó lại nhất định phải dùng tiền mua.
Y không tính sẽ thu
tiền của họ, dù sao nói thật, nếu như không phải nhờ mọi người chiếu cố, hồi mùa hạ đến ủng hộ sạp trà, y cũng sẽ không được nhẹ nhõm như bây
giờ.
Y chỉ là muốn làm một chút gì đó mà thôi.
Ba vại bánh dày lớn đem đi cho hai vại rưỡi, đã đổi được lương thực chất đầy nửa
căn phòng, còn lại chừng mười cái đã bị Mạc Thụ tiên sinh dọn đến phòng
ngủ của hắn, chết cũng không chịu lấy ra nữa.
Hắn thích cái này….
Nam Ca Nhi dưới tình huống bất đắc dĩ, dứt khoát nói cho người trong thành cách làm bánh dày.
Sau đó, nửa tháng sau, bánh dày với các loại hình trạng quái dị, hạt bột
không đều, mùi vị bi kịch được các nữ nhân dùng biểu tình ‘ta rất tài
cán đi!’ đưa tới.
….. Mạc Thụ càng trân trọng mấy cái bánh dày như trân bảo kia của mình.
Thuận tiện nói một câu, cách ăn bánh dày mà Mạc Thụ tiên sinh được người toàn thành kính ngưỡng đó là sau khi đem bánh dày nấu chín nướng lên, quệt
lên hạt đậu tương ngọt ngào, mang vẻ mặt hạnh phúc nuốt xuống như trân
hào…
Tiểu hài tử và các lão nhân răng miệng không tốt trong huyện cũng rất thích cách ăn này…..
Nam Ca Nhi mỗi lần thấy vậy đều cảm thấy đau dạ dày….
Y không có cách nào nói ra chân tướng tàn khốc thế này với những người
trong huyện đã sùng bái Mạc Thụ tiên sinh, nhưng nếu bắt y xem như không thấy, thực sự là quá khó rồi…..