Xúc Xắc

Chương 8: Chương 8: Bắt đầu đánh cược (4)




Dịch: Qing Qing

Chuyện này quá mức kỳ lạ, Mục Thiên không định tiếp tục giấu giếm Lục Ninh Chu nữa. Những chuyện liên quan tới Dương Chá, cho dù hiện tại cô ta mới chỉ nhắm tới mình thôi nhưng Mục Thiên không cho phép tồn tại bất cứ mối đe dọa nào đến Lục Ninh Chu.

Nhưng hắn cũng không lập tức đi tìm thiếu gia.

Ngoài việc không muốn để bản thân xuất hiện trước mặt anh khiến anh bực mình thì hắn còn muốn điều tra Dương Chá.

Mục Thiên nghĩ người phụ nữ này có lẽ không biết bản thân mình đã lưu lại dấu vết, cuộn băng ghi hình giám sát chính là điểm yếu của cô ta, cô ta cho rằng bản thân đã tính kế được Mục Thiên rồi. Vậy thì hắn sẽ nhân cơ hội này âm thầm điều tra hai người Dương Chá và Triệu Ngạn, hy vọng có thể tìm ra được cái gì đó.

Hắn vẫn không biết rốt cuộc thì người phụ nữ này muốn làm gì.

Nhưng trong khoảng nửa tháng nay, bởi vì không muốn đánh rắn động cỏ nên có thể nói là hắn đã điều động tất cả mối quan hệ có thể dùng rồi tuy nhiên Mục Thiên vẫn không thể tra ra được bất kỳ chỗ nào không ổn. Khi Dương Chá ra nước ngài du học cũng chỉ ở một khu nhỏ, không có thành tựu gì. Sau khi trở về nước, thì vẫn luôn cùng hắn ở bên cạnh Lục Ninh Chu, trừ công việc thì cũng không tra ra được vấn đề nào.

Nhưng vấn đề lớn nhất lại chính là không có vấn đề gì, bởi vì hắn không tra ra được bất kỳ hành động nào của Dương Chá trong suốt bốn năm du học ở nước ngoài. Cuộc sống lưu học sinh quy củ và hành tung nghiêm túc lại giống như một vỏ bọc hoàn hảo vậy, giống như đặc biệt lấy ra để người ta thấy...

Ngoài những điều đó ra thì không còn bất cứ manh mối nào nữa. Người phụ nữ này thần bí đến mức hắn không biết phải làm sao, thiếu gia cũng lại chưa từng hoài nghi cô ta.

Chuyện xảy ra vào một buổi tối nửa tháng trước, Dương Chá rõ ràng đã vượt biên. Mục Thiên định sáng nay sẽ tới công ty tìm Lục Ninh Chu nói rõ tất cả, sau khi Lục lão gia mất, hắn sợ Dương Chá sẽ rắp tâm hại người.

Đến trước cửa trụ sở chính của tập đoàn Lục thị, Mục Thiên ngẩng đầu nhìn lên khu vực phòng chủ tịch ở trên tầng cao nhất của tòa nhà, nửa tháng không gặp, không biết thiếu gia thế nào rồi, hắn thực sự muốn nhanh chóng được gặp anh.

Mục Thiên không biết Lục Ninh Chu có còn tức giận với hắn nữa hay không, nhưng dù vẫn không muốn gặp hắn thì cũng chẳng làm sao cả, cho dù không có chuyện này thì hắn cũng nhịn không được mà phải tìm tới gặp anh.

Mục Thiên bước vào bên trong thì phát hiện tất cả mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt né tránh, các nhân viên nhỏ thì không dám nhìn thẳng hắn, hắn tiến vào thang máy chuyên dụng đến phòng chủ tịch, sau khi nhìn thấy hắn thì một đám trợ lý liền tụ tập lại một chỗ bàn tán sôi nổi.

Dù sao hắn cũng nhận ra được có điều gì đó không đúng ở đây, đôi mắt chim ưng xuyên thẳng về phía đám người đang nói chuyện kia.

Lúc này mới có một người miễn cưỡng bước tới nói chuyện với hắn: “Mục... Mục ca, lâu rồi không gặp, lần này anh đến vì...?”

“Tôi đến tìm chủ tịch, mấy người không phải lo cho tôi, tôi tự mình vào trong.” Mục Thiên không quen nhìn bộ dạng này của bọn họ, nhẫn nhịn không được tức giận, nhấc chân định vượt qua bọn họ tới gặp Lục Ninh Chu.

Nhưng ai mà biết được cái người kia lại giống như đột nhiên ăn được gan hùm vậy, cậu ta đưa tay ra ngăn hắn lại, úp úp mở mở nói chủ tịch hiện tại không có rảnh.

Lông mày Mục Thiên lập tức nhăn lại, hiện tại ai cũng dám ngăn hắn sao? Mục Thiên hắn từ khi nào đi tìm thiếu gia còn phải xem ngày giờ? Hắn lấy tay túm lấy cổ áo của người trước mặt, dùng sức ném sang bên cạnh, sau đó không thèm để ý mà tiếp tục tiến về phía trước, cả người đằng đằng sát khí, lần này thực sự không có ai dám tới ngăn hắn lại.

“Mục Thiên, cậu ồn ào cái gì?” Cách đó không xa lập tức truyền tới giọng nói của một người phụ nữ, là Dương Chá. Chỉ thấy cô ta tao nhã bước đến trước mặt Mục Thiên, đưa tay ra sửa soạn lại cổ áo của hắn, dường như không hề để tâm tới ánh mắt chán ghét của Mục Thiên, mở miệng nói: “Chủ tịch đang tiếp khách quan trọng, không có thời gian gặp cậu.”

Trong lòng Mục Thiên có chút mờ mịt, lại không dám để con người nguy hiểm trước mặt phát hiện ra mục đích đến đây của mình hôm nay, tùy tiện hỏi một câu xem hôm nay thiếu gia gặp ai.

Dương Chá lúc này mới giương mắt lên nhìn hắn, dường như đang chờ câu nói này của hắn vậy, đôi mắt lóe qua một tia giễu cợt, cô ta thì thầm nói bên tai hắn: “Là vợ chưa cưới của thiếu gia nhà cậu, chủ tịch phu nhân tương lai.”

Hiện tại đang là mùa đông, điều hòa trong cả tầng đều được bật hết lên, nhưng lúc này Mục Thiên lại cảm thấy mình như đang đứng giữa trời tuyết vậy, toàn thân lạnh lẽo đến cứng ngắc, run rẩy không ngừng, lạnh lẽo đến tận trái tim.

Dường như phải mất cả buổi trời hắn mới tìm lại được giọng nói của chính mình, cũng nhẹ nhàng nói: “Chuyện xảy ra khi nào? Sao tôi lại không biết?”

“Ninh Chu bảo mọi người không được nói cho cậu biết. Tôi đoán có lẽ anh ấy muốn trêu trọc cậu trong hôn lễ của mình, dù sao thì thiếu gia kết hôn rồi mà cậu lại không chuẩn bị quà, cái này đúng là rất thú vị, đúng không?” Giọng nói của Dương Chá tràn ngập sự giễu cợt ác ý.

Mục Thiên nghĩ, cuối cùng thì hắn cũng hiểu tại sao mọi người lại nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái như vậy rồi. Thiếu gia nhà mình kết hôn, vậy mà lại giấu giếm thuộc hạ thân cận nhất, cái này thật đúng là thú vị...

Bản thân mình quả nhiên điên rồi mới nghe lời rời khỏi anh ấy lâu như vậy.

Nhưng tại sao hắn lại phải ở đây nghe lời của Dương Chá chứ?

Mục Thiên không khách khí tránh khỏi bàn tay của cô ta, vượt qua cô đi về phía văn phòng của Lục Ninh Chu. Sau đó hắn liền nhìn thấy người mà mình vẫn luôn tâm niệm trong lòng đang mở cửa đi ra ngoài.

Tay phải cong lên, dẫn theo một người phụ nữ nữa, dường như rất thân thiết.

Người phụ nữ đó ăn mặc nhẹ nhàng, gương mặt dịu dàng, vừa trang nhã vừa khéo léo. Mục Thiên nhận ra cô ta, là đại tiểu thư của Lâm gia - Lâm Hàm Ý. Quan hệ giữa hai nhà Lục Lâm đã có từ rất lâu, người lớn hai bên cũng đã có ý từ lâu...

Nhưng hắn nhớ rõ ràng rằng, thiếu gia và Lâm tiểu thư đã từng nói đùa hai người bọn họ ở chung một chỗ rất vui vẻ nhưng là không hợp để trở thành người yêu. Chuyện này hiện tại là sao chứ?

Đám người vây quanh ở trước cửa kia đã sớm tản ra trở về vị trí của mình ngay khi nhìn thấy cửa phòng mở, không dám tiếp tục xem náo nhiệt nữa.

Mục Thiên đứng ở giữa trầm mặc không nói, đôi mắt thâm trầm nhìn không rõ cảm xúc, hắn trơ mắt nhìn Lục Ninh Chu đang tiến gần về phía mình, lạnh lùng chất vấn hắn: “Sao cậu lại tới đây, không phải tôi bảo cậu ở nhà dưỡng thương sao?”

“Thiếu gia...” Mục Thiên khàn giọng mở miệng, rồi lại lập tức thu lại vẻ mặt ngây ngốc của mình, nghiêm mặt nói: “Chủ tịch, tôi có việc gấp muốn tới tìm anh, hơn nữa, vết thương của tôi đã đỡ rồi.”

Mục Thiên bỗng cảm thấy những chuyện khác đều không quan trọng, thiếu gia có kết hôn hay không cũng không quan trọng, bản thân khó chịu hay không cũng không quan trọng, việc hắn nên làm nhất lúc này chính là loại bỏ mối nguy hiểm tới sự an toàn của Lục Ninh Chu trước.

Lúc này, Dương Chá lại quay người cười với Lục Ninh Chu rồi nhắc nhở: “ Chủ tịch, lịch trình tiếp theo tôi đã sắp xếp xong rồi. Lâm tiểu thư không dễ gì mới tới đây một chuyến nên đừng làm cô ấy chậm trễ. Cô nói xem đúng không, Hàm Ý?”

Lâm Hàm Ý được nuôi dạy rất tốt, nghe thấy vậy cũng chỉ cười thẹn thùng, chăm chú chuyển ánh mắt sang nhìn người bên cạnh, im lặng dò hỏi ý kiến của anh. Lục Ninh Chu vỗ vỗ bàn tay cô ta trấn an.

Mục Thiên cảm thấy có chút nóng nảy, hắn không có cách nào nhìn hai người bọn họ thân mật như vậy được, trong lòng sớm đã xé rách gương mặt bình tĩnh giả tạo sắp không trụ vững kia rồi, nhưng lại không ngừng nhắc nhở bản thân rằng việc chính quan trọng hơn: “Thiếu gia! Tôi thực sự có chuyện quan trọng cần phải nói...”

“Được rồi Mục Thiên, nếu vết thương khỏi thì tiếp tục quay lại làm việc đi. Có chuyện gì chờ tôi trở lại rồi nói sau.” Lục Ninh Chu cắt ngang lời của hắn, sau khi phân phó xong cũng không nhìn hắn nữa, dịu dàng và lễ độ dẫn Lâm Hàm Ý rời đi dưới sự hướng dẫn của Dương Chá.

Mục Thiên không dám tin nhìn theo bóng lưng của anh, trong lòng thầm nghĩ từ khi nào mà ngay cả lời của hắn thiếu gia cũng không muốn nghe vậy?

Rõ ràng hắn nói là có chuyện quan trọng muốn báo với anh, có liên quan đến chuyện trong bang hội, thiếu gia trước giờ đều không hề coi nhẹ mà.

Mị lực của người phụ nữ đó lớn vậy sao?

Dựa vào cái gì? Rõ ràng là một người vừa mới quen biết mà thôi, thiếu gia dựa vào cái gì mà lại đối đãi với cô ta như vậy...

Trong chớp mắt, gương mặt của Mục Thiên lập tức trở nên méo mó, cả người run rẩy, rồi lại khó khăn ngăn lại tâm trạng nôn nóng của mình, hắn điều chỉnh gương mặt một chút sau đó cũng xoay người rời khỏi tòa nhà. Không thể ở lại được nữa, hắn sẽ điên mất, hắn còn rất nhiều việc chưa giải quyết.

Phải thật bình tĩnh. Bao nhiêu năm nay cũng trải qua như vậy mà, Mục Thiên tự an ủi bản thân. Nhưng hắn không biết trên mặt mình sớm đã trở nên u ám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.