Xúc Xắc

Chương 9: Chương 9: Bắt đầu đánh cược (5)




Dịch: Qing Qing

Mục Thiên hồn bay phách lại bước khỏi tòa nhà, chỉ nhìn thấy xe của Lục Ninh Chu đang nhanh chóng chạy ra từ tầng hầm để xe. Hắn cứ đứng nguyên như vậy mà nhìn chằm chằm vào bóng dáng đã không còn trông thấy được kia nữa.

Hắn định sau khi giải quyết xong hết tất cả mọi phiền phức thì sẽ chính thức theo đuổi thiếu gia, dựa vào tình nghĩa bao nhiêu năm nay, thiếu gia sẽ không đuổi hắn đi đâu, hắn sẽ đối xử với anh thật tốt. Chỉ cần còn có thể ở lại bên cạnh người đó một ngày thôi thì hắn cũng đã cảm thấy có hy vọng rồi.

Mà giờ đây... Hắn đã từng tưởng tượng qua rất nhiều giả thiết nhưng chỉ có duy nhất việc Lục Ninh Chu kết hôn thì hắn lại chưa từng nghĩ qua. Hắn còn có thể làm gì? Sau khi vén tấm màn che ra, hắn làm sao có thể nhẫn nhịn nhìn thiếu gia thân mật với một người khác được, tuy nhiên hắn lại không thể chịu đựng được việc không thể nhìn thấy anh.

Cuối cùng Mục Thiên vẫn chỉ có thể thở dài một hơi, quyết định chờ thiếu gia quay lại, nói rõ ra chuyện của Dương Chá với Triệu Ngạn trước, còn về việc kết hôn của thiếu gia hắn vẫn cần phải xác định thêm vài vấn đề, bởi hắn cảm thấy nhất định có nội tình gì đó bên trong. Hắn ôm theo một chút hy vọng nhỏ bé mà nghĩ.

Lúc này bỗng nhiên có một bóng dáng màu đỏ thoáng qua, kèm theo đó là một âm thanh phanh xe chói tai như xé rách cả không gian vang lên bên tai Mục Thiên. Đó là một chiếc xe hơi màu đỏ vốn dĩ đang lao vun vút ở ngoài đường, trong lúc chủ nhân của nó không cẩn thận chú ý tới một người đang đứng yên lặng thì lập tức quay đầu dừng lại trước mặt Mục Thiên..

Biểu tình của Mục Thiên không được tốt nhìn chằm chằm vào gương mặt đột nhiên xuất hiện kia, lại là Triệu Ngạn. Hắn lạnh nhạt mở miệng: “Triệu công tử, tại sao anh lại xuất hiện ở địa bàn của Lục gia nữa vậy?”

“Đừng hung dữ, làm xong việc thì đi qua không được sao? Nhìn thấy cậu đứng ở đây dường như sắp khóc đến nơi, nên tôi sợ tới mức phải nhanh chóng dừng xe lại qua đây xem.” Triệu Ngạn hạ hết cửa kính xe xuống, tay trái khoác lên trên cửa, ngón tay kẹp lấy một điếu xì gà đã hút được một nửa, cười ha ha giải thích, ngay sau đó lại đột nhiên trở nên kích động: “Tôi nói này, không phải cậu bảo rằng sẽ tự mình đến tận nhà hỏi thăm tôi sao? Chỗ ở của tôi cách thành phố S cũng không xa, vậy tại sao lâu như thế rồi mà cũng không gặp được cậu chứ, cậu lừa tôi à?”

Mục Thiên bây giờ đang cảm thấy rất phiền muộn trong lòng, không muốn trực tiếp nói chuyện với cái tên có khả năng liên quan đến Dương Chá này nên tùy tiện tìm một cái cớ để ứng phó với hắn ta.

“Đừng có nói với tôi cái gì mà có với chẳng không có kia, lên xe, bây giờ vừa hay chính là bữa trưa, tôi chọn địa điểm, cậu mời.” Triệu Ngạn kiên quyết dây dưa tới cùng.

Mục Thiên hừ một tiếng rồi nhấc chân định đi.

“Ây! Nghe nói thiếu gia nhà cậu muốn kết thân với Lâm gia, có phải cậu đang phiền não với chuyện này không?”

Bước chân của Mục Thiên bỗng dừng lại, quay đầu liếc nhìn Triệu Ngạn từ trên xuống dưới: “Đúng vậy. Tôi đang bực bội về chuyện này đấy, Triệu công tử có cao kiến gì không?” Lại là việc này, tại sao luôn có người nhắc tới bên tai hắn vậy, Mục Thiên nắm chặt tay tới mức nổi cả gân xanh, nỗ lực khống chế sự giận dữ của chính mình.

Triệu Ngạn nhìn hắn từ trên xuống dưới với anh mắt sâu xa, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ rồi lẩm bẩm: “Oa, cậu thật sự có ý xấu với Lục Ninh Chu a, ha ha ha ha, Dương Chá quả nhiên nói không sai.” Sau đó hắn lại đổi sang một cái giọng điệu “tôi thấy cậu thật là ngốc” bảo: “Người anh em, tôi ngưỡng mộ cậu là một anh hùng.”

“... Dương Chá?” Mục Thiên nhạy cảm nắm bắt được thông tin trọng điểm, kinh nghiệm lăn lộn trên giang hồ bao nhiêu năm qua giúp hắn nhanh chóng điều chỉnh được tâm trạng của mình, không để ý tới thái độ muốn ăn đòn kia của Triệu Ngạn mà nghiêm túc hỏi hắn.

Hắn nhìn thấy vẻ mặt Triệu Ngạn xoắn quýt mất một hồi mới chần chừ đáp lại: “Là cô ta, hơn nữa... tối hôm đó, chuyện xảy ra ở bến tàu phía Nam cũng là do cô ta hẹn tôi ra ngoài nên mới tình cờ gặp được. Đúng rồi, hiện tại cũng vậy, sáng nay cô ta hẹn tôi ra ngoài, kết quả là đi được nửa đường thì cô ta gọi điện thoại nói với tôi rằng cô ta phải cho tôi leo cây, trên đường quay trở về tôi liền nhìn thấy cậu... Mẹ nó, cô ta có ý gì đây chứ?”

Mục Thiên không nghĩ mọi chuyện lại như vậy nên nhanh chóng mở cửa xe hắn ra rồi ngồi vào ghế lái phụ, nói một địa chỉ để Triệu Ngạn lái xe tới.

Hai người đến một nhà hàng hạn chế hội viên có tính bảo mật cao thì được nhân viên dẫn vào một gian phòng ở phía trong cùng.

Vừa ngồi xuống, Mục Thiên liền đưa ra điều kiện: “Phiền Triệu công tử nói rõ ràng chi tiết lại toàn bộ sự việc, chuyện này rất quan trọng với tôi. Sau này bên phía châu Mỹ có xảy ra bất cứ chuyện gì thì anh cứ việc tới tìm tôi.”

Triệu Ngạn cũng là một người thẳng thắn, dứt khoát sòng phẳng bắt đầu nói về chuyện này: “Lịch trình ngày hôm đó với Lục Ninh Chu không phải là do Dương Chá sắp xếp sao? Hai người chúng tôi dù sao cũng coi như có chút giao tình, tối hôm đó cô ta hẹn tôi ra ngoài... À, tôi có dẫn theo các anh em đi giải tỏa nỗi buồn.” Hắn ném lại một ánh mắt “cậu hiểu mà” rồi lại nói: “Cô ta bảo với tôi là địa điểm cần phải thông qua phía các cậu, chuyện sau đó cậu cũng biết rồi đấy. Hiện tại nghĩ lại thực sự có chút kỳ lạ, cộng thêm việc hôm nay nữa, cậu nghĩ xem cô ta muôn làm gì?”

Ngay sau đó lại tức giận lầm bầm: “Cô ta không vừa mắt với cậu thì kéo theo tôi làm cái gì chứ?”

Mục Thiên trực tiếp hỏi: “Cô ta nói với anh là tôi thích thiếu gia?” Từ sau khi Lục Ninh Chu phát hiện ra thì hắn định sẽ không sợ hãi thêm nữa.

“Tối hôm đó sau khi bọn tôi uống rượu, cô ta liền không chú ý mà nhắc tới chuyện này, còn nói cậu... cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.” Ngón trỏ phải của Triệu Ngạn xoa xoa bờ môi, thiếu đòn trêu chọc thêm một câu: “Thịt thiên nga có ngon không?”

Mục Thiên đập mạnh chiếc ly trong tay xuống bàn, lườm Triệu Ngạn một cái.

“Ok ok, tôi nói tiếp. Dương Chá còn nói với tôi một chuyện, phẫu thuật loại bỏ ký ức.”

Mục Thiên nhíu mày: “Là cái gì cơ?”

“Ây da, không có gì. Chỉ là bên tôi có một hạng mục kỹ thuật mới được đưa vào, có liên quan đến thôi miên và một số loại thuốc đặc thù, có thể xử lý ký ức của vật sống, tuy rằng nghe thì có vẻ rất mơ hồ, nhưng mà tôi cũng hiểu, bên trong thứ đồ chơi này có lợi ích lớn như thế nào. Dương Chá là người phụ trách khu vực Đông Nam Á của các cậu, Lục Ninh Chu cũng để ý tới hạng mục này, mối làm ăn mới mà anh ta muốn hợp tác cùng tôi chính là cái này. Chỉ có vậy, hết rồi.” Chuyện bí mật nội bộ như thế mà lại bị Triệu Ngạn nói ra cho Mục Thiên một cách rất hời hợt.

Trong lòng Mục Thiên tuy rằng đã hiểu được tất cả nhưng vẫn hỏi lại hắn một câu: “Tại sao anh lại nói cho tôi, không sợ Dương Chá trở mặt sao?”

Triệu Ngạn cười giễu cợt: “Tôi thì sợ gì chứ? Tuy rằng không biết cô ta đang muốn làm gì nhưng cô ta thực sự đã lợi dụng tôi rồi. Hơn nữa...” Triệu Ngạn dừng lại một chút: “Trọng tâm phát triển sau này của tôi là ở châu Mỹ, mà bên đó thì lại thuộc quản lý của cậu, vậy nên, lấy lòng cậu là việc tất yếu thôi.”

“Triệu công tử thật đúng là hám lợi.”

“Tôi là một người làm ăn, vả lại tôi cũng chẳng có nói gì, dù sao cậu cũng không thuộc bên Đông Nam Á, hạng mục này có gì hay ho tôi còn có thể nói cho cậu được hay sao?”

Mục Thiên nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Triệu Ngạn nhưng lại không nhìn ra được gì, chỉ nghe thấy lý do này thì thật sự không thể chê vào đâu được.

Chẳng lẽ Triệu Ngạn quả thực không biết gì?

Nhưng hắn không có cách nào ra tay được từ chỗ Triệu Ngạn, cái cần biết thì đều đã biết rồi. Bây giờ, việc quan trọng nhất chính là điều tra rõ ràng mục đích mà Dương Chá để hắn và Triệu Ngạn gặp nhau.

Mục Thiên đứng lên, nói với Triệu Ngạn một câu rằng bữa này tôi mời, bảo hắn từ từ ăn rồi quay người bước đi.

Triệu Ngạn ung dung bắt chéo hai chân, cánh tay vắt lên chiếc ghế đằng sau lưng rồi gọi đi một cuộc điện thoại: “Chuyện cô bảo tôi làm tôi đã làm xong.”

“Vấn đề phẫu thuật ký ức anh đã nói rồi chứ?” Đó là giọng nói của một người phụ nữ.

“Nói rồi, y nguyên như những gì cô đã nói.”

“Ngoan lắm. Mục Thiên là người nào, hắn ta làm sao có thể để Lục Ninh Chu chịu khổ? Nếu muốn lấy được tài nguyên bên phía châu Mỹ kia thì anh chỉ có thể dựa vào tôi thôi.”

“Ha ha, cô nói không sai. Vốn dĩ tôi còn muốn cân nhắc một chút xem sao, lúc nãy thử thăm dò hắn mấy lần, tên tiểu tử này đối với Lục Ninh Chu quả đúng có tình ý sâu nặng đấy. Nếu như không phải nhắc đến vợ chưa cưới của thiếu gia nhà hắn thì hắn cũng không thèm để ý đến tôi luôn rồi. Cô phải cố gắng hơn nhé, Mục Thiên mà chọc vào đó thì một cọng lông thôi tôi cũng không lấy được đâu.”

“Triệu công tử yên tâm, cái gì là của anh thì một cái tôi cũng sẽ không thiếu.”

Triệu Ngạn cúp điện thoại, hắn ta nghĩ, đấu tranh nội bộ quả nhiên rất thú vị...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.