“Tôi nói rồi, tôi không ưa cả golf lẫn tennis.”, bất quá ý không ưa cả thứ khác cũng quá rõ ràng.
Ông anh vô cùng lịch lãm đáp: “Vậy ba giờ chiều mai, gặp nhau ở sân cầu lông Nam Hoa.”, rồi không đợi ta lên tiếng đã cúp máy.
Ta trợn mắt nhìn điện thoại trong tay, cảm thấy ứ tận cổ.
Hừ, đàn ông thời này, không có chút tài cán quả thực không thể làm loạn, mà gã đàn ông này càng cao tay, còn tự nhiên lờ đi những phần dư thừa trong lời đối thủ, này mới khó chơi đây. Nếu anh ta không phải đối tác làm ăn quan trọng của Trụ Phong lúc này, sẽ đến lượt Trần Thạc ta chơi trò ấy với anh ta, đương nhiên, mấy câu vừa rồi, một từ cũng không thừa.
Trịnh Diệu Dương nhướng mày nhìn vẻ bất đắc dĩ của ta, cũng không hỏi gì, đôi khi khả năng kiềm chế của cậu ấy không hề kém cạnh Phùng Bằng Phi.
“Một đối tác, hẹn tôi đi chơi bóng.” Ta đành tự phân trần, trực giác mách bảo nếu Trịnh Diệu Dương biết Phùng Bằng Phi muốn gặp riêng ta, cũng sẽ không lấy gì làm vui vẻ, bởi vậy ta không nói tên anh ta.
“Mạng lưới móc nối của anh làm sao ngon lành nhanh vậy? Xem ra trước kia chỉ chăm chăm phá tôi, chưa được làm ăn tử tế phỏng, giờ biết bán mạng vì Trụ Phong rồi hả? Trễ tệ.”
Ta cười mắng: “Nói bá láp gì đó?”
“Trần Thạc, đi mua cho tôi bao thuốc.”
“Tưởng tôi là ô-sin chắc? Bệnh viện cấm thuốc.” Ta bước tới bên cạnh cậu ấy, vươn tay khẽ xoa cái cằm đã bắt đầu lấm chấm râu xanh nhạt, “Mấy ngày không cạo rồi? Hay lại cố tình làm bộ gợi cảm để y tá bớt cho vài mũi tiêm?”
“Anh cạo cho tôi.” Cậu ấy bắt đầu lộ vẻ ma mãnh.
“Ok thôi, chỉ cần cậu không sợ tôi lỡ tay cắt đứt động mạch cổ cậu.” Ta đẩy mặt cậu ấy ra, “Tôi về đây.”
“Anh thật hết nói, ở cạnh tôi hơi lâu chút xíu đã muốn chồn chân.”
“Là cậu nói nhé.”, lập tức cúi xuống cho cậu ấy một nụ hôn sâu, “Về đây, giữ cho cẩn thận cái chân kia đó, què nốt là khỏi đi~”
“Ăn đập giờ.” Cậu ấy bật cười.
…
Cả ngày hôm nay, ta không hề nhận được bất cứ tin tức gì từ Tú Phương, ta nghĩ từ nay về sau cô ấy cũng sẽ không đến tìm ta nhờ an ủi tinh thần nữa, chắc đến lượt Trương Ký Vân.
Vào xe rồi, suốt dọc đường về trong đầu chỉ diễn đi diễn lại màn kịch tính vừa rồi, những câu nói của Trịnh Diệu Dương, đương nhiên cả những lời thực lòng trong phút dũng cảm hùng hồn của chính ta, tầm quyết tâm thực có chút giống tráng sĩ chặt cổ tay hồi nào đó, ngẫm lại quả không khỏi thấy kích động. Ta và Trịnh Diệu Dương là hai đường thẳng song song đột ngột giao nhau, khoảnh khắc đã bùng nổ như chớp động, sấm sét, giữa đường tránh không được làm thương tổn nhiều người, bất luận bị chỉ trích đến đâu cũng chẳng có gì oan ức… Cục diện hôm nay vốn dĩ có thể tránh được, nhưng ta và cậu ấy đôi bên đều chỉ từng bước bức bách lẫn nhau, rốt cuộc đã ngồi trên lưng hổ mất rồi.
Một đêm không ngủ, gần sáng mới nhớ ra hôm nay còn phải ứng phó với một vận động viên kiểu mẫu – Phùng Bằng Phi, lúc ấy mới cố ép mình ngủ được một chút. Chiều đến, thay một bộ đồ thể thao màu trắng, lái xe đi sân Nam Hoa.
Phùng Bằng Phi thấy ta đến, cũng không chào ngay, chỉ đứng từ xa nghiền ngẫm quan sát ta, thấy ta bước tới trước mặt mới khẽ gật đầu: “Rốt cuộc cũng chừa cho tôi chút mặt mũi nhỉ.”, anh ta mặc bộ đồ màu xám, vô cùng nho nhã.
“Không phải muốn đánh sao?” Ta giơ vợt lên, “Qua đây đi, thả lỏng trước đã.”
Anh ta bắt kịp, ánh mắt vẫn thâm sâu khó lường, luôn một dáng vẻ không vui không giận: “Từ giờ đi tập mỗi cuối tuần nhé?”
“Tôi không say mê thể thao như anh nghĩ đâu.” Nói rồi lùi lại mấy bước, ra hiệu cho Phùng Bằng Phi đứng bên kia lưới phát bóng trước.
Đánh hết hai trận mồ hôi đã đầm đìa ướt áo.
“Trần Thạc, tay vợt quả nhiên lợi hại.”
“Anh cũng không thường.”
Lát sau Phùng Bằng Phi đi lấy đồ uống còn ta ngồi nghỉ trên chiếc ghế nhựa màu cam chờ anh ta, đến khi quay lại, anh ta bước tới sát cạnh ta, đột nhiên rút khăn tay ra lau giùm mồ hôi trên trán ta, động tác thực có chút quá trớn, ta hơi nghiêng đầu tránh.
Vừa lúc ấy, Phùng Bằng Phi bất ngờ quay ngoắt lại, quát lớn với một gã thanh niên đứng dưới mái vòm cách đó tầm mười mét: “Này, cậu kia!!”
Tên kia bỏ chạy rất nhanh, Phùng Bằng Phi lập tức đuổi theo nhưng không kịp, hắn đã chạy mất dạng rồi. Ta thấy anh ta quay lại rồi vào bàn phục vụ nói chuyện với nhân viên thường trực, vẻ mặt khá bất bình.
“Hắn chụp anh hả?”
“Bạn gái cũ của tôi là…” Anh ta nói ra tên một người phụ nữ, tuyệt đối đủ tư cách lên trang nhất các loại báo chí. Thật không ngờ ngón tán tỉnh của Phùng Bằng Phi cũng lợi hại đến vậy, còn dính dấp tới cả giới giải trí.
Ta bật cười, Phùng Bằng Phi hôm nay bao nhiêu tâm trạng tốt coi như đều hỏng bét hết rồi: “Đám chó săn ấy gì cũng dám làm.”
“Đừng nói vậy, người ta bất quá kiếm bát cơm thôi.”
“Ngày mai lên mặt báo, cậu sẽ không thông cảm với chúng nó vậy đâu.” Phùng Bằng Phi trỏ trỏ ra cổng, “Không ngại thì mình đi chỗ khác nhé?”
***
Ngày hôm sau, dự đoán của họ Phùng không trật chút nào, thậm chí sự thật còn thê thảm hơn, ta cũng tự thấy đám nhãi nhép kia thật có chút bạt mạng vì kiếm cơm. Một hàng tít đỏ sậm trên đầu cuốn tuần san giải trí:
“Bạn trai triệu đô bí mật của Phùng sinh lộ mặt – chính thị chàng đẹp trai gây sóng gió trên trang bìa cuối tuần!!!”
Ba dấu chấm than bự chảng đế thêm thật muốn dọa chết người, ta vẫn biết ba thứ tin tức này rất độc địa, nhưng ai nghĩ lại độc địa tới mắc ói thế này. Đương nhiên, tờ báo này do Joanna mang vào cho ta, lúc ấy còn cười khúc khích trêu chọc: “Haha~~ Hình đẹp văn hay~ còn chối vào đâu đây. Anh không biết sao? Hồng Kông này thiếu nhứt là chuyện để lê la, trứ danh nhứt là đám chó săn tai tiếng. Làm ăn sao lại để bọn họ chộp được vậy?”