“Sơ suất giao tiếp.” Ta cười khổ.
Joanna cầm tờ báo lên, nhìn lại bức hình Phùng Bằng Phi lau mồ hôi cho ta lần nữa: “Anh ăn ảnh ghê gớm, chúc mừng a~”
“Đừng có đổ dầu vào lửa nữa mà, với em cũng chẳng hay đâu.” Ta cười cảnh cáo cô ấy.
“Làm sao lại đi chọc vô cái tên có họ với play-boy này vậy? Bộ anh không sợ tự châm lửa cháy tay à?” Tiểu thư có vẻ vô cùng hứng thú với gã này, “Mấy người chỉ là cộng sự ngẫu nhiên gặp nhau, cơ mà sao lại có vẻ lén lút vậy nhỉ… thân mật quá a, quả có chút khả nghi~”, rốt cuộc vẫn chưa buông tha vụ này.
“Em chẳng biết giữ miệng chút nào, Joanna.” Ta lắc đầu, “Loại báo chí bá láp này công ty chắc không đặt dài hạn đấy chứ?”
Joanna cười thực ranh mãnh: “Nhưng nữ nhân viên trên dưới từ mười tám tới hai lăm chắc chắn không nàng nào không thủ sẵn vài tờ, đối mặt với thực tế đi anh~ Phải biết rằng nếu có thứ gì Hồng Kông này còn thiếu, thì ấy chính là chuyện bá láp a. Bản chất dân tình vậy rồi, anh phải chuẩn bị tâm lý chứ, quản lý Trần.”
Ta nhíu mày hỏi tới vấn đề chính: “Xem ra, em biết gã Phùng Bằng Phi này hả?”
“Ba em và ba anh ta cũng thân nhau, bất quá em không quen thuộc gì ảnh hết.”
Rốt cuộc Joanna vừa cười vừa ngồi xuống, vô cùng kiên nhẫn tường thuật một lượt về con người Phùng Bằng Phi. Họ Phùng này khá nổi tiếng trong ngành, năm nay mới du học Anh về, phong lưu thành tật, bất kể nam nữ, cũng vì dáng vẻ ưa mắt và cả cái mác “Ngân Thuẫn” của gia đình nên thường xuyên bị giới truyền thông săn đón. Sau này anh ta hẹn hò với một nữ ngôi sao lại càng bị đám truyền tin lá cải coi như mục tiêu truy lùng mấy tháng trời, gần đây nghe đâu anh ta chia tay với nữ ngôi sao kia, bởi vậy đám chó săn bắt đầu bày trò rình rập mai phục, lúc nào cũng sẵn sàng chộp tin lăng-xê. Tình hình này cũng được ít lâu rồi, giờ chẳng cần biết nam hay nữ, chỉ cần chường mặt ra trước ống kính lập tức sẽ bị tóm lấy xào nấu. Thực là loạn trời đất.
Nghe xong một hồi, ta trầm ngâm nói: “Cảm ơn đã cho biết chi tiết.”
“Không ngại không ngại~”
“Chuyện này liệu có ảnh hưởng tới Trụ Phong không?”
“Không lợi không hại, đó là việc riêng của anh.” Joanna nói xong câu này liền đứng dậy thản nhiên đi ra ngoài. Chậc, phụ nữ thời này, mỗi ngày mỗi thành thục, ghê gớm thật.
Phiền phức tự nhiên kéo đến không ngớt, thấy báo ra đắt khách, bọn họ càng làm bạo hơn, điều tra từ tờ tạp chí của Tú Phương tới Trụ Phong, số tiếp theo đầu đề đã thành “Từ công đến tư – tiết lộ toàn tập!” Quả thực không còn chỗ nào không đâm thọc chọc ngoáy, ta cũng sớm phát khùng.
Hôm ấy, rốt cuộc nhịn không được gọi cho Trịnh Diệu Dương: “Hy vọng cậu còn chưa xem mấy cái tin ấy, bằng không tâm trạng tôi lại phải tồi tệ hơn… một mớ đồn đại vô căn cứ.”
“Giờ có phải tính nói không khí Hồng Kông đều bị đám ăn no rửng mỡ kia làm ô nhiễm hết rồi không? Tôi còn chưa xem qua, nhưng có nghe nói rồi.”, giọng cậu ấy vẫn bình thản như cũ, “Tôi sẽ nghĩ cách dẹp vụ này.”
“Vậy được, làm nhanh lên thì tốt.”
“Ra anh cũng biết lo lắng?” Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười nhẹ.
“Thấy tôi bực bội, cậu sung sướng lắm hả?”
“Có chút chút, vì bình thường toàn anh hại tôi bực bội.”
“Đểu thật~” Ta bật cười cúp máy.
Ngồi lại suy nghĩ cho thấu đáo, thực sự thấy e sợ từ tận đáy lòng, một lần biết qua sự ác liệt của truyền thông, thật không dám tưởng tượng nếu loại chuyện thế này lại xảy ra với Trịnh Diệu Dương… hậu quả sẽ không thể cứu vãn tới chừng nào.
Một lát sau Phùng Bằng Phi gọi đến: “Trần Thạc, hy vọng kế hoạch cuối tuần của chúng ta không bị trục trặc vì mấy chuyện khó chịu kia.”
“E rằng không được rồi, tôi nghĩ từ giờ ngoài quan hệ công việc bên ngoài, chúng ta tiếp xúc nhiều hơn không tiện. Anh biết đấy, tôi không muốn vô duyên vô cớ bị truyền thông điều tra quấy rầy.”
“Tôi nghĩ cậu sẽ không để bụng chuyện này.”
“Với anh có thể bình thường, nhưng tôi thì không.”, thái độ đã muốn lạnh lùng.
“Nếu…” anh ta cũng không muốn chọc giận ta, rốt cuộc nói: “Cậu đổi ý thì gọi cho tôi lúc nào cũng được. Tôi đợi cậu đổi ý, nhất định.”
Tiếp sau đến lượt Trương Ký Vân vào, hừ, hôm nay sao không biết, ồn ào náo nhiệt.
“Trần Thạc, đại ca ra viện rồi, vừa về biệt thự Hải Cảnh.”
“Tôi biết rồi.”
Cậu ta ngập ngừng một chút, “Chị Phương chị ấy… muốn nói chuyện với anh, tối nay vào thành phố được không?”
Ta thoáng ngẩn người, hỏi lại: “Ở đâu cơ?”
“Chín giờ, bar Phong Vận.”
“Được, tôi sẽ đến.”
Việc phải đến sẽ đến, có nhiều chuyện cần phải gặp mặt nói đến rõ ràng. Tú Phương hiện giờ có việc đều liên lạc qua điện thoại, ta cũng biết tình thế đã rất nghiêm trọng, vì đó hoàn toàn không phải tác phong của cô ấy.
Ta không thể khẳng định cô ấy biết tới đâu, Trương Ký Vân đã tiết lộ những gì, nhưng có một điều dám chắc, cô ấy đã không hề coi ta như bạn bè nữa. Cho dù đến giờ chúng ta vẫn chưa hề thực sự đối diện nói rõ về chuyện này, nhưng trực giác cho ta biết: cô ấy đã biết tất cả.
…
Đến khi thấy Tú Phương ngồi cùng bọn Bolde, ta hoàn toàn không đoán được ý đồ của cô ấy, ta vẫn cho rằng Tú Phương sẽ không đem chuyện riêng ra nói trước mặt người ngoài, phụ nữ luôn rất sĩ diện. Rõ ràng, lần này ta tính nhầm, có lẽ cô ấy đã bất chấp tất thảy rồi.
“Chị Phương, Trần Thạc đến, chị có việc tính bàn với ảnh phải không?” Bolde hỏi.
Tú Phương vẫn xinh đẹp đến động lòng người như trước, nhưng trên gương mặt đã mất đi vài phần ôn hòa, lại thêm một tia nghiêm nghị, khiến ta nhất thời không biết có nên tiến lên hay không, rốt cuộc ta chỉ đứng tại chỗ chờ cô ấy bước tới.
Trong khoảnh khắc… “Chát!” một tiếng, cô ấy vung tay giáng một cái tát ngay má phải ta, ra sức không ít, gần như ngay lập tức cảm thấy tê rần đau đớn. Cả quán bar nhìn thấy cảnh tượng này không một ai không run người.
“Trần Thạc, cái tát này là anh thiếu tôi.” Cô ấy lạnh lùng mở miệng