“Không được!” Ta vội vã quát lên, theo bản năng bước nhanh về phía bọn họ, giữa đường đã đụng ngay phải chiếc sô pha, một tay chống xuống bàn trà để khỏi ngã sấp xuống, giọng nói tự mình cất lên lọt vào tai còn có chút run run: “Ông không được động vào cậu ấy! Có gì cứ nhằm thẳng vào tôi đây này, không được đụng tới cậu ấy…”
“Đây không đến lượt mày ra lệnh cho tao!” Trương Thủ Huy rống lên, “Tao không muốn cháu tao sau này thành trò cười cho thiên hạ, để nó phải hối hận cả đời! Thằng nhãi bẩn thỉu như mày ung dung tự do lắm, muốn bay nhảy sao thì bay nhảy, còn có loại đàn bà ngu ngốc đẻ con cho mày, mày cứ việc thây kệ tung hê hậu quả cho người khác dọn dẹp, phải thừa nhận mày cũng giỏi lắm a! Trần Thạc, tao chứng kiến mày bước từng bước ra khỏi Thành Nghiệp, mày còn tưởng tao nhìn không ra mấy ngón mánh khóe vặt vãnh của mày sao? Tao biết rõ lắm! Mày tới giờ vẫn là một thằng lạnh lùng ương bướng, hôm nay nếu không mù hai mắt rồi, liệu mày có chịu ở lỳ bên cạnh Diệu Dương hay không hả?!”
“Đủ rồi! Ông không có tư cách sỉ nhục Trần Thạc, muốn nổ súng thì cứ việc!”
“Trịnh Diệu Dương, cậu sính anh hùng cái gì hả!” Ta nổi khùng quát lên, Trương Thủ Huy đã không còn bình tĩnh, tín hiệu này quá nguy hiểm, ta nhìn không được, không thể khống chế tình thế, bất quá những lời ông ta nói ra từng câu từng chữ đều găm sâu trong lòng ta.
Trương Thủ Huy cười nhạt: “Còn biết nhún nhường xin tha nữa hả Trần Thạc, càng leo cao càng khéo đưa đẩy! Nhưng mày vẫn phải biết mình đáng được bao nhiêu chứ?!”
Ông ta đã ưa mềm mỏng, ta cũng sẵn sàng đáp ứng: “Ông không vừa mắt tôi và Trịnh Diệu Dương ở bên nhau, ông cũng chưa từng tin tưởng bất cứ ai, bất cứ thứ tình cảm nào, kẻ nào ngáng đường ông, ông sẽ lập tức ra tay diệt trừ. Giết một hay hai người đối với ông chẳng có gì khác biệt, bất kể thân thích hay thủ hạ đều chỉ muốn tránh xa ông, như vậy ông cho là thành công lắm hả? Tôi không thể hiểu nổi, cũng như ông không thể hiểu nổi chúng tôi. Việc ông đã không thể ngăn cản, sao còn phải cố mãi vậy? Tôi bán mạng cho ông ngần ấy năm, ngoài sự lạnh lùng tàn khốc, tôi còn nhận được cái gì? Ngày hôm nay Trần Thạc này còn sống ở đây, đều không phải nhờ ơn Trương Thủ Huy ông ban cho, tôi chết không chỉ một lần, nhưng bất luận tình thế trở thành thế nào, họng súng của ông vẫn mãi nhằm vào tôi, quyết không chịu buông tha, vậy ông giỏi thì một phát súng giải quyết tôi luôn đi! Nhưng nếu ông không thể, thì chớ có nhúng tay vào chuyện của tôi và Diệu Dương nữa, vì ông căn bản ngăn cản không được!” Ta từng bước từng bước lần theo bàn trà tiến về phía Trương Thủ Huy, “Ông có thể thao túng cả thế giới này, nhưng vĩnh viễn không thể thao túng tôi và Trịnh Diệu Dương.”
Này có thể là lần ta một hơi nói nhiều nhất trong đời, nhưng chắc có người cũng chẳng buồn cảm kích.
“Trách nào Diệu Dương bị mày làm cho mụ mị đầu óc, thì ra Trần Thạc ngày hôm nay từ cõi chết trở về, thay da đổi thịt!” Giọng Trương Thủ Huy vang lên đầy châm chích, “Cả mánh khóe bịp người lẫn miệng lưỡi đều luyện đến thượng thừa, thật là xưa nay chưa từng thấy a, Trần Thạc!”
“Đừng cố nữa…” Trịnh Diệu Dương đến lúc này mới lạnh lùng mở miệng, ta còn tưởng nói với ta, nhưng kết quả mới phát hiện cậu ấy đang quay về phía Trương Thủ Huy, “Đừng cố nữa, ông ngoại. Ngày hôm nay tôi thừa nhận ông là trưởng bối của tôi, là muốn từ giờ về sau ông đừng bao giờ can thiệp vào chuyện của tôi và Trần Thạc nữa, coi như bọn tôi là trẻ nít vắt mũi chưa sạch đi, cũng không cần người khác ra tay chỉ điểm sắp đặt chuyện riêng tư. Tôi một khi đã nhận định chuyện gì sẽ không đơn giản thay đổi, nói thật tôi căn bản không biết mình và Trần Thạc có thể ở bên nhau bao lâu, cả đời tôi đây là vấn đề cá nhân duy nhất tôi không thể nắm chắc. Nhưng tôi khẳng định, tình cảm này đối với tôi không thể có lần thứ hai. Tôi không xin ông công nhận, vì căn bản không cần, tôi bất quá chỉ hy vọng có được một lời hứa của ông, mong ông đừng cố phá hoại thứ tôi đã rất cố gắng mới đạt được. Đã phá hoại, kết cục chỉ có thể là đôi bên cùng đại bại, tôi thực sự không muốn đấu với ông.”
“Hừ, mày còn dám ăn nói như vậy! Lúc này đứng trước mặt tao dù có là con đàn bà hạng bét xã hội, tao cũng có thể tôn trọng lựa chọn của mày, nhưng thằng này… mày luôn miệng đòi tao hứa hẹn không ngăn cản chúng mày, mà mày có đủ lý do hay sao? Mày nghĩ chỉ cần cam tâm tình nguyện là xong hả? Không ngờ mày ngây thơ đến thế, Diệu Dương! Với chuyện này, mày thật không khác gì một thằng ranh nông cạn, mày căn bản không hiểu rõ mình đang làm gì, đang lựa chọn cái gì!!”
“Nếu đã vậy, tôi sẽ lấy việc kết hôn để chứng minh mối quan hệ này… mối quan hệ ông luôn luôn khinh bỉ, luôn khiến ông nổi khùng phẫn nộ, có điều ông lo hão rồi, tôi sẵn sàng cho ông thấy đây tuyệt đối không phải một trò hoang đường viển vông, là tôi đang chăm chú cẩn trọng từng bước đây.”
Lời này vừa nói ra, không chỉ Trương Thủ Huy, cả ta cũng ngây ngẩn, tay chân đã muốn cứng đờ, kích động thật sự quá mức, ta nhất thời không thể phản ứng được gì, khí thế vừa xong thoáng cái đã bay sạch bách, trong não chỉ còn độc hai chữ “khiếp hãi”. Trời đất a, ta vừa nghe thấy gì vậy?! Nếu không phải ta nằm mơ, vừa rồi chính miệng Trịnh Diệu Dương nói ra một từ “kết hôn”, cậu ấy đang làm trò gì thế này!?
“Ha ha…” Trương Thủ Huy cười phá lên, tiếng cười pha lẫn cả cay độc lẫn chán ngán, “Thật là một thằng cháu hơn người a! Giỏi lắm, giỏi, còn dám phun ra một trò cười ngu xuẩn để sỉ nhục lão già này!”
“Không phải trò cười, tôi hoàn toàn nghiêm túc, ông vừa nghe những câu nghiêm túc nhất cuộc đời tôi đấy.” Câu tiếp theo, là nói với ta, “Trần Thạc, anh nói sao đây?”
“Hả?” Ta có chút mơ hồ, “Gì cơ…?”
“Kết hôn?”
“Đủ rồi!” Trương Thủ Huy đấm mạnh xuống thành sô pha, những tiếng thình thịch nặng nề dội vào tai ta, “Chúng mày cứ điên rồ đi, tao không quản, từ giờ trở đi tao không quản nữa!! Chúng mày đã muốn xuống đáy xã hội, muốn cho thiên hạ sỉ vả, tao cũng mặc kệ, tự đi mà lo lấy thân!” Tiếng bước chân ông ta nặng nề vọng xa dần, dường như đã thất vọng đến cực hạn.
Trịnh Diệu Dương ngồi xuống sô pha, tiện tay kéo ta xuống theo, ta ngồi bên cạnh cậu ấy, im lặng hít một hơi thật sâu. Một lúc lâu sau, Trịnh Diệu Dương mới khẽ hỏi: “Trần Thạc, anh nghĩ tương lai chúng ta sẽ thế nào?”
“Tương lai?”
“Quan hệ của chúng ta liệu có thể tiến thêm một bước, ví dụ như… kết hôn.”
Ta đứng bật dậy: “Tôi chưa hề nghĩ tới.”
“Anh sợ sao?”
“Có nghĩa gì hả?”
“Anh cho rằng không có nghĩa gì?”
“Tôi chỉ nghĩ không cần phải… như vậy.”, lại ngồi xuống, ta vùi đầu vào lòng bàn tay, “Tôi căn bản không quan tâm người khác nhìn chúng ta ra sao, nếu trước đây còn chút nào e dè, đến giờ thực sự cũng mặc kệ tất thảy rồi. Nhưng kết hôn, sẽ không ai thừa nhận cả, chỉ chuốc thêm phiền phức cho cậu mà thôi, tôi và cậu gắn bó với nhau vốn không hề dựa vào một tờ giấy, mà dù không ở Hồng Kông, chúng ta cũng không thể đòi hỏi được đồng tình hay thực sự tôn trọng, đã thế thì việc gì phải làm những việc thừa thãi.”
“Cả thế giới phản đối thì sao? Không ai hiểu được thì sao? Đúng, cũng chẳng phải chuyện nhất định phải làm, chỉ là tôi…” Bàn tay cậu ấy đột nhiên nắm lấy tay ta, “Có lẽ tại chính tôi đang do dự, không biết trong tay mình rốt cuộc nắm được thứ gì, vốn đã không phải thực thể, thật sự rất khó khống chế, anh biết không? Tôi sợ bắt không được.”
“Bắt không được tôi sao?” Ta cúi đầu mỉm cười, “Trịnh Diệu Dương, gần đây cậu thật càng lúc càng thú vị.”
“Hứ!” Cậu ấy có chút bực bội đập đập nệm ghế, “Nói nghiêm túc với anh anh còn giỡn tôi.”
“Có không?” Ta còn chưa ngừng cười.