Xung Động

Chương 96: Chương 96




Ta day day thái dương: “Chuyện tôi và cậu… thật cứ như tội phạm quốc tế.”

“Cha~ nản rồi sao? Muốn đầu hàng chưa?” Cậu ấy hạ giọng trêu chọc ta.

“Mỗi chút mỗi bạt mạng, quay đâu cũng thấy vướng víu, ai ai cũng thừa hứng thú nhúng mũi vào, không muốn lao lực cũng khó.”

“Tôi khiến anh lao lực sao? Trước giờ sao không thấy thế nhỉ?”

Thật là! Ta thúc cùi chỏ qua cậu ấy, cậu ấy đã né được ngay lập tức, còn chưa chạm được tới vạt áo: “Đừng trách tôi bắt nạt người bệnh. Đói bụng rồi, đi ăn đã.” Nói đi là đi, thật đúng là coi ta không ra gì

~Để giúp ta dù hành động bất tiện nhưng vẫn có thể chiếm ưu thế trong việc thương lượng, luật sư Tôn – luật sư đại diện của Trịnh Diệu Dương được phái đi cùng ta, trước lúc lên đường ta và anh còn bàn bạc kỹ lưỡng lại một lượt.

“Đừng nóng quá, tuy bên đó đã chấp nhận hợp tác, nhưng không có nghĩa là bọn họ không định làm khó anh nữa.” Trịnh Diệu Dương đích thân lái xe đưa chúng ta ra sân bay, trên đường còn nhịn không được nhắc nhở.

“Không cần lo lắng, tôi biết chừng mực.”

Đến khi vào khu vực chờ lên máy bay, Trịnh Diệu Dương đột nhiên cầm tay kéo ta lại, ta thoáng kinh ngạc, đồ máu nóng này lại định làm gì giữa chỗ công cộng nữa? Lực tay cậu ấy rất mạnh, không để ta giật lại, mà vừa lúc ta đã cảm giác lòng bàn tay chạm vào một vật kim loại lạnh lạnh.

“Làm gì hả?” Ta thấp giọng hỏi.

Vật tròn nhỏ trong tay Trịnh Diệu Dương đã lọt qua ngón áp út của ta, chớp mắt, ta hiểu ra.

Cậu ấy áp sát bên tai ta, nói: “Trần Thạc, đời này tôi cột với anh rồi.”

“Ai nói phải cột với cậu chứ?”

“Không với tôi cũng được, nhưng không được đi tìm người khác.”

“Chịu cậu rồi.” Ta điềm nhiên đứng dậy, “Phải vào làm thủ tục đây.”

“Luật sư Tôn, Trần Thạc nhờ anh.”

“Ngài yên tâm, Trịnh tiên sinh.”

Ta vỗ vỗ vai Trịnh Diệu Dương: “Dài dòng quá, đi thôi.”

“Đừng tháo nhẫn ra đấy.”

“Này thiệt cho tôi lắm, tổn hại sức hấp dẫn ghê gớm.”

Cậu ấy bật cười thành tiếng, vòng tay ôm ta: “Giờ anh không phải độc thân nữa đâu, nhớ cho kỹ.”

“Cứ thấy kỳ kỳ.” Ta đẩy cậu ấy ra, cười khẽ, “Ai đó tự biết nhắc nhở mình là được rồi.”

Chuyến bay thẳng vẫn hại người như thường lệ, người của GT không những đến đón đúng giờ, hành động cũng rất hiệu quả, tất cả mọi việc đều lên phương án đầy đủ, dù sao nhà Festo sừng sững như vậy, đối phó cũng chẳng ngon lành gì.

Ta và Lydia rốt cuộc cũng gặp nhau, cô ấy để ta vuốt ve má mình.

“Em béo lên nhiều lắm.” Tiếng cười của Lydia thật dịu dàng.

“Tin anh đi, em vẫn rất đẹp.”

Cô ấy nhích vào lòng ta: “Nghe nói mắt anh đang trong thời kỳ bình phục.”

“Ừ, phải.”

“Con đang ở phòng sơ sinh, anh chưa thấy nó phải không?”

“Anh muốn nhìn con, đương nhiên. Nhưng anh thấy con rồi, em thực sự đồng ý để anh đưa nó đi sao?” Ta vuốt ve mái tóc mềm mại của cô ấy, “Em thực sự cho phép? Anh chỉ không muốn để em chịu khổ thêm nữa, anh làm được cho em… quá ít.”

“Chỉ có cách đó, em vốn không còn sự lựa chọn nào khác.” Giọng nói của cô ấy đối với ta lúc này, ngập tràn thương tâm, tiếc nuối, “Con ở cùng anh chắc chắn sẽ rất tốt, còn ở trong gia tộc này, mãi mãi nó chỉ là một đứa con riêng, ở với anh, nó có thể được coi như viên ngọc quý đặt trong lòng bàn tay mà yêu thương. Còn Lydia Festo… cô ta còn có trách nhiệm, có nghĩa vụ đáng buồn của một thành viên gia tộc này, dù đứa bé là đứa con máu thịt của cô ta, nhưng rốt cuộc không có cách nào giữ nó bên cạnh…” Cô ấy ngẩng lên, hôn lên má ta, “Em yêu con, em rất yêu nó, em cũng yêu anh, em đã nói sinh mệnh sinh ra không vì tình yêu căn bản không có ý nghĩa, đến giờ này, em cũng không hề trái lời, em sinh đứa trẻ này vì tình yêu…”

Ta không thể không xúc động: “Lydia, em có được tình yêu của anh, vĩnh viễn, em có nó.”

Luôn luôn một mực kiên cường, đến giây phút này, Lydia rốt cuộc gục vào lòng ta bật khóc.



Coi như đã đạt được thỏa thuận, đôi bên cùng hiểu nhau, không cần tuyên bố, một thời gian ngắn sau ta nhận được quyền nuôi nấng và giám hộ đứa bé. Suốt thời gian này RandyMo và DaMo đều không lộ mặt, không hiểu là không muốn tham gia hay cố ý thả tay cho ta. Rốt cuộc chỉ có thể nói rằng, đứa trẻ đã thắng, nó thắng tất cả chúng ta.

***

Lễ Giáng Sinh, tuyết rơi rất dày, cả một mùa ta đều ở Manhattan, đứa nhỏ vì sinh non ít ngày vẫn cần chăm sóc đặc biệt, chừng tròn một tuổi mới có thể đưa về Hồng Kông, ta tạm thời cũng ở lại đây hưởng thụ chế độ trị liệu hiện đại.

Ba tháng sau, một buổi trưa, ta thảnh thơi ngồi trên sô-pha thưởng thức một tách cà phê nóng, nhìn bông tuyết bay lất phất ngoài cửa sổ, vô thức vuốt ve chiếc nhẫn màu trắng bạc trên ngón tay. Thị lực phục hồi nhanh còn hơn mong đợi, dù không thể trở lại hoàn hảo như trước, những cũng đã có thể nhìn được mọi thứ.

Rất kỳ lạ, ta và Trịnh Diệu Dương cũng không thường xuyên liên lạc, nhiều khi cả tuần chỉ gọi điện một lần, Trụ Phong đã vượt qua giai đoạn khó khăn, việc kinh doanh cũng dần dần trở lại quỹ đạo.

Nhìn mặt trong chiếc nhẫn khắc tên hai người, thực không khỏi có chút ngây ngẩn, mối quan hệ giữa ta và Trịnh Diệu Dương tuy rằng không được chúc phúc, nhưng dường như có bàn tay số phận luôn thôi thúc chúng ta, mãnh liệt xô đẩy chúng ta vào nhau, mặc kệ trên đường bị xây xát thương vong bao nhiêu, mặc kệ mỗi chúng ta vẫn không ngừng vây bủa quanh mình những tấm lưới tự vệ dày đặc, những mắt lưới vô hình lại chỉ từ từ đan quấn lấy nhau, mang theo thứ khoái cảm mãnh liệt mà sâu sắc, như thể… làm tình, chúng ta cho tới giờ vẫn đứng chung một chỗ, chưa hề bị bất cứ thứ gì chia tách.

Rốt cuộc cũng kể như thắng lợi sao? Ta không biết. Lòng còn đang mông lung, nhưng không hề giống sự mờ mịt vô bờ bến trước kia, giờ ta có một điểm tựa. Trịnh Diệu Dương cũng vậy, cậu ấy cũng không có thói quen ngừng lòng mình với bất cứ ai, nhưng giờ, ít nhất cậu ấy sẽ nói rằng mình không còn độc thân, này cũng coi như tiến bộ vượt bậc đi.

Trải qua tất cả, nếu như được chọn lựa lại một lần nữa, ta vẫn chọn cậu ấy, bởi vì một đời chắc chắn không thể gặp được một đối thủ tuyệt vời hơn Trịnh Diệu Dương.

Chuông cửa đột nhiên vang lên, ta mặc kệ, người bên ngoài vẫn kiên nhẫn nhấn chuông, rốt cuộc đành rê chân đi ra. Cửa vừa mở, người kia tay vẫn xách hành lý đã vươn tới kéo ta lại, sức mạnh này, hơi thở này, ánh mắt này, cả đôi môi cường ngạnh mà dịu dàng này… khiến ta trong chốc lát trở tay không kịp.

Thật khó khăn kết thúc một nụ hôn sâu đến nghẹn thở, cậu ấy vừa thở dốc vừa cười: “Mấy bữa đã thành giun bò rồi sao, lệt xệt mãi mới ra mở cửa!”

“Biết là cậu, tôi mới không mở a.” Ta đẩy cậu ấy dựa vào cánh cửa gỗ, tà tà cười, “Làm biếng hồi nào đâu? Tôi còn dư sức thu tiền boa đây

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.