Lời của nàng hoàn
toàn làm tư tốt nổi giận, nữ nhân đó đẩy nàng một cái xuống nước. Khi
chạm đến đáy, Giang Tiểu Lâu mới phát hiện trong không gian này tối đa
chỉ chứa được một người, đứng không được, ngồi cũng ngồi không được, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi xổm, nước cũng không sâu, chỉ chưa đến đùi.
Giang Tiểu Lâu hít một hơi thật sâu, trong toàn bộ thủy lao tanh tưởi vô cùng, nàng cố gắng cuộn tròn thân mình lại, đầu dựa vào đầu gối nhắm
mắt lại. Chỉ một lát sau, nàng cảm giác được chân như nhũn ra, thân thể
tê tái, nhưng hoàn cảnh chung quanh vô cùng nhỏ hẹp, đừng nói là đứng
lên duỗi thẳng người, ngay cả muốn một tư thế thoải mái cũng không thể.
Nàng chỉ có thể cố gắng hết sức mình, không ngừng xoa nắn đầu gối và
ngón tay, đề phòng các khớp xương bị đông cứng.
Dựa theo lý mà
nói, chỉ cần người ở phía trên mở công tắc, thủy lao nhỏ hẹp này sẽ bị
nhấn chìm, khi đó nàng chắc chắn phải chết. Nhưng nàng có thể khẳng
định, nếu đối phương muốn tính mạng của nàng, không cần thiết phải tốn
nhiều công sức đem nàng nhốt vào đây, mục đích của họ chỉ là muốn nàng
nhận tội thôi. Đương nhiên, nhận tội không phải là mục tiêu cuối cùng,
nhất định còn có hậu quả nghiêm trọng hơn đang đợi.
Thời gian
từng chút trôi qua, trong không gian chật hẹp tối tăm này, vách tường
dường như đang từ bốn phương tám hướng chèn ép xuống, làm cho người ta
nảy sinh một cảm giác sợ hãi, cho nên nàng hoàn toàn không có cách nào
phỏng đoán thời gian đã qua bao lâu. Thời gian càng dài, cảm giá lạnh
lẽo của nước thấm vào toàn thân, tay, đùi, những nơi quan trọng bắt đầu
cứng ngắc, đặc biệt là bàn chân bởi vì bị ngâm trong nước mà mất đi cảm
giác. Khí lực dần dần suy kiệt, muốn duỗi thẳng hay đứng lên cũng không
thể, muốn quên đi hiện thực đáng sợ này cũng không thể, bởi vì chung
quanh quá mức yên tĩnh, đến mức có thể nghe được trong nước hình như có
thứ gì đó đáng sợ đang nhẹ nhàng bơi lội.
Có lẽ là chuột, hoặc là một con sâu nào đó.
Mỗi một khoảng thời gian, tư tốt sẽ ở trên đỉnh đầu lặp lại vấn đề kia, vừa mới đầu thì còn có vẻ kiên trì, nhưng sau khi hai ba lần nhận được câu
trả lời giống nhau, bọn họ mới thất vọng hoàn toàn, thời gian truy hỏi
cũng cách xa hơn. Nàng giống như đang ở trong một cái quan tài nhỏ hẹp,
không có cách nào nhúc nhích hay hô hấp, hai chân hoàn toàn hạnh lẽo,
trên lại dường như đang nóng lên, chỉ có một thứ duy nhất có thể động
đậu là đầu óc. Giang Tiểu Lâu rất rõ ràng, đối phương lợi dụng hoàn cảnh đặc thù này, ném nàng vào một hoàn cảnh khó khăn, đây chính là cách
không dùng hình phạt cũng khiến người ta đầu hàng.
Lúc này, phía bên trên phát ra tiếng nói lần thứ tư: “Ngươi còn không chịu nhận tội sao?”
Giang Tiểu Lâu không nói lời nào.
Tư tốt chưa tưng gặp nữ tử nào quật cường như nàng, theo bọn họ mà nói
nhận tội là cách giải quyết vấn đề tốt nhất, liền tận lực trì hoãn giọng điệu của mình, dùng giọng điệu tự cho là ôn hòa: “Đây là cơ hội cuối
cùng, nếu ngươi còn cứng đầu như vậy, thì phải ở lại đây cả đêm, đương
nhiên ngươi sẽ không chết, nhưng khó tránh khỏi trở thành phế nhân.”
Giang Tiểu Lâu vẫn không trả lời.
“Nghe nói ngươi khiêu vũ rất giỏi, nếu bị nhốt ở đây cả đêm, chân của ngươi sẽ bị hủy.”
“Còn chưa có ai tiến vào thủy lao mà không nhận tội, trong này có không biết bao nhiêu chuột bọ côn trùng rắn rết, ngươi thật sự không sợ bị chúng
cắn thì cứ tiếp tục ở lại đây đi.”
Trước sau không nghe được trả lời, tư tốt nổi giận đùng đùng. Tiếng bước chân trên đỉnh đầu xa dần,
Giang Tiểu Lâu vẫn nhắm mắt lại không nói một lời.
Thừa nhận
Giang gia mưu phản? Không, cái này không thể nào, tuy người nhà nàng đã
không còn, nhưng ở Liêu Châu phụ thân còn không ít họ hàng, tội mưu phản là chém toàn gia tịch thu gia sản, một khi nàng nhận tội, những người
kia chỉ còn đường chết.
Thời gian đổ nước chưa đến, cuộn mình
thời gian dài khiến toàn thân Giang Tiểu Lâu vô lực, chỉ có thể tựa vào
vách đá, gần như muốn ngất đi, nhưng đầu óc vẫn duy trì tỉnh táo đến
cuối cùng. Ở hoàn cảnh như vậy qua một đêm, quả thật nàng có thể trở
thành phế nhân, nhưng đây chẳng qua chỉ là một cách trừng phạt mà thôi,
từ cách làm này Giang Tiểu Lâu đã nhạy bén phân tích ra một đạo lý:
Lương Khánh cũng không phải không kiêng dè gì, hắn sợ, sợ Tiêu Quan
Tuyết. Ngào nào Tiêu Quan Tuyết còn chờ nàng thuần phục, thì ngày đó
Lương Khánh còn không dám để cho nàng chết. Hình phạt trên đời này có
rất nhiều, có điều thân thể nàng quá yếu, loại nào cũng không chịu nổi,
đối phương chỉ có thể dùng cách muốn chết không được muốn sống không
xong này để đối phó nàng. Nếu nàng vẫn giữ im lặng, bọn họ căn bản không làm được gì, cuối cùng vẫn phải thả nàng. Nhưng mà loại chờ đợi này vô
cùng dài, tuyệt không phải người thường có thể chịu được.
Nếu có
phụ thân ở đây, nhất định người sẽ cho nàng biết phải làm gì. Ở trong
lòng Giang Tiểu Lâu, phụ thân là người đáng tin nhất, đáng để nàng dựa
dẫm nhất trên đời.
Người thường nói, bất kể là làm người hay làm ăn, nhất định phải làm được ba chữ: cười, cần, nhẫn.
Bất kể là đối xử với ai, đều phải tươi cười hòa nhã. Đại ca tuổi trẻ ngông
cuồng, tính tình táo bạo, thường vì những chuyện nhỏ mà nổi nóng. Phụ
thân lại hoàn toàn khác, Tiểu Lâu chưa từng thấy trên mặt người có nét
giận dữ. Mỗi lần đại ca phát sinh tranh chấp với người khác, phụ thân
đều đổ hết sai lầm lên người mình. Rất nhiều người đến xin hỗ trợ, phụ
thân đều việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, làm hết sức để giúp
người. Giang gia được phụ thân làm cho phát đạt phú quý, nhưng người lại không để ý lắm, đối với ai cũng đối xử bình đẳng. Đại ca thường nói phụ thân có tâm địa Bồ Tát, làm ăn như vậy sẽ thường chịu thiệt, nhưng
người chỉ nở nụ cười bỏ qua.
Từ lúc nàng bắt đầu có trí nhớ, phụ
thân đều yên lặng ngồi trong thư phòng, xử lý công việc. Có một lần trời còn chưa sáng, nàng đi tìm phụ thân lại phát hiện người ở trong thư
phòng, cho rằng phụ thân dậy sớm, sau đó mới biết người vì sao chép danh sách thương hộ thường qua lại mà một đêm không ngủ. Chính vì như vậy,
cửa hàng của Giang gia lúc nào cũng mở cửa sớm nhất, đóng cửa trễ nhất,
luôn được khen ngợi.
Còn về nhẫn nại…
Giang Tiểu Lâu cố
gắng nhớ lại, nhưng chỉ có thể nhớ phụ thân từng nói với nàng, nhẫn nại
chính là điểm quan trọng nhất trong chuyện xử sự, cái gì cũng có thể
không cần, nhưng nhất định phải biết nhẫn nại. Nhẫn nại, nhẫn nại, càng
nhẫn nại. Nhẫn đến đau đớn chảy máu, đến lúc nước biển bằng phẳng.
Không, phụ thân, nhẫn nại không phải để kéo dài hơi tàn, nhẫn nại bởi vì nhìn thấy hy vọng, nhìn thấy hy vọng báo thù.
Trên đầu chữ nhẫn có một cây đao, chỉ cần nhẫn đến khi cây đao này sắc bén, thì đó là thời điểm ra tay.
*Chữ nhẫn trong tiếng Hoa bên trên là chữ đao, bên dưới là chữ tâm (trái
tim), ý là chịu đựng giống như đao đâm vào tim mới được coi là thành
công.
Nàng hết lần này đến lần khác tự nói với mình, nhẫn nại, mài đao, cho đến khi hai hàm răng cắn chặt, lòng bàn tay chảy máu.
Thời gian càng lúc càng dài, càng lúc càng chậm, gần như không còn lưu động nữa.
Ngoại trừ tiếng tim đập, nàng không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, không nhìn
thấy bất cứ thứ gì, chỉ là từng lần từng lần một lặp lại hai chữ nhẫn
nại. Nàng đang chờ, chờ đối phương bị khuất phục trước, chờ đối phương
chịu thua trước. Nếu ông trời muốn nàng đến đây chịu khổ, thì nàng nhất
định sẽ lấy được mạng của Lương Khánh.
Trước đó, nàng sẽ không chết, không thể chết, không được đành lòng chết.
Rốt cuộc, đỉnh đầu một lần nữa truyền đến tiếng bước chân, âm thanh tức giận của tư tốt vang lên: “Kéo ả ta lên.”
Sau khi âm thanh đó vang lên, cánh cửa trên đỉnh đầu mở ra trong chớp mắt,
một người lôi kéo xích sắt đưa nàng đi. Trong quá trình này, từng khớp
xương của nàng dường như muốn đứt rời ra từng khúc, quả thật không có
cách nào hình dung được loại đau đớn này. Nhưng mà trong nháy mắt khi
hít thở được không khí trong lành bên ngoài, nàng đột nhiên mở mắt ra.
“Ta nghĩ ngươi đúng là chán sống rồi, thật ta chưa thấy nữ nhân nào như người, đúng là điên rồi.” Tư tốt căm tức nói.
“Đây là ngươi đang lấy trứng chọi đá, tuyệt đối không có kết quả tốt đâu.” Một người khác nói tiếp.
Giang Tiểu Lâu không phản ứng chút nào, như là không hề nghe thấy lời nói của các nàng, hai người kia càng ngày càng tức giận, nhưng không có cách
nào khác, một người trong đó mạnh mẽ đẩy Giang Tiểu Lâu một cái: “Còn
không đi, chờ người cõng ngươi quay về hay sao?”
Một cái đẩy này, Giang Tiểu Lâu lảo đảo một cái, hai chân yếu ớt suýt nữa đã té xỉu,
nhưng nàng vẫn đem hết toàn lực bước từng bước đi. Bởi vì thời gian ngâm trong nước quá lâu, mỗi một bước đi phảng phất như có người dùng dao
sắc đâm vào lòng bàn chân nàng, ngứa ngáy, đau đớn, từng trận thấu vào
tim, khiến người ta không thể đứng thẳng lên được, khiến cho một tư tốt
không thể không đưa tay đẩy nàng về phía trước.
Một đường trở lại phòng giam của mình, hầu như tất cả đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm.
Lúc bước vào phòng giam, cả người nàng vẫn trong trạng thái lạnh như băng.
Cho dù thời tiết đang là đầu thu, nhưng nhiệt độ trong phòng giam đã
xuống rất thấp, hơn nữa vừa bị ngâm trong nước lạnh suốt một đêm, thân
thể nàng gần như đông cứng. Mỗi lần chân chạm đất, tức khắc liền như
nhũn ra, bởi vì bị đau đến như hỏa thiêu, nhưng nàng biết bản thân mình
phải cố gắng vận động một chút, nếu không hai chân coi như sẽ tàn phế.
Cho nên nàng không ngừng đi tới đi lui trong phòng giam, cố gắng giúp
máu huyết được lưu thông. Trên chân có xiềng xích, nên nàng cố gắng đi
chậm một chút, nhưng vẫn như cũ, mỗi bước đi đều cảm thấy như bị lửa
nóng thiêu đốt. Mục đích của đối phương là muốn ép nàng khai nhận, cho
nên bọn họ sẽ không trực tiếp ép chết nàng, nhưng thủ đoạn của đối
phương cực kỳ tàn nhẫn, có lẽ cơ thể nàng sẽ không thể nào chịu đựng
thêm được nữa.
Sáng sớm, tư tốt đem tới cho nàng không ít nước
rửa mặt, chỉ là lúc Giang Tiểu Lâu tiếp nhận hai tay lại run dữ dội, gần như một nửa lượng nước đều đổ hết ra người, khiến cho đối phương mắng
chửi một trận. Đây cũng không phải là nàng cố ý, chỉ vì toàn thân nàng
đều bị thương, trải qua một đêm ngâm nước lạnh thì tổn thương lại càng
không thể tưởng tượng được. Cho dù nàng cố gắng vận động cơ thể để hồi
phục, nhưng chuyện này cũng không mang đến tác dụng lớn cho lắm. Da của
nàng không cảm giác được nhiệt độ nữa,muốn co duỗi đầu gối cũng không
được, móng tay gần như chuyển màu xanh, hai chân, khớp xương khuỷu tay
đều sưng lên rất to. Đáng sợ nhất chính là có một số vết thương trên
người nàng bị nứt vảy, nàng biết tiếp theo đó sẽ có chuyện gì, nhiễm
trùng, hoại tử, thối rữa. Chỉ bị ngâm trong nước một đêm, nàng đã da
tróc thịt bong, tổn thương gân cốt, nếu bọn họ tăng thêm trừng phạt,
nàng không còn cách nào sống sót ra khỏi nơi này.
Cho dù là như
vậy, nàng cũng tuyệt đối không thừa nhận tội danh vô cớ này, chẳng qua,
vấn đề nàng còn chưa nghĩ ra là, tại sao đối phương lại gán thêm tội
danh mưu phản vào người nhà họ Giang? Chuyện này đối với Lương Khánh có gì tốt, có phải là ý của Tử y hầu hay không? Các vấn đề liên tiếp này
làm cho nàng khó có thể bình tĩnh lại.
Bên trong một gian phòng,
trên bàn có một bình trà, hai đĩa điểm tâm, Lương Khánh mỉm cười nói:
“Giang Thừa Phong năm đó có rất nhiều tiền, điền sản rải khắp thiên hạ,
là phú hào chân chính, sau đó hắn từ Liêu Châu đến Kinh thành, gia sản
cũng chuyển đến đây, chuyện làm ăn rất phát đạt, chỉ việc gả con gái đã
cho đến mười vạn lượng đồ cưới.”
Ngiêm Phượng Nhã sững sờ: “Nhưng Giang gia nay đã suy tàn…”
“Đừng có cứng ngắc như vậy, Giang Thừa Phong đem phần lớn tài sản truyền lại
cho con trai mình, ngoại trừ những điền trang, cửa hàng mà chúng ta thấy trước mắt và tịch thu, không lẽ không còn tài sản bí mật nào sao? Cái
này chúng ta còn chưa tìm được…”
Ngiêm Phượng Nhã nghiêm túc lĩnh ngộ: “Hiểu rồi, thuộc hạ sẽ làm cho ả nói ra.”
“Lương Khánh cau mày lại: “Hả?”
Ngiêm Phượng Nhã nói: “Thuộc hạ sẽ cho ả thấy hậu quả nếu không chịu bàn giao những tài sản kia ra, ả dĩ nhiên sẽ tự hiểu phải làm thế nào.”
Lương Khánh cười lạnh một tiếng: “Ngươi đừng xem thường nữ tử này, tuổi còn
nhỏ mà đầu óc không tệ, còn biết được chúng ta không thể làm cho ả chết, cái chuôi đang nằm trên tay ả, mọi thứ cũng khó khăn.”
Ngiêm
Phượng Nhã vội vàng nói: “Đại nhân yên tâm, thuộc hạ đảm bảo tất cả đều
không một tiếng động, chắc chắn không kinh động người khác.”
Cuối cùng Lương Khánh cũng nở nụ cười.
Trong phòng giam, cửa đột nhiên nhúc nhích một chút, một nữ tử trẻ tuổi bị đẩy vào.
“Nhìn đi, bây giờ ngươi có bạn rồi.” Tư tốt lạnh lùng nói.
Nữ phạm nhân trẻ tuổi bị đẩy ngã lảo đảo trên mặt đất.
Giang Tiểu Lâu ngẩn đầu lên nhìn người kia một chút, tư tốt liền đóng cửa lại.
Phần lớn phòng giam đều giam giữ ba đến bốn người, thậm chí nhiều hơn, gian
phòng này cũng không ngoại lệ, nữ tử bị giam vào hôm nay tuổi khoảng
chừng hai mươi, mày rậm mắt to, có khoảng ba phần nhan sắc, chỉ là xương gò má hơi cao, tóc hơi ít, quần áo lam lũ.
Theo đạo lý mà nói,
những người bị giam giữ một mình đều có một cái bệnh chung, là sợ cô
đơn, đặc biệt là loại người bị giam giữ một mình trong khoảng thời gian
dài, rất mong muốn có người nói chuyện, được nói chuyện với người khác,
nhưng Giang Tiểu Lâu chẳng qua chỉ nhìn nàng một cái, ngay lập tức cúi
mắt xuống, tiếp tục hoạt động các khớp xương của mình, hết sức chuyên
chú, không hề để ý đến sự tồn tại của nàng.
Thu Hà từ dưới đất bò dậy, đưa chăn của tư tốt vừa ném vào để xuống bên cạnh, lặng lẽ đánh giá Giang Tiểu Lâu.
Một lát sau, bản thân nàng chủ động ngồi lại gần: “Bọn họ nói ngươi vừa từ
thủy lao đi ra, là thật không? Chỗ kia nghe nói rất đáng sợ…”
Giang Tiểu Lâu nghiêm túc vận động tay chân của mình, vẫn không trả lời.
Trong đôi mắt kia, dẫn theo ý tứ thăm dò, sau đó nàng hướng ra bên ngoài nhìn một cái, lặng lẽ đem một củ khoai lang đã biến thành màu đen kín đáo
đưa cho Giang Tiểu Lâu: “Ăn đi, tối hôm qua ta để dành lại được đó,
ngươi bị đói một đêm rồi, chắc là không chịu nổi nữa.”
Thiện ý rõ ràng như vậy, đổi lại là người khác sẽ vô cùng cảm kích, nhưng Giang Tiểu Lâu làm như không hề nghe thấy.
Thu Hà có chút bất mãn: “Ngươi thật sự không cần? Nếu không cần thì ta ăn đây…”
Đầu Giang Tiểu Lâu cũng không nhấc lên.
Thu Hà đầy một bụng băn khoăn, như vẫn ngấu nghiến ăn hết củ khoai lang đó, ăn xong còn không quên liềm đầu ngón tay, mặc kệ các ngón tay nàng đã
đen thui.
Từa hồ đã nhận ra Giang Tiểu Lâu lạnh nhạt, Thu Hà
không cố gắng bắt chuyện với nàng nữa, chỉ xoay người bắt đầu làm chuyện của mình.
Qua hơn hai canh giờ, Giang Tiểu Lâu vẫn như cũ không
hề nói một câu nào, Thu Hà quả thật không nhịn được nữa: “Ngươi không
phải người câm, tại sao lại không nói gì?”
Giang Tiểu Lâu liếc nhìn nàng một cái, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: “Có gì để nói?”
Thu Hà a một tiếng, nhưng lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ngươi không
chỉ có vóc dáng đẹp như hoa sen, ngay cả giọng nói cũng rất êm tai, tại
sao lại bị nhốt vào đây chứ?”
Trên gương mặt tái nhợt của Giang
Tiểu Lâu, trán và gò má đã dính đầy bùn đất, nhưng không thể phủ nhận
ngũ quan nàng rất tinh xảo, đôi mắt lấp lánh có thần. Quả thật, nét đẹp
của Giang Tiểu Lâu hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh nơi này, nàng không giống phạm nhân hung ác, mà giống một vị tiểu thư xuất thân cao quý,
Thu Hà giống như rất nghi hoặc, nhưng Giang Tiểu Lâu lại không hứng thú
trả lời câu hỏi của nàng.
“Nhà ta mở cửa hàng tơ lụa, bởi vì một
chuyện nhỏ mà đắc tội Lương Khánh, bọn họ ra sức đánh cha ta một trận,
chỉ vài ngày là ông ấy chết, ta chỉ còn lại một mình không cam lòng,
khắp nơi cáo trạng, còn muốn treo cổ tự tử trước cửa Kinh triệu doãn,
bọn họ liền đem ta nhốt vào đây.” Thu Hà tự nói với mình.
“Ta hận chết tên Lương Khánh này, loại cẩu quan này không được chết tử tế.” Nàng vừa nói, vừa nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa.
Giang Tiểu Lâu nghe đến đó, mới có hứng thú với người này một chút, nàng nhướng mắt lên, đôi mắt đen nhánh nhìn về đối phương.
“Ngươi cũng bị hắn nhốt vào đây sao, ngươi phạm tội gì?” Thu Hà phát hiện Giang Tiểu Lâu quan tâm, nhất thời có chút hưng phấn.
Giang Tiểu Lâu cười nhạt: “Ta không có tội.”
Thu Hà sững sờ, lập tức tỏ vẻ rất đồng tình: “Đúng, bọn chúng đều vô cớ oan uổng người khác, loại cẩu vật này, nên băm thây thành vạn mảnh.”
Giang Tiểu Lâu làm như không nghe thấy câu nói này, làm như vô tâm hỏi một
câu: “Hoa Cẩm đã tới chưa? Năm nay chắc là giá tăng cao lắm.”
Hoa Cẩm trơn láng mịn màng, mỏng nhẹ như ráng chiều, mỗi năm vừa đến thì sẽ trở thành trào lưu trong kinh thành, nhưng vì sản lượng không nhiều,
vật hiếm thì trở nên quý, đúng là ngàn vàn khó cầu.
Thu Hà dừng
âm thanh lại, lập tức trả lời vội vã: “Đúng rồi, vô cùng đắt tiền, nếu
không phải nữ quyến của gia đình quyền quý, nhà ta cũng sẽ không bán.”
Cách nói chuyện vô cùng lão luyện, nghe như thật sự là xuất thân từ cửa hàng tơ lụa.
Trong lòng Giang Tiểu Lâu cười gằn, năm nay cây bông ở Hoa Châu đạt sản lượng rất tốt, nguồn cung dồi dào, hiếm khi Hoa Cẩm cũng được cung cấp rất
nhiều, chuyện này ngay cả cô nương của Quốc Sắc Thiên Hương lầu cũng
biết rõ. Nếu là mở cửa hàng tơ lụa, thì làm sao lại không nắm được tình
hình thị trường này. Nhìn lại đối phương xanh xao vàng vọt, sắc mặt tái
nhợt, gầy trơ cả xương, vừa nhìn đã biết từng phải sống trong hoàn cảnh
âm u ẩm ướt thời gian dài, hoàn toàn không giống người vừa bị bắt, thì
làm sao biết được tình hình tơ lụa năm nay? Gạt nàng một cách bình tĩnh
trơ tráo như vậy, rõ ràng là nói láo.
Như vậy, nàng nhất định là có người sắp xếp vào đây, mang theo một mục đích không thể cho ai biết.
Thu Hà căn bản không phát hiện Giang Tiểu Lâu đã nghi ngờ mình, còn một
lòng một dạ muốn moi thông tin của nàng: “Nhìn người tròn trịa trắng
trẻo, trong nhà nhất định rất có tiền, ngươi bị bắt giam, người nhà sẽ
mang tiền đến chuộc chứ?”
Giang Tiểu Lâu khẽ nói: “Người nhà ta đã chết hết, không ai đến chuộc ta.”
“Chuyện này không thể nào.” Thu Hà quả quyết nói, “dù cho không còn ai, chỉ cần ngươi giao tiền, thì cũng có thể thoát.”
Nàng nói câu này xong, phát hiện Giang Tiểu Lâu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn
mình chằm chằm, lập tức tỉnh táo lại: “Ý ta nói, tên cẩu quan đó chỉ
biết tiền, chỉ cần ngươi có đủ tiền, cho dù ngươi phạm tội gì thì cũng
có thể đi ra ngoài.”
Lúc nàng nói đến đây, mơ hồ trong lời nói có ý e ngại, vừa có ý thăm dò, phỏng đoán.
Trong đầu Giang Tiểu Lâu lóe qua một ý nghĩ, đôi mắt thu thủy sáng lên một
chút: “Chủ ý này không tệ, trước kia Giang gia có rất nhiều tiền, đáng
tiếc sau khi phụ thân và đại ca ta mất đi, gia nô trong nhà trộm hết tài sản, bây giờ thì không còn gì nữa.”
Thu Hà vội vã nói :”Không
thể nào, lạc đà đói cũng còn to hơn ngựa, Giang gia năm xưa gia tài bạc
triệu, sao lại hoàn toàn không còn gì hết…”
Giang Tiểu Lâu không nói lời nào, đôi mắt lạnh lẽo.
Thu Hà trong lòng rùng mình, cười ngại ngùng: “Ta cũng chỉ là nghe người khác đoán mò, ngươi đừng thấy lạ.”
Lương Khánh vẫn giữ kín thân phận của Giang Tiểu Lâu, nhưng nữ tử này lại
biết rất rõ ràng. Giang Tiểu Lâu đã hoàn toàn hiểu, nhưng nàng cũng
không có vạch trần lời giải thích mâu thuẫn của đối phương, chỉ lạnh
lùng nói: “Cho dù có, giờ ta ở trong ngục, gia tài bạc triệu làm sao cứu được ta?”
“Tiền có thể tiêu tai, tiền có thể thông thần” Thu Hà
vừa cho rằng mình đã không cẩn thận để lộ bí mật, giờ khắc này nghe đến
đó lập tức cười rạng rỡ: “Có tiền, thì tìm một con đường khác để đi, đảm bảo ngươi có thể bình an ra ngoài.”
“Luật lệ Đại Chu, kẻ hối lộ quan viên sẽ bị lưu đày.” Giang Tiểu Lâu nhắc nhở nàng.
Trên mặt Thu Hà lộ ra một loại biểu hiện gian xảo: “Thần không biết quỷ không hay, ai mà biết được?”
Giang Tiểu Lâu thở dài một hơi: “Cũng khó nói lắm, trên đời này có nhiều người còn đáng sợ hơn quỷ nhiều.”
Trong lòng Thu Hà mừng rỡ, nghe không ra ý giễu cợt trong lời nói của Tiểu
Lâu, tiếp tục khuyên: “Tiền tài là vật ngoài thân, nếu dùng tiền mà
tránh được tai nạn, dù sao cũng hơn ôm theo bạc mà chết. Nhà ta đã cho
người đến chuộc, không bao lâu sẽ đi ra ngoài, cũng đừng trách ta không
nhắc ngươi, bỏ mất cơ hội này thì không còn lần sau đâu.”
Biểu
hiện của Giang Tiểu Lâu là như cười mà không cười, Lương Khánh trăm
phương ngàn kế ép nàng nhận tội mưu phản, sau đó lừa nàng dùng tiền tài
đến chuộc, tội phạm mưu nghịch hoàn toàn không được ân xá, đến khi đó
đối phương hoàn toàn không cần phải thực hiện lời hứa thả nàng ra. Mà
ngược lại, bọn họ sẽ dùng lời khai đó đẩy nàng vào chỗ chết, nàng sẽ mất đi toàm bộ tiền bạc, cũng không nhận được tự do. Qua nhiều năm như vậy, đã có rất nhiều người dùng tiền chuộc tội, ai cũng là người câm ăn
hoàng liên, có đắng cũng không nói được, bởi vì bản thân họ đã phạm vào
tội hối lộ, nói ra lại càng thêm một tội nữa. Nhưng bọn họ vẫn phải nắm
lấy chút hy vọng sống này, ai cũng không muốn chết, càng không muốn bị
nhốt trong tù cả đời.
Bây giờ, đối phương dùng thủ đoạn đó đối
phó với mình, rõ ràng Lương Khánh hoài nghi Giang gia còn cất giấu lượng lớn tài sản. Trên thực tế, phụ thân một lòng bồi dưỡng nàng thành thế
gia tiểu thư, mời ma ma nghiêm khắc nhất đến dạy nàng quy củ, nàng yêu
thích cầm kỳ thư họa cũng hết lòng bồi dưỡng, mời đến danh sư, còn chuẩn bị của hồi môn cho nàng từ sớm. Nhưng ở phương diện buôn bán, phụ thân chưa bao giờ cho nàng nhúng tay vào, bởi vì người cho rằng nữ nhi là
dùng để thương yêu, kinh doanh và kế thừa gia nghiệp là chuyện rất khổ
cực, nữ nhi không có cách nào gánh vác trách nhiệm nặng nề đó.
Phụ thân hy vọng nàng vẫn duy trì được cuộc sống phú quý, được nâng niu
chiều chuộng, cho nên trong số của hồi môn cho nàng có bao gồm năm trăm
mẫu đất, ba mươi cửa hàng, còn có mười vạn lượng bạc. Sở dĩ người chuẩn
bị như vậy, là để nàng gả vào Tần gia cũng không sợ chịu thiệt thòi.
Theo luật pháp Đại Chu, của hồi môn là tài sản riêng của nữ nhân, cha mẹ chồng, trượng phu hoặc người nhà của trượng phu, bất cứ ai cũng không
được động vào dù có bất kỳ lý do gì. Nói cách khác, số tiền này hoàn
toàn là của riêng Giang Tiểu Lâu, không chỉ như vậy, phụ thân còn cho
nàng hưởng phần lợi nhuận trong tất cả các cửa hàng của Giang gia, mỗi
năm định kỳ thu lợi, thu nhập phong phú. Đáng tiếc nàng quá ngốc, bởi vì trợ giúp Tần gia vượt qua nguy cơ, lặng lẽ gạt đại ca lấy ra mười vạn
lượng bạc, lại còn bán đi đất đai và cửa hàng của mình, bây giờ nghĩ lại đó tất cả đều là cái bẫy của Tần gia, bọn họ không một tiếng động lừa
đi toàn bộ tài sản của nàng. Những chuyện này, Lương Khánh không thể
không biết, hắn hùng hổ như vậy không phải là vì số của hồi môn đã bị
Tần gia gạt đi, mà là vì số tài sản Giang Vãn Phong được thừa kế.
Nhưng đại ca chết rồi, chi này của Giang gia xem như triệt để đứt đoạn huyết
thống, những trạch viện, đồ cổ, các cửa hàng và ruộng đất khắp nơi, đều
bị quan phủ lấy đi nhập khố. Dựa theo luật pháp Đại Chu, quan phủ sẽ
phải để lại một nửa tài sản cho nữ nhi nhà đó chưa được gả ra ngoài, năm đó Giang Tiểu Lâu chỉ sống nhờ ở nhà vị hôn phu, hoàn toàn chưa xuất
giá, nhưng khi đó nàng đang bị vây ở Hầu phủ, hoàn toàn không có cách đi khiếu nại. Lương Khánh lấy lý do nữ nhi Giang thị không rõ tung tích,
không lưu lại tiền cho Giang Tiểu Lâu. Theo cách nói đó, hắn phải biết
rõ trong này nàng không còn tiến, vì sao còn muốn bày ra trò này?
Trừ khi…hắn nghi ngờ trước khi chết đại ca còn bí mật giấu một số tiền lớn.
Đầu tiên là đẩy nàng vào tuyệt cảnh, lại cho người đến dụ dỗ nàng, quả thật là một ác quan lão luyện, tuyệt lắm.