Giang Tiểu Lâu tỉnh táo phân tích tất cả, rất nhanh đưa ra kết luận. Đại ca
tuổi trẻ nóng tính, tính tình táo bạo, nhưng cũng không phải kẻ ngốc,
hay là huynh ấy thật sự đã di dời tài sản từ sớm… Lương Khánh cho rằng
nàng biết bí mật, vọng tưởng lấy được số tiền này từ tay nàng. Dù sao
tài sản của Giang gia để lại đều thu vào quốc khố, nhất định phải trải
qua tầng tầng thủ tục, khi hắn lập danh sách có khả năng giấu đi một ít, nhưng không thể toàn bộ chiếm hết. Nếu như tìm được tài sản trong bóng
tối của Giang gia, những thứ này lập tức sẽ trở thành của hắn, quả thật
là tính toán quá hay.
Thu Hà luôn miệng khuyên bảo, Giang Tiểu Lâu chỉ ngần đầu nhìn nóc nhà, thần sắc bình tĩnh.
Một con nhện màu đen nhỏ bé, phun ra một sợi tơ tinh tế, nhẹ nhàng quấn vào mái hiên, sau đó nó chậm rãi bò sát qua, lại phun ra một sợi tơ khác.
Toàn bộ quá trình lắc lư nghiên ngả, mười phần nguy cơ, rồi lại vững
vàng, rất kiên trì. Khi nó đã bố trí tơ nhện giăng khắp bốn phía, liền
bắt đầu bày thiên la địa võng cho con mồi của mình.
“Cơ hội như vậy không thường có đâu, bao nhiêu ngân lượng cũng không quan trọng bằng mạng mình.”
“Ngươi nên nghĩ kỹ, chỉ cần nộp tiền là có thể đi ra ngoài.”
“Này, ta đang nói với ngươi…”
Mặc kệ Thu Hà nói gì, Giang Tiểu Lâu vẫn mang dáng vẻ không nghe thấy, chỉ
chuyên chú nhìn con nhện nhỏ kia đang giăng tơ, lập bẫy, bắt mồi, ăn vào bụng.
Thẳng thắn dứt khoát, nước chảy mây trôi, liền lạc một mạch.
Thu Hà giận dữ, đúng vào lúc này, ở cửa phòng giam đột nhiên có người kêu lên: “Giang Tiểu Lâu, đi ra.”
Tất cả tù phạm đều có mã số của mình, chỉ có Giang Tiểu Lâu không có, bởi
vì nàng chưa từng trải qua thẩm vấn chính quy, cũng không phải phạm nhân thật sự. Nàng không thèm nhìn Thu Hà một cái, trực tiếp đi ra cửa, tiếp theo bị người ta dẫn ra ngoài. Không biết từ khi nào bọn họ ra khỏi nhà ngục u ám, tiến vào một gian phòng trang trí xa hoa trong hậu viện nha
môn.
Trong nhã thất, một nam tử mặc áo tím cười nhẹ nhàng nhìn nàng, môi mỏng khẽ mấp máy: “Mấy ngày này, sống thế nào?
Trên mặt Giang Tiểu Lâu không có ý kinh ngạc, dáng vẻ hờ hững: “Hầu gia thấu hiểu lòng người như vậy, đặc biệt đưa ta đến chỗ này, Tiểu Lâu dĩ nhiên là sống rất tốt.”
Tiêu Quan Tuyết nhìn kỹ nàng, như đang kiểm
tra xem nàng có nói dối không, cuối cùng hắn phát hiện, mặt của đối
phương vô cùng bình tĩnh, không có chút nào phẫn nộ. Một mỹ nhân từ xưa
luôn được cơm no áo đẹp lại lưu lạc đến thanh lâu, rồi bị đưa đến nhà
giam đáng sợ này, nói là vạn kiếp bất phục cũng không quá đáng, nàng lại một mực có thể nhẫn nại được, quả thật là thú vị, vô cùng thú vị.
Giang Tiểu Lâu không để ý đến hắn, chỉ là bưng ấm trà bên cạnh lên uống,
nhưng mà tay của nàng bị co lại quá lâu, giờ khắc này mơ hồ có chút run
rẩy. Tiêu Quan Tuyết mỉm cười, đưa tay ra chặn lại bàn tay trắng nõn mềm mại của nàng.
Giang Tiểu Lâu nhíu mày nhìn hắn, hắn không chút biến sắc nở nụ cười.
Dòng nước đang run rẩy trở nên vững vàng, thông thuận chảy vào trong chén.
Tiêu Quan Tuyết nhìn về phía Giang Tiểu Lâu, vẻ mặt ôn tồn: “Nói như
vậy, ngươi còn phải cảm ơn ta.”
Giang Tiểu Lâu cười lạnh, giơ chén lên uống một hơi cạn sạch.
Tiêu Quan Tuyết yên lặng nhìn kỹ nàng, tuy rằng dáng vẻ vô cùng chật vật,
nhưng cũng khó nén được dung mạo như ngọc, đặc biệt là đôi mắt xinh đẹp, không cười mà như chứa đầy tình cảm, rung động lòng người, đủ khiến cho bất cứ nam tử nào trên đời cũng phải đổi sắc mặt vì nàng.
Không thể phủ nhận, nàng là một nữ nhân rất khác biệt.
Tiêu Quan Tuyết tựa hồ cũng có một tia mê hoặc dao động, tay của hắn theo
bản năng xoa mặt nàng: “Đệ nhất mỹ nhân của Quốc Sắc Thiên Hương lầu,
quả nhiên danh bất hư truyền.”
Giang Tiểu Lâu khẽ nhướng mày, trong mắt không kềm được một tia căm ghét.
Hắn lại tựa hồ như rất mê muội, lưu luyến làn da mềm mại trơn bóng của
nàng, cười nói: “Rõ ràng rất hận ta, nhưng còn có thể duy trì bình tĩnh
như vậy, khí phách không tầm thường, nhẫn nại không tầm thường. Giang
Tiểu Lâu, biết rõ đấu không lại ta, tiếp theo đây ngươi sẽ làm sao để
trở mình?”
Trong đôi mắt nhỏ dài của Tiêu Quan Tuyết, có một loại phong vận của mỹ nam tử, mang theo anh khí quyến rũ làm cho lòng người
rung động.
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, đáy mắt lóe lên ý lạnh, trên mặt lại nở nụ cười: “Hầu gia sợ ta?”
Sợ? Đời này Tiêu Quan Tuyết không biết sợ là gì. Người người đều biết hắn
độc ác, biết hắn tàn nhẫn, cũng không ai dám tới gần hắn, tất cả những
kẻ dám phản kháng hắn đều chỉ có con đường chết. Hắn không cần người
thân, không cần người yêu, càng không cần bằng hữu, khi hắn thành công
không cần người khác ca ngợi, khi hắn sung sướng không muốn người khác
chia sẻ, khi hắn bi thương càng không cần người đến an ủi, hắn không có
nhu cầu này bởi vì hắn không có tình cảm, không có nhược điểm, nữ tử
trước mắt này lại dám nói hắn sợ nàng sao?
Ha, quả là nàng cái gì cũng dám nói, đúng là chuyện cười lớn nhất trong thiên hạ.
Trước kia sao hắn không phát hiện trên người nàng có khí chất đáng yêu như
thế, thật sự quá đáng yêu, đáng yêu đến gần như ngu xuẩn.
Hắn
nháy mắt một cái, thu hồi ánh mắt: “Có thể bộc lộ tài năng ở Quốc Sắc
Thiên Hương lầu, đó là vận may của ngươi, hại chết Kim Ngọc, lại giả
chết lừa Tương Trạch Vũ, coi như ngươi có chút thông minh… Bây giờ ngươi muốn dùng cách khích tướng, bảo vệ mạng mình sao?”
Trong lòng
Giang Tiểu Lâu xẹt qua một tia lạnh lẽo, ngoài mặt vẫn cười nói: “Sao
hả, Hầu gia biết ta dùng cách khích tướng, cho nên không chịu mắc lừa?”
Trong lòng Tiêu Quan Tuyết khẽ động, Giang Tiểu Lâu này, rõ ràng đang ở trong tuyệt cảnh nhưng tâm cao hơn trời. Quốc Sắc Thiên Hương lầu vốn là một
cái đầm lầy, khi đi vào cũng đừng hòng sạch sẽ trở ra, nhưng nàng không
chỉ thành công diệt trừ kẻ thù của mình, còn bình yên rút lui. Có thể
suy ra nàng thông minh hơn tuyệt đại đa số các nữ nhân yếu ớt trên đời
này, cũng can đảm hơn nhiều. Nếu hắn không sớm tính toán một nước cờ,
chỉ sợ người này đã sớm biến mất không còn hình bóng. Không sai, lúc này nàng đang dùng kế khích tướng, nhưng nàng nắm trúng được tâm tư buồn
chán của hắn, chắn chắn trò chơi này hắn sẽ tiếp tục chơi. Tiêu Quan
Tuyết thích người thông minh, càng thích những người lâm vào tình cảnh
như đứng dưới vách núi cao mà vẫn giữ được bình tĩnh, nắm bắt được thời
cơ tìm cách trèo lên trên. Quả nhiên Giang Tiểu Lâu không phụ kỳ vọng
của hắn.
Thần sắc Giang Tiểu Lâu vẫn ung dung, nhưng trong đáy
lòng lại đang tính toán tâm tư của Tiêu Quan Tuyết hết lần này đến lần
khác. Hắn là kẻ tàn nhẫn có tiếng, hỷ nộ vô thường, tuyệt đối không phải người dễ gần. Nhưng người như vậy cũng không phải không có nhược điểm,
bên ngoài hắn không sợ gì hết, trên thực tế hắn sợ cuộc sống tẻ nhạt,
chỉ cần để hắn gặp được người thú vị, chuyện thú vị, hắn nhất định phải
đem thú vị đó biến thành vô vị. Chỉ cần nàng mở miệng xin tha, ngay lập
tức sẽ trở nên giống như bao người khác, vô vị, tẻ nhạt, như vậy nàng
mới thật sự cận kề cái chết. Huống chi, Lương Khánh cho rằng Tiêu Quan
Tuyết có tâm tư khác đối với nàng, cho nên không dám nổi lên sát tâm, Tử y hầu quyền thế ngập trời này, vừa vặn được nàng đem ra làm lá chắn.
Cơ hội tốt như vậy đưa đến cửa, làm sao nàng không lợi dụng cho được?
“Ta có đánh cược với bằng hữu, nếu như ngươi có thể thoát được, ta sẽ buông tha ngươi, nếu ngươi không thoát được, thì băm làm ngàn mảnh.” Tiêu
Quan Tuyết híp mắt, đôi mắt nhỏ hẹp bắn ra hào quang, hững hờ chuyển
động ngón tay cái trên một chiếc nhẫn ngọc.
“Hầu gia cược ta thắng hay thua?” Bờ môi Giang Tiểu Lâu cong lên cười, câu mất hồn người.
Giờ khắc này quần áo nàng tràn đầy vết bẩn, nhìn rất ảm đạm ô uế. Nhưng
xiêm y khó coi cách mấy cũng không che giấu được mái tóc đen tuyền, làn
da trắng ngần, làm cho nàng luôn có ba phần rạng rỡ.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua tấm giấy dán cửa sổ mỏng manh, đôi mắt của nàng giống như thu thủy trong suốt, xinh đẹp quyến rũ.
Đôi mắt xinh đẹp như vậy, trong suốt như nước, tựa như ánh nắng chiều, có một vẻ đẹp khiến người ta không thể dời mắt.
“Sau này ngươi tự nhiên sẽ biết.” Tiêu Quan Tuyết nhìn kỹ nàng một lát,
trong nụ cười có một loại ngông cuồng, xoay người rời đi.
Sau khi về đến phòng giam, Thu Hà vốn vẫn đang lải nhải đã bị mang đi, chỉ còn
lại gian phòng trống. Thu Hà đáng thương, từ khi chấp hành nhiệm vụ này, thì không biết là cổ của mình đã kề vào đao rồi.
Tiêu Quan Tuyết cũng không sợ Giang Tiểu Lâu chạy trốn, vì song sắt nhà lao này vô cùng vững chắc, không cách nào phá hủy, trong sân ngục giam cách vài bước
thì sẽ có tư tốt, giám thị tất cả những con đường thông qua bên ngoài.
Nếu muốn từ trong nhà giam đi ra bên ngoài, nhất định phải thông qua ba
lớp kiểm tra, chỉ cần có một chút biểu hiện muốn vượt ngục, nhất định sẽ bị xử tử ngay lập tức.
Nếu nàng là một nam nhân, nhất định sẽ có cách thoát ra ngoài, dù cho mười năm, hai mươi năm, nhưng nàng không
phải nam nhân cường tráng, nàng chỉ là một nữ tử hết sức yếu ớt, hơn
nữa, nàng không có mười năm, hai mươi năm dài như vậy, nàng chỉ có mười
ngày. Mười ngày là một cuộc đánh cược, tiền đặt cược chính là tính mạng
của nàng. Hiện tại nàng cảm thấy oán hận, nếu như ông trời cho nàng một
cơ thể cường tráng, nàng nhất định có thể tìm được cách nhanh nhất đi ra ngoài, mà không phải cứ đi một bước đã muốn thở dốc không ngừng.
Vừa ngẩn đầu, nhìn thấy tơ nhện không hiểu sao bị đứt một cái, con nhện kia đang kiên nhẫn phun sợi tơ mới, từng chút bù đắp lại chỗ trống. Một con côn trùng nho nhỏ không hiểu sao va vào mạng nhện, liều mạng giãy dụa
nhưng không có cách nào chạy trốn, con nhện đang vững chãi từng bước đi
về phía nó.
Trên đời không có chuyện nào làm một lần là xong, nếu một lần không thành công, thì làm lại từ đầu. Giang Tiểu Lâu thu hồi
ánh mắt, trong đầu nhanh chóng tính toán. Lúc đó nàng cúi đầu, nhìn cánh tay mình, phảng phất rơi vào trầm tư. Trong quá trình trầm tư suy nghĩ, nàng giống như một pho tượng, không hề để ý đến bễn ngoài đang có người giám sát nàng.
Bệnh đến giai đoạn cuối, đúng lúc lại là cơ hội.
Nàng nghĩ như vậy, bất giác trở nên trầm tư. Bệnh tình quá nặng thì phải dời sang phòng giam khác, ít nhất nàng có thể tìm được thời cơ có lợi
hơn.
Hôm đó khi đưa cơm đến, Giang Tiểu Lâu chỉ nằm trên tấm ván
giường mỏng manh không nói một lời, dù cho tư tốt kêu đến khản cổ, nàng
cũng không phản ứng chút nào. Tư tốt không để ý lắm, không ăn một bữa
cũng không chết được, trong nhà ngục này đa phần đều dùng cách tuyệt
thực uy hiếp, chỉ cần bị đói một chút sẽ chịu khuất phục ngày. Nhưng
nàng đã sai lầm, ròng rã một ngày Giang Tiểu Lâu không động tới một giọt nước, chỉ nằm trên giường phảng phất như một người chết. Tư tốt có chút sợ hãi, nàng biết người bị giam ở đây rất quan trọng, không dám thất
lễ, vội vàng đem chuyện này báo cáo với Ngiêm Phượng Nhã. Hắn lập tức
chạy đến xem, phát hiện Giang Tiểu Lâu hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt
trắng bệch, màu da gần như trong suốc, ngoại trừ vẫn còn hô hấp ra, căn
bản không khác gì người chết, trong lòng hắn cũng hoảng hốt.
Khi
Giang Tiểu Lâu mở mắt ra lần nữa, Ngiêm Phượng Nhã đứng ngay bên cạnh
lớn tiếng quát: “Ngươi cho rằng như vậy là được? Không thành thật nhận
tội thì cả đời này đừng hòng đi ra ngoài.”
Con mắt Giang Tiểu Lâu giật giật, thần trí lại rất tỉnh táo, thân thể lại không có sức lực.
“Còn không mau đi ăn cơm.” Ngiêm Phượng Nhã không che giấu được tức giận,
nếu như người này chết rồi, kẻ đầu tiên chịu khổ chính là hắn.
Tư tốt ở bên cạnh phụ họa, không ngừng thúc giục.
Giang Tiểu Lâu nháy mắt một cái, giọng điệu điềm đạm: “Ta bị bệnh cũ tái phát, không đứng dậy nổi.”
Nàng cũng không phải cố ý nói quá, bởi vì ở thủy lao một đêm, cả người nàng
nóng rực, tứ chi đau nhức, nhiệt độ cơ thể đã cao đến mức không thể cảm
nhận được cái lạnh thấu xương trong phòng giam này. Nàng nói rõ cho bọn
họ biết, không ăn không phải là vì muốn đối đầu với họ, chỉ là nàng
không có khẩu vị cũng không có tâm trạng, thậm chí cũng không có sức mà
đứng lên.
Tư tốt lặng lẽ hướng về phía Ngiêm Phượng Nhã nói: “Đại nhân, lúc nãy tiểu nhân có kiểm tra, những vết thương cũ trên người ả
đều bị nước lạnh làm nứt ra rồi, có không ít chỗ bắt đầu sưng phù, vô
cùng buồn nôn, nếu vết thương tiếp tục xấu đi, có thể ả sẽ chết.”
Tư tốt không có nói dối, càng không có phóng đại sự thật, Giang Tiểu Lâu
vốn chỉ còn nửa cái mạng, nhất định phải cố gắng điều dưỡng, tỉ mỉ chăm
sóc, nhưng bọn họ lại vì bức cung mà đưa nàng vào thủy lao, làm cho rất
nhiều vết thương trên người nàng vì bị ngâm nước mà sưng phù lên, vết
thương vốn không đuổi kịp tốc độ nở trương của da nên chỉ còn cách nứt
toác ra, rất nhiều nơi biến thành từng lỗ hổng, máu mủ liên tục chảy ra, từ đầu gối trở xuống là ngâm vào nước lâu nhất, cho nên bị sưng phù rất lợi hại.
Ngiêm Phượng Nhã tàn bạo trừng mắt nhìn tư tốt, lại
nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu một lúc, Lương Khánh không có được đáp án, Tiêu Quan Tuyết cũng không bắt được nàng chịu thua, tuồng vui này không thể kết thúc như vậy, cho nên Giang Tiểu Lâu không thể chết được, nhất
định phải cố gắng sống sót. Bất đắt dĩ, hắn hầm hừ: “Vậy thì đi gọi đại
phu. Nhanh đi, tuyệt đối không được để ả chết.”
Động tác của tư tốt rất nhanh, lập tức mời được một vị đại phu trẻ tuổi họ Phó.
Tù phạm một khi bị giam vào ngục, không chỉ phải gánh chịu các loại nhục
hình, dằn vặt, hơn nữa sinh mạng cũng hoàn toàn không được đảm bảo,
thường vì chịu cực hình mà mất mạng. Chuyện như vậy trong ngục giam nào
cũng có, chẳng có gì lạ. Tuy rằng luật pháp Đại Chu nghiêm cấm ngược đãi và tùy ý xử lý tù phạm, phàm những giám ngục nào lạm dụng tra tấn dẫn
đến tù phạm tử vong, thì sẽ bị xét xử theo tội cố ý giết người, nhưng
trên thực tế những quy định này chỉ là rỗng tuếch.
Nếu là phạm
nhân tầm thường chết đi, đa số đều được kết luật là bệnh chết. Nhưng
Giang Tiểu Lâu thì không giống, Tiêu Quan Tuyết không phải người tốt
tính, nếu Ngiêm Phượng Nhã dám dùng lý do vớ vẩn này đến lừa gạt hắn, sợ là không quá hai ngày đã phải chết theo, đây là lý do hắn đồng ý mời
đại phu đến. Trong ngục giam đương nhiên không có đại phu chuyên môn
được phân công, nhưng đối với những phạm nhân đặc biệt quan trọng có thể dùng tiền mời đại phu bên ngoài, chỉ là Giang Tiểu Lâu có thân phận đặc thù, các tin tức về nàng được phong tỏa rất kín, tất cả mọi người đều
cho rằng Đào Yêu của Quốc Sắc Thiên Hương lầu đã chết rồi, nhưng lại
không biết nàng bị bí mật giam giữ ở đây. Cho nên Phó Triêu Tuyên được
mời đến lần này, y thuật vô cùng cao minh, là đại phu chuyên khám bệnh
cho Lương Khánh, chắc chắn sẽ không tiết lộ bí mật ra ngoài.
Phó
đại phu trẻ tuổi không chỉ có y thuật tổ truyền, hơn nữa ngoại hình vô
cùng tuấn mỹ, nếu nói nữ tử quá mức xinh đẹp là họa thủy, thì vị đại phu này lại càng là họa thủy trong số họa thủy. Bởi vì một lần đến nhà phú
hào trong thành chữa bệnh, kết quả bị tiểu thư nhà này nhìn trúng, nhất
thời cảm thấy vị đại phu này quá tuấn mỹ, lập tức động lòng, bất chấp
tất cả sai gia nhân bắt hắn về phủ. Người hầu cắm hoa lên đầu hắn, nói
tiểu thư nhà ta nhìn trúng ngài, bây giờ lập tức thành thân, ngài đừng
đi nữa. Đối mặt tình cảnh như vậy, tối hôm đó Phó Triêu Tuyên thừa dịp
bên ngoài đang huyên náo tiệc tùng mà bò tường trốn đi, một đường chạy
về nhà. Người nhà đó còn không chịu từ bỏ, nhất định phải đến tận nhà
cướp người, cũng may Phó đại phu danh tiếng vang xa, người người đều
biết, nhất thời dẫn đến dân chúng xúc động, mọi người hợp nhau tấn công
nhà phú hào đó, như vậy mới có thể triệt để thoát được.
Lúc này
Phó Triêu Tuyên một đường đi đến, dẫn đến vô số ánh mắt nhìn theo. Hắn
cao ráo, mắt mũi hòa nhã, trong ánh mắt mang theo tư thái sáng sủa, quả
thật là mỹ nam tử xuất chúng.
“Phó đại phu, nhờ ngài xem giúp ả ta một chút, tuyệt đối không được để cho ả chết.” Ngiêm Phượng Nhã mau chóng nói.
“Vậy thì mở cửa đi.” Phó Triêu Tuyên lập tức nói.
“Không cần mở cửa, đưa ả đến gần song sắt là khám bệnh được rồi.” Ngiêm Phượng Nhã ngăn cản.
“Không mở cửa làm sao bắt mạch, không bắt mạch làm sao bốc thuốc đúng bệnh?
Thật quá làm bừa.” Phó Triêu Tuyên trẻ tuổi rõ ràng không dễ bị dụ dỗ.
Ngiêm Phượng Nhã hơi không kiên nhẫn: “Ôi chao, ngài cứ xem tình hình rồi tùy tiện kê thuốc là được, tóm lại chỉ cần không chết, đâu nhất định phải
chữa khỏi.”
Phó Triêu Tuyên vừa nghe, lập tức nhíu mày: “Ta xưa
nay chỉ biết làm sao chữa khỏi bệnh, không có cách làm sao để người sắp
chết kéo dài sự sống, xin ngài hãy mời cao nhân khác.” Nói xong liền
xoay người muốn đi.
Ngiêm Phượng Nhã nhất thời cuống lên, đang
muốn ngăn lại, đột nhiên nhìn thấy Lương Khánh đi tới. Hắn một thân quan phục, bộ dáng hào hoa phong nhã, trên mặt mang theo nụ cười: “Phó đại
phu, người bị giam bên trong là trọng phạm, không cho ngươi đi vào là vì an toàn cho ngươi, cũng không có ý gì khác, không nên tức giận.”
Phó Triêu Tuyên luôn rất tin tưởng Lương Khánh, lập tức vẻ mặt ôn hòa giải
thích: “Lương đại nhân, chức trách của đại phu là cứu mạng người, mặc kệ bên trong giam giữ phạm nhân thế nào, dù cho là người giết người tội ác tày trời, ta cũng không thể che giấu lương tâm mà ứng phó qua loa. Các
vị bảo ta đến khám bệnh, rồi lại không cho ta vào, bệnh này đúng là
không có cách nào khám được…”
Lương Khánh cũng rất tôn trọng Phó Triêu Tuyên, liền nói: “Phượng Nhã, lập tức mở cửa cho Phó đại phu đi vào.”
“Lương đại nhân..” Mặt Ngiêm Phượng Nhã khó chịu, hắn biết Phó Triêu Tuyên rất có tài chữa bệnh, Lương Khánh rất coi trọng hắn, cho nên cũng không dám nhiều lời, không thể làm gì khác hơn là bảo tư tốt đi mở cửa.
Giang Tiểu Lâu rõ ràng nghe thấy tất cả, nhưng vẫn duy trì trạng thái vô cùng yên tĩnh. Mãi đến khi nàng nghe thấy hai tiếng bước chân một trước một
sau đi đến, người phía trước bước chân rất nhẹ, động tác trầm ổn, mà
người sau mang theo chút chần chừ và thiếu kiên nhẫn, tốc độ đi rất
chậm.
Phó Triêu Tuyên nhìn thấy người nằm trên giường mà sững sờ, hắn tưởng mình sẽ nhìn thấy một người mặt mày hung dữ, một nữ nhân mặt
mũi đáng sợ, lại không nghĩ rằng Giang Tiểu Lâu thân hình gầy yếu, dung
nhan thanh lệ.
Ánh mắt của nàng đang dính chặt vào người hắn, không tự chủ khiến hắn giật mình.
Gương mặt này, quả thật là một mỹ nhân trời sinh.
Lương Khánh dường như nhìn ra được Phó Triêu Tuyên đang nghi hoặc, chỉ vào
Giang Tiểu Lâu nói: “Phó đại phu, nữ tử này dung mạo xinh đẹp, nhưng ả
lại không phải là người tốt lành gì. Trước kia nàng có một vị hôn phu,
nhưng khi hôn phu của ả thay lòng đổi dạ thì ả lập tức ra tay hạ sát
người mới. Ả giỏi nhất là dùng gương mặt đẹp đẽ của mình mê hoặc nam
nhân, có rất nhiều người không chịu nổi mà vướng vào sai lầm. Bây giờ
ngươi chữa bệnh cho ả, sau này mỗi ngày đều tiếp xúc với ả. Có thể nàng
sẽ dùng những chiêu thức đê tiện đến quyến rũ ngươi, dụ dỗ ngươi. Phó
đại phu, ngươi phải cẩn thận, tuyệt đối không nên bị gương mặt hiền lành như dê non này lừa dối, bằng không ngươi cũng sẽ giống như người khác
chết trong tay ả.”
“Ta sẽ không”. Phó Triêu Tuyên nhẹ nhàng nhíu
hàng lông mày đẹp đẽ. Hắn vốn là người chuyên đến xem bệnh cho người
khác, nhưng các vị cô nương trẻ tuổi kia lại vì nhìn trúng hắn mà tìm
mọi cách đẩy hắn vào con đường bất nghĩa, chuyện ép hôn cũng không phải
chỉ mới một hai lần, cho nên hắn rất căm ghét nữ nhân, đặc biệt là nữ
nhân chót lưỡi đầu môi, tâm tính xấu xa. Thiếu nữ trẻ tuổi đáng yêu vốn là những người dễ thương nhất trên đời, nhưng khi bọn họ tâm địa xấu
xa, có ý đồ lừa dối nam nhân, sẽ trở nên cực kỳ đáng ghét.
“Ả là
một nữ nhân ác độc, tuyệt đối đừng để vẻ ngoài của ả lừa dối, mặc kệ ả
nói gì với ngươi, tuyệt đối đừng tin.” Lương Khánh là một con cáo già,
hắn rất thận trọng quan sát Phó Triêu Tuyên, xác định là hắn đứng về phe mình mới yên lòng.
“Cố gắng chữa bệnh cho ả, dù sao vẫn chưa
thẩm vấn, không thể để ả chết ở đây. Đúng rồi, trị liệu xong đừng quên
kê thêm thuốc cho ta, thuốc của ngươi rất công hiệu.” Lương Khánh nói
như vậy, liếc mắt ta hiệu với Ngiêm Phượng Nhã đứng bên cạnh, chỉ dặn dò tư tốt lưu lại, liền dẫn người khác lui ra.
Giang Tiểu Lâu nghe
hết tất cả những lời Lương Khánh nói lúc nãy, cảm thấy buồn cười. Nghe
đi, thế gian này đổi trắng thay đen, bất phân thị phi đến mức nào chứ,
Tần gia xảo trái đoạt tiền tài người khác hắn mặc kệ, Tử y hầu ích kỷ
tàn nhẫn giết hại người khác hắn cũng mặc kệ, hắn chỉ biết đánh chết đại ca nàng Giang Vãn Phong, bây giờ còn muốn ép nàng giao ra tài sản của
Giang gia.
Giống như đối với Tần gia, nàng cực kỳ căm hận Lương
Khánh, bởi vì hắn là hung thủ trực tiếp giết chết đại ca, thậm chí, là
hắn vạch trần cá tính thật của nàng. Trong rất nhiều năm tháng trước
kia, nàng vẫn sống theo như phụ thân mong muốn, làm một tiểu thư khuê tú tinh thông cầm thi họa, làm một người vợ hiền lương thục đức, nhưng thế giới này đã báo đáp lại nàng thế nào?
Chuyện đến nước này, nàng
phải làm chút gì đó báo đáp lại vị Kinh triệu doãn cao cao tại thượng
này, ví dụ như xé rách trái tim của hắn, khiến hắn phải giãy dụa rên rỉ
trong bùn nhão… Vô số chủ ý điên cuồng va chạm trong đầu nàng. Khi nàng
ngửi thấy mùi đàn hương nồng đậm trên người vị đại phu trẻ tuổi, thì
nàng nhớ đến Lương Khánh vừa nói một câu rất quan trọng. Trong nháy mắt, nàng nghĩ ra một kế hoạch.
Một kế hoạch vô cùng thú vị.