Phủ Thái tử.
Thái tử đang chắp tay sau lưng nhìn ngắm tranh chữ
được treo trên tường, nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, lộ vẻ vui cười, thân thiết nói: “Thuần Thân Vương đến rồi, lại đây, nhìn bức
họa của ta đi.”
Độc Cô Liên Thành liếc mắt nhìn, đó là một bức
họa thược dược mẫu đơn, trong hoa viên nở đầy mẫu đơn quý giá, nhưng lại có một đóa hoa thược dược rất lớn che ngợp bầu trời, màu sắc tươi đẹp
nồng đậm, còn muốn vượt lên che khuất cả mẫu đơn.
Độc Cô Liên Thành giả vờ không hiểu: “Quả là một bức tranh đẹp.”
Thái tử tươi cười đầy thâm ý: “Chúng ta vốn là anh em họ, tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng mà ta biết đệ… Bây giờ phụ hoàng khôi phục tước vị cho
đệ, ta rất vui mừng, hoàng thất lại được thêm một thành viên, thân nhân
của ta cũng thêm một người. Cho nên hôm nay ta đặc biệt thiết yến trong
phủ, xem như là tẩy trần cho đệ, hy vọng đệ không từ chối.”
Ánh
mắt Độc Cô Liên Thành vẫn nhìn chăm chăm vào bức tranh, trầm tĩnh nói:
“Thái tử điện hạ thật có lòng, Liên Thành cảm tạ vô cùng.” Lời nói của
hắn vô cùng khách khí khiêm tốn, thái độ lại rất đúng mực, không hề có ý thần phục.
Thái tử phi vẫn ở ngoài cửa sổ rình, nhìn thấy một
màn trước mắt, một công tử trẻ tuổi mặc áo gấm đang đứng nghiên người,
Thái tử không ngừng nói chuyện, hắn chỉ thỉnh thoảng đáp lại một câu nửa câu, ánh sáng bên ngoài xuyên qua song cửa chiếu vào mặt hắn, làm nổi
bật đôi mắt sâu như đầm nước, nụ cười bên môi nhàn nhạt. Thái tử phi
thầm lạnh trong lòng, khí chất thâm trầm yên tĩnh này, phong độ ung dung thong thả này, chỉ sợ qua một thời gian nữa thật sự sẽ trở thành kẻ
địch lớn của Thái tử.
Thái tử phi thân phận cao quý, tính tình
kiêu ngạo, người khác tuyệt không thể nhìn nàng lâu một chút, nhưng hôm
nay nhìn thấy nam tử phong thái như ngọc này, nàng cảm thấy tâm thần
rung động, vốn dĩ đang bừng bừng sát khí trong nháy mắt trở nên vô hình. Người đứng bên cạnh Thái tử thật quá xuất sắc, đến nỗi ngay cả kẻ thù
cũng không nỡ xuống tay. Ngày đó khi ra khỏi Khánh Vương phủ, vì trời
tối nên Thái tử phi không thấy rõ dung mạo Độc Cô Liên Thành, bây giờ
mới hiểu rõ vì sao Thái tử lại đề phòng hắn như vậy, thậm chí còn hơn cả đám người Tam hoàng tử. Nàng nhíu chặt mày, vốn còn muốn khuyên Thái tử đừng manh động, miễn cho lưu lại nhược điểm bị người ta công kích, hôm
nay thấy người này phong thái tuyệt đỉnh, tâm cơ thâm trầm, nàng liền
thay đổi chủ ý.
Độc Cô Liên Thành nhất định phải chết, chết trước khi hắn cứng cáp.
Giờ khắc này, Thái tử dặn người hầu bên cạnh: “Truyền lệnh.”
Người hầu đi tới cửa, nói với tì nữ đứng ở hành lang: “Thái tử truyền lệnh.”
Thái tử phi đi đến đại sảnh, chuẩn bị vô số sơn hào hải vị, sau đó lẳng lặng chờ hai người kia vào. Khi Thái tử và Độc Cô Liên Thành một trước một
sau bước vào, Thái tử phi tiêu tán ý lạnh trong lòng, bày ra gương mặt
tươi cười: “Ra mắt Thuần Thân Vương.”
Ánh mắt Độc Cô Liên Thành
trầm tĩnh, biểu hiện ý cảm tạ. Ánh mặt trời chiếu lên hàng mi dài của
hắn, tôn lên gương mặt tuấn tú rung động lòng người.
Thái tử cười nói: “Những món này đều được chuẩn bị cho đệ đó, đệ sống xa kinh thành, chắc là chưa được nếm thử những món nổi tiếng ở đây, qua đây, hôm nay
chúng ta phải thoải mái, không say không về.” Thái tử nhìn qua Thái tử
phi một chút, trong tay Thái tử phi đang cầm một bầu rượu uyên ương bằng Thanh ngọc tinh xảo, tự mình rót rượu cho hắn, vẻ mặt dịu dàng: “Xin
mời Vương gia uống một chén trước.”
Ánh mắt Độc Cô Liên Thành
chậm rãi rơi vào trên bầu rượu, sau đó nhẹ nhàng nâng mắt lên, Thái tử
phi đối mặt với đôi mắt trong trẻo sâu thẳng đó, chỉ cảm thấy trong lòng như có trống đập liên hồi, tay lập tức run lên, bất giác làm đổ rượu ra ngoài.
“Ôi chao, sao lại bất cẩn như vậy?” Thái tử nhất thời tức giận, lập tức đứng phắt dậy, rồi lại ý thức được phản ứng của mình hơi
quá mức, trên mặt lập tức nổi lên ý cười nhàn nhạt, miễn cưỡng nói:
“Nhìn nàng đi, có chút chuyện này cũng làm không được, khiến cho huynh
đệ của ta chê cười rồi.”
Hắn luôn miệng nói huynh đệ của ta, bộ dáng cực kỳ thân thiết.
Sắc mặt Thái tử phi có hơi thay đổi, lại ý thức được mình đang đối mặt với
Độc Cô Liên Thành, nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt như thường, ôn nhu
nói: “Trước kia thiếp cảm thấy các con của phụ hoàng đều là lan chi ngọc thụ, tuấn nhã phi phàm, hôm nay thấy Thuần Thân Vương mới phát hiện thì ra trên người còn có người.”
Độc Cô Liên Thành khẽ mỉm cười,
trong lòng đã hiểu rõ, trên mặt lại không lộ ra vẻ gì, chỉ nghiêm túc
lắng nghe, nhưng ánh mắt của hắn lại không dấu vết quét về phía cửa, đáy mắt tựa hồ có vẻ mong đợi, nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất, không nhìn
thấy gì nữa.
Đúng vào lúc này, quản sự phủ Thái tử vội chạy đến,
mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Bẩm Thái tử, Hoàng hậu nương nương có lễ
vật đưa đến.”
Thái tử chăm chú nhìn lên, nhận ra được người đang
đứng bên cạnh quản sự là Hoàng thái giám được sủng ái nhất bên cạnh
Hoàng hậu, trái tim như lạc nhịp một cái, lập tức đứng dậy nghênh đón.
Hoàng thái giám lấy từ trong ngực ra một cái hộp gấm màu vàng, hai tay dâng
lên cao khỏi đầu, Thái tử tiếp nhận mở ra, bên trong là một con dấu. Hắn nhìn thái giám, lạnh lùng hỏi: “Mẫu hậu có khẩu dụ gì?”
“Bẩm Thái tử, nương nương nói con dấu này là một vật cũ, mời điện hạ nhìn kỹ một chút.”
Thái tử nghe vậy liền chăm chú nhìn, đến khi thấy rõ chữ khắc trên đó thì
trong lòng đột nhiên nảy lên một cái, không kềm được mà rùng mình. Hắn
nhận ra con dấu này thuộc về ai, mà Hoàng hậu phái người đưa nó đến, rõ
ràng là biết Độc Cô Liên Thành đang ở đây, cảnh cáo hắn không được manh
động. Thái tử cắn chặt hàm răng, thuốc độc trong rượu đó vốn là độc mạn
tính, sau khi uống vào sẽ không lập tức phát tát, nhưng nửa tháng sau sẽ làm cho người ta chết bất ngờ. Đây là một tính toán rất hay, dù cho có
người nghi ngờ hắn cũng không tìm ra được chứng cứ, không ngờ Hoàng hậu
lại đưa con dấu này đến, cũng đưa tới cảnh cáo với hắn.
Đúng rồi, sao hắn có thể quên, Hoàng hậu là dì ruột của Độc Cô Liên Thành, sao bà ấy lại ngồi yên chứ? Nếu tính toán của mình đã bị đối phương nhìn thấu, ra tay sẽ chỉ khiến cho Hoàng hậu tức giận, Tam hoàng tử vẫn đang luôn
âm mưu giành lấy sự ủng hộ của An gia, bản thân mình đuổi được hổ cửa
trước lại đón phải sói ở cửa sau, cái được không đủ bù cái mất.
Hắn thở dài một tiếng, dặn dò người khen thưởng rồi quay trở lại bàn tiệc,
nhìn thấy bình rượu trong tay Thái tử phi, sắc mặt liền chìm xuống: “Đây là rượu gì? Hôm nay Thuần Thân Vương đến chơi, sao có thể dùng những
tục vật như vậy, đi đổi Đào Nhiên tửu.”
Trong lòng Thái tử phi chìm xuống, ngoài mặt vẫn không chút biến sắc dặn dò tì nữ thay đổi tất cả bình rượu ly rượu.
Độc Cô Liên Thành nhìn thấu tất cả, ngoài mặt vẫn rất ình tĩnh, đáy mắt
hiện lên một nụ cười, nụ cười này rất thâm thúy, như là không kềm chế
được vui sướng trong lòng, khiến cho hắn như đang tỏa sáng, càng trở nên tuấn mỹ vô cùng.
Thái tử phi ngồi đối diện với hắn, nhìn thấy
hết biểu hiện của hắn, trong lòng ngờ vực, Độc Cô Liên Thành này điên
rồi hay sao, sao lại đột nhiên tỏ ra vui mừng như vậy…
Thái tử
ngồi xuống lần nữa, ý cười trên mặt không chút thay đổi: “Hôm nay mời đệ tới, chủ yếu là có lễ vật muốn tặng cho đệ, kết quả là còn để trong
cung của mẫu hậu, cũng may bà đã phái người đưa đến đây. Đệ nhìn đi, đây là con dấu năm xưa hoàng bá phụ tự tay khắc, ông ấy văn võ song toàn,
tài hoa hơn người, nhưng đáng tiếc tuổi thọ không dài, tuổi trẻ qua đời, những di vật lưu lại đa phần đều thất lạc, ta vất vả lắm mới tìm được
con dấu này, nghe nói là do người tự tay khắc, bây giờ vật về nguyên
chủ, hy vọng đệ sẽ thích phần lễ vật này.”
Ngón tay Độc Cô Liên
Thành chậm rãi di chuyển về phía con dâu, trên gương mặt tuấn dật hiện
lên nụ cười hài lòng: “Lòng tốt của điện hạ, Liên Thành xin nhận.”
Chờ Độc Cô Liên Thành ung dung rời đi, Thái tử mới nện một quyền trên bàn: “Uổng công vô ích, đúng là quá đáng tiếc.”
Sắc mặt Thái tử phi trầm ngưng, vẫn chưa hoàn hồn lại, nhưng một làn sóng
chưa qua làn sóng khác lại đến, thánh chỉ của hòang đế đến, triệu Thái
tử vào cung gấp. Trong lòng Thái tử như rơi vào hầm băng, không còn dám
oán hận nữa, vội vã thay y phục vào cung.
Thái tử vừa vào ngự thư phòng liền quỳ xuống đất: “Nhi thần phụng chỉ đã đến, phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn: “Đứng lên đi, cái gì vạn tuế với không vạn tuế, trẫm không bị ngươi chọc tức chết đã là may mắn.”
Nghe lời nói tức giận này, Thái tử vội dập đầu: “Xin phụ hoàng bớt giận, nếu nhi thần có lỗi thì xin nguyện chịu phạt, người đừng tổn thương long
thể.”
Hoàng đế bỗng nhiên đứng dậy, ào ào mắng chửi: “Đừng giả vờ trước mặt trẫm, những năm này huynh đệ các ngươi đấu đá lẫn nhau, chỉ
lo bồi dưỡng thế lực cho mình, còn lôi kéo thần tử bên người trẫm, tính
toán mọi thứ như vậy còn không phải vì cái ghế này của trẫm sao? Trẫm
còn chưa chết mà từng người các ngươi đã gấp gáp như vậy rồi, cho dù
trẫm có chết cũng không an tâm giao thiên hạ cho các ngươi.”
Thái tử không kềm được rùng mỉnh, chỉ biết khom người xuống, bộ dáng khúm núm hoảng sợ.
Trên trán hoàng đế nổi gân xanh, biểu hiện dữ tợn: “Vì giữ thể diện cho
ngươi nên ta nhẫn nhịn không nói, nhưng bây giờ ngươi thật quá đáng, dám độc chết Thuần Thân Vương, ngươi cho rằng trẫm già hồ đồ rồi, không
quản được chuyện gì nữa sao? Thân là Thái tử, vốn nên cần cù chính sự,
không suy nghĩ chuyện gì khác, ngươi thì sao? Cả ngày mê muội nữ sắc,
bồi dưỡng vây cánh, ngươi và đám huynh đệ của ngươi đều là một lũ phế
vật, nhất định phải làm ô uế thiên hạ này của trẫm mới chịu được.”
Thái tử dập đầu không ngừng: “Nhi thần xin nghe lời dạy của phụ hoàng, tuyệt không dám vi phạm, không biết là kẻ nào ở trước mặt ngài nói bậy, xin
phụ hoàng đừng nghe những lời gièm pha này.”
Hoàng đế cười lạnh: “Đừng giả vờ nữa, hôm nay ngươi mời Liên Thành đến chỗ ngươi, dám nói không phải vì muốn giết nó?”
Thái tử mạnh mẽ cắn răng: “Phụ hoàng nói vậy thì nhi thần thật không còn đất dung thân, bao nhiêu năm qua con luôn một lòng vì nước cống hiến, chỉ
vì ăn ngay nói thật, tính tình thẳng thắn, có không ít người đố kỵ ghen
ghét, cho nên họ mới chửi mắng nhi thần trước mặt người. Còn về chuyện
nhi thần muốn giết Thuần Thân Vương, không sai, cái này nhi thần không
phủ nhân, nhưng con làm vậy là vì nghĩ cho phụ hoàng, không có chút lòng riêng nào.”
“Nghĩ cho ta sao, trẫm có bảo ngươi đi sát hại đường đệ (em họ chú bác) của mình sao?”
Thái tử cúi gập nước, nước mắt ràn rụa: “Thân phận Thuần Thân Vương đặc
biệt, bên ngoài lời đồn nổi lên khắp nơi, không lẽ hắn không hận phụ
hoàng sao? Nhi thần làm vậy chỉ là muốn bảo vệ phụ hoàng thôi.”
Hoàng đế càng thêm nổi giận: “Tâm tư của ngươi trẫm còn không biết sao? Bây
giờ địa vị của ngươi đã vững chắc, phụ hoàng sẽ không dễ dàng thay đổi
Thái tử, ngươi cần gì phải lo lắng như vậy? Quan trọng hơn là, Thuần
Thân Vương không giống bọn người các ngươi, nó không có lòng nghĩ đến
ngôi vị hoàng đế, nó chỉ mong được an ổng sinh sống ở kinh thành mà
thôi.”
”Phụ hoàng, nhi thần chỉ sợ...”
Hoàng đế ngồi vào
ghế của mình, thở dài một tiếng: “Bây giờ sóng êm gió lặng, bá tánh an
cư lạc nghiệp, ngươi thân là Thái tử càng phải làm gương tốt, nhưng
ngươi lại chỉ biết ở trong bóng tối bày ra đủ mưu mô, hoàn toàn không có chút phong độ Thái tử. Nếu ngươi vẫn cứ không biết hối cải như vậy thì
đừng trách trẫm vô tình.”
Thái tử nghe xong lời này sợ hãi đến
cực điểm, lập tức lăn lộn nhào tới, chỉ tay lên trời thề thốt: “Phụ
hoàng, nhi thần không dám làm trái ý người, chắc chắn sẽ chiếu cố Thuần
Thân Vương, không làm khó hắn nữa.”
Hoàng đế hiểu rõ tính tình
Thái tử, sao có thể chỉ vì vài lời nói mà thay đổi. Nhưng dù sao Thái tử cũng là con trai hắn, ngôi vị hoàng đế không truyền cho hắn thì truyền
cho ai? Thuần Thân Vương dù tốt đến mấy cũng không phải con ruột của
hắn, hắn làm tất cả chỉ vì muốn bù đắp thôi, không ngờ lại khiến cho
Thái tử ganh tỵ. Càng nghĩ càng thấy buồn, hoàng đế chỉ lạnh lùng nói:
“Thật ra tam đệ ngươi còn thông minh quyết đoán hơn ngươi, chỉ có điều
trẫm cho rằng thân là Thái tử phải lấy nhân đức làm gốc chứ không phải
so ai thông minh hơn, tài giỏi hơn. Nhớ kỹ, trên đời này còn có nhiều
người thông minh hơn, mạnh mẽ hơn ngươi, nhưng trẫm không chọn người
khác, bởi vì ngươi là Thái tử mà trẫm chọn, là nhi tử mà trẫm coi trọng
nhất, không ai yêu thương ngươi hơn phụ thân đâu. Nhưng trẫm hy vọng
ngươi đừng quá ngu xuẩn mà làm hao mòn đi phần tình cảm này của trẫm,
đừng để trẫm thất vọng.”
“Nhi thần ghi nhớ giáo huấn của phụ hoàng.” Thái tử sâu sắc cúi đầu, che đi sự thù hận trong mắt.
Xe ngựa dừng trước cửa Khánh Vương phủ, vì Khánh Vương còn phải đi yến hội của An Vương phi nên chỉ có Giang Tiểu Lâu xuống xe trước, lập tức nhìn thấy Độc Cô Liên Thành, nàng hơi cười rồi lại nghiêm túc lại, giả vờ
bình thản nói: “Xem ra lá gan của Thái tử điện hạ rất nhỏ, không dám ra
tay, buông tha cơ hội tốt như vậy, đúng là quá đáng tiếc.”
Nụ
cười của Độc Cô Liên Thành sâu thêm hai phần: “Ta còn không biết, thì ra bản lĩnh đi tố cáo sau lưng của Minh Nguyệt quận chúa cũng lợi hại như
vậy.”
Sắc mặt Giang Tiểu Lâu chìm xuống: “Xem ra đúng là ta đã
nhiều chuyện rồi, nên để cho huynh uống rượu độc, ta cũng bớt bị mỉa
mai.”
Độc Cô Liên Thành nhìn nàng, không kềm được toát ra vẻ yêu
thương, rồi lại hóa thành vẻ trêu đùa: “Nàng thật sự lo lắng cho ta
sao?”
Giang Tiểu Lâu sửng sốt chốc lát, sau đó lướt ngang qua
người hắn như một cơn gió: “Chẳng qua ta chỉ sợ mất đi một minh hữu
thôi.”
*minh hữu: đối tác hợp tác để cùng làm một việc gì đó
Trong nháy mắt đó, Độc Cô Liên Thành ngửi được một mùi thơm thanh nhã, giống
như hoa dành dành, cảm thấy tinh thần rung động, trái tim bỗng hơi lung
lay, không khỏi cười khẽ, vẻ mặt cũng không che giấu được hân hoan.
Giang Tiểu Lâu dừng chân lại, ánh mắt quay trở về: “Huynh cười cái gì?”
Độc Cô Liên Thành cười nhẹ, khó khăn lắm mới kềm chế lại nụ cười, nhưng
khóe miệng vẫn giương lên, rồi hắn thu lại ý cười, nghiêm mặt nói: “Ta
còn một chuyện quan trọng phải cho nàng biết.”
Giang Tiểu Lâu bất giác nhíu mày nói: “Chuyện gì?”
Âm thanh Độc Cô Liên Thành chậm rãi, trịnh trọng: “Đại tướng quân Bùi Tuyên…sắp sửa hồi kinh.”
Hàng mi dài của Giang Tiểu Lâu nhúc nhích một chút, phảng phất như cánh bướm đang ướt sương, mang theo sự lạnh lùng chế giễu: “Huynh nói thật sao?”
Độc Cô Liên Thành hình đối phương, rõ ràng là nữ tử yếu đuối, nhưng lại rất quật cường, giọng điệu của hắn ôn hòa lại mang theo một tia cảnh giác:
“Bây giờ đã đến Lệ Châu, ít ngày nữa sẽ vào kinh. Nửa tháng sau bệ hạ mở tiệc trong cung, hắn sẽ tham dự.”
Đại tướng quân Bùi Tuyên là
nhân vật huyền thoại đương triều, đã ra trận là thắng. Có người nói khi
hắn còn thiếu niên đã từng nằm mơ thấy mình vào long cung, long vương
nhiệt tình khoản đãi hắn, đồng thời gọi ra hai cô gái trẻ, đều rất xinh
đẹp, tư thái yểu điệu, nhưng một người thì tươi cười một người thì cau
có. Long vương nói với hắn, hai nữ tử này tùy hắn chọn, thậm chí có thể
mang cả hai đi. Nhưng tính tình Bùi Tuyên kiêu ngạo, thích nhất là mỹ
nhân lạnh lùng, liền chọn nữ tử có gương mặt cau có kia, khi ra đến cửa
cô gái đó quỳ xuống nói: “Lúc nãy nếu lang quân chọn cả hai, thì sẽ được văn võ song toàn, khí thế ngất trời, sau này xuất chinh sẽ làm đại
tướng, vào triều được làm tể tướng, quý không thể tả. Nhưng vì chỉ chọn
một mình nô tì, nên tương lai sẽ trở thành một võ tướng vang danh thiên
hạ.”
Bùi Tuyên chợt tỉnh mộng, bên gối liền có thêm một quyển
binh thư. Sau đó quả thật hắn tòng quân, trở thành một dũng tướng đánh
đâu thắng đó, không ai địch nổi. Vì hắn có được chiến công rực rỡ,tuổi
còn trẻ cũng được phong làm tướng quân. Không chỉ vậy, bệ hạ còn đưa Thọ Xuân công chúa mà mình rất yêu thương gả cho hắn. Đáng tiếc Thọ Xuân
công chúa yếu ớt, xuất giá chưa tới một năm lại vì sinh khó mà qua đời,
vị tướng quân này cũng từ một phò mã gia mà trở thành một người góa vợ
nổi danh.
Người này Giang Tiểu Lâu mãi mãi sẽ không quên, vì năm
đó chính hắn là người bán Giang Tiểu Lâu cho Quốc Sắc Thiên Hương lầu.
Cho nên tin tức hắn trở về quả thật là một tin rất quan trọng.
Độc Cô Liên Thành tỉ mỉ nhìn vẻ mặt nàng, tinh tế suy tư chốc lát mới nói: “Xem ra… kẻ thù của nàng lại nhiều thêm một người.”
Giang Tiểu Lâu cười gằn, rồi lại phất tay thờ ơ nói: “Trên người có quá nhiều rận lại thành ra không ngứa nữa, lời này tuy lỗ mãng nhưng cũng rất có
đạo lý.” Nói xong, nàng liền ung dung đi vào Khánh Vương phủ.
Độc Cô Liên Thành nhìn bóng Giang Tiểu Lâu rời đi, bất giác mỉm cười.
Người trong cuộc không sợ, người ngoài thì có gì để lo.
Thời gian thoi đưa, đảo mắt đã đến ngày mở tiệc trong cung đình, bởi vì đúng vào dịp lễ hội đèn lồng Khánh Nguyên, tất cả mọi người đều giăng đèn
kết hoa, các châu huyện đều dâng lên đủ loại đèn lồng màu sắc khác biệt, lớn nhỏ không đồng, hoàng đế lệnh đưa hết thảy hoa đăng vào sông hộ
thành. Khi đêm đến, hoa đăng trên bờ, dưới sông cùng nhau thắp sáng, hỗ
trợ lẫn nhau, người người chen vai đi ngắm hoa đăng khắp nơi, gần như
làm nghẽn cả một con đường lớn.
Xe ngựa của Khánh Vương phủ đã
xuất phát từ sớm, giờ khắc này thuận lợi vào cung nhất. Giang Tiểu Lâu
đi bên cạnh Khánh Vương phi, gió lạnh ngoài trời ập đến, dù trên người
có khoác áo lông dày cộm vẫn không ngăn cản được cái lạnh thấu xương,
nhưng trong đại điện lại được hơn trăm ngọn đèn thắp sáng, rực rỡ như
ban ngày, ấm áp như mua xuân, mới vừa đi vào liền muốn toát mồ hôi,
Giang Tiểu Lâu cởi áo khoác, ngồi xuống theo Khánh Vương phi. Cử động
của nàng khiến góc váy màu lam chập chờn, tua rua trên chuông ngọc leng
keng vang vọng, lanh lảnh êm tai, càng có vẻ thanh lệ, kiều diễm cảm
động, khiến mọi người phải liếc mắt nhìn.
Cung nữ lập tức dâng
trà lên, mùi thơm nức mũi xông đến, chính là trà Vân Thượng Phong nhất
đẳng. Giang Tiểu Lâu chậm rãi thưởng thức, Hách Liên Tuệ bên cạnh lại
nói: “Tiểu Lâu, tỷ nhìn vị công tử kia, cứ nhìn tỷ chằm chằm, tỷ biết
hắn không?”
Giang Tiểu Lâu nhìn theo hướng mà nàng nói, chỉ thấy
một nam tử trẻ tuổi tuấn tú đang ngồi dưới ánh nến, một thân y phục màu
bạc như ánh trăng, ống tay áo dùng chỉ đen thêu hoa văn hình mây, ngọc
quan (mũ ngọc) màu xanh sẫm, gương mặt nhẵn nhụi như Dương chi bạch
ngọc, còn thanh lệ hơn nữ tử, chính là Cố Lưu Niên. Nhưng mà vị trí ngồi của hắn khá xa, hiển nhiên là do thân phận không được cao quý. Giang
Tiểu Lâu thu hồi ánh mắt, đặt chén trà lên bàn, híp mắt lại, giọng điệu
điềm đạm: “Không quen.”
Cố Lưu Niên đang nhìn Giang Tiểu Lâu, lại thấy nàng dời mắt đi, trong lòng có chút mất mát, ai ngờ ánh mắt nàng
lại xuyên qua đám người, rơi vào Độc Cô Liên Thành.
Đúng lúc Độc
Cô Liên Thành cũng đang nhìn nàng, Giang Tiểu Lâu vừa chạm phải ánh mắt
đối phương liền cúi đầu, che giấu tâm tình phức tạp. Ánh trăng sáng sủa
như nước, xuyên thấu qua song cửa rọi vào người Giang Tiểu Lâu, càng tôn lên dung mạo như vẽ của nàng. Nhưng trong mắt Cố Lưu Niên hình ảnh này
lại khiến hắn khó chịu, hắn không biết tại sao Thuần Thân Vương vừa được sắc phong này lại quen biết Giang Tiểu Lâu, nhưng sự kỳ dị trong ánh
mắt đó khiến hắn không thể lơ là. Trong lòng hơi chìm xuống, ánh mắt của hắn liền có vẻ lạnh lùng.
Đúng vào lúc này, đại tướng quân Bùi Tuyên được thái giám dẫn vào điện.
Giang Tiểu Lâu nghe xướng tên, lại lạnh lùng nhìn qua.
Bùi Tuyên mặc một thân y phục đen gọn gàng đơn giản, mái tóc được cột một
nửa, phần còn lại tùy ý thả dài phía sau. Thân là tướng lĩnh xuất sắc
nhất Đại Chu, hắn vốn nên có một gương mặt góc cạnh, tràn ngập chí khí
cương dương, nhưng mà ngược lại, hắn có tư chất phong lưu, dung mạo
thanh lệ, tính tình lại như hoa lê trong tuyết, lạnh nhạt cao ngạo, ngũ
quan như được điêu khắc tỉ mỉ, hoàn mỹ như ngọc, tuyệt không có chút tì
vết nào, nhưng lại lạnh lùng đến không có chút nhân khí.
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cúi mắt, tự lẩm bẩm: “Bùi Tuyên, ngươi vẫn giống như xưa…”