Người đời đều biết, Bùi Tuyên nhìn bề ngoài như hoàn hảo, nhưng nội tâm
lại rất khác lạ. Có người nói năm hắn sáu tuổi khi đang ngồi xe ngựa
cùng mẫu thân đi du ngoạn, trời đột nhiên nổi sấm sét, con ngựa hoảng sợ lao lên, xe ngựa thì ngã xuống đất, mẫu thân hắn tử vong tại chỗ, còn
hắn bị thương nặng đến thoi thóp. Bùi gia kêu gọi danh y trong thiên hạ
đến chưa cho hắn, tuy rằng được cứu sống nhưng não bộ dường như đã bị
tổn thương. Người đời đồn đại, từ đó Bùi Tuyên không còn tình cảm nữa,
cũng không có cảm động hay cảm thông, sợ hãi hay hối hận, cứ như biến
thành một tảng đá hoàn hảo. Dĩ nhiên đó chỉ là tin đồn, chỉ là càng
truyền càng rộng, cứ như đó là lý do để giải thích cho vị đại tướng quân hai tay đẫm máu này.
Khánh Vương phi sâu sắc nhíu mày, khó nén
vẻ căm ghét, mà các tiểu thư trẻ tuổi trong điện cũng lộ vẻ kinh hãi cúi đầu xuống, không dám nhìn hắn một chút.
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cười, năm năm trước, khi Bùi Tuyên đang tấn công phản tướng Diêm Sa
Nam, Diêm gia đã thống lĩnh toàn quân đầu hàng, nhưng vì lập công, Bùi
Tuyên lại xảo trá, quyết định tấn công Diêm quân đã từ bỏ vũ khí, tàn
nhẫn giết chết năm vạn quân lính. Giết chết tù binh đã là quá đáng, hắn
còn chuyển sang giết người cướp của ở vùng Cổn Châu, Minh Châu mà Diêm
gia đang khống chế, rất nhiều người không tham gia phản loạn nhưng vẫn
liên lụy bị giết hại. Một ngày hắn giết đến mấy trăm tù binh, không phân tốt xấu, một kiếm bình định cả vùng, dưới chân chảy đầy máu, xương
trắng chất thành núi, dòng sông ngoài thành chất đầy thi thể, cơ hồ làm
nghẽn cả dòng nước, tàu thuyền không thể đi lại. Vốn một vùng đất trù
phú biến thành cánh đồng hoang vu, trong suốt mấy năm chỉ có hổ sói tung hoành.
Từng có người thống kê, chỉ ở Cổn Châu, Minh Châu đã chết đến mấy vạn người, có thể nói là phát điên. Trong lịch sử Đại Chu, chưa từng có cuộc giết chóc quy mô lớn như vậy, thậm chí có thể nói là đuổi
tận giết tuyệt. Lúc đó các đại thần dồn dập dâng tấu, kịch liệt kết tội
Bùi Tuyên, yêu cầu hoàng đế trừng trị, khi đó Bùi Tuyên lại bẩm báo là,
hai châu huyện này lén tàng trữ binh khí, ý đồ bất chính, thậm chí còn
tìm được một xưởng chế tạo binh khí ở Cổn Châu, cho nên việc giết chóc
của hắn cũng rất hợp lý. Người này cứ như sinh ra để giết người, chiến
trường đối với hắn mà nói chỉ là nơi có thể đường hoàng chém giết, hắn
luôn dùng thái độ vô cùng tập trung để ra trận, điên cuồng tàn nhẫn
không khác gì ác quỷ địa ngục. Không có bất cứ quan niệm đạo đức hay
tình cảm nào ràng buộc được hắn, khiến cho hắn giữ lại mạng cho người
khác, bất kể đối phương là quân địch hay thường dân, kết cục cũng sẽ
giống nhau. Dần dần,người ta liền gọi hắn là “tướng quân đồ tể”, hắn
cũng không cho đó là sỉ nhục ngược lại còn lấy đó làm kiêu ngạo, thật
đúng là một người kỳ quái.
Bùi Tuyên nhạy bén phát hiện có một ánh mắt khác thường nhìn mình, hắn chuyển hướng nhìn về phía đó.
Nàng ngồi giữa gấm vóc lụa là, mái tóc như mây, đôi mắt sáng như nước, một
thân váy màu xanh bích, cổ áo khảm hạnh hoa xuân liễu, như một ngọn lửa
màu xanh, mang theo sự mỹ lệ khiến cho người ta mê mẩn. Cho dù là tâm
địa sắt đá, chỉ cần sóng mắt của nàng lướt qua, cũng không tự chủ được
mà mềm nhũn.
Ánh mắt trơn lạnh của cô gái kia rơi vào trên người
hắn, rõ ràng mềm yếu như gió xuân, nhưng phảng phất như đang từng chút
một tách da thịt của hắn ra, rút gân cốt hắn, đúng là một ánh mắt sắc
bén như đao.
Khi nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, trên mặt Bùi Tuyên
không lộ ra vẻ kinh ngạc hay bất ngờ, hắn chỉ xem nàng như một người xa
lạ, nhàn nhạt nhìn một cái xong lại dời mắt đi. Hiển nhiên, hắn không
nhớ được cô gái này là ai. Cho dù Giang Tiểu Lâu có xinh đẹp đi nữa,
nhưng trong phủ tướng quân cũng có rất nhiều mỹ nữ. Các đại thần sợ hắn, kiêng kỵ hắn, không ngừng đưa vô số mỹ nhân đến phủ, cao thấp mập gầy
không thiếu gì cả, bản thân hắn cũng không ham mê nữ sắc, đặc biệt là
căm ghét những nữ tử xinh đẹp lại yếu ớt hay khóc lóc, cho nên đại đa số hắn cũng không thèm nhìn lấy một lần mà ném vào Cố Hoa Viên.
Giang Tiểu Lâu nhìn đối phương dời mắt đi, không khỏi thở dài. Quả thật, Bùi
Tuyên tuy đã gặp nàng vài lần, nhưng vẫn rất cẩn thận đề phòng nàng, xem nàng là gian tế của Tử y hầu. Ở Cố Hoa Viên nàng bị giám sát chặt chẽ,
mà trong viện đó ngoại trừ nàng ra còn có bảy tám mươi thiếu nữ trẻ
trung xinh đẹp khác. Mỗi khi Bùi Tuyên xuất chinh trở về đều có vô số
người đưa đến rượu ngon giai nhân để nịnh bợ hắn. Những cô gái này vì
muốn được sủng ái mà ngày đêm ca hát nhảy múa, hy vọng có ngày thoát
khỏi cuộc sống cô quạnh. Chính vì có các nàng nên Cố Hoa Viên luôn ngập
tràn sắc đỏ, trong không khí luôn có mùi hương lượn lờ. Chỉ tiếc, cho dù các cô gái này triển khai bản lãnh khắp nơi, cực lực khoe khoang vẻ
kiều diễm quyến rũ, đối với Bùi Tuyên mà nói cũng không có ý nghĩa gì.
Hắn không căm ghét nữ nhân, chỉ là không có hứng thú. So với thân thể mềm
mại dung mạo mỹ lệ, hắn càng yêu thích một thi thể lạnh lẽo hơn.
Khánh Vương phi xoay đầu lại, có chút ngạc nhiên: “Sao vậy, sao lại cười?”
Giang Tiểu Lâu thở một hơi, điềm đạm nói: “Không có gì, chẳng qua là nhớ đến một ít chuyện cũ, cảm thấy buồn cười.”
Hách Liên Tuệ nghe vậy, trên mặt mang theo nụ cười tĩnh lặng, thăm dò nói:
“Mẫu thân và Tiểu Lâu đang nói gì mà vui vẻ quá, có thể cho con nghe
không?”
Nàng nói cười uyển chuyển, giọng điệu tự nhiên, không hề
có chút hổ thẹn bất an, xem như cũng lợi hại. Giang Tiểu Lâu chỉ Bùi
Tuyên ở xa, nhỏ nhẹ nói: “Ngươi thấy vị đại tướng quân đó không?”
Dĩ nhiên Hách Liên Tuệ cũng nhìn thấy Bùi Tuyên, gật đầu nói: “Dĩ nhiên,
có ai không biết uy danh Bùi đại tướng quân, hắn vừa hồi kinh thì ngay
cả đứa trẻ ba tuổi cũng không dám khóc.”
Giang Tiểu Lâu nghe xong hơi kinh ngạc, chợt cười lên: “Đúng rồi, vị đại tướng quân này chiến
công lừng lẫy, quả thật là một nhân vật phi phàm.”
Ánh mắt Hách
Liên Tuệ không khỏi híp lại, chuyển mắt sang nhìn, ánh nến trong suốt
rơi vào trên mặt Giang Tiểu Lâu, hào quang như đang nhảy nhót, càng tôn
lên vẻ quyến rũ của nàng. Không biết tại sao, Hách Liên Tuệ có cảm giác
kỳ lạ, không tự chủ được mà nín thở.
Nhưng chỉ một khắc sau,
Giang Tiểu Lâu đã quay đầu lại hàn huyên với các quý nữ khác. Từ sau
tiệc rượu lần trước, Giang Tiểu Lâu gần như đã trở thành nhân vật được
yêu thích ở kinh thành, đi đến đâu cũng có người khen nàng, ngay cả đệ
nhất tài nữ An Tiểu Thiều cũng khen ngợi không tiếc lời, thường công
khai nói Giang Tiểu Lâu lời nói xuất chúng, kiến thức uyên bác, không hề có dáng vẻ thô tục của nữ nhi thương hộ. Đúng lúc không biết Giang Tiểu Lâu nói gì, An Tiểu Thiều che môi cười khẽ, rõ ràng là rất cao hứng,
ngay cả chuỗi ngọc của cây trâm vàng trên tóc cũng đang phát ra tiếng
kêu sột soạt. Hách Liên Tuệ không tự chủ được nhíu mày, trong mắt nàng,
Giang Tiểu Lâu vô cùng giả dối, giỏi thủ đoạn lung lạc lòng người, đám
người An Tiểu Thiều chẳng qua là thiên kim tiểu thư đầu óc đơn giản, dễ
dàng bị nàng che mắt. Càng nhìn càng bực bội, trong lòng Hách Liên Tuệ
nảy sinh một cảm giác rất khó tả.
Giang Tiểu Lâu vẫn ăn nói nhỏ nhẹ, đôi mắt đen nhánh phản chiếu ánh nến lấp lánh, càng khiến người ta xao động.
An Hoa quận vương Hách Liên Thắng ngồi một mình một góc, quan sát dáng vẻ
của tất cả mọi người, yên lặng nhấc lên một ly rượu, nụ cười càng sâu
hơn.
Giang Tiểu Lâu, nếu ngươi biết hôm nay ta vì ngươi mà chuẩn bị một vở kịch lớn, ngươi còn cười được không?
Hoàng hậu ngồi trên đại điện nhìn thấy Giang Tiểu Lâu từ xa, bất giác mỉm cười, chủ động nói: “Tiểu Lâu, đến chỗ ta.”
Âm thanh này không lớn, nhưng được phát ra từ miệng Hoàng hậu, mọi người
nghe tiếng không khỏi chấn động, toàn bộ đại điện trở nên yên lặng như
tờ.
Hoàng đế liếc mắt nhìn Hoàng hậu, vẻ mặt lộ ra kinh ngạc,
trong lòng thầm nghĩ, xem ra đúng là Hoàng hậu rất thích Giang Tiểu Lâu.
Hoàng hậu chỉ hơi mỉm cười: “Bệ hạ, Minh Nguyệt quận chúa là một cô nương rất đáng yêu, ngày thường thiếp hay gọi con bé vào cung trò chuyện, hôm nay bệ hạ cũng nhìn thử đi.”
Hoàng đế toát ra biểu hiện suy tư,
không nhịn được mà nói: “Trẫm đã nghe Khánh Vương nói về thân thế của
nó, dù sao cũng là nữ tử thương hộ, Hoàng hậu đừng cất nhắc quá mức,
miễn cho làm hỏng quy củ.”
Hoàng hậu đảo mắt nhìn qua, thần sắc
của hoàng đế cũng là vẻ quan tâm thật lòng, đôi mắt bà không tự chủ được mà tỏa ra ý cười nhàn nhạt: “Bệ hạ, nếu lấy xuất thân để đánh giá một
người thì thật quá nông cạn, nếu ngài không tin thì có thể tự mình thử
một lần.”
Hoàng đế thấy hiếm khi Hoàng hậu khen ai như vậy, không khỏi hiếu kỳ, liền thấp giọng dặn dò thái giám bên cạnh: “Đi, làm theo
lời trẫm nói.”
Giang Tiểu Lâu nghe được Hoàng hậu gọi lập tức đi về
phía này. Ngay khi nàng đi đến cách Hoàng hậu khoảng mười mét, một cung
nữ bưng một cái khay ngọc đi đến, trên khay có một cây quýt nhỏ bằng
thủy tinh, ai ngờ khi đi đến đây thì không cẩn thận, nhất thời va vào
một thái giám tay cầm nghi trượng, tiểu thái giám vội lui về sau vài
bước, lại đụng phải một cung nữ bưng khay trà, cung nữ kia rung tay lên, khiến cho một ấm trà màu xanh bích rơi tung tóe xuống đất.
Cung
nữ dẫn đường đi vòng sang hai bên để tránh vũng nước, mà Giang Tiểu Lâu
lại như không hề nhìn thấy dưới đất có một vũng nước trà, chậm rãi đoan
chính mà đi thẳng qua, gấu váy không chút dao động. Khi nàng đến gần,
liền cung kính hành lễ với hoàng đế Hoàng hậu. Ánh nến sáng sủa chói
mắt, hương thơm lượn lờ, cả điện màu sắc rực rỡ, chỉ có gương mặt nàng
như bạch ngọc, dáng vẻ đoan trang, bình tĩnh đứng ở đó, hiện rõ vòng eo
như liễu, mắt như sao sáng, dịu dàng cảm động, phác họa ra một loại mỹ
lệ làm người ta hoa mắt mê mẩn.
Hoàng đế nhìn thấy tất cả, cười
nhạt: “Cô nương này lời nói đoan trang, rụt rè giữ lễ, ánh mắt Hoàng hậu đúng là khá lắm, thưởng.”
Hoàng đế vừa ra lệnh, lập tức có thái
giám bưng lễ vật tới, đó là một khối bạch ngọc như ý điêu khắc thành
hình hoa cỏ, nhất thời khiến mọi người phải ganh tị. Trên mặt Khánh
Vương phi mang theo nụ cười, khó nén hân hoan trong lòng. Hách Liên Tuệ
nắm chặt ly rượu trong tay, hàng mi như cánh hồ điệp buông xuống, trong
đáy mắt hiện lên một mảng tối bao trùm.
Hoàng đế lại cẩn thận
đánh giá Giang Tiểu Lâu, ngày đông lạnh giá, các tiểu thư quý tộc thường chọn màu hồng, màu đỏ đào, màu sen để mặc, nhưng mà trên người nàng lại mặc quần áo màu xanh lục, trên vai khoác lụa mỏng cũng màu xanh lá. Màu xanh tục dung tục, xanh lá u tối, đặc biệt trong ngày đông còn có vẻ
lạnh nhạt tiêu điều, xưa nay chưa có ai dám phối xiêm y như vậy, nhưng
mà dung mạo nàng cực đẹp, nụ cười yểu điệu, đem hai màu sắc lạnh nhạt
này biến thành ôn nhu quyến rũ. Người có dung mạo mỹ lệ thì nhiều, nhưng có thể không chút khiếp sợ khi đứng trước mặt hoàng đế, dáng vẻ vẫn rất tự nhiên cao quý, hoàng đế không khỏi gật đầu, chủ động nói với Hoàng
hậu: “Cô bé này thật sự rất khá, chẳng trách nàng lại thích.”
Hoàng hậu nhẹ nhàng nhướng mày, khó nén vẻ đắc ý: “Mắt nhìn người của thiếp có sai bao giờ, bệ hạ quá coi thường thiếp rồi.”
Hoàng đế không khỏi bật cười, bộ dáng rất vui vẻ, phất tay với Giang Tiểu Lâu: “Được rồi, ngươi trở lại chỗ Khánh Vương phi đi.”
Giang Tiểu Lâu liền quay về bên cạnh Khánh Vương phi, Khánh Vương phi mỉm
cười: “Xem ra bệ hạ cũng rất yêu thích con, được đế hậu yêu thích, tương lai việc kết hôn của con cũng có hy vọng hơn.”
Bất tri bất giác, Khánh Vương phi đã xem Giang Tiểu Lâu là con ruột của mình, còn suy
tính cho tương lai của nàng. Giang Tiểu Lâu nghe hiểu tất cả, trên mặt
chỉ khẽ mỉm cười, không để trong lòng.
Đúng vào lúc này, một bóng người cao to màu tím lướt qua bậc cửa, ánh trăng ngoài điện như vây
chung quanh hắn, ngọc bích bên hông đung đưa theo từng bước chân, nhẹ
nhàng lay động, khiến người ta dồn dập nhìn sang. Đôi mắt hẹp dài của
hắn híp lại, mang theo nụ cười nói: “Bệ hạ, vi thần đến muộn.”
Hoàng đế không khỏi cười nói: “Tiệc rượu của trẫm mà cũng đến muộn, phải phạt ba chén.”
Gương mặt tuấn tú của Tiêu Quan Tuyết mang theo áy náy: “Bệ hạ, vi thần xin
tự phạt ba chén.” Nói xong, hắn bưng ly rượu trước mặt lên uống cạn,
cung nữ vội rót đầy, liên tiếp hai chén, gương mặt của hắn ửng hồng lên, càng xinh đẹp hơn thiếu nữ ba phần, sau đó hắn nhướng mày mỉm cười: “Bệ hạ, vi thần xem kịch đến mê mẩn, cho nên mới chậm trễ, xin bệ hạ thứ
tội.”
Hoàng đế chợt mỉm cười: “Xưa nay ngươi không thích xem
kịch, hôm nay sao lại mê kịch như vậy, rốt cuộc là vở kịch gì, nói cho
mọi người nghe thử.”
Nụ cười Tiêu Quan Tuyết ôn hòa, biểu hiện
bình thường: “Gánh hát vừa có một vở kịch mới, nói về câu chuyện một vị
quý phi bị chốc đầu.”
Giang Tiểu Lâu chậm rãi đưa tay ra, như không có chuyện gì mà cầm lấy chén trà Bạch ngọc hoa sen, từ từ uống cạn.
Hoàng hậu nghe vậy không khỏi kinh ngạc: “Quý phi bị chốc đầu, đúng là chưa
từng nghe thấy, nếu bị chốc đầu thì sao có thể trở thành quý phi?”
Tiêu Quan Tuyết từ từ ngồi ngay ngắn, âm thanh trầm tĩnh như nước: “Có người nói hơn một trăm năm trước, ở Tuyền Châu có một gia đình nghèo sinh
được một đứa con gái, đáng tiếc đứa bé này từ nhỏ đã bị chốc đầu, nước
đặc chảy ròng ròng, ruồi nhặng bu đầy, nàng lại không ngừng gãi khiến
bệnh càng nặng thêm, tóc cũng rụng sạch. Không chỉ vậy, làn da nàng thô
ráp khô sần như vảy rắn, khiến người ta nhìn thấy liền sợ hãi. Cha mẹ
nàng không còn cách nào khác, liền bỏ mặc nàng ở ven đường, cũng may
được người tiếp tế, miễn cưỡng còn sống, dùng nghề may vá sống qua
ngày.”
“Ngươi đúng là biết pha trò, người xấu xí như vậy sao lại
trở thành quý phi?” Hoàng hậu tươi cười, rõ ràng cảm thấy chuyện này rất hoang đường.
Giang Tiểu Lâu chậm rãi nhướng mắt, lông mi dài chấn động một chút, ý cười nhàn nhạt, như có như không.
Môi Tiêu Quan Tuyết chậm rãi toát ra vẻ tươi cười, giọng điệu không nhanh
không chậm: “Thời gian trôi qua, cô gái này trở thành một thiếu nữ xinh
đẹp, nhưng chỉ vì bệnh chốc đầu, da dẻ xấu xí mà không ai thèm lấy, chỉ
có thể trốn trong nhà. Sau đó có một ngày, hoàng đế phái người đi tuyển
tú nữ, phàm là nữ tử dung mạo xinh đẹp đều rất vui mừng, trang điểm lộng lẫy đi ứng tuyển, chỉ có thiếu nữ này ngồi một mình trước cửa, chịu vô
số lời chế nhạo. Nàng càng nghĩ càng xấu hổ, bắt đầu nảy sinh ý nghĩ tự
tử.”
Cuối cùng Giang Tiểu Lâu nhẹ nghiên đầu lên, ánh mắt lạnh
nhạt rơi vào trên người Tiêu Quan Tuyết, ánh mắt trở nên thâm trầm phức
tạp. Tiêu Quan Tuyết không phải loại người rảnh rỗi, hắn sẽ không vô cớ
ngồi kể chuyện cho mọi người nghe.
“Hầu gia nói tiếp đi, tiếp theo thì thế nào?” Có người thúc giục hắn.
Hàng mi Tiêu Quan Tuyết hơi cong lên, trên mặt lại lộ ra nụ cười ôn nhu: “Ở
nơi nàng ở có một hồ nước chết, nàng liền thừa dịp trời tối vắng vẻ mà
đi tự tử. Ai ngờ ông trời thương xót, nàng không chết mà được người tuần tra đêm cứu. Người tuy không chết nhưng toàn thân sưng phù, càng thêm
xấu xí hơn trước kia. Ai ngờ sau năm ngày, nàng ngứa ngáy không ngừng,
da dẻ tróc ra từng lớp, lớp vẩy trên đầu tróc ra để lộmái tóc như tơ,
làn da bên trong thìtrơn bóng như ngọc. Vốn dĩ xấu xí như ma, trong nháy mắt biến thành xinh đẹp hơn người.”
Hoàng hậu nghe đến đây, trên mặt mang theo nụ cười nhạt: “Câu chuyện này thật ly kỳ, không biết ai
lại nghĩ ra nữa, sau đó thì nàng vào cung sao?”
Nụ cười của Tiêu
Quan Tuyết càng sâu: “Sau khi tin tức truyền ra, mọi người nghị luận sôi nổi, quan chức tuyển tú nữ liền đưa nàng lên kinh thành, nhanh chóng
trở thành quý phi một nước.”
An Tiểu Thiều nhẹ giọng nói: “Câu
chuyện này có ghi chép trên Tuyên Hóa ký sự, vị hoàng đế phong nàng làm
quý phi chính là Minh Cảnh đế của trăm năm trước.”
Mọi người nghe vậy, không ngờ chuyện này còn là chuyện có thật trong lịch sử, nhất thời không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Hách Liên Thắng liếc nàng một chút, có ý châm chọc không diễn tả được: “Tử y hầu nói không sai, câu chuyện này còn có một phần đặc sắc phía sau…”