(**) ám chỉ chốn xa xôi mịt mùng; miền biển xa xăm
◊
Khánh vương phi trở lại viện nàng, Triêu Vân cùng Mộ Vũ tiến lên đỡ, Khánh vương phi lại đẩy tay các nàng ra, cả người xụi lơ dựa vào ghế.
◊
Trên mặt Giang Tiểu Lâu cũng không nhìn ra buồn bực, vẫn bình tĩnh nói: “Bọn họ chủ mưu đã lâu, thiết lập bẫy rập chờ chúng ta nhảy xuống, vương phi không cần cảm thấy mất mặt.”
◊
Khánh vương phi hít sâu một hơi, nước mắt không tự chủ dâng lên: “Ngươi không có thấy sao, Thuận phi, Hách Liên Thắng, bao gồm nha đầu Tiểu Trúc, ba người bọn họ hợp nhau diễn kịch, chúng ta bị nàng lừa rồi ! Cố ý giữ Tiểu Trúc, mục đích vì đem chuyện này an bài hợp tình hợp lý, căn bản chính là cái bẫy —— “
Giang Tiểu Lâu nhìn Khánh vương phi oán giận, lại nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Nếu vương phi đã nhìn rõ mọi chuyện , sao vừa rồi còn muốn cùng vương gia tranh cãi ầm ĩ ? Kỳ thật trong lòng ngài hiểu rõ, việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích.”
Lồng ngực Khánh vương phi đau thắt lại: “Chẳng lẽ cứ mặc nàng đổi trắng thay đen, thị phi chẳng phân biệt được?”
Giang Tiểu Lâu tự mình rót một chén nước, đưa cho Khánh vương phi, ôn nhu nói: “Thế sự không có khả năng luôn theo ý mình, vương phi phải có đủ kiên nhẫn.”
Khánh vương phi nhận chén nước, lại phát hiện đầu ngón tay mình lạnh lẽo, run rẩy rất nhỏ, ngay cả chén nước cũng cầm không vững. Giang Tiểu Lâu thấy thế, động tác mềm nhẹ nắm tay Khánh vương phi, nhỏ nhẹ nói: “Kiên nhẫn một chút. Ngài nên tin ta, tin bản thân, càng nên tin tưởng Tuyết Ngưng. Nàng là một cô nương thiện lương, lão thiên gia sẽ không để nàng chết oan.”
Tay nàng rất nhẹ, rát mềm, rất ấm, trên người thoang thoảng truyền đến mùi hoa sơn chi, thấm vào ruột gan. Khánh vương phi nâng mắt nhìn nàng, hốc mắt không tự chủ được ươn ướt. Tình hình lúc nãy, nàng như rơi vào hầm băng, cả người phát run, cơ hồ không có biện pháp phát ra tiếng, đối mặt Thuận phi giả dối cùng Hách Liên Thắng vô sỉ, nàng đem hết toàn lực muốn bảo vệ danh dự nữ nhi, nhưng mà nàng làm không được, chỉ cảm thấy chính mình vô cùng nhu nhược và vô dụng, không thể phát tiết tức giận, không có chứng cớ, chung quy vô lực hồi thiên (ko có cách xoay chuyển) !
Giang Tiểu Lâu nhìn Khánh vương phi như vậy, trong lòng cảm động. Mẫu thân nàng mất sớm, nếu như còn sống, hẳn là cũng giống Khánh vương phi không tiếc hết thảy bảo hộ chính mình. Biểu tình không tự giác trở nên nhu hòa: “Đối phương càng đắc ý, càng dễ dàng lộ ra sơ hở. Vẫn là câu nói kia, chúng ta kiên nhẫn chờ.”
Phân phó hai người Triêu Vân cùng Mộ Vũ hầu hạ Khánh vương phi nghỉ ngơi, Giang Tiểu Lâu lúc này mới đi ra khỏi phòng, nhìn sao giăng đầy trời, rơi vào xuất thần.
Tiểu Điệp đã trải qua cả đêm biến cố, cảm thấy toàn thân mỏi mệt, vội vàng khuyên nhủ : “Tiểu thư, nên sớm nghỉ ngơi, không cần lo lắng chuyện này nữa, hao tổn tinh thần.”
Giang Tiểu Lâu nhìn Tiểu Điệp, cười nhạt nói: “Ba người chúng ta cùng nhau đi ra từ Quốc Sắc Thiên Hương, vốn tưởng rằng có thể dựa vào nhau sống cả đời, nhưng không ngờ Tuyết Ngưng lại ra đi sớm như vậy, không hề báo trước. Cho tới hôm nay ta đều cho rằng, đây là một giấc mộng, tỉnh mộng, ta có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, nghe nàng nói với ta cái này không nên, cái kia không đúng.”
Trong lòng Tiểu Điệp đau xót nói : “Tiểu thư, Ly tiểu thư là người tốt, nàng vô tội uổng mạng, lão thiên gia nhất định đứng về phía chúng ta, giúp chúng ta tìm ra hung thủ !”
Giang Tiểu Lâu không nói gì, cả người nàng đắm chìm trong ánh trăng nhàn nhạt, gương mặt không chút huyết sắc. Thật lâu sau, nàng mới nhẹ giọng nói: “Bọn họ có thể thêu dệt ra lý do tốt như vậy, đường lui phía sau nhất định đã chuẩn bị chu toàn, còn để chúng ta quay đầu đi tìm cái gọi là bằng chứng sao, chỉ sợ là khó như lên trời.”
Giang Tiểu Lâu luôn rất tự tin, nhưng đối với chuyện này chẳng hề coi trọng, Tiểu Điệp vô cùng kinh ngạc nhịn không được căm phẫn: “Chẳng lẽ trơ mắt nhìn bọn họ ung dung ngoài vòng pháp luật ?”
Giang Tiểu Lâu không thèm trả lời, trong phòng lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Nàng ngẩng đầu, trong ánh trăng mông lung ẩn ẩn hiện ra nụ cười quen thuộc. Tuyết Ngưng, xin ngươi chỉ dẫn cho ta…
Một trận gió thổi qua, làm tung bay mái tóc đen nhánh của nàng, mang đến cảm giác mát mẻ. Kỳ lạ , phẫn nộ cùng thất vọng ban đầu chậm rãi biến mất vô tung, lòng của nàng rốt cục lắng đọng lại, một lần nữa khôi phục bình tĩnh.
Một hồi lâu, Giang Tiểu Lâu đột nhiên nhẹ giọng nói: “Không, ta sai rồi.”
“Tiểu thư…”
Trong đôi mắt đen của Giang Tiểu Lâu một lần nữa dấy lên tự tin, khóe môi nhếch lên: “Vô số sóng gió đều trải qua , còn sợ Khánh vương phủ sao? Một lần không được, hai lần; hai lần không được, ba lần. Cho đến lúc thành công mới thôi, phải bắt được hung thủ…”
Nợ máu trả bằng máu —— bốn chữ cuối cùng, nhưng lại mơ hồ nghe không rõ.
Hách Liên Thắng nói được thì làm được, ba ngày sau Kinh Triệu Doãn bắt được vài tên thổ phỉ. Trải qua bí mật thẩm vấn, nhóm người này thừa nhận cướp xe ngựa Khánh vương phủ, Kinh Triệu doãn lúc này phán trảm hành quyết ngay lập tức.
Khánh vương phủ
Trong thư phòng Khánh vương phủ, sàn nhà được lót bằng gạch xanh, trên bàn, ghế ngồi được hạ nhân lau chùi sáng loáng, toàn bộ thư phòng đặc biệt nhất là đa bảo các [ 1 ] , phía trên bày biện chim vàng ngũ sắc cùng với đường vân hoa sen trân quý, pho tượng lục mẫu bằng đồng mạ vàng, bao gồm thư pháp, minh khắc [ 2 ], pháp lang [ 3 ] và nhiều vật phẩm quý giá khác, mỗi một món đều là trân bảo khó gặp, giá trị ngàn vàng. Theo cửa sổ nhìn lại, phía trước thư phòng, trong viện gieo trồng mẫu đơn cùng thược dược. Chính giữa là hoa mẫu đơn đen vốn duyên dáng yêu kiều, hiện tại không biết vì sao lại trở nên héo rũ , mà bên cạnh thược dược lại nở rộ bừng bừng sức sống, giống như đám mây ngũ sắc, xinh đẹp quyến rũ, chi phồn diệp mậu [ 4 ].
[ 1 ] Hình ảnh đa bảo các
[ 2 ] chữ khắc vào đồ vật
[ 3 ] đồ tráng men, men: một thứ nguyên liệu lấy ở mỏ ra, giống như pha lê, đun chảy ra để mạ đồ cho đẹp và khỏi rỉ.
[ 4 ] Miêu tả cành lá sum suê rậm rạp . Dùng ví von gia tộc thịnh vượng, nhiều con cháu. Phồn : phồn thịnh. Mậu : tươi tốt, cỏ cây sum suê.
◊
Khánh vương đặt mạnh chén trà xuống bàn, âm thanh như chuông lớn: “Cái gì vào nhà giam thẩm tra, đừng quên thân phận của mình !”
Khóe môi Khánh vương phi hiện ra ý cười lạnh: “Chẳng lẽ ta không có tư cách hỏi rõ nguyên nhân cái chết của nữ nhi sao ?”
Khánh vương lạnh lùng thốt: “Hết thảy đều bí mật tiến hành, nếu bị người khác nhận ra, danh dự Khánh vương phủ sẽ mất sạch, ngươi có thể đảm nhận trách nhiệm này sao?”
Khánh vương phi nhìn trượng phu của mình, đối mặt cái chết của nữ nhi, mắt hắn cũng không chớp một cái, chỉ biết lo lắng đến thanh danh Vương phủ, có thể giả bộ như không thấy, không nghe, trên đời lại có người làm phụ thân nhẫn tâm tuyệt tình như vậy. Thật lâu sau, nàng đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười khàn khàn, trào phúng, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.
Khánh vương bị đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm mà cả kinh, nhưng rất nhanh quay mặt qua chỗ khác: “Còn không dìu vương phi xuống nghỉ ngơi. Nàng bị bệnh, mau tìm đại phu vội tới chẩn trị !”
Khánh vương phi đè nén không khóc, hai người Triêu Vân, Mộ Vũ liên tục khuyên nhủ, mới miễn cưỡng dỗ nàng về viện của mình, ngay sau đó lại mã bất đình đề mời đại phu. Đại phu mở một phương thuốc an thần, Khánh vương phi ngủ suốt một ngày một đêm.
Giang Tiểu Lâu đến thăm Khánh vương phi, Triêu Vân dẫn nàng vào, qua mành lụa nhìn thấy Khánh vương phi quay mặt vào trong, vẫn như cũ ngủ say sưa, mái tóc dài xõa trên gối, mơ hồ có thể thấy được vài sợi tóc bạc. Giang Tiểu Lâu cẩn thận sửa sang lại góc chăn, Khánh vương phi lại đột nhiên bừng tỉnh, thất thanh hô: “Tuyết Nhi!”
Nắm lấy bàn tay ấm áp, nhưng đợi thấy rõ khuôn mặt, lòng vương phi vẫn không thể ức chế trầm xuống: “Tiểu Lâu, là ngươi —— “
Giang Tiểu Lâu làm như không để ý, cười nhẹ: “Vương phi, ngài tỉnh.”
Đúng vào lúc này, Mộ Vũ bưng tới một chén thuốc tối đen như mực, khom người nói: “Vương phi, đến giờ uống thuốc.”
Khánh vương phi nhìn thoáng qua, không thể không ngồi dậy nói: “Bưng lên đi.”
Mộ Vũ thật cẩn thận bưng chén thuốc tới, chuẩn bị hầu hạ Khánh vương phi uống thuốc, Giang Tiểu Lâu mở miệng hỏi : “Vương phi không bệnh không đau, đây là thuốc gì?”
Mộ Vũ nhất thời giật mình , chợt trả lời: “Vương phi ngày đêm bất an, cho nên đại phu mở phương thuốc an thần.” Vương phi từ rất sớm đã bắt đầu dùng thuốc an thần, nếu không cũng không thể ngủ yên giấc.
Giang Tiểu Lâu rũ mắt, ánh mắt dừng trên chén thuốc tối đen như mực, ngữ khí hòa hoãn: “Vương phi, là dược thì có ba phần độc, có thể không dùng —— vẫn tốt hơn.”
Khánh vương phi thản nhiên thở dài một tiếng, dấu không được thần sắc nản lòng: “Tiểu Lâu, đây là thuốc an thần, nó có thể giúp ta ngủ ngon giấc, ta sẽ cảm thấy thật cao hứng .” Nói xong, nàng làm như mệt mỏi thở ra một hơi, hướng Mộ Vũ nhẹ nhàng gật đầu: “Mang qua đây.” Mộ Vũ nhìn Giang Tiểu Lâu, hơi do dự, vương phi trầm giọng nói: ” Mộ Vũ.”
Mộ Vũ đành phải mang chén thuốc đi qua, Khánh vương phi tiếp nhận, nhắm mắt uống một hơi cạn sạch.
Giang Tiểu Lâu lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt vẫn không nhúc nhích, tựa hồ như có điều suy nghĩ.
Vương phi uống xong, sắc mặt không ngờ ảm đạm vài phần, dáng vẻ vô cùng buồn ngủ, không bao lâu liền nhắm mắt lại, một lần nữa ngủ rất sâu .
Giang Tiểu Lâu an vị ở bên cạnh, trong mắt dần hiện ra vẻ thương tiếc. Nàng là người ý chí sắt đá, nhưng cũng không tự chủ được đồng tình Khánh vương phi, huống chi là Tuyết Ngưng ? Chính mắt nhìn thấy mẫu thân chịu tra tấn, trong lòng khẳng định là vô cùng dày vò đi. Chính vì thế, mặc dù sinh mệnh bị uy hiếp, nàng cũng tình nguyện làm bộ như không biết gì cả, lẳng lặng chờ đợi cái chết đến.
Nhìn bề ngoài Tuyết Ngưng rất nhu nhược, kỳ thật so với ai khác còn dũng cảm và kiên cường hơn rất nhiều.
Giang Tiểu Lâu chậm rãi rời đi, vừa ra khỏi cửa liền phân phó Tiểu Điệp: “Kêu Sở Hán lại đây.”
Sở Hán vẫn nấp ở phụ cận, nghe Tiểu Điệp gọi, hắn rất nhanh xuất hiện ở trước mặt Giang Tiểu Lâu, thân hình cường tráng khom xuống: “Tiểu thư, ngài có gì phân phó?”
Thanh âm Giang Tiểu Lâu vô cùng bình tĩnh, không có một tia phập phồng: “Huynh điều tra xem thuốc an thần mà Khánh vương phi ngày thường uống là phương thuốc nào, ta cần xét nghiệm.”
Sở Hán mí mắt cũng không nâng, càng không hỏi nhiều một câu, đáp ứng một tiếng lập tức biến mất.
Chỉ nửa canh giờ, Giang Tiểu Lâu liền chiếm được điều nàng muốn biết, nàng vội vàng ra khỏi Khánh vương phủ, thẳng đến y quán Phó Triêu Tuyên. Vừa vào cửa, liền đem bao dược gói trong khăn tay đưa cho hắn, nói: “Huynh nhìn xem đây là loại thuốc gì ?”
Phó Triêu Tuyên trong phút chốc tim đập mạnh và loạn nhịp, nhìn dáng vẻ Giang Tiểu Lâu phong trần mệt mỏi rốt cục gật đầu, tiếp nhận gói thuốc cẩn thận nghiên cứu trong chốc lát. Giang Tiểu Lâu không làm phiền hắn, chỉ kiên nhẫn đợi. Phó Triêu Tuyên nhíu mày: “Bên trong là chu sa, tử thạch (đá nam châm), long cốt [ 5 ], răng động vật hoá thạch, hổ phách, ngọc trai, mẫu lệ [ 6 ], tử thạch anh…”
[ 5 ] vị thuốc Đông y, lấy từ xương của động vật hoá thạch như voi, tê giác…đề làm thuốc
[ 6 ] vỏ con hào, là vỏ phơi ngoài của nhiều loại hầu hay hà như hầu cửa sông (còn gọi là hầu cồn, hà sông),… Mẫu là đực, lệ là dồng sò to, vì người xưa cho rằng giống sò này chỉ có đực.
http://yduochoaviet.com/cay-thuoc-chua-dau-da-day/1006-mau-le.html
◊
“Có hại không ?” Ánh mắt Giang Tiểu Lâu chuyển lạnh, tựa như ánh trăng tĩnh lặng.
Phó Triêu Tuyên suy nghĩ thật lâu, rốt cục mở miệng: ” Đa số các vị thuốc xuất xứ từ khoáng vật, có tác dụng hữu hiệu trong việc điều trị. Người nặng có thể nguy hiểm, nhưng lại có thể chữa khỏi tâm trạng sợ hãi nghiêm trọng, có tác dụng trấn an tâm thần, bình thường chúng ta sẽ dùng cho trị liệu tâm khí nóng nảy, đàm hỏa nhiễu tâm [ 7 ], bệnh nhân tinh thần bất an.”
[ 7 ] Triệu chứng của đàm hỏa nhiễu tâm : mặt đỏ, mắt đỏ, phát sốt, tâm phiền, phát cuồng vật vã, nói sảng, lưỡi ngượng khó nói, họng có nhiều đàm, nôn ra đàm vàng đặc, lưỡi đỏ, rêu vàng nhờn, mạch hoạt sác, hoặc thấy mất ngủ tâm phiền hoặc nói năng rối loạn, cười khóc thất thường, hành vi khác thường.
http://www.dieutridau.com/yh-co-truyen/tang-phu/benh-tam-tieu-truong/235-chung-dam-hoa-nhieu-tam
◊
“Nói vậy… Phương thuốc không có vấn đề.” Giang Tiểu Lâu lẳng lặng nghe xong, mới thốt ra một câu.
Đôi mắt trong suốt cơ hồ có thể chiếu ra ảnh ngược của Phó Triêu Tuyên, trong lòng hắn nảy lên một cái, thật lâu sau hắn mới định thần, trầm giọng nói: “Phương thuốc này viết cho ai?”
Giang Tiểu Lâu nói: “Cho Khánh vương phi, bởi vì Dao Tuyết quận chúa chết, thân thể vương phi không khoẻ, tâm thần không yên, cho nên phải dùng thuốc an thần.”
Phó Triêu Tuyên nhíu mày: ” Thân thể Vương phi suy yếu, thuốc này không nên dùng nhiều, nàng nên nhắc nhở vương phi.”
“A, vì sao?”
“Thuốc an thần này có tác dụng phụ, dùng lâu dài sẽ làm tổn thương đại não, bệnh nhân dần dần trở nên si ngốc, tư duy chậm chạp, nếu như dùng hàng năm … Chỉ có hai khả năng, một là đang ngủ chết đi, hai là biến thành một phế nhân.”
“Huynh không phải nói đây chỉ là thuốc an thần bình thường sao?”
“Là thuốc an thần, nhưng chu sa có độc, hổ phách đi vào dễ dàng kết khối, thường dùng trong trường hợp tinh thần bệnh nhân rơi vào trạng thái rối loạn, mục đích làm cho họ bình tĩnh lại, nếu cho người bình thường dùng, dược lượng dùng trong thời gian dài sẽ dễ bị nó kiểm soát, cho nên tuyệt đối không dùng nhiều.”
Giang Tiểu Lâu thở sâu, thanh âm vô cùng bình tĩnh: “Thì ra là thế.”
Trong lòng Tiểu Điệp căm giận bất bình: “Không thể tưởng được lại có kẻ dám cả gan hạ độc trong thuốc của Khánh vương phi, quá độc ác!”
Đáy mắt Phó Triêu Tuyên lộ ra kinh ngạc : “Không, không phải độc, ta cũng thường xuyên cho bệnh nhân dùng, chỉ là liều lượng nhiều một chút, phải dặn dò bệnh nhân không nên dùng lâu dài, nếu vương phi không biết, cũng là đại phu đó nhất thời sơ suất …”
Giang Tiểu Lâu lạnh lùng cười : “Đúng vậy, nhất thời sơ suất, hết thảy đều là đại phu hạ dược quá nặng , lại không chăm sóc tốt vương phi nên bệnh tình vẫn như cũ, dù bị phát hiện cũng không ảnh hưởng gì.”
Phó Triêu Tuyên lại cảm thấy Giang Tiểu Lâu suy nghĩ quá nhiều : “Tiểu Lâu, thuốc này thật là thuốc an thần, cũng không thể tính là sai phương thuốc…”
Ngày thường chăm sóc Khánh vương phi vô cùng cẩn thận, bên người có ma ma chuyên môn phụ trách ẩm thực, cũng không để bất luận kẻ nào nhúng tay, cho nên đối phương không thể nào xuống tay. Nhưng mà Chu đại phu đức cao vọng trọng, chẩn trị cho nàng nhiều năm, chiếm được lòng tin cậy, lúc này lại đột nhiên “nhất thời sơ suất”, sơ suất cũng quá khéo đi ! Giang Tiểu Lâu bất động thanh sắc gói kỹ bao thuốc, mỉm cười nói: “Đa tạ huynh , Phó đại phu, có thể giúp ta viết một phương thuốc thích hợp không ?”
Phó Triêu Tuyên cẩn thận hỏi bệnh trạng vương phi, liền đề bút viết xuống phương thuốc, dặn dò nói: “Phương thuốc này bao gồm hạt toan tảo nhân, bách tử nhân, cỏ linh chi, dạ giao đằng, viễn chí, hợp hoan bì (***), thiên về tính bổ, nhóm thuốc an thần có tác dụng bồi bổ, dùng lâu dài cũng không có gì đáng ngại .” Nói xong, hắn đem phương thuốc đưa cho Giang Tiểu Lâu, đợi đối phương tiếp nhận, hắn lại bắt lấy phương thuốc chưa buông, vô tình chạm vào đầu ngón tay hơi lạnh của Giang Tiểu Lâu, trái tim của hắn nhảy lên càng thêm lợi hại.
(***) tên các vị thuốc đông y
“Phó đại phu?”
“Hả.” Hắn nhất thời thất thần, sau đó thả tay, lại còn nhắc nhở : “Vị đại phu kia viết là thuốc an thần liều lượng hơi nhiều, bình thường dùng cho chứng thực [ 8 ]. Phương thuốc ta viết dùng để tẩm bổ, thường dùng cho chứng hư [ 9 ], nhưng vì tăng mạnh tác dụng an thần, đối với bệnh nhân bình thường mới phối thêm liều lượng… Cho nên —— “
[ 8 ] Chứng thực : cách gọi của Đông Y, khi phát bệnh có các triệu chứng sốt, không có mồ hôi, khó đại tiện, đầy hơi.
[ 9 ] Chứng hư: mệt mỏi, lười hoạt động, tinh thần ủ rũ, ít nói, tiếng nói nhỏ, hơi thở ngắn, ra mồ hôi nhiều, sắc mặt tái xanh, chất lưỡi nhạt, lưỡi thon hoặc bệu, mạch nhỏ yếu. Thường gặp sau khi mắc bệnh nặng ….. bệnh kéo dài, hoặc người già yếu.
◊
Hắn là sợ Giang Tiểu Lâu ngộ thương vị đại phu kia, Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cười, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như nước: “Phó đại phu, ta cũng không phải kẻ sát nhân gặp người giết người, cần gì lo sợ như vậy ?”
Trên mặt Phó Triêu Tuyên ửng đỏ: “Ta chỉ là sợ —— “
Phó Triêu Tuyên thiện lương cùng chính trực, thoạt nhìn thập phần cổ hủ, nhưng cũng đáng trân trọng. Nhưng đối với những kẻ tàn nhẫn, tính tình thiện lương này sẽ biến thành một loại dung túng đáng sợ, càng làm nhiều người bị thương tổn.
“Mong huynh yên tâm, ta sẽ không thương tổn người vô tội . Nhưng mà những kẻ âm thầm giở trò sau lưng, ta cũng tuyệt không buông tha.” Giang Tiểu Lâu bình tĩnh nói, tươi cười thản nhiên.
Phó Triêu Tuyên nhìn nàng rời đi, theo bản năng muốn đuổi theo, miệng kêu lên: “Tiểu Lâu!”
Giang Tiểu Lâu dừng chân, mặt mang nghi hoặc nhìn hắn, cặp mắt tối đen như mực nhìn chăm chú làm tim hắn đập dồn dập.
Phó Triêu Tuyên lấy lại bình tĩnh: “Hy vọng nàng mãi bình an.
Đáy mắt Phó Triêu Tuyên tràn đầy thâm tình, trên mặt Giang Tiểu Lâu hơi ngẩn ra.
Trong lòng Phó Triêu Tuyên đập bang bang , cơ hồ muốn thốt ra, bất ngờ xuất hiện một chiếc xe ngựa hoa lệ, vừa vặn dừng lại trước cửa y quán, màn xe được vén lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp. Tiểu thư trẻ tuổi mặc một thân váy lụa màu trắng thêu hoa mai, hé ra gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, chân mày lá liễu tinh tế, một đôi mắt phượng dài lộ ra vô tận kiều diễm, có vẻ dị thường sáng ngời cùng mềm mại đáng yêu.
Tạ Nguyệt nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đầu tiên là giật mình, sau đó linh hoạt xuống xe ngựa, đầy mặt tươi cười chào đón: “Tiểu Lâu, nhiều ngày không gặp ngươi , hôm nay cũng thật khéo, lại ở đây chạm mặt .”
Giang Tiểu Lâu gật đầu, mỉm cười thăm hỏi: ” Thân thể bá phụ khỏe hơn chưa ?”
Nụ cười trên môi Tạ Nguyệt không tự giác mang theo một tia ngọt ngào: “Ít nhiều nhờ Phó đại phu điều dưỡng, nay thân thể phụ thân đã khá hơn, hôm nay ta đến để cảm tạ .”
Giang Tiểu Lâu thấy nàng mặt mày sinh xuân, mà Phó Triêu Tuyên lại một bộ dáng không hề biết, không khỏi nhẹ nhàng cười: “Đã vậy, ngày khác ta sẽ đến cửa thăm bá phụ. Hôm nay còn có việc gấp, ta trước cáo từ .”
Nhìn theo xe ngựa Khánh vương phủ đi xa, Phó Triêu Tuyên còn chìm trong xuất thần. Tạ Nguyệt chăm chú nhìn một màn này, ánh mắt có ba phần không vui, mà khi Phó Triêu Tuyên quay sang, trên mặt nàng hiện vẻ rụt rè lại cao quý, từ tốn nói: “Phó đại phu, có phải ái mộ Giang tiểu thư?”
Phó Triêu Tuyên sửng sốt, gương mặt tuấn tú lập tức đỏ bừng, hắn ho nhẹ một tiếng nói: “Không thể nào, Tạ đại tiểu thư không cần hồ đoán.”
Thấy hắn xoay người muốn đi, Tạ Nguyệt vội vàng nói: “Phó đại phu, lễ vật…”
Nhìn thoáng qua hộp thức ăn trong tay nàng, ngữ khí Phó Triêu Tuyên vô cùng bình thản: “Thân là đại phu, trị bệnh cứu người là trách nhiệm của ta, huống hồ trị liệu cho Tạ lão gia là do Tiểu Lâu giao phó cho ta, không cần đại tiểu thư cố ý đến cảm tạ, mời trở về đi.”
Thấy đối phương bỏ lại một câu lạnh như băng liền rời đi, Tạ Nguyệt siết chặc hộp thức ăn trong tay, trong lòng nổi lên một trận đau đớn bén nhọn, nha hoàn cẩn thận hỏi: “Đại tiểu thư, chúng ta làm sao bây giờ?”
Thần sắc Tạ Nguyệt đột nhiên lạnh lẽo: “Hồi phủ.”
Kim Ngọc Mãn Đường
Giang Tiểu Lâu phân phó xe ngựa dừng lại trước cửa, đi vào đại sảnh, chỉ thấy khách ngồi đầy bàn, người đến người đi, không khỏi khẽ gật đầu. Liếc mắt một cái nhìn thấy Hoài An đứng trong góc thang lầu ló đầu ra nhìn, Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Đại công tử nhà ngươi ở trên lầu sao?”
“Dạ, công tử nhà ta ở trên lầu.” Hoài An rất vui mừng, một đường chạy lên thông báo.
Tạ Liên Thành nhàn nhã ngồi bên trong, một thân áo xanh mộc mạc, chỉ có cổ tay áo thêu trúc tinh xảo. Hắn nghe tiếng ngẩng đầu nhìn thấy nàng, theo bản năng cười cười.
Nụ cười dưới ánh mặt trời thoạt nhìn trong suốt , mang theo một loại cảm giác làm cho người ta hoa mắt thần mê.
Giang Tiểu Lâu từng gặp qua nhiều nam tử, tướng mạo xuất sắc nhất đó là hai người Cố Lưu Niên cùng Tạ Liên Thành. Nếu nói dung mạo Cố Lưu Niên mang theo ánh sáng mặt trời làm người ta rung động cùng vẻ kiêu ngạo bất tuân, còn Tạ Liên Thành tươi cười giống như ánh trăng nhàn nhạt, trong trẻo sáng tỏ, trầm tĩnh động lòng người, trong lúc lơ đãng làm người ta kinh diễm.
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Đã nhiều ngày vất vả đại công tử , cảm tạ huynh hỗ trợ.”
Tạ Liên Thành nhẹ nhàng cười: “Nhấc tay chi lao, không cần để ở trong lòng.”
Hoài An ngầm bĩu môi: cái gì nhấc tay chi lao, công tử không biết mất bao nhiêu tâm tư, mới khó khăn đem tất cả sinh ý phất lên, ngay cả sinh ý Tạ gia cũng bỏ mặc … Hoài An đương nhiên không dám nói ra, chỉ dám ở trong lòng nói thầm hai câu. Tạ Liên Thành đưa sổ sách cho Giang Tiểu Lâu nói: “Nàng kiểm tra đi, xem có vấn đề gì không.”
Giang Tiểu Lâu đẩy sổ sách lại cho hắn: “Không có vấn đề .”
Tạ Liên Thành giật mình, khẽ cười rộ lên: “Hai ngày qua, Khánh vương phủ tựa hồ đã xảy ra rất nhiều chuyện, có thể nói cho ta biết không ?”
Trong lòng Giang Tiểu Lâu khẽ nhúc nhích, đôi mắt tối đen , trong miệng lại nói: “Không có gì.”
◊
Trong mắt Tạ Liên Thành để lộ ra dáng vẻ suy tư, cúi đầu nở nụ cười: “Thứ nhất, nàng là người vô cùng cẩn thận, sẽ không dễ dàng bỏ lại sinh ý của mình. Thứ hai, đầm nước Khánh vương phủ rất sâu, nàng có cừu hận trong người, sẽ không vô duyên vô cớ tham gia vào. Cho nên, hết thảy đều phải có lý do nào đó.”
Ánh mắt hắn rất sáng, mang theo lực lượng rung động lòng người, lòng của nàng lập tức trở nên bình tĩnh, sự nôn nóng bất an dần dần trở nên rất nhẹ, hoảng hốt đều dễ dàng biến mất.
Nàng suy nghĩ một lát, mới hồi đáp: “Bọn họ bắt được thổ phỉ, nói hắn mới là hung thủ giết chết Tuyết Ngưng.”
Tạ Liên Thành nhìn nàng: “Nàng không tin kết luận đó.”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu dừng trên người hắn, chậm rãi nói: “Đúng, ta không tin.”
Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, tươi cười so với ánh trăng còn tuấn lãng hơn: “Nàng không tin ai, chỉ tin tưởng chính mình.”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài: “Cho dù ta hạ số tiền lớn cũng không có biện pháp cạy miệng Kinh Triệu Doãn, càng không biết tên thổ phỉ bị bắt có lai lịch gì.”
Tạ Liên Thành yên lặng nhìn nàng nửa ngày, cong khóe miệng: “Quả nhiên quan tâm tất bị loạn, ngay cả nàng đều bị che mờ sao? Kinh Triệu Doãn không được, liền bắt tay vào những người khác mà ra tay.”
Giang Tiểu Lâu sửng sốt: “Huynh là nói ngục tốt? Không được, ta cũng thử qua, những kẻ tham lam lúc này lại quyết tâm giữ kín như bưng, không có khe hở chui vào.”
Ánh mắt Tạ Liên Thành tĩnh lặng , ôn nhu , thanh âm lại vô cùng kiên định: “Trong ngục Kinh Triệu Doãn có rất nhiều phạm nhân, bọn họ phạm tội không nặng, cũng không thể lập tức phóng thích. Trong đó có phạm nhân giàu có, mỗi tháng một lần có cơ hội thăm người thân, đây đúng là thời cơ tốt truyền lại tin tức.”
Thân thể Giang Tiểu Lâu chấn động, sương mù trong lòng nháy mắt tản ra, lập tức hiểu được: “Huynh nói là —— thông qua phạm nhân trong ngục tìm hiểu tình hình bên trong, sau đó lại từ người nhà phạm nhân đem tin tức truyền ra?”
Ánh mắt Tạ Liên Thành trầm tĩnh: “Nàng rất thông minh, một chút đã hiều.”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Là ta quá nóng vội , ngay cả điểm này cũng xem nhẹ.”
Thấy nàng định đứng dậy, Tạ Liên Thành lại mở miệng nói: “Không nên vọng động, chuyện này đang trong đầu sóng ngọn gió, từ từ hãy hành động.”
Giang Tiểu Lâu nhướng mày: “Thời gian càng lâu, chứng cớ sẽ càng ít.”
Tạ Liên Thành trầm ngâm một lát, lắc lắc đầu: “Việc này liên lụy đến không ít người, mặc dù không có cách nào tiếp cận bọn thổ phỉ để moi thông tin, cũng có thể từ người bên ngoài nghe ngóng tình hình bên trong. Chuyện này giao cho ta làm, ba ngày sau, ta sẽ cho nàng một câu trả lời thuyết phục.”
Nàng có chút ngạc nhiên, nhất thời không lên tiếng.
“Tiểu Lâu, ” Hắn ngẩng đầu, gọi thẳng tên của nàng, thanh âm vô cùng ôn nhu, “Nàng sợ.”
Thanh âm Giang Tiểu Lâu bắt đầu phát run: “Ta… Ta sợ sao?”
Hắn vẫn chưa lập tức mở miệng, nhẹ nhàng đặt lên tay nàng, giờ phút này ánh mắt hắn sáng ngời, giống như trong đêm tối chỉ còn lại ánh trăng, chiếu sáng bóng đêm hoang vu. Đáy lòng Giang Tiểu Lâu giống như có sự rung động rất nhỏ.
“Tiểu Lâu, nàng thông minh ở chỗ càng gặp chuyện càng bình tĩnh, giỏi nắm bắt cơ hội mà người khác không phát hiện, cho địch nhân một kích trí mạng. Nhưng nếu như nàng rối loạn, ưu thế sẽ hóa thành vô hình, địch nhân sẽ mượn cơ hội tìm được nhược điểm của nàng, nàng có hiểu không?”
Ánh mắt Tạ Liên Thành vô cùng trấn định, ôn nhu, rơi vào mắt Giang Tiểu Lâu, liền hóa thành động lực chống đỡ. Nàng đột nhiên có một loại ảo giác, người trước mắt, ngay tại giờ phút này, nàng nghĩ phải bắt được, tựa như người chết chìm liều chết bắt lấy lục bình, hắn có thể trợ giúp nàng, ủng hộ nàng, yên ổn lòng của nàng … Nhưng mà giây lát, nàng bị chính ý niệm trong đầu làm kinh ngạc, chợt nở nụ cười.
Không, trên đời này chỉ có thể dựa vào bản thân.
“Đại công tử, huynh nói không sai, ta hoảng loạn quá rồi. Vừa rồi được huynh nhắc nhở, ta rất rõ ràng mình phải làm gì, đa tạ.” Thanh âm nàng so với vừa rồi lạnh hơn, nhưng lại càng thêm trấn định.
Tạ Liên Thành sâu sắc nhận thấy được biến hóa của nàng, nhẹ nhàng cười, gật đầu nói: “Vậy mới tốt.”
Giang Tiểu Lâu trở lại Khánh vương phủ, Mộ Vũ đang chuẩn bị giúp Khánh vương phi uống thuốc, Giang Tiểu Lâu ba bước tiến lên, một phen chế trụ cổ tay nàng.
Mộ Vũ chỉ cảm thấy khí lực thật lớn, nhất thời đau đến nhíu mày, trong lòng kinh ngạc, mê man nói: “Giang tiểu thư làm sao vậy?”
Giang Tiểu Lâu thả lỏng tay, trong mắt tối đen không thấy ánh sáng, chỉ còn lại bóng đen nặng nề: “Ta có chuyện quan trọng muốn cùng vương phi thương nghị, ngươi lui xuống đi.”
Khánh vương phi hướng nàng gật đầu, nét mặt Mộ Vũ lộ vẻ nghi hoặc lui xuống.
“Tiểu Lâu, ngươi hôm nay làm sao vậy, vì sao không cho ta uống thuốc ?”
Giang Tiểu Lâu nhìn nàng, thần sắc đông lạnh: “Vương phi, thuốc này bắt đầu uống từ khi nào ?”
Thần sắc Khánh vương phi tràn ngập khó hiểu, do dự trong chốc lát mới nói: “Thuốc này… Là từ một tháng trước vẫn dùng cho tới hôm nay.”
Giang Tiểu Lâu hô hấp khẽ ngưng, sau đó đơn giản giải thích lời của Phó Triêu Tuyên. Cả người Khánh vương phi đều ngây dại, chấn kinh nói: “Chu đại phu chẩn trị mười lăm năm cho ta, hắn rất hiểu biết tình trạng cơ thể ta, vẫn không có xảy ra sai lầm —— “
Giang Tiểu Lâu bất giác cười lạnh: “Là sai lầm hay là cố ý, vương phi, ngài hẳn nên cân nhắc một lần nữa.”
Cả người Khánh vương phi run lên, ngưng mắt cẩn thận nhìn lại, vẻ mặt Giang Tiểu Lâu vô cùng trịnh trọng, từng câu từng chữ đều xuất phát từ nội tâm.
Trong thanh âm Giang Tiểu Lâu lộ ra tiếc hận: “Nếu ngài vẫn không gượng dậy nổi, người khác chỉ biết nói ngài nhớ nữ nhi quá độ, tinh thần hoảng hốt, cứ thế mất đi thần trí. Khánh vương phủ tuyệt đối không thể chấp nhận chủ mẫu bị điên, đến lúc đó vương gia có thể dùng lý do này hưu ngài, đúng không?”
Khánh vương phi thê lương cười, trầm giọng nói: “Không sai, nếu ta chết , hoặc không đủ tư cách tiếp tục làm vương phi, bọn họ tự nhiên sẽ phế ta. Cơ hội này, người nào đó đã đợi hơn mười năm …” Móng tay của nàng vốn dĩ đã vừa dài vừa nhọn, quyền hành trong nháy mắt bị bẻ gẫy, tiếng vang thanh thúy nghe phá lệ kinh tâm, “Thuận phi, ta cùng với ngươi thế bất lưỡng lập! Ta muốn lập tức tiến cung, đem hết thảy báo cho hoàng hậu nương nương, chẳng sợ nháo đến mọi người đều biết, ta cũng muốn lấy lại công đạo !”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu sáng ngời, thanh âm lại vô cùng rét lạnh: “Vương phi bớt giận, Chu đại phu thu số tiền lớn sẽ ngậm miệng, cho dù vương phi đem hết thảy giũ ra —— thuốc này dù sao không chứa độc dược, bất quá chính là liều lượng hơi nặng, họ có thể đổ lỗi cho đại phu không cẩn thận. Ngay cả ngài chứng minh được là hắn cố ý, cũng chẳng thể đem chuôi hỏa này bắt đến trên người Thuận phi, đừng quên, Khánh vương không tin ngài.”
Khánh vương phi tức giận đến nói không ra lời, là nàng vô năng, hết thảy đều là nàng vô năng!
Giang Tiểu Lâu mỉm cười, trong mắt có ánh nước sáng ngời: “Vương phi, ta sớm nói qua không cần nóng vội. Đối phương càng đắc ý, cơ hội của chúng ta càng cao, hiện tại —— ta muốn ngài phải kiên nhẫn.” Giang Tiểu Lâu nói đến một nửa, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người bẩm báo nói: “Vương phi, thế tử cầu kiến.”
Khánh vương phi cùng Giang Tiểu Lâu liếc nhau, vội nói: “Gọi hắn tiến vào.”
Hách Liên Nhạc chậm rãi xốc bức rèm che lên, từ góc tường đi tới, thân hình nhỏ gầy có chút sợ hãi rụt rè , gương mặt tuấn tú ngẩng cũng không dám ngẩng.
Khánh vương phi nhìn hắn, trong lòng có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vì sao Thuận phi có hai nhi tử đều là văn võ song toàn, oai hùng phi phàm, cố tình chính mình sinh hạ đứa nhỏ lại nhu nhược, quả nhiên là ông trời bất công ! Nàng cố nén chua xót trong lòng, hỏi: “Ngươi tới làm gì?”
Hách Liên Nhạc lắp bắp nhìn nàng, ánh mắt ướt sũng nói không ra lời. Kỳ thật hắn có khuôn mặt thanh tú, ngũ quan quả thực so với nữ tử còn muốn thanh tú hơn. Đáng tiếc cùng hai ca ca ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái đứng chung một chỗ liền phá lệ hèn mọn, luôn co đầu rụt cổ, một bộ dáng sợ hãi gặp người. Giang Tiểu Lâu cùng hắn tiếp xúc vài lần, cố gắng lại hoàn toàn phí công, căn bản không có biện pháp cùng hắn khai thông.
Giang Tiểu Lâu thấy hắn càng tỏ ra nao núng sợ hãi, nhẹ nhàng cười: “Thế tử đến thăm vương phi sao?”
Hốc mắt thế tử đỏ lên, lại còn thật sự gật gật đầu.
Khánh vương phi nghe thấy đối phương đến thăm mình , bất giác trong lòng ấm áp, thần sắc cũng dịu xuống: “Xin lỗi, nương lại mắng ngươi .”
Hách Liên Nhạc lại lần nữa lắc đầu, đôi mắt tràn đầy bất an, lông mi dài un run , đứng ở nơi đó chân tay luống cuống.
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu nhu hòa, Khánh vương thế tử kỳ thật không ngốc, chính là không đủ anh minh thần võ, không đủ nhanh mồm nhanh miệng, mới có thể bị thế nhân khinh bỉ. Nếu hắn sinh ra trong gia đình bình thường, căn bản không sợ bị người khác lấy ra so sánh cùng huynh trưởng.
“Nếu là đến thăm vương phi, vậy đến gần một chút, đem lời trong lòng nói ra.” Giang Tiểu Lâu nhàn nhạt cười, cổ vũ hắn nói: “Đến đây ngồi, cùng vương phi trò chuyện đi.”
Hách Liên Nhạc quả thực nghe lời đi tới, ngồi trên ghế, vai không tự chủ được run run, ngón tay ở trong tay áo xoa nắn liên tục , bộ dáng khẩn trương nói không nên lời.
Thanh âm Giang Tiểu Lâu càng phát ra ôn nhu: “Vương phi, ta còn có việc, trước đi ra ngoài.”
Khánh vương phi đang muốn gật đầu lại thấy Hách Liên Nhạc đột nhiên đứng lên, ấp úng : “Chờ… Chờ…”
Giang Tiểu Lâu dừng chân, ngoái đầu lại nhìn hắn: “Thế tử có chuyện gì sao?”
Bàn tay trong ống tay áo của Khánh vương thế tử chậm rãi nắm chặt, thật lâu sau rốt cục hạ quyết tâm, lục lọi nửa ngày trong lớp áo, lấy ra mảnh giấy nhiều nếp nhăn đưa qua. Tay hắn giơ lên cao , nhưng đầu lại gắt gao cúi xuống, thậm chí không dám liếc mắt nhìn Giang Tiểu Lâu một cái.
Giang Tiểu Lâu tiếp nhận tờ giấy trên tay hắn, vừa mở ra, chữ viết quen thuộc làm người ta rung động.
“Tiểu Lâu, thấy chữ như thấy người. Đây là phong thơ đầu tiên ta viết cho ngươi, cũng là phong thơ cuối cùng. Hồi Khánh vương phủ… không như ta mong muốn, trừ mẫu thân, ai cũng ghét ta. Lòng ta vô cùng bi thương, chỉ nguyện luôn bên mẫu thân. Nhưng không thể như nguyện, sẽ trở thành điều hối tiếc.” Phía sau là một chuỗi dấu vết mờ nhạt, giống như là giọt nước mắt để lại. Tâm Giang Tiểu Lâu lập tức co rút , lại tiếp tục nhìn xuống.
“Nhiều năm qua không thể tẫn hiếu dưới gối mẫu thân, quả thật là đại bất hiếu. Sau khi ta rời đi, mong ngươi thay ta chiếu cố mẫu thân, thường xuyên đến thăm, an ủi, để nàng không phải nhớ ta mà bi thương. Ta cùng với ngươi kết giao, cuối cùng từ biệt, hiểu nhau chưa sâu, cho nên thẳng thắn trần ngôn (nói ra), mong ngươi lượng thứ. Ta cả đời nhấp nhô, là do vận mệnh an bài, cùng người không liên quan. Tiểu Lâu, ngươi và ta hoàn toàn bất đồng, hết thảy nằm ở ngươi, mong ngươi sớm đưa ra quyết định, chớ cô phụ tấm lòng ta… Xa nhau trong gang tấc, nhưng lại thành hải thiên diêu (xa xôi mịt mùng), nhớ bảo trọng sức khỏe.”
Khánh vương phi không nhìn thấy, nhịn không được truy vấn nói: “Đó là gì?”
Giang Tiểu Lâu hướng nàng mỉm cười: “Chỉ là một bức vẽ xấu.” Nói xong, nàng liền đem bức thư thả vào trong ống tay áo.
Trở lại phòng ngủ, Giang Tiểu Lâu lại lấy lá thư ra, lặp lại nhìn vài lần. Thẳng đến Tiểu Điệp nhắc nhở nói: “Tiểu thư, Ly tiểu thư đi rồi, nhưng vẫn còn nô tỳ ở cạnh người.”
Giang Tiểu Lâu cong môi, biểu tình không biết là vui hay buồn: “Cảm ơn ngươi.”
Tiểu Điệp nghe xong, đôi mắt lập tức đỏ bừng, nước mắt ào ào rơi xuống.
Giang Tiểu Lâu nhìn Tiểu Điệp rơi lệ, từng giọt nước mắt như trực tiếp chảy vào lòng nàng. Đúng vậy, mỗi người đều có quyền khóc, có thể bừa bãi phát tiết nội tâm bi thương. Nhưng nàng không thể khóc, thậm chí ngay cả một giọt lệ cũng không có, có thể thấy được sự thật nàng đã không thể làm một nữ nhân bình thường. Giang Tiểu Lâu cúi đầu, lẳng lặng nhìn thư trong tay, bất giác vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve: Tuyết Ngưng, rất nhanh, ta sẽ tìm được hung thủ giết ngươi, kiên nhẫn chờ ta.
Ba ngày vừa tới kỳ hạn, Giang Tiểu Lâu đúng hẹn đến Kim Ngọc Mãn Đường, phát hiện Tạ Liên Thành đứng ở cửa chờ nàng. Đang định nói chuyện, hắn đã đi lướt qua bên cạnh nàng , đôi mắt thâm thúy như hồ nước sâu mang theo ý cười nhàn nhạt: “Đi thôi.”
Xe ngựa hướng ngoài thành phóng đi, thẳng đến chạng vạng mới tới nơi. Đó là một gian nông trại hẻo lánh, cửa sổ hở, nóc nhà thủng, khung cảnh vô cùng cũ nát. Trước cửa có mấy đứa nhỏ mặc y phục tả tơi đang chơi bùn, nghe thấy thanh âm bánh xe, không khỏi đều ngẩng đầu, tò mò nghiêng đầu nhìn khách không mời mà đến.
Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Liên Thành, trên mặt hiện lên kinh ngạc: “Đây là chỗ nào?”
Biểu tình Tạ Liên Thành có chút phức tạp, thở dài thật sâu : “Nàng theo ta sẽ biết.”
Trong nông trại có một phụ nhân trung niên tóc rối tung, xương gò má nổi lên, nàng một thân vải bố, bên hông chắp đầy mụn vá, trong lòng còn ôm một hài tử quấn tã lót, nhìn thấy người xa lạ vào phòng, nhất thời kinh sợ, lập tức đứng lên cảnh giác cầm sài đao [ 9 ] bên người: “Các ngươi là người nào?”
[ 9 ] dao chẻ củi
Bàn tay nông phụ cầm sài đao đầy vết chai, không ngừng run run , ngay cả nói chuyện cũng run rẩy.
Tạ Liên Thành nhẹ giọng nói: “Đại tẩu không cần khẩn trương, chúng ta chỉ là khách qua đường, không hề có ác ý .”
Nông phụ thấy thần sắc hắn ôn tồn, dáng dấp cao nhã, hơi thả lỏng tâm đề phòng, trên mặt vẫn tràn ngập hồ nghi: “Các ngươi muốn làm gì?”
“Chúng ta muốn xin chén nước uống.” Hoài An thay chủ tử đáp lời.
Trước mắt hai vị chủ nhân, nam tuấn mỹ, nữ xinh đẹp, khuôn mặt hiền lành, tao nhã, quả thực không giống như là người xấu. Nông phụ nghĩ nghĩ, rốt cục gật đầu: “Được. Các ngươi chờ một lát.” Nàng buông sài đao, xoay người đi tới bên cạnh vại nước sờ soạng cầm chén bể ra, thật cẩn thận đổ nước vào.
Toàn bộ phòng ở vô cùng cũ nát, trừ bỏ giường nằm, chỉ có một băng ghế dài, duy nhất có thể coi là gia cụ chính là tủ gỗ. Thỉnh thoảng phát ra tiếng kẽo kẹt, nước sơn trên tủ đầy loang lổ như muốn tróc ra. Giang Tiểu Lâu không rõ dụng ý Tạ Liên Thành, chỉ nghe Hoài An mượn cơ hội tiếp lời : “Chỉ mình đại tẩu ở nhà, bọn nhỏ nơi nơi chạy loạn ngài cũng không quản, nếu không cẩn thận ở trên núi bị ngã thì phải làm sao ?”
Thần sắc nông phụ dịu xuống: “Đều là hài tử nhà nghèo, có gì quan trọng hơn. Còn nữa, phụ thân hắn không ở đây, một mình ta làm sao quản được hết !”
Tạ Liên Thành nói: “Không biết gia chủ đi nơi nào?”
Phụ nhân tựa hồ bị nhắc tới chỗ thương tâm, quay đầu đi nước mắt dâng lên.
Tạ Liên Thành nói: “Gặp nhau tức là có duyên, đại tẩu cho chúng ta một chén nước, bánh ít đi, bánh quy lại, ta cũng nguyện ý nghe phiền não của đại tẩu.”
Nông phụ khóc không thành tiếng: “Đương gia nhà ta…” Nàng nói tới đây dừng một chút, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, “Có người nói hắn đoạt tài vật Khánh vương phủ, bắt hắn giam vào ngục.”
Hoài An làm ra biểu tình nghẹn họng nhìn trân trối: “Thì ra là các ngươi cướp xe ngựa Khánh vương phủ?”
Nông phụ cả kinh sắc mặt trắng bệch: “Không có, chúng ta làm sao dám cướp xe ngựa Khánh vương phủ, đều là oan uổng!”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu dần trở nên ngưng trọng, lần đầu tiên mở miệng nói: “Nhưng ta nghe nói —— người đã nhận tội .”
Nông phụ hướng xuống đất nhổ một ngụm: “Phi! Đều là bọn hỗn trướng, vu oan giá hoạ cho đương gia nhà ta! Dân thường bọn ta chỉ được thưởng chút bạc vụn, làm sao dám động xe ngựa Khánh vương phủ, bọn ta cũng không phải kẻ điên!”
Giang Tiểu Lâu nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt không rời: “Các ngươi không có giết người?”
Nông phụ bị ánh mắt của nàng dọa, theo bản năng nói: “Không… Đương nhiên… Chúng ta đều là nông dân thành thật, nếu không phải rộng đồng bị tham quan thu lại, sao phải vào rừng làm cướp ? Việc này các người cũng hiểu, chúng ta chỉ muốn sống sót mới bất đắc dĩ cầm cuốc đánh cướp ! Thưởng chút tiền coi như xong , ai lại lấy mệnh đi đặt cược ? Giết người là phải đền mạng ! Lúc trước hắn cũng chỉ dám ở rừng cây nhỏ cướp người qua đường đi một mình, nào dám chạm vào xe ngựa quyền quý, không phải muốn chết thì là gì?”
Giang Tiểu Lâu nhếch môi, tươi cười bất giác trở nên lạnh như băng, Thuận phi, những người nghèo sống không nổi, vũ khí trong tay chính là cuốc cùng nông dân bần cùng, chính là thổ phỉ hung ác mà ngươi nói ? !