Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 101: Chương 101: Phong Hồi Lộ Chuyển




(**) xoay chuyển tình thế/cơ hội; xuất hiện bước ngoặt mới



Thuận phi thướt tha đi vào thư phòng, Khánh vương nhìn thấy nàng, ánh mắt nhu hòa vài phần: “Đến nhìn bức họa mới của ta.”



Khánh vương hiện tại tâm tình vô cùng tốt, trải dài bức tranh trên bàn đẩy tới trước mắt nàng: “Bức họa này ta phải mất nửa năm mới hoàn thành, nàng cảm thấy thế nào?”



Thuận phi quan sát một lát, gật đầu cười nói: “Vương gia có kiến thức sâu rộng, hạ bút hữu thần, dưới ngòi bút con hổ hiện lên vô cùng sinh động là điều khỏi phải nói , quan trọng là thể hiện rõ bản tính của hổ. mạnh mẽ có sự hung và dũng, trong uy có trừ bạo an lương, bức tranh đàn hổ này… Lúc hổ tản bộ thì nhàn nhã, lúc đi săn mồi thì vô cùng chuyên chú, thậm chí liếm láp hổ con bày ra bộ dáng ôn nhu, chân chính đạt tới trình độ nhất đẳng.”



Khánh vương hiển nhiên vô cùng đắc ý, đưa bút cho Thuận phi nói: “Nàng đề thơ giúp ta.”

Thuận phi trước giờ vốn rất thích đề thơ lên bức họa của Khánh vương, nhưng lúc nàng định nhấc bút, lại có chút do dự, nhìn Khánh vương nói: “Vương gia, vẫn là ngài hạ bút đi.”

Thấy vậy, Khánh vương cảm thấy kỳ lạ: “Làm sao, gặp chuyện không vui sao?”

Bình nhi đứng phía sau Thuận phi mở miệng : “Vương gia có điều không biết, Thuận phi nương nương hôm nay có ý tốt mang theo nhân sâm vương gia ban cho tới chỗ vương phi, kết quả lại…”

“Bình nhi, không được nói bậy!” Thuận phi vội vàng trách cứ nàng, dáng vẻ nóng lòng che dấu.

Sắc mặt Khánh vương lập tức âm trầm: “Vương phi lại phát tác tính tình với nàng đúng không ? Nàng cũng quá thành thật, nhân sâm ta tặng nàng , cần gì mặt nóng dán mông lạnh [ 1 ] ! Xem bộ dáng nàng ta, cả ngày trưng sắc mặt khó coi, giống như người khác thua thiệt nàng ta rất nhiều. Ta cũng không muốn gặp nàng ta, nàng còn trông mong chạy tới làm gì?”

[ 1 ] Nhiệt kiểm thiếp lãnh thí cổ/ nhiệt kiểm thiếp liễu lãnh thí cổ: mặt nóng dán lên mông lạnh. Lãnh thí cổ là chỉ người khác lạnh nhạt/hờ hững . Nghĩa là một người thì nhiệt tình nói chuyện nhưng lại nhận được sự hờ hững, lạnh nhạt từ người kia, nhiệt tình không được đáp lại, như bị giội một gáo nước lạnh vào mặt.

Dáng vẻ Thuận phi tràn ngập ủy khuất, trên mặt lại cố gắng nở nụ cười, ôn nhu nói: “Vương gia, dù sao nàng cũng là chính thê của ngài, vợ chồng kết tóc chính là nhân duyên kiếp trước, là ta làm hại vương gia cùng vương phi xa cách, trong lòng vương phi hận ta, cũng là không thể tránh được, ta không trách nàng.”

“Những năm gần đây nàng có thể làm đều đã làm, cố gắng cầu xin nàng ta tha thứ, là chính nàng ta không cảm kích, không quan tâm! Bình thường nam nhân ba vợ bốn nàng hầu đều chuyện thường tình, ta chỉ nạp một sườn phi, lại có chỗ nào có lỗi với nàng ta ?” Khánh vương hoàn toàn quên mất, sủng thiếp diệt thê thể hiện rất rõ trên người hắn, nếu không phải Khánh vương phi làm người rộng lượng, những năm gần đây thủy chung chu toàn thể diện cho hắn, danh dự của Khánh vương phủ nhất định sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Thuận phi cảm động hốc mắt có chút ướt át: “Vương gia, ngài hiểu ta là được, ta không phải loại nữ nhân ham vinh hoa phú quý, ta sớm hướng vương phi nói rõ, chỉ cần có thể ở cạnh ngài, ta có thể không cần danh vị sườn phi, chẳng sợ có làm nô tỳ, ta cũng cam tâm tình nguyện …”

Khánh vương đương nhiên biết rõ, Thuận phi không phải nữ tử hám lợi, nàng tuy rằng là nữ nhi của giáo tập trong phủ (cách gọi giáo viên ngày xưa), nhưng thuở nhỏ đọc đủ thứ thi thư, tinh thông cầm kỳ thư họa, tràn ngập trí tuệ cùng linh khí, tuy rằng không có nhan sắc xinh đẹp xuất chúng so với các nữ nhân khác, nhưng hiếm có nữ nhân trí tuệ biết săn sóc, am hiểu lòng người. Nàng rõ ràng có tài, lại cũng không cậy tài khinh người, mặc kệ khi nào hắn quay đầu, đều nhìn thấy dáng dấp ôn nhu săn sóc cùng ý cười dịu dàng, so với Khánh vương phi tính cách như khúc gỗ, Thuận phi có suy nghĩ, cũng có chiều sâu, càng hiểu rõ tâm ý hắn, đây mới là lý do sự sủng ái của hắn đối với nàng không hề giảm.

Khánh vương thở dài một tiếng, nói: “Từ nay về sau ít đi trêu chọc vương phi, nàng ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho nàng —— “

Trên mặt Thuận phi lộ ra thằn sắc bi thương, thật lâu sau, nàng mới nhẹ giọng nói: “Hôm nay, ta còn nghe thấy Giang tiểu thư nói một chuyện, cảm thấy có chút kỳ quái.”

Khánh vương vừa muốn quay đầu thưởng thức bức họa, nghe vậy liền hỏi: “Chuyện gì?”

Thuận phi do dự một lát, thanh âm trầm xuống: “Nàng nói bắt được nha hoàn Tiểu Trúc bên người lão vương phi, sau đó từ trong miệng nàng lấy được khẩu cung, cũng không biết là hỏi thế nào, chỉ nói…”

“Nói gì?”

“Các nàng nói Dao Tuyết quận chúa là bị người giết chết, mà không phải bệnh chết.”

“Hồ ngôn loạn ngữ!” Khánh vương ném bức họa qua một bên, sắc mặt càng thêm khó coi.

Thuận phi lại đầy mặt thành khẩn nói: “Vương gia, dù cho vương phi càng thêm chán ghét ta, ta cũng phải vì vương gia suy nghĩ, từ khi Dao Tuyết quận chúa mất, tinh thần vương phi trở nên không bình thường, cả ngày thì thào lẩm bẩm, nghi thần nghi quỷ, luôn cảm thấy là chúng ta hại Dao Tuyết quận chúa. Chuyện này cũng thôi, chỉ cần vương phi điều dưỡng cho tốt, rất nhanh sẽ khôi phục khỏe mạnh. Hiện tại lại nhảy ra một Giang Tiểu Lâu, nàng lai lịch không rõ, vương phi lại vô cùng tín nhiệm nàng, chỉ dựa vào chút giao tình với Dao Tuyết quận chúa, mà ở trong Khánh vương phủ giống như kim chi ngọc diệp. Vương phi quá dễ tin người, tương lai nếu có lời đồn bất lợi…” Nàng nói được có tình có lí, có sức thuyết phục.

Khánh vương bất giác lâm vào hoài nghi, Giang Tiểu Lâu chẳng những có dung mạo hơn người hơn nữa tâm cơ rất sâu, không biết có tài cán gì mà có thể thân cận với Dương Các lão, trở thành nữ đệ tử của hắn, từng bước một hướng lên trên. Hắn trăm tư không thể giải, nha đầu kia rốt cuộc có mị lực thấ nào mà làm cho người ta thần hồn điên đảo, chẳng phân biệt được thị phi trắng đen. Hắn không khỏi thở dài, giống như an ủi bản thân: “Cũng không đến mức đó, nha đầu kia cùng Tuyết Nhi tuổi tác không chênh lệch lắm, hẳn là không có nhiều tâm cơ như vậy.”

Trong mắt Thuận phi chợt lóe: “Có đôi khi, một lời nói có thể phá hủy tình cảm vợ chồng nhiều năm giữa vương phi và vương gia…”

Khánh vương thật lâu sau không nói gì, tuy rằng lời Thuận phi hơi quá mức võ đoán, nhưng Giang Tiểu Lâu rất thông minh, giỏi về tâm kế, chỉ sợ tương lai sẽ là mầm tai vạ. Ánh mắt hắn chậm rãi trở nên lãnh liệt: “Ta thấy vương phi cũng là nhất thời hồ đồ, sao lại dễ tin tưởng người ngoài, chẳng lẽ mấy năm nay nàng làm hết thảy vì nàng ta cũng không thể làm cảm động nàng ta sao?”

Thuận phi ở trong vương phủ rất được kính trọng, nhân phẩm cũng tốt. Tuy rằng Khánh vương phá lệ sủng ái nàng, nhưng nàng ở trước mặt người khác luôn thể hiện sự tôn kính đối với vương phi. Lúc Khánh vương phi sinh bệnh, nàng trong trong ngoài ngoài chiếu cố Vương phủ, hầu hạ thuốc thang, cực nhọc cả ngày cả đêm, ăn cũng không nổi, đợi bệnh tình vương phi khang phục, nàng ước chừng gầy mất một vòng lớn, làmKhánh vương đau lòng không thôi. Khánh vương phi khỏe lại đối với Thuận phi vẫn lãnh đạm như trước, chưa từng thay đổi, cũng khiến cho Khánh vương đối với vương phi càng thêm oán hận. Chẳng những thế, lúc Khánh vương phi than thở với bên ngoài chính mình bị ủy khuất rất nhiều, người khác cũng đều cho rằng nàng lòng dạ hẹp hòi, đố kỵ thành cuồng.

Thuận phi mềm giọng nói: “Lúc trước Vương phi không phải như vậy, có lẽ do đau lòng trước cái chết của nữ nhi, tâm tình khó tránh khỏi bi phẫn, có chút cực đoan, nhất thời trở nên đa nghi, dễ dàng nghi kỵ.”

Khánh vương không lên tiếng, đối với cái chết của Dao Tuyết, trong lòng hắn kỳ thật vẫn tồn tại cảm giác áy náy, cho tới bây giờ hắn cũng không thừa nhận, ngay cả trước mặt người ngoài hắn vẫn biểu hiện như thường. Không sai, hắn xác thực không thích Khánh vương phi, nhưng Dao Tuyết dù sao cũng là nữ nhi của hắn, trên người chảy dòng máu của hắn, lúc nhỏ nàng rất nhu thuận khả ái, hắn cũng thật tâm thương yêu nàng . Lúc nhũ mẫu khóc sướt mướt trở về, Khánh vương thật sự rất hối hận, hắn không phải không có nỗ lực tìm kiếm Dao Tuyết, chỉ là biển người mờ mịt, hắn biết đi đâu tìm. Sau vài năm, không ngừng có người tới cửa mạo nhận, mỗi một lần chờ đợi đều là thất vọng. Liên tục mấy lần, hắn giận tím mặt, tuyên bố với bên ngoài Dao Tuyết đã chết, nếu lại có người tới cửa cứ kéo xuống đánh một trận. Vì quyết định đó, Khánh vương phi càng thêm oán hận hắn. Ở trong mắt vương phi, chẳng sợ lần lượt tìm kiếm đều là vô ích, chẳng sợ bị người lừa vô số lần, nàng cũng như trước hy vọng, vẫn chấp nhất nữ nhi sẽ trở về.

Nữ nhi đã mất, nhi tử cũng là một bộ dáng bùn loãng không thể trát tường… Hắn vô số lần có ý định phế thế tử, nhưng mà quy củ tổ tông không thể trái, đừng nói thế tử nhu nhược, dù hắn là ngốc tử, tước vị cũng không tới phiên thứ trưởng tử. Cứ như vậy, hắn đối mẫu tử Thuận phi có cảm giác thua thiệt rất nhiều, cách Khánh vương phi càng ngày càng xa.

“Vương gia, ngài tính xử lý thế nào?”

“Ta…” Khánh vương có chút do dự.

“Vương gia, ngài nên cẩn thận suy nghĩ, Giang Tiểu Lâu ở trong phủ hoành hành không kiêng kỵ, thời gian dài chỉ sợ sẽ biến thành mối họa.”

“Nhưng dù sao người cũng là vương phi lưu lại, chẳng lẽ nàng muốn ta đuổi nàng ta đi sao?” Trên mặt Khánh vương rốt cục hiện ra thần sắc không kiên nhẫn, xoa xoa mi tâm, sắc mặt lạnh lùng: “Được rồi, chuyện này dừng tại đây đi. Vương phi nếu thích Giang Tiểu Lâu, cứ cho nàng lưu lại, dù sao Vương phủ cũng không thiếu một kẻ ăn không ngồi rồi . Chỉ cần vương phi cao hứng, không làm phiền ta, đã tốt lắm rồi.”

Điểm đáo tức chỉ, quá do bất cập [ 2 ], Thuận phi đem đầy bụng ý nghĩ cố gắng nuốt xuống, trên mặt hiện ra nụ cười hiền thục: “Dạ, vương gia, ngài nói phải.”

[ 2 ] ”Điểm đáo tức chỉ” : Người thông minh nòi chuyện hiểu lời giản dị mà ý tứ sâu xa, người trí tuệ nói chuyện giỏi ngừng đúng lúc, nhiều tần ý nghĩa, người cơ trí hiểu chuyện lời nói ba phần , dư âm vô tận /// ” quá do bất cập” : nghĩa là tốt quá hóa dở hay tốt quá thì bị phản tác dụng

Khánh vương đã muốn hạ quyết tâm, hắn sẽ cùng vương phi nói chuyện đàng hoàng, để nàng hiểu được có thể lưu lại Giang Tiểu Lâu, nhưng không nên tin tưởng nàng quá mức. Hách Liên Tuyết là bị người giết chết, đích thực là lời nói vô căn cứ, sẽ chỉ đẩy mọi người lâm vào bên trong phong ba ! Người đã chết, khiến cho hết thảy trần về trần, thổ về thổ [ 3 ] đi. Khánh vương quyết định chủ ý, liền nhấc bút đưa cho Thuận phi nói: “Nàng đề thơ giúp ta, không nên nhắc đến những chuyện phiền lòng nữa.”

[ 3 ] từ bụi đất trở về với bụi đất

Thuận phi mỉm cười: “Dạ, vương gia.”

Nhiều năm qua chung sống, nàng hiểu rất rõ tính tình Khánh vương, hắn tuy rằng sủng ái nàng, nhưng mỗi lần nhắc tới việc phế bỏ vương phi, hắn lại lùi bước . Nam nhân này đối với mình tràn ngập che chở, đồng dạng đối với vương phi càng không nhẫn tâm, càng miễn bàn hắn còn cố kỵ hoàng hậu cùng nhà mẹ đẻ Khánh vương phi. Ôm mộng tưởng với hắn quá nhiều, còn không bằng dựa vào chính mình…

Vào ban đêm, Tiểu Điệp dẫn Tiểu Trúc đến sương phòng sau hậu viện, vươn tay đẩy nàng đi vào, vẻ mặt nghiêm khắc phân phó một tiểu nha đầu: “Canh chừng nàng cho kỹ, không được phép xảy ra sai sót !”

Tiểu nha đầu phụ trách quét tước hậu viện, chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, thấy Tiểu Điệp, sợ tới mức nơm nớp lo sợ, vội vàng lên tiếng trả lời.

Nghe tiếng trống canh bên ngoài nặng nề truyền đến, Tiểu Trúc nước mắt ào ào chảy xuống, hai ngày không được ăn gì, toàn thân đều như nhũn ra, không có nửa điểm khí lực. Nơi này là hậu viện vương phi, nghĩ đến đây trong lòng nàng dâng lên một tia hy vọng, nếu muốn giết nàng đã sớm động thủ , cần gì giam lỏng nàng?

Ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng động, ổ khóa bằng đồng tựa hồ bị người mở ra , nàng lập tức thẳng người lên, mắt nhìn chằm chằm ánh trăng mờ nhạt qua khe cửa.

Cửa phòng két một tiếng bị đẩy ra, tiểu nha đầu bưng khay tiến vào, bên trong đặt chén nước trong cùng một cái bánh bao: “Ăn đi.”

Tiểu Trúc nhìn thân thể tiểu nha đầu gầy yếu nhó nhắn, trong lòng lập tức động tâm tư không nên có, lúc thấy đối phương khom người đốt đèn, nàng bay nhanh đến trước cửa. Hai ngày qua chưa được ăn cơm no, còn chưa chạy ra đến bậc cửa chân vấp một cái ngã nhào trên đất, tiểu nha đầu hoảng sợ, vội vàng nhào tới ngăn nàng lại. Tiểu Trúc vùng vẫy thoát khỏi đối phương, vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy hai hộ vệ đứng ở cửa, một trái một phải giống như thần giữ cửa, dùng ánh mắt trào phúng nhìn nàng.

Tiểu Trúc hoảng sợ, lại yên lặng lui trở về.

Tiểu nha đầu phục hồi tinh thần lại, hừ lạnh một tiếng nói: “Chắc nghĩ rằng có một mình ta, nên mới tính toán muốn chạy trốn, thật không biết tự lượng sức mình!” Vốn chuẩn bị đồ ăn cùng nước cho nàng cũng thu hồi lại: “Nếu ngươi đã không biết điều, vậy ngươi cứ tiếp tục ở trong đây đi ! Vương phi nói, khi nào ngươi biết hối lỗi, mới có thể thả ngươi ra ngoài!”

Trong lòng Tiểu Trúc lập tức trầm xuống, tiếp theo cánh cửa một lần nữa bị khóa lại.

Lúc nửa đêm, Tiểu Trúc ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng vang, nàng lập tức cảnh giác ngồi dậy, chỉ thấy một hắc y nhân lướt nhanh vào cửa. Tiểu Trúc hoảng sợ, đính há miệng kêu to, chủy thủ trong giây lát dừng trên cổ nàng, thanh âm đối phương như hàn đàm: “Không cho phép lên tiếng, nếu không sẽ giết ngươi !” Tiểu Trúc vội vàng ngậm miệng. Người này mang theo nàng một đường chạy ra ngoài, hộ vệ canh gác đã bị đánh bất tỉnh, Tiểu Trúc cước bộ lảo đảo theo đối phương. Người nọ mang theo nàng bảy ngoặc tám vòng, một đường chạy mãi, rồi dừng lại vứt nàng trên mặt đất.

Nến đỏ trong nháy mắt được thắp lên, nàng ngẩng đầu nhìn, trước mắt đúng là Thuận phi cười tươi như hoa, trong lòng giật mình, vội vàng dập đầu nói: “Thuận phi nương nương.”

Thuận phi mỉm cười: “Lý do đưa ngươi tới đây, chắc ngươi biết rõ .”

Trong lòng Tiểu Trúc trầm xuống, cả người lạnh lẽo: “Nô tỳ không biết ý của ngài?”

Thuận phi cười lạnh: “Ngươi không phải bị bệnh phong hàn phải nằm trên giường dưỡng bệnh sao, vì sao bị nhốt tại sương phòng.”

Tiểu Trúc khẽ cắn môi: “Là do… Bởi vì Tiểu Trúc phạm lỗi, mới bị vương phi trách phạt.”

“A, ngươi phạm lỗi gì?”

Tiểu Trúc ấp úng không nói.

Làn váy dài nhẹ nhàng như nước, ánh mắt Thuận phi sắc bén như chủy thủ lướt qua mặt nàng, thanh âm dẫn dắt từng bước: “Ngươi không cần sợ hãi, đã nói gì với vương phi, cứ thuật lại với ta như vậy.”

Tiểu Trúc hoảng sợ đến cực điểm, không dám nhìn gương mặt cười khanh khách của đối phương.

“Nói đi, hiện tại nói rõ ràng, ta còn có thể lưu ngươi một mạng —— “

Yết hầu Tiểu Trúc tắc nghẹn, ánh mắt sợ hãi quay tròn loạn chuyển không ngừng.

Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động lớn, có người cất cao thanh âm nói: “Thuận phi, ngươi mang người của ta đi đâu ?”

Sắc mặt Thuận phi trầm xuống, nhẹ nhàng ra dấu tay: “Trước nên giấu nàng.” Sau đó nàng bước nhanh ra khỏi phòng, một đường xuyên qua hành lang, liền nhìn thấy khuôn mặt nén giận của Khánh vương phi, Thuận phi lộ vẻ ngạc nhiên : “Đã trễ thế này, vương phi sao không nghỉ ngơi?”

Khánh vương phi vẫn không nhúc nhích, trên mặt không biểu tình nói: “Ngươi cũng chưa ngủ, vừa vặn, một người trong viện ta mất tích, ta sẽ cho người tìm kiếm trong viện ngươi ! Lục soát.”

Khánh vương phi ra lệnh một tiếng, hộ vệ theo sau nàng bắt đầu tra xét toàn bộ sân. Cả người Thuận phi run lên, trong mắt lóe lên tia sáng không hiểu, nho nhã lễ độ cười: “Vương phi, xảy ra chuyện gì?”

Thanh âm Khánh vương phi bình tĩnh nói: “Chút nữa ngươi sẽ hiểu!”

Thuận phi theo ánh mắt nàng nhìn lại, mấy đạo ngân quang lóng lánh chiếu lên dấu chân trong đình viện, dưới ánh trăng lóe lên tia sáng biến hoá kỳ lạ, đồng tử của nàng nháy mắt co rút lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đứng cạnh vương phi.

Giang Tiểu Lâu lẳng lặng đứng cạnh vương phi, gương mặt trắng nõn có thể thấy rõ từng mạch máu, lông mi vừa đen vừa dày, tươi cười dịu dàng, mang theo nét đẹp tuyệt trần không nói nên lời. Nàng cũng đồng thời nhìn Thuận phi, ánh mắt phá lệ yên tĩnh.

Vô số ý niệm nói không rõ hiện lên trong đầu, sắc mặt Thuận phi thay đổi mấy lần, rốt cục yên lặng. Nàng vẫn duy trì cảm xúc trấn định, nhưng mà nha hoàn Bình Nhi cả người run run, tràn ngập khẩn trương nhìn sự việc trước mắt.

Khánh vương phi biểu tình lạnh nhạt nhìn đối phương: “Trên giày Tiểu Trúc có rắc một lượng lớn phấn huỳnh quang, đi tới đâu sẽ phát sáng tới đó. Thuận phi, hiện tại ngươi đã hiểu vì sao ta muốn đem Tiểu Trúc nhốt tại hậu viện mà không phải địa lao.”

Thuận phi vẫn bình tĩnh đứng, chung quanh tiếng động ầm ĩ cũng không thể đả động nàng, thậm chí ngay cả lời Khánh vương phi cũng không ảnh hưởng. Giang Tiểu Lâu lẳng lặng nhìn, trong mắt đột nhiên toát ra một tia sáng. Không, giống như có điều không đúng ——

Đúng lúc này, Tiểu Trúc đầu đầy rối tung bị người kéo tới, cả người bị trói chặt, nơm nớp lo sợ nằm úp sấp ở trong sân.

Khánh vương phi hết sức chăm chú nhìn nàng, ung dung nói: “Thuận phi, ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao dẫn Tiểu Trúc đến viện của ngươi, chẳng lẽ giữa các ngươi có bí mật không thể cho ai biết?”

Từ trước tới giờ Khánh vương phi đều rơi vào thế bị động, khó được từ trên cao nhìn xuống, trên mặt Thuận phi hiện lên một chút dị sắc, hít thở sâu, khôi phục trấn định: “Việc này… Ta cũng không biết sao nàng lại xuất hiện ở trong này.”

Khánh vương phi lạnh lùng cười: “Đến lúc này ngươi vẫn còn che dấu? ! Cửa viện có ma ma canh gác, bên ngoài còn có người tuần tra ban đêm, chẳng lẽ Tiểu Trúc còn có thể không kinh động chính ngươi chạy vào sao? Quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ! Ngươi thay vì ngụy biện, không bằng thành thành thật thật khai ra !”

Đáy mắt Thuận phi hiện lên vẻ lo lắng, trên mặt vẫn bình tĩnh như trước, giống như đang lầm bầm lầu bầu: “Vương phi, có một số việc… Ngài vẫn không nên biết thì tốt, tin ta đi, ta đều vì ngài suy nghĩ !”

Giang Tiểu Lâu vẫn nhìn chăm chú vào thế cục biến hóa, mỗi một biểu tình trên mặt Thuận phi nàng cũng không buông tha, dần dần , nàng phát giác không đúng, nhẹ giọng ở bên tai vương phi nói: “Vương phi, tạm thời không cần tức giận, chờ —— “

“Chờ? Chờ cái gì? ! Hiện tại ta muốn nàng ta giải thích !” Khánh vương phi rốt cục mất hết nhẫn nại, hiển nhiên đã đem những lời Giang Tiểu Lâu quăng ra sau đầu.

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nhướng mày, chuyện này do nàng thiết kế. Cố ý cho Thuận phi tìm được chứng cớ, cố ý cho đối phương cơ hội bắt cóc con tin, cố ý ở trên người Tiểu Trúc động tay chân …

Tiến triển đến bây giờ vô cùng thuận lợi, nhưng vấn đề là nó quá thuận lợi !

Vì sao, Thuận phi thông minh như vậy dễ dàng mắc mưu!

Vì sao, Thuận phi làm người cẩn thận lại trực tiếp mang Tiểu Trúc đến viện của mình!

Vì sao, các nàng dễ dàng bắt được nhược điểm của Thuận phi …

Không, nội tình tất có điều khác thường, Thuận phi xảo quyệt giả dối, rốt cuộc đang diễn trò gì ? !

Chẳng sợ Thuận phi lưỡi xán hoa sen, cũng không có cách nào giải thích vì sao nửa đêm mang Tiểu Trúc đến đây … Bình Nhi sợ hãi cả người run run đứng một bên.

“Các ngươi ở trong này làm gì?” Một thanh âm đột nhiên ở trong viện vang lên, Khánh vương bước nhanh vào viện. Hắn đang viết tấu chương trình cho hoàng đế, vẫn viết đến đêm khuya, vốn chuẩn bị đến viện Thuận phi nghỉ ngơi, lại không dự đoán được một đám người tập hợp đầy ở trong sân. Sắc mặt hắn không khỏi trầm xuống: “Vương phi, Thuận phi lại làm gì chọc nàng, mà phải hưng sư động chúng như vậy —— “

Khánh vương phi thấy Khánh vương, sắc mặt ngưng trọng: “Vương gia quá lo rồi, không ai hãm hại Thuận phi của ngài. Nha hoàn Tiểu Trúc bên cạnh lão vương phi vốn ở trong viện của ta dưỡng bệnh, nhưng Thuận phi lại âm thầm phái người mang nàng đến đây. Chọn canh giờ này , chọn nơi đây bàn bạc, nếu nói không có bí mật muốn người không biết, vương gia —— ngài tin sao?” Thanh âm nàng mang theo một tia bén nhọn cùng trào phúng, phóng về phía Khánh vương.

Khánh vương dùng ánh mắt uy nghiêm đảo qua mỗi người, vương phi phẫn nộ, Giang Tiểu Lâu bình tĩnh, Tiểu Trúc sợ hãi, hạ nhân kinh ngạc… Mỗi người trên mặt đều mang theo cảm xúc riêng, xếp thành một bức tranh chúng sinh trăm thần thái.

Khánh vương hít sâu một hơi, ánh mắt cuối cùng dừng trên mặt Thuận phi. Vẻ mặt Thuận phi đều là khó xử, giống như đã bị ủy khuất thật lớn, hai mắt đẫm lệ trong suốt nhìn hắn, rõ ràng là bộ dáng ủy khuất nói không nên lời.

Thuận phi vẫn phụng bồi bên cạnh hắn, nàng tính tình nhu hòa, am hiểu lòng người; cẩn thận săn sóc, hiếu kính trưởng bối; chu toàn trên dưới, lấy được khen ngợi của mọi người … Một người như vậy, hắn nhìn hai mươi năm , không riêng gì vẻ ngoài dịu dàng của nàng, còn có tấm lòng thiện lương ấy, hắn sao có thể giống người khác hiểu lầm nàng…

Hàng mi Thuận phi run run, nước mắt lung lay sắp rơi, nhưng vẫn kiên cường quay mặt qua chỗ khác.

Thấy một màn như vậy, trong lòng Giang Tiểu Lâu dâng lên cảm giác không ổn, nàng nhắc nhở chính mình, nhất định đã bỏ sót chỗ nào … Rốt cuộc là cái gì?

Cuối cùng, Khánh vương quay đầu nhìn Khánh vương phi nói: “Ta tin tưởng, Thuận phi nhất định có lời khó nói.”

“Lời khó nói?” Vương phi thở hốc vì kinh ngạc, công phu trợn mắt nói nói dối ai có thể so được với Thuận phi, “Cái gì gọi là lời khó nói mà làm nàng ta nửa đêm đến trong viện ta bắt cóc người ? Vương gia thay nàng dệt ra lý do tốt một chút, mới làm người khác tin phục được !”

Khánh vương phi với khí thế bức nhân, làm cho Khánh vương có chút sợ hãi, hắn mặt nhăn mày nhíu, nhất thời cũng không biết giải thích thế nào. Tiểu Trúc nay ở trong viện Khánh vương phi dưỡng bệnh, lại mạc danh kỳ diệu hơn nửa đêm bị bắt cóc đến viện Thuận phi, thật là khác thường. Hắn nhìn dáng vẻ Thuận phi lã chã chực khóc, rõ ràng có điều khó nói …

“Nếu sự tình đến nước này, hãy đem sự thật nói cho mẫu thân đi.”

An Hoa quận vương Hách Liên Thắng đạp ánh trăng mà đến, một thân trường bào màu thiên thanh, bên hông đeo ngọc đái, màu da hắn trắng nõn, hình dáng khắc sâu, kế thừa vẻ anh tuấn của Khánh vương và tao nhã của Thuận phi, trời sinh có gương mặt xuất sắc, xứng với thân hình cao lớn, càng hiện rõ dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, tiêu sái phi phàm. Đi vào trong viện, ánh mắt hắn lập tức dừng trên người Giang Tiểu Lâu trong mắt như có hỏa diễm nhảy lên, trở nên dị thường rõ ràng. Nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn nhẹ nhàng dời đi , hướng về Thuận phi, thanh âm hữu lực nói: “Cùng với một mình gánh vác thống khổ, không bằng đem bí mật này nói cho phụ thân cùng mẫu thân.”

An Hoa quận vương kiêm nhiệm Tả thiêm đô ngự sử, hắn thuở nhỏ thông minh, bảy tuổi có thể đọc, mười tuổi làm thơ, lưu loát hơn mười vạn chữ, xuất khẩu thành thơ, viết thành văn, rất được Khánh vương thương yêu, ở trong triều cũng là một nhân vật kiệt xuất.

Thuận phi đầy mặt bi thương, tựa hồ được nhi tử nhắc nhở hạ rốt cục hạ quyết tâm: “Thỉnh vương gia cho mọi người lui xuống, ta có chuyện quan trọng bẩm báo.”

Khánh vương gật đầu, phân phó mọi người lui ra ngoài.

Thuận phi trong nháy mắt liền rơi lệ, hết sức ủy khuất: “Chuyện này kỳ thật ta đã sớm biết, không riêng ta biết, lão vương phi cũng biết, chính là gạt ngài cùng vương phi. Là chúng ta không đúng… Nhưng sự tình quan trọng, càng ít người biết, đối với danh dự Vương phủ càng tốt, nếu không… Một khi lan truyền ra ngoài, Khánh vương phủ cũng sẽ thân bại danh liệt.”

“Dao Tuyết quận chúa xác thực không phải chết bệnh, nàng đang trên đường đến ôn tuyền bất ngờ gặp thổ phỉ…” Hốc mắt nàng đã ươn ướt, thanh âm nghẹn ngào nói không ra lời.

Một lời vừa ra, Khánh vương phi thoáng cái sắc mặt trắng bệch, đây là một đáp án bất ngờ, làm cho nàng cơ hồ đánh mất tiếng nói, đợi nàng phục hồi tinh thần lại, ánh mắt sắc bén tựa như lưỡi dao xuất ra khỏi vỏ: “Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?”

Hách Liên Thắng nhẹ nhàng thở dài: “Chính vì gặp thổ phỉ, muội muội chịu hết lăng nhục, gặp phải bất hạnh. Theo như lời Giang tiểu thư lúc trước … tử trạng của nàng cực kỳ thê thảm, một chữ không giả.”

Giang Tiểu Lâu có chút khiếp sợ nhìn hắn, ánh mắt hai người ở không trung giao nhau, trong phút chốc, Giang Tiểu Lâu hiểu rõ.

Khánh vương phi không dám tin: “Các ngươi nói năng bậy bạ! Giữa ban ngày, làm sao gặp thổ phỉ ?”

Thằn sắc Thuận phi tràn ngập bi thương, giật giật môi, vẫn là nói không ra lời.

Hách Liên Thắng nghiêm mặt nói: “Mẫu thân, ta biết muội muội chết đối với ngài đả kích rất lớn, nhưng ta phải đem sự thật bẩm báo. Ôn tuyền sơn trang nằm xa quan đạo, lại có đạo phỉ hoành hành. Hai tháng trước bệ hạ phái người quét sạch, mọi người đều nghĩ bình an vô sự, cũng không ngờ vẫn lưu lại một đám dư nghiệt. Bọn thổ phỉ cả ngày ở phụ cận ôn tuyền sơn trang phục kích, gặp phải nữ quyến thế gia ——” Hắn dừng lại, nhìn về phía vương phi, thần sắc ngưng trọng nói: “Hết sức nhục nhã … Thời điểm muội muội chết, toàn thân trần trụi không nói, đầu còn bị bọn họ cắm đinh sắt vào đầu, thật sự là không chịu nổi. Chính vì lẽ đó ta mới phân phó bọn họ vội vàng nhập liệm, hơn nữa tận lực dấu kín, không cho hai người biết. Về điểm này, ta sớm hướng tổ mẫu bẩm báo, người cũng đồng ý quan điểm của ta, không nên tuyên dương bốn phía …”

Hách Liên Thắng là nhi tử của Thuận phi, Thuận phi từ đầu đến cuối chăm lo tang lễ của Dao Tuyết quận chúa, rất khó không phát hiện dấu vết… Kể từ đó, hết thảy có thể nói được hợp tình hợp lý .

Trong lòng Khánh vương phi phẫn uất, như trước không thể tin: “Nếu đúng là vậy, vì sao ngươi không nói sớm ?”

Hách Liên Thắng thở dài một tiếng: “Phụ thân là một người coi trọng thể diện, chuyện này một khi lan truyền đi, danh dự Khánh vương phủ sẽ xuống dốc không phanh. Nếu không phải Tiểu Trúc là người của tổ mẫu, được tổ mẫu tận lực dạy bảo, ngay cả nàng … Ta cũng sẽ nhất định trừ bỏ, vĩnh tuyệt hậu hoạn.”

Tiểu Trúc cuộn mình ở trong góc, thân thể lạnh run.

Lợi ích của đại gia tộc là trên hết, trăm năm danh dự cao hơn hết thảy, nữ nhi chết thảm còn có thể che lấp, tánh mạng nha hoàn lại giống như con kiến, ai sẽ đi coi trọng? Hách Liên Thắng suy nghĩ cho vương phủ, ai cũng không thể nói hắn ra tay tàn nhẫn.

Hắn còn nói rất nhiều, Khánh vương phi hoàn toàn không có tâm trạng nghe, trong đầu căn bản trống rỗng, bốn chữ ”gặp phải thổ phỉ” ở trong đầu đầu càng không ngừng xoay tròn, xoay tròn, như muốn bức điên người ta !

Tiểu Trúc lo lắng không yên nhìn mọi người, trong lòng thập phần sợ hãi. Sau đó nàng nhìn thấy biểu tình Hách Liên Thắng, đối phương dùng ánh mắt âm lãnh nhìn nàng, nàng giật mình một cái, vội vàng nói: “Ngày đó, nô tỳ cùng quận chúa đi ôn tuyền sơn trang dưỡng bệnh, vốn xe ngựa dự tính theo quan đạo, quận chúa lại nóng vội sửa lại hành trình. Đi được một đoạn, đột nhiên lao tới một tên thổ phỉ cướp xe ngựa chúng ta… Nô tỳ liều chết hộ chủ, những người đó đi lên chém nô tỳ một đao, nô tỳ lập tức ngất đi. Chờ tỉnh lại mới phát hiện hết thảy đã không thể vãn hồi … Cả người nô tỳ đều là máu, cũng không dám lớn tiếng kêu cứu, lúc trở về thành gặp được nhị công tử … Vương phi nhiều lần hỏi nô tỳ, nô tỳ cũng không dám nói ra, vì chuyện này thật khó có thể mở miệng. Lão vương phi có lệnh cấm, không được nhắc tới việc này với bất luận kẻ nào… Nô tỳ trái lo phải nghĩ, chẳng biết phải làm sao, thế này mới làm bộ như không có việc gì, chỉ nói cho vương phi quận chúa chết vì bệnh . Vội vàng xử lý xác quận chúa, sau đó nhập liệm quan tài, cũng là lo lắng thời gian kéo dài sẽ xuất hiện lời đồn đãi, truyền ra đi ảnh hưởng danh dự Khánh vương phủ…”

Khánh vương nghe vậy, nặng nề ngồi trên ghế. Hắn thật không ngờ chân tướng lại thế này, một nữ nhi gia đang sống êm đẹp, lại bị thổ phỉ vũ nhục … Hắn nổi giận, không tự chủ được lạnh lùng nói: “Tên cướp kia có bắt được không?”

Lúc nói chuyện, hàng mày Khánh vương không nhịn được run rẩy , đáy mắt tràn ngập lửa giận, thậm chí cả giọng nói đều hơi run run, có thể thấy được là giận đến cực hạn.

Hách Liên Thắng rũ mắt, thanh âm vô cùng trầm trọng: “Ta đã cùng Kinh Triệu doãn chào hỏi qua, chỉ nói Vương phủ đánh mất bảo vật quan trọng, giao trách nhiệm hắn bí mật bắt tên cướp kia, nhất định phải bầm thây vạn đoạn bọn thổ phỉ đó, vì muội muội báo thù rửa hận!”

Thuận phi gặp Khánh vương thực sự tức giận, liền quỳ rạp xuống đất, tràn đầy áy náy nói: “Vương gia, ta cũng muốn nói với ngài, nhưng sự tình quan trọng… Vương gia đau lòng quận chúa, lỡ như nhất thời xúc động làm ra việc khó có thể vãn hồi, sẽ cô phụ nổi khổ tâm của lão vương phi. Gạt ngài là ta không đúng … Cầu ngài không nên trách tội người khác, ta nguyện ý một mình gánh vác!”

Khánh vương phi mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm đối phương, một chữ cũng không nói được.

Khánh vương nhìn Thuận phi, thở dài một tiếng, nhịn không được vẻ mặt thương tiếc dìu nàng đứng dậy : “Thuận phi nàng đừng nói vậy, trong chuyện này nàng đã chịu ủy khuất quá nhiều . Rõ ràng thiên tân vạn khổ che dấu chân tướng, một mình thừa nhận hiểu lầm —— ai, vừa rồi ngay cả ta cũng hoài nghi, là chúng ta hiểu lầm nàng . Vương phi, nàng không nên trách Thuận phi, việc này hoàn toàn cùng nàng ấy không có quan hệ, nàng ấy bắt Tiểu Trúc tới đây, mục đích chân chính là vì bảo hộ nàng !”

Bảo hộ? Ha, bảo hộ!

Cả người Vương phi run run, theo bản năng lui về phía sau, cũng may Giang Tiểu Lâu đúng lúc đỡ lấy, mới không ở trước mặt mọi người té xỉu. Nàng cắn răng, gằng từng tiếng nói: “Không, ta không tin, ta một chữ cũng không tín!”

Sắc mặt Khánh vương trầm xuống, mục đích Thuận phi cùng Hách Liên Thắng chỉ muốn bảo hộ thanh danh Khánh vương phủ, nhưng vị vương phi này lại muốn truy xét đến cùng, đào lên mọi chuyện đối với nàng có chỗ nào tốt, nếu để người ngoài biết chân tướng về cái chết của Dao Tuyết quận chúa, chắc chắn trở thành sỉ nhục trăm năm của Khánh vương phủ. Hắn trầm giọng nói: “Vương phi, nay Tuyết nhi đã chết, chết trong sạch! Người khác chỉ biết nàng bất hạnh bệnh chết , nếu nàng kiên trì đem việc này nháo lớn, mỗi người đều sẽ biết nàng từng bị thổ phỉ nhục nhã, đến lúc đó dư luận xôn xao lòng người hoảng sợ, nữ nhi trong Vương phủ làm sao xuất giá ?”

Vì thanh danh, mà bỏ qua nữ nhi ? ! Trên đời này nào có đạo lý, nào có phụ thân như ngươi vậy!

Cả người Khánh vương phi như nhũn ra, thân thể run rẩy không ngừng, thanh âm đã muốn suy yếu đến cực hạn, lại còn tận lực duy trì vẻ bình tĩnh: “Vương gia, chúng ta là phu thê, ngày thường ngươi sủng ái Thuận phi thế nào ta không quan tâm, ta chỉ muốn nữ nhi và nhi tử bình an, cái khác ngươi muốn cho ai đều có thể ! Ta nói cho ngươi, mặc kệ bọn họ nói thiên hoa loạn trụy [ 4 ], ta tuyệt không tin ! Nói cái gì thổ phỉ, thổ phỉ ở đâu? Người bắt được, áp giải đến trước mặt ta, ta tự mình thẩm vấn, ta mới có thể buông tha !”

[ 4 ] ba hoa chích chòe; nói chuyện không có căn cứ, không thuyết phục

Khánh vương giận tím mặt: “V iệc này vẫn đang điều tra!”

“Điều tra? Khi nào có thể cho ta một đáp án chân chính !” Gương mặt trắng bệch của Khánh vương phi sớm đỏ bừng, thanh âm nàng vô cùng bén nhọn, thân thể mềm nhũn như một hồ nước, nếu không có Giang Tiểu Lâu gắt gao chống đỡ nàng, chỉ sợ nàng sớm ngã xuống rồi.

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài: “Vương phi, không cần tranh cãi nữa, chúng ta đi thôi.”

Khánh vương phi liều mạng lắc đầu, chỉ vào Thuận phi, khóc không ra tiếng: “Ngươi không có thấy sao, bọn họ liên hợp lại lừa gạt ta, cái gì gặp thổ phỉ, cái gì hết sức nhục nhã, cái gì tất cả đều là suy nghĩ cho ta, bảo vệ danh dự Vương phủ, ngươi nghĩ bọn họ đều là bồ tát thiện tâm sao! Trên đời này còn có người thuần khiết như vậy sao, ta vì sao chưa bao giờ biết ! Thuận phi, ngươi tự hỏi lương tâm chính mình đi, từ ngày Dao Tuyết vào phủ, ngươi đối với nàng ngoài sáng ôn hòa, trong tối ngáng chân, không biết sử dụng bao nhiêu thủ đoạn ngầm liều mạng muốn hắt nước bẩn trên người nàng! Nếu ngươi không vui, chẳng những hại chết nữ nhi của ta, còn ở trước mặt vương gia giả trang làm người tốt ! Làm bộ tốt bụng, ngươi không thẹn với lòng sao?”

Sắc mặt Thuận phi trắng bệch, thân hình lung lay sắp đổ, như chịu đả kích thật lớn.

Giang Tiểu Lâu nhếch khóe môi, người ta dám mở miệng, chứng minh tất cả chứng cứ đều đã tiêu hủy, hết thảy đều an bài thỏa đáng. Vương phi biết rõ không thể xoay chuyển, lại vẫn cắn chết đối phương không buông, nhưng ở trong mắt Khánh vương lại là oan uổng thật sâu. Nhưng mà, Giang Tiểu Lâu có thể hiểu tâm tình vương phi, bởi vì, nàng cũng cảm nhận được sự phẫn nộ thiêu đốt mãnh liệt trong lòng ——

Bất luận vương phi nghiêm khắc trách cứ thế nào, Thuận phi thủy chung không nói lời nào, quay mặt đi lặng lẽ lau lệ.

Khánh vương đau lòng không thôi, tức giận nói: “Vương phi, ngươi nhìn bản thân rốt cuộc giống bộ dáng gì ! Thuận phi hết thảy đều vì ngươi suy nghĩ, ngươi lại khăng khăng oán trách nàng, thật sự là lòng dạ hẹp hòi, làm ta rất thất vọng! Không sai, ngươi là chính phi, nhưng cũng không có nghĩa là ngươi có thể trước mặt ta rít gào! Ta thật không rõ, lúc trước sao tiên đế lại chỉ hôn ngươi làm chính phi, một độc phụ lòng tràn đầy đố kỵ…”

( cho xưng hô Khánh vương – Khánh vương phi bằng ta – ngươi đến cuối truyện luôn , vì 2 người này phải nói chán ghét lẫn nhau lắm rồi )

Giang Tiểu Lâu nghe vậy, ánh mắt chợt lóe, đột nhiên nở nụ cười, trong tươi cười nhìn không ra là trào phúng hay là cười lạnh, sắc mặt Khánh vương càng trở nên âm trầm: “Ngươi cười cái gì?”

Một tiếng thở dài uyển chuyển, từ giữa môi nàng nhẹ nhàng thốt ra, Giang Tiểu Lâu chậm rãi nói: “Vương gia dưới cơn thịnh nộ, khó tránh khỏi nói không suy nghĩ, vừa rồi ngài nói… Không rõ vì sao tiên đế lại tứ hôn, lời này sợ là không ổn.”

Khánh vương đột nhiên ngẩn ra, rất nhanh hiểu được, trên đời này có lời có thể nói, có lời không thể nói, lời vừa rồi của hắn có ý nghi ngờ cuộc hôn nhân này, giống như là chửi bới tiên đế. Chuyện nhỏ thì nói là gia đình tranh cãi, lớn thì là đại bất kính, vương phi nếu nháo lớn, chính là tội chém đầu. Hắn hung hăng trừng mắt Giang Tiểu Lâu, giống như con trai ngậm ngọc không hé miệng.

Tất cả mọi người nhìn Giang Tiểu Lâu, lúc nàng không nói một lời, mặt mày ôn hòa, thần sắc dịu dàng, nhưng mà nàng vừa mở miệng, lời nói sắc bén, bộc lộ tài năng, quả thực là nha đầu lợi hại !

Thuận phi thấy thế trong lòng run lên, tiến lên ôn nhu nói: “Vương gia, cầu ngài bớt giận! Vương phi chính là nhất thời không tiếp nhận được, chờ ta quay đầu khuyên nhủ nàng, nàng sẽ suy nghĩ cẩn thận . Tiểu Lâu, cho phép ta gọi ngươi như vậy, ngươi là nghĩa nữ của vương phi, cùng quận chúa trong phủ không khác biệt, vương phi thương yêu ngươi, ngươi nên khuyên nhủ nàng, sao có thể giúp đỡ châm ngòi thổi gió? Vương gia cùng vương phi nổi lên hiềm khích, đối với ngươi có chỗ nào tốt ? Ta nghĩ ngươi là cô nương thông tuệ lại hiểu ý người, nhưng không ngờ lại hồ đồ như vậy !”

Ngữ khí nhẹ nhàng, nhưng bên trong có ý trách cứ, một là nói vương phi cố ý khó xử, hai là nói Giang Tiểu Lâu có rắp tâm khác.

Giang Tiểu Lâu nhìn cũng không nhìn nàng một cái, mỉm cười nói: “Vương phi, chúng ta trở về đi, đêm đã khuya.”

Thấy nàng hoàn toàn không để ý đến khiêu khích của mình, giống như một quyền đánh vào đám bông, mềm nhũn lại bị bắn trở về, Thuận phi biến sắc, tuổi còn nhỏ lại bình tĩnh ứng đối như vậy, quả nhiên là nhân vật lợi hại.

Khánh vương phi cảm giác mất hết sức lực, nàng không có chứng cớ để chứng minh Hách Liên Thắng cùng Thuận phi thông đồng với nhau, nàng chỉ có thể oán hận nhìn Khánh vương, trong mắt tràn ngập oán hận cùng chán ghét, lập tức nàng quyết tuyệt quay đầu rời đi.

Nhìn theo bọn họ rời đi, Hách Liên Thắng khe khẽ thở dài nói: “Vương phi thật hồ đồ , ngay cả lời nói người ngoài đều tin tưởng không nghi ngờ.”

Khánh vương cau mày: “Được rồi, ta không muốn nghe lời vô nghĩa nữa, nhanh chóng bắt tên thổ phí đó lại!”

Hách Liên Thắng liếc mắt nhìn Tiểu Trúc, nói: “Phụ thân, nha đầu kia phải xử trí thế nào?”

Ngữ khí Khánh vương lạnh như băng nói: “Ngươi đi hồi bẩm lão vương phi một tiếng, cứ nói nàng chết vì bệnh.”

Khánh vương vừa nói lời này, Tiểu Trúc sợ tới mức cả người phát run, Hách Liên Thắng cũng không đợi nàng mở miệng, sai người chặn miệng nàng kéo xuống.

“Hai người cũng nên nghỉ ngơi, hài nhi cáo lui.”

Thẳng đến Hách Liên Thắng rời đi, Khánh vương suy sụp ngồi trên ghế, hai mắt lộ ra nồng đậm mệt mỏi.

Thuận phi đầy mặt bi thương, sóng mắt trong suốt: “Vương gia, ngài có phải còn trách ta không?”

Khánh vương nắm chặt tay Thuận phi trong lòng bàn tay, ôn nhu nói: “Không nên đem mọi chuyện đổ lên người mình, đầu vai nàng yếu ớt sao có thể thừa nhận nhiều gánh nặng như vậy … Là ta không tốt, không quản tốt vương phi, để nàng ấy oan uổng nàng.”

Đôi mắt Thuận phi không tự giác đỏ ửng, vẻ mặt đau thương, cơ thể vừa chuyển, thuận thế ngã vào lòng hắn.

Khánh vương mặt mày tuấn lãng khó được giãn ra, phá lệ ôn hòa: “Vương phi vừa mới mất đi nữ nhi, tâm tình khó tránh khỏi bi phẫn, chờ thời gian này đi qua, ta sẽ để nàng ta tự mình bồi tội với nàng.”

Thuận phi thuận theo ngẩng đầu: “Vương gia, ngài nói thế nào ta sẽ làm như thế, sẽ không làm ngài khó xử. Bất quá, tâm tình vương phi không tốt, vương gia cũng nên thông cảm chút, không nên phát sinh xung đột… Nếu không ta sẽ thành tội nhân thiên cổ.”

Nàng lời nói nhỏ nhẹ, săn sóc vạn phần, cùng vương phi lạnh lùng quả thực như hai người, chẳng sợ sắt cứng trăm lần luyện vây trong nhu tình của nàng cũng sẽ biến thành mềm dẻo. trong lòng Khánh vương vô cùng thoải mái, nhưng nhớ tới Dao Tuyết chết thảm, lại kìm lòng không đậu nói: “Đáng thương Tuyết Nhi, không được hưởng ngày lành đã đi, đều là đám thổ phỉ chết tiệt kia, nếu không thiên đao vạn quả bọn chúng thì không thể giải hận được!”

Trên mặt Thuận phi vô cùng ôn nhu, đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển: “Vương gia yên tâm, lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt, đám thổ phỉ đó chung quy chạy không thoát …”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.