Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 109: Chương 109: Hỗ Tiêu Diễn Kỹ (**)




(**) Điên cuồng thể hiện kỹ xảo biểu diễn

“Phải, không chỉ như vậy, còn có hoàng phù nữa.” Sở Hán lấy phù chú màu vàng ra.

Giang Tiểu Lâu tiếp nhận hoàng phù trong tay hắn, mặt trên vẽ đầy ký hiệu khó hiểu, lông mày không khỏi gắt gao nhíu lại: “Ngươi xác định thể trạng Tạ Du cùng Tuyết Ngưng chết giống nhau?”

Cổ họng Sở Hán nghèn nghẹn, nhưng giọng nói kiên định: “Thể trạng, thương tích, thậm chí đinh sắt đều giống nhau như đúc, hết thảy đều là ta tận mắt nhìn thấy, ta còn mang cả thi thể trở lại, nếu tiểu thư muốn xem —— “

Giang Tiểu Lâu chậm rãi lắc lắc đầu: “Không cần .”

Khánh vương phi gắt gao siết chặt tay, ngữ khí khó nén hận ý: “Là nàng, nhất định là nàng!”

Thấy sắc mặt Khánh vương phi trắng bệch, Giang Tiểu Lâu khẽ thở dài một tiếng: “Mẫu thân, ta có thể lý giải tâm tình của người, nhưng việc đã đến nước này, thương tâm cũng là vô ích, mong người bảo trọng thân thể.”

Trong lòng bàn tay Khánh vương phi siết chặt cơ hồ muốn chảy máu: “Chính vì Tuyết Ngưng cùng thái tử từng có quan hệ, cho nên mới lọt vào độc thủ của nàng, lòng ghen tị của nàng quá nặng, thật khiến người ta giận sôi.”

Giang Tiểu Lâu nhìn hoàng phù trong tay, ánh mắt chậm rãi trở nên thâm trầm. Nàng vẫn luôn dò xét thái tử phi, nhưng đối phương thập phần giả dối, phương pháp tầm thường không có cách nào lay động, duy nhất có thể sử dụng mồi câu chỉ có Tạ Du. Cho nên Giang Tiểu Lâu biết rõ Tạ Du cố ý thiết hạ cạm bẫy, nhưng vẫn bằng lòng giẫm vào, mục đích chính là dẫn dụ thái tử phi ra tay. Nếu nội tâm thái tử phi mất thăng bằng, đối đãi với tình địch của mình dốc hết sức lực, lần này nàng ta rất khó mà nhẫn nhịn. Giang Tiểu Lâu nghĩ rằng dùng đinh sắt cắm vào đầu tình địch, biểu hiện nàng rất thống hận kẻ đó, nhưng trước mắt xem ra, tựa hồ cũng không chỉ như vậy.

Khánh vương phi thật sự khó có thể chịu được, nhịn không được thất thanh khóc rống, bả vai của nàng không ngừng run run , nước mắt trong khoảnh khắc làm ướt vạt áo: “Vậy… Thuận phu nhân cùng An Hoa quận vương, lại sắm vai nhân vật gì trong đó ?”

Giang Tiểu Lâu nhìn nàng, ngữ khí thản nhiên: “Tuyết Ngưng là quận chúa Vương phủ, muốn giết nàng không phải chỉ dựa vào thái tử phi được, phải có nội ứng. Xem ra, Thuận phu nhân vì đối phó mẫu thân, mới không chút do dự bán đứng Tuyết Ngưng.”

Khánh vương phi tức giận đến cả người phát run, vung tay gạt tất cả đồ vật trên bàn xuống đất: “Tiện nhân!”

Giang Tiểu Lâu thu hoàng phù vào trong tay áo, mỉm cười nói: “Mẫu thân không cần nóng vội, bước đầu tiên chúng ta nên giải quyết nội hoạn.”

Khánh vương phi đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời: “Ngươi có biện pháp?”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cong môi, nói: “Tiểu Điệp, thay ta đi mời Phiên Phiên cô nương đến một chuyến.”

Sáng sớm ngày thứ hai, Phiên Phiên dưới sự hướng dẫn của Tiểu Điệp, nàng đi xuyên qua cửa lầu rất đặc biệt, đi qua một đường nhỏ lát hoa, tiến vào Tuyên Hòa thính. Nơi này cửa đối diện mọc đầy hoa cỏ, cành lá sum suê, là nơi Giang Tiểu Lâu đặc biệt dùng để tiếp đãi khách nhân. Lúc này, Giang Tiểu Lâu dựa vào lan can trong phòng nhìn ra ngoài, một thân váy lụa màu hồng cánh sen, hiển nhiên là trang phục thường ngày. Nghe thấy tiếng bước chân, Giang Tiểu Lâu xoay người lại.

Trên mặt Phiên Phiên lập tức mang ý cười cung kính: “Quận chúa gọi Phiên Phiên đến, là có chuyện gì sao?”

Phiên Phiên nhờ vào Giang Tiểu Lâu dẫn đắt mới có thể đi vào Khánh vương phủ, mặc kệ là thân phận hay là bối cảnh, hết thảy đều là Giang Tiểu Lâu giúp nàng an bài thỏa đáng. Nếu đối phương không vươn tay trợ giúp, nàng không thể trở thành tân sủng của vương gia. Nhưng Giang Tiểu Lâu hành sự cẩn thận, chưa bao giờ ở trước mặt người khác tỏ ra thân cận với nàng, cũng chưa từng gọi nàng tới gặp mặt, hôm nay ngoại lệ mới tới làm người tâm sinh nghi hoặc.

Giang Tiểu Lâu chỉ cười mà không nói, đem một hộp gấm đặt trước mặt nàng.

Trên mặt Phiên Phiên lộ ra nghi hoặc, con ngươi xinh đẹp lòe lòe động lòng người: “Đây là?”

Thần sắc Giang Tiểu Lâu ôn hòa nói: “Tuổi trẻ qua nhanh, không người nào giữ giữ mãi ngàn ngày, cho dù dung mạo ngươi xinh đẹp, thủ đoạn cao tới đâu, cũng chỉ kéo dài được hai ba năm vinh quang, vẫn nên sớm ngày sinh hạ con nối dòng, mới có thể ở Vương phủ sống yên lành.”

Phiên Phiên đương nhiên biết rõ điểm này, Thuận phu nhân sở dĩ nhiều năm qua sừng sững không ngã, nguyên nhân trọng yếu đó là nàng có hai nam một nữ, ở trong lòng vương gia chiếm cứ địa vị quan trọng, đừng nhìn Phiên Phiên hiện tại được Khánh vương sủng ái, nhưng muốn chân chính đứng vững gót chân, thứ nhất phải làm là sinh hạ nhất nam bán nữ. Dù sao Khánh vương đã không còn trẻ, nếu lỡ như… Chờ đợi Phiên Phiên chính là vận mệnh bán đi.

“Nhưng mà… Chuyện đó và hộp gấm lại có quan hệ gì?”

Khóe môi Giang Tiểu Lâu hiện ý cười nhàn nhạt: “Ngươi mở ra sẽ biết.”

Phiên Phiên mở hộp gấm, bên trong chứa mười viên đan dược màu vàng, không khỏi nheo mắt: “Quận chúa, đây là gì?”

“Khánh vương đã đến tuổi trung niên, muốn có con vô cùng khó khăn, Vương phi cùng Thuận phi đều có nhi tử dưới gối, còn ngươi hoàn toàn không có gì cả. Đây là ta giúp ngươi cầu đan dược, chỉ cần mỗi ngày cho vương gia uống đúng giờ, hết thảy sẽ nước chảy thành sông. Muốn sinh nam sinh nữ… phải xem ý tứ của lão thiên gia cùng tạo hóa của chính ngươi .”

Trên mặt Phiên Phiên lộ ra vui mừng, bất chợt lại nhịn không được hồ nghi: “Quận chúa, thuốc này có thể để lại di chứng gì không?”

Phiên Phiên là nữ tử khôn khéo, nàng sớm ý thức được tầm quan trọng của việc sinh con, vì muốn có thai, nàng thậm chí còn thỉnh một thầy phong thủy đến xem, ở trong phòng nàng phân ra bốn hướng may mắn cùng bốn hướng không may, hơn thế nữa, đem giường lớn, bàn trang điểm, vị trí bàn ghế đều được đặt ở vị trí tăng tuổi thọ, cầu mong con nối dòng. Cho nên nhắc đến phương diện này, lập tức khiến cho nàng hứng thú. Giang Tiểu Lâu như nghe được chuyện buồn cười, không khỏi cười rộ lên: “Ngươi yên tâm đi, ta là nghĩa nữ của vương gia, không đến mức muốn hạ độc hại hắn. Huống chi, ngươi là ta dẫn vào phủ, thuốc này lại là ta đưa cho ngươi, nếu thật sự xảy ra chuyện, ta làm sao thoát khỏi.”

Phiên Phiên đương nhiên không phải kẻ ngốc, vương phi không được sủng ái, cho nên mới cần chính mình đến cố sủng, nay Phiên Phiên đã chèn ép Thuận phu nhân sang một bên, hiển nhiên tâm tình vương phi vô cùng tốt, đối với nàng vẻ mặt ôn hoà. Nay Giang Tiểu Lâu nói được có tình có lí, Phiên Phiên cũng tự nhiên tin phục. Nàng biết Giang Tiểu Lâu cùng Ngũ Thuần Phong quan hệ thân thiết, Ngũ đạo trưởng rất có bản lĩnh, từng giúp không ít quý nhân xem phong thuỷ, cầu con nối dòng. Nếu lần này có thể thành công, nàng lo gì không thể ở Khánh vương phủ đứng vững gót chân, vì thế không khỏi ‘hỉ thượng mi sao’ [ 1 ], lập tức quỳ gối cảm tạ: “Nếu được như vậy, Phiên Phiên nhất định không quên đại ân đại đức của quận chúa.”

[ 1 ] Ở Trung Quốc, chim ác là được xem là loài chim mang điềm lành. Người ta nghĩ rằng chúng có khả năng biết trước sự việc. ở Trung Quốc, các nhánh của hoa Mai được gọi là “梅梢” nghe có vẻ giống như “đầu mày (眉梢)”, và chữ đầu tiên của “chim Ác là (喜鹊- Hỉ thước)” là “喜” có nghĩa là “hạnh phúc” và “tin tốt”. Vì vậy, sự kết hợp này tượng trưng cho “rất vui khi được biết một tin tốt (hạnh phúc có trên lông mày)”.

Giang Tiểu Lâu vươn tay nâng nàng dậy, Phiên Phiên thuận thế ngồi xuống, trên mặt ửng hồng một mảng.

Giang Tiểu Lâu thấy bộ dáng đối phương đuôi lông mày khóe mắt khó nén đắc ý, chỉ thản nhiên nói: ” Phiên Phiên cô nương, không nên cao hứng quá sớm, một tháng qua vương gia tuy rằng phần lớn ở viện ngươi, nhưng cũng không hoàn toàn bỏ quên Thuận phu nhân, đúng chứ?”

Ánh mắt Phiên Phiên trầm xuống, môi dưới cắn môi trên để lại vết hồng hồng, ôn nhu mở miệng: “Quận chúa, Thuận phu nhân được sủng ái nhiều năm, cũng không phải ta một sớm một chiều có thể lay động. Ta xuất thân thấp hèn, có thể được vương gia ưu ái đã cảm thấy mỹ mãn, cũng không dám đòi hỏi nhiều.”

Giang Tiểu Lâu chớp chớp mắt, nở nụ cười sáng lạn: “Thật là cô nương ngốc, sủng ái của nam nhân đều có hạn, phân cho đối phương càng nhiều, để lại cho ngươi càng ít. Suy nghĩ thật kỹ, ngươi nên dùng thủ đoạn gì, mới có thể cướp đi toàn bộ lực chú ý của vương gia.”

Phiên Phiên không tự chủ được thầm nghĩ, nàng còn trẻ tự nhiên cũng hy vọng một ngày kia có thể trở thành người quan trọng nhất bên cạnh vương gia. Vương phi dù sao cũng là chính thê, phía sau có gia thế bối cảnh hùng hậu, Thuận phu nhân cố gắng nhiều năm đều không có biện pháp lay động, càng không nói đến chính nàng xuất thân hèn mọn, khó có thể sống yên ổn. Thế nhưng Thuận phu nhân lại hoàn toàn bất đồng, nàng độc chiếm sủng ái của vương gia nhiều năm, địa vị nhìn như không thể dao động. Nhưng bàn về mỹ mạo cùng thủ đoạn, cho dù hơn chính mình… Phiên Phiên tất nhiên hy vọng nàng có thể hoàn toàn thay thế được Thuận phu nhân. Nhưng nàng ở trong vương phủ địa vị chưa ổn, phải trù tính cẩn thận mới dám động thủ. Giờ phút nàynghe Giang Tiểu Lâu nói hai ba câu lột trần, nội tâm Phiên Phiên lập tức lung lay .

“Quận chúa, Thuận phu nhân nhiều năm qua kiêu ngạo thành thói, hoành hành vô kỵ, bất kính với vương phi, ngay cả người ngoài như ta nhìn cũng thấy khó chịu, nếu như vương phi có ý, ta nguyện làm khuyển mã chi lao [ 2 ] .” Đôi mắt Phiên Phiên sáng ngời, thần sắc rụt rè, trong mắt không chút nào che giấu dã tâm bừng bừng.

[ 2 ] Nói ý hèn hạ. Kẻ dưới đối với kẻ trên có chút công lao tự nói nhún là khuyển mã chi lao nghĩa là cái công chó ngựa.

Giang Tiểu Lâu cười khẽ một tiếng: “Vương phi từng nói Phiên Phiên cô nương là người hiểu chuyện, nay xem ra quả thực như thế, tương lai ắt hẳn tiền đồ vô lượng.”

Phiên Phiên mơ hồ cảm thấy Giang Tiểu Lâu dụng tâm kín đáo, nhưng trước mắt lợi ích cùng tiền đồ rực rỡ rộng mở, làm cho nàng không tự chủ được động tâm. Nàng hiện ý cười, âm thanh quyến rũ : “Hết thảy mặc cho quận chúa sai sử.”

Hai người theo đuổi tâm tư của riêng mình, bước đầu đạt thành nhất trí.

Trời chạng vạng tối, Khánh vương hồi phủ. Dựa theo thói quen bình thường, chiều nào hắn đều tới viện Thuận phu nhân trước, sau đó lại tới chỗ Phiên Phiên nghỉ ngơi. Hắn mới vừa vào sân, xa xa liền thấy Thuận phu nhân đứng ở sau cửa, trên mái tóc đen cài trâm hoa bạch ngọc, một thân váy lụa màu xanh mộc mạc tao nhã, hắn đi nhanh hai bước, yêu thương nói: “Sao lại đứng ở đầu gió chờ ta, mau vào phòng thôi.”

Trong phòng ,Thuận phu nhân bài trí cùng với cảnh trí Vương phủ thoạt nhìn có chút không hợp nhau, nàng không thích trên kệ bày đầy đồ cổ trân quý, ngược lại trưng bày đủ loại điển tịch cổ xưa, trên tường trừ bỏ danh họa vô giá, chỉ chọn tranh sơn thủy thanh nhã an tĩnh, làm cho người ta vừa bước vào, liền không tự chủ được cảm thấy nội tâm an bình. Hầu hạ Khánh vương ngồi trên giường, nàng tự mình rót trà cho Khánh vương, một mặt gọt lê cho Khánh vương, một mặt vừa cùng hắn tán gẫu.

Thuận phu nhân đưa quả lê trắng noãn đã gọt vỏ xong, mỉm cười nói: “Vương gia cả ngày bận rộn quốc sự, chắc hẳn rất mệt mỏi, thiếp thay ngài xoa bóp bả vai, giảm bớt mệt nhọc.”

Khánh vương ngẫm lại cảm thấy không tệ, thay thành khuôn mặt tươi cười nói: “Cũng là nàng hiểu ta nhất.” Nói xong hắn liền buông quả lê, cởi ngoại bào nằm sấp trên nhuyễn tháp, bàn tay Thuận phu nhân mềm mại như không có xương áp lên, tinh tế thay hắn mát xa. Thấy khóe miệng Khánh vương cong lên, tâm tình sung sướng, ánh mắt Thuận phu nhân lóe lên, mở miệng thăm dò: “Tâm tình Vương gia tựa hồ rất tốt, có việc gì vui sao?”

Khánh vương cảm thấy gân cốt thoải mái, giãn mày nói: “Gần đây Phiên Phiên tặng ta một loại đan dược, mỗi ngày ăn vào đều làm người ta tâm tình thoải mái, bước đi như bay, ngay cả thân thể cũng so với ngày xưa cường kiện hơn rất nhiều.”

Thuận phu nhân cả kinh ngẩn ngơ: “Vương gia, Phiên Phiên cô nương chỉ là nữ tử bình thường, nàng lại không hiểu luyện đan, không biết từ chỗ nào tìm được, vương gia sao lại mạo hiểm dùng thân thể ngàn vàng làm thuốc thử nghiệm?”

Còn chưa nói xong, Khánh vương nhíu mày, khóe môi không kiên nhẫn cong thành một đường: ” Phiên Phiên sẽ không hại ta, nàng đừng đa tâm.”

Trong lòng Thuận phu nhân thầm hận, trong mắt nổi lửa, lại quyết đoán chuyển đề tài, ôn nhu nhỏ nhẹ nói: “Vương gia, gần đây thiếp trăm phương nghìn kế tìm được bức bách thọ đồ, muốn thỉnh ngài đánh giá.”

Khánh vương cảm thấy hứng thú, ngồi dậy nói: “Lấy đến ta coi thử.”

Thuận phu nhân lập tức sai người cẩn thận mang bức bách thọ đồ đến, cười tươi như hoa nói: “Tranh này cùng với bách thọ đồ bán bên ngoài không giống, là do thiếp đích thân mời mời tất cả lão nhân cao tuổi ở kinh thành viết ra từng chữ thọ nho nhỏ, sau đó do chính thiếp sửa sang lại vẽ vào trong bức tranh tạo thành chữ thọ thật lớn, nếu như vương gia đem bức tranh này hiến cho bệ hạ, ngài ấy chắc chắn sẽ rất cao hứng .”

Khánh vương vô cùng kinh ngạc, vừa cẩn thận quan sát một lát, phát hiện nét vẽ chặt chẽ, lực bút mạnh mẽ, nét vẽ như đường kiếm, điểm tự tiên đào (**), so với chữ khải bình thường càng trang nghiêm hơn, phong cách cổ xưa mượt mà, không khỏi tán thưởng nói: “Nàng thật có lòng —— “

(**) Trong Hán ngữ có nét điểm (Tức nét chấm). Câu này có nghĩa là nét chấm tròn trịa đầy đặn giống như tiên đào, đó là một nét chữ đẹp.

Trên mặt Thuận phu nhân hiện lên nét đỏ ửng, thanh âm nhu hòa: “Có thể thay vương gia phân ưu, là phúc khí của thiếp. Nếu vương gia có lòng, ở đây thiếp còn cất một ít trân phẩm, không bằng đêm nay vương gia lưu lại, ta giới thiệu kỹ từng loại với ngài.”

“Ừ ” Khánh vương lên tiếng, trong lòng Thuận phu nhân lập tức dâng lên một trận vui sướng, nhưng mà Khánh vương lại bồi tiếp một chậu nước lạnh: “Đề lần sau vậy, hôm nay ta còn có việc phải làm.”

“Vương gia, ngài muốn đi đâu?” Mắt thấy Khánh vương sắp ngủ lại, trong lòng Thuận phu nhân trầm xuống.

“Ta còn có việc, nàng nghỉ ngơi trước đi!” Khánh vương vẫy vẫy tay, không chút do dự rời đi.

Thuận phu nhân ngẩng đầu nhìn bóng dáng hắn đi xa, trên mặt đều là phẫn nộ. Khánh vương tuy rằng còn dựa theo thói quen ngày xưa, thường xuyên đến viện nàng ngồi tâm sự, thế nhưng không quá ba ngày lại bị hồ ly tinh kia kéo đi! Nàng hao hết tâm tư, đều không có biện pháp lưu lại Khánh vương qua đêm! Càng nghĩ càng giận, cơ hồ tay chân phát run, một tay lấy hộp gấm đựng bách thọ đồ ném trên mặt đất, rất nhanh bách thọ đồ rơi ra, móng tay đỏ tươi điên cuồng xé rách, từng chút, lại từng chút, cho đến khi cả bức tranh bị xé thành mảnh nhỏ.

Hách Liên Tiếu đúng lúc vén rèm lên bước vào cửa, liếc mắt một cái nhìn thấy vẻ mặt Thuận phu nhân tràn ngập lửa giận, đầu đầy mồ hôi, trang dung hỗn loạn, trên mặt kinh hãi: “Nương sao vậy?”

Thần sắc Thuận phu nhân biến hóa vài lần: “Có thấy phụ thân ngươi không?”

Hách Liên Tiếu do dự nói: “Có, ta vừa nhìn thấy phụ thân đi về phía viện Phiên Phiên cô nương.”

Thuận phu nhân trào phúng cười: “Nay trong lòng hắn đã không có ta , cả ngày đều nghĩ đến tiểu yêu tinh kia! Đúng vậy, người ta tuổi trẻ lại xinh đẹp, tự nhiên so với ta mạnh gấp trăm lần!”

Thuận phu nhân nói lời chanh chua, lộ ra một cỗ ghen tuông, không ngừng chỉ trích, căm giận ngút trời.

Hách Liên Tiếu ngẩn ra, trong nháy mắt lại tươi cười: “Nương, ngài cùng nàng tức giận làm gì, chỉ là món đồ chơi, ỷ vào tuổi trẻ xinh đẹp mới được phụ thân ưu ái, lúc trước cũng không phải không có ! Năm năm trước không phải xuất hiện một nữ tử tuyệt sắc sao, dung nhan còn hơn Phiên Phiên ba phần, cũng chỉ qua nửa năm mới mẻ, phụ thân đã gạt nàng sang một bên , Phiên Phiên này cũng không ngoại lệ. Rất nhanh phụ thân sẽ trở lại bên cạnh ngài, cần gì phải nóng vội.”

Thuận phu nhân mơ hồ cảm thấy chuyện này có chút khác biệt. Phiên Phiên quả thực có bản lĩnh, làm Khánh vương si mê không nói, ngay cả chính mình đều phải đứng sang một bên. Hơn nữa sau khi Khánh vương dùng đan dược, hắn đối với nàng càng tỏ ra lãnh đạm, thậm chí đêm nay cũng không chịu ngủ lại. Nếu tương lai Phiên Phiên sinh hạ nhất nam bán nữ, địa vị của nàng ở trong phủ nhất định sẽ dao động. Nàng khác với vương phi, đời này chỗ dựa duy nhất của nàng chính là Khánh vương. Nếu mất đi sủng ái của vương gia, tiền đồ của hai nhi tử đều không có lợi, nàng càng nghĩ càng sợ hãi, nhất thời có chút run sợ.

Đối với Khánh vương phi mà nói, Khánh vương không thể tùy tiện động chạm địa vị của nàng, mặc dù hắn sủng ái Thuận phu nhân, tổ tông gia pháp ở đằng sau , không phải do hắn toàn quyền làm chủ, cho nên vương phi có thể không biết lấy lòng vương gia, thậm chí dùng mặt lạnh đối đãi với hắn. Nhưng Thuận phu nhân thì không được, mọi thứ của nàng đều là vương gia ban cho . Khánh vương chính là trời của nàng, bởi vậy nhiều năm qua nàng mới trăm phương nghìn kế đoạt sủng ái của vương gia, ngoan ngoãn nghe theo, dốc sức lấy lòng. Làm cho vương gia cao hứng, chính là mục đích tồn tại lớn nhất của nàng. Nhiều năm trôi qua tỉ mỉ trù tính, thậm chí không tiếc sủng thiếp áp chủ, chính là hy vọng một ngày kia có thể đè đầu vương phi, bằng vào công lao sinh hạ hai nhi tử một nữ nhi leo lên thượng vị. Tuy rằng từ sườn phi đến chính phi chỉ có một bước, nhưng bước đi này nàng tốn mất hai mươi năm, mắt thấy sẽ thành công , lại đột nhiên xuất hiện một Phiên Phiên. Hiện tại nàng ngày nhớ đêm nghĩ, càng cảm thấy sợ hãi, bởi vì nhiều năm qua hành vi của nàng chính là dĩ hạ phạm thượng. Nếu không có vương gia che chở không biết đã chết bao nhiêu lần, nay vương gia sủng ái càng lúc càng mờ nhạt, kết cục chờ đợi nàng sẽ là gì…

Hách Liên Tiếu thấy sắc mặt Thuận phu nhân không ổn, vội vàng khuyên giải: “Nương, vô luận ra sao ngài còn có chúng con, chẳng lẽ nàng có thể vượt qua ngài sao?”

Hách Liên Tiếu nói không sai, bất luận Phiên Phiên được Khánh vương sủng ái thế nào, Thuận phu nhân vì Khánh vương sinh hạ hai nhi tử một nữ nhi, nữ nhi còn sắp trở thành tam hoàng tử phi, nằm mơ cũng biết cửa hôn sự này sẽ mang đến cho nàng nhiều vinh quang. Chỉ cần từ nay về sau Thuận phu nhân thận trọng từ lời nói đến việc làm, không hề khiêu khích vương phi, nói không chừng còn có một con đường sống… Thế nhưng, Hách Liên Tiếu quên mất một điều quan trọng nhất, Thuận phu nhân cũng là nữ nhân, vẫn luôn được Khánh vương nâng niu trong lòng bàn tay hơn hai mươi năm. Lòng của nàng vô hình trung đối với Khánh vương trừ bỏ tính kế ở mặt ngoài, còn có dựa dẫm cùng mong đợi. Một khi sủng ái bị người khác cướp đi, nhấc lên chính là lửa giận ngập trời cùng ghen tị. Hách Liên Tiếu khuyên giải cũng không thể an ủi Thuận phu nhân, lòng của nàng ngược lại càng thêm táo bạo.

Thuận phu nhân cất giọng nói: “Được, ta sẽ không cùng nàng so đo, ngươi yên tâm, ta là người rộng lượng.” Nhưng mà trong mắt nàng lại dấy lên căm hận kinh người, không, Phiên Phiên này tuyệt đối không thể lưu lại!

Tiễn bước Hách Liên Tiếu, Thuận phu nhân lập tức gọi tới một người. Nha hoàn một thân áo xanh, da mặt trắng nõn, cung kính quỳ gối: “Phu nhân, nô tỳ dựa theo ngài phân phó, vẫn lặng lẽ giám thị Phiên Phiên cô nương. Nô tỳ phát hiện nàng cùng Minh Nguyệt quận chúa có lui tới, hơn nữa quan hệ vô cùng thân mật. Nô tỳ còn phát hiện… Đan dược đó là Minh Nguyệt quận chúa tặng nàng .”

“A, thật sao?” Thuận phu nhân vui sướng giống như thủy triều dâng lên, trong nháy mắt điên cuồng sinh trưởng.

“Dạ, nô tỳ đã len lén trộm một ít đan dược mang ra, thỉnh phu nhân kiểm tra.”

Thuận phu nhân tiếp nhận đan dược, trên mặt lướt qua ý cười lạnh: thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không lối ngươi lại vào, lúc này bắt tại trận, để xem các ngươi che dấu thế nào! Trên mặt càng hiện vẻ ôn hòa nhìn nha hoàn trước mắt, mỉm cười nói: “Tiểu Từ, ngươi thông minh lại có khả năng, ta rất hài lòng.”

Tiểu Từ tươi cười, nhỏ giọng nói: “Không chỉ vậy, nô tỳ còn phát hiện Phiên Phiên cô nương chiều hôm qua chạy đến cửa sau hoa viên ở phía đông, điều động nha hoàn đi chỗ khác, lặng lẽ gặp riêng công tử trẻ tuổi.”

“Ngươi nói cái gì?” Ánh mắt Thuận phu nhân thoáng cái lóe ra ánh sáng kinh người.

“Nô tỳ chính mắt nhìn thấy, tuyệt không phải giả! Buổi chiều nàng ở trong lương đình thưởng cảnh, đột nhiên nói trên người cảm thấy lạnh, lệnh nha hoàn trở về lấy áo choàng, lại phân phó người đi cửa sau vương phủ, sai nha hoàn đi chỗ khác. Nô tỳ cảm thấy không thích hợp, liền lặng lẽ đi theo nàng, mới phát hiện nàng thu mua Tiêu ma ma giữ cửa, lặng lẽ cho người ngoài tiến vào! Vị công tử kia dáng vẻ mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, hai người tuy rằng chỉ nói hai câu đã tách ra, nếu không phải có bí mật gì, vì sao phải che mắt người khác.”

Thuận phu nhân hít sâu một hơi: “Có cổ quái hay không cũng không sao, quan trọng là vương gia nghĩ như thế nào. Ngươi thay ta cẩn thận hỏi thăm, vị công tử kia rốt cuộc có lai lịch gì. Nhớ kỹ, không nên đả thảo kinh xà!”

“Dạ, nô tỳ tuân mệnh.”

Nhìn theo bóng dáng Tiểu Từ rời đi, Thuận phu nhân tươi cười càng sâu: “Giang Tiểu Lâu, Phiên Phiên, hai người các ngươi muốn ôm nhau vào chỗ chết, ta cũng không ngăn cản được !” Khóe môi nàng nhếch lên ý cười ôn nhu tận xương, nhưng nụ cười ở trong đêm khuya , trái lại mang theo hàn ý lạnh cả người.

Buổi chiều ngày thứ hai, Trịnh Hạo ở cửa sau Vương phủ vòng vo hồi lâu cũng không thấy Phiên Phiên đi ra, nhất thời có chút nóng vội. Hắn ở bên này lo lắng, bỗng nhiên nhìn thấy cửa sau Vương phủ mở ra, không thấy Tiêu bà tử trông cửa lúc trước, ngược lại xuất hiện một nha hoàn trẻ tuổi, mồ hôi đầy đầu, thở hổn hển nói: “Phiên Phiên cô nương mời ngài đi vào.”

Nghe xong lời này, Trịnh Hạo hoảng sợ, theo bản năng muốn đi ra ngoài, ai ngờ nha hoàn kia lại vẫy tay một cái, lập tức hai hộ vệ tiến lên giữ chặt hắn, kéo thẳng vào trong phủ. Một đường rường cột chạm trổ, phong cảnh hoa lệ, hắn lại bởi vì trong lòng quá mức sợ hãi mà không kịp thưởng thức, không biết đi qua mấy gian phòng ốc, rốt cục đi vào một tòa viện hoa lệ. Nha hoàn mỉm cười nói: ” Phiên Phiên cô nương đang chờ ngài trong phòng.”

Thanh âm chui vào trong tai Trịnh Hạo, trong lòng hắn càng sợ hãi, thất thanh kêu lên: “Không, không, ta không vào!”

Lời còn chưa nói xong, nha hoàn mi thanh mục tú lại giữ chặt tay hắn: “Sợ cái gì, đây là cô nương nhà ta gọi ngươi đi vào!”

Trong hốt hoảng, nha hoàn đã đẩy hắn vào phòng. Hắn lập tức bước vào cửa phòng, đập vào mắt là tầng tầng rèm che, phía sau rèm che ẩn hiện một giai nhân xinh đẹp đang ngồi, một thân váy dài hồng nhạt diễm lệ, bên hông đeo ngọc bội, nhẹ nhàng đè lên trên váy. Đối phương thấy có nam tử tiến vào, đột nhiên đứng lên, kinh ngạc nói: “Sao ngươi lại đến đây?”

Tiểu Từ lập tức bẩm báo : “Vị công tử này ở bên ngoài chết sống nháo không thấy ngài không đi, vừa mới chạm mặt Minh Nguyệt quận chúa, quận chúa sợ hắn nháo lớn kinh động đến vương gia, trái lại không tốt, nên lệnh nô tỳ lặng lẽ đưa hắn vào. Phiên Phiên cô nương, ngài yên tâm, quận chúa làm việc vô cùng cẩn thận, sẽ không để người khác nhìn thấy, hai người có chuyện cần nói thì nhanh lên đi.”

Hôm nay, hẹn Phiên Phiên ở chỗ này gặp mặt là Giang Tiểu Lâu, cũng là người mang Trịnh Hạo đến, thật sự làm người ta kinh hãi muốn chết. Nhưng mà Tiểu Từ luôn tận tâm hầu hạ, đồng thời là nha hoàn đắc lực bên cạnh nàng, sắc mặt Phiên Phiên biến hóa vài lần, cuối cùng thở dài một tiếng: “Ngươi ra ngoài canh gác đi.”

Tiểu Từ cười nói: “Vậy nô tỳ sẽ đứng canh gác bên ngoài .” Nói xong nàng đi tới ngoài cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhưng không đóng kín, lặng lẽ đến gần khe cửa lắng nghe.

Trịnh Hạo thấy trong phòng không còn người ngoài, liền nhìn chằm chằm Phiên Phiên, thật lâu nói không ra lời, ngược lại là Phiên Phiên hàm chứa nước mắt nói: “Ta nói rồi, ngươi không nên tới nữa!”

Trịnh Hạo hé ra gương mặt tuấn tú, đồng dạng đầy nước mắt, nức nở nói: “Giao tình giữa ta và ngươi khác người ngoài, làm gì cách người ngoài ngàn dặm, chẳng lẽ ta có thể hại ngươi sao!”

Phiên Phiên thở dài một tiếng: “Hôm nay ngươi đến, nếu để người ngoài biết, còn không biết tạo cho ta bao nhiêu phiền toái.”

Trịnh Hạo vội vàng an ủi nói: “Hầu môn giống như biển sâu, lường trước kiếp này sẽ khó gặp mặt, ta chỉ mong có thể gặp nhau lần cuối cùng, cũng không uổng phí một hồi tình cảm. Ngươi đã được hưởng phúc , đáng thương ta ngày ngày đêm đêm thay ngươi lo lắng ưu sầu, sợ vương gia đối đãi ngươi không tốt ——” Nhắc đến chỗ xúc động, công tử anh tuấn trẻ tuổi nước mắt rơi như mưa.

Đúng vào lúc này, một ma ma lớn tuổi dẫn một đám người vọt vào, nhìn thấy tình hình trong phòng sắc mặt không khỏi giận dữ: ” Phiên Phiên cô nương, vương gia không ở quý phủ, ngươi lại thu lưu nam khách, đây là đạo lý gì?”

Phiên Phiên lắp bắp kinh hãi, run giọng nói: “Cao ma ma, sao ngài ở đây?”

Cao ma ma chuyên môn phụ trách trật tự ở các viện, xem như nội tổng quản Vương phủ, xưa nay rất được kính trọng, nàng vừa rồi nghe được bẩm báo, sợ xảy ra chuyện lớn, lập tức mang theo người đuổi tới, giờ phút này sắc mặt âm trầm nói: ” Quy củ Vương phủ Phiên Phiên cô nương chắc biết rõ, muốn gặp khách nhân phải thông qua vương phi, ngươi tự ý mang nam nhân vào phủ, thế là ý gì ? Đi, cùng ta đi gặp vương phi, chúng ta phải làm rõ ràng chuyện này.”

Phiên Phiên đầy mặt kinh hãi, hô hấp dồn dập, nhìn Cao ma ma cơ hồ nói không ra lời…

Khánh vương vừa đến, liền nghe đến bản án này, nhất thời giật mình, vội vàng tiến vào đại sảnh, nhìn thấy cả nhà đều là sắc mặt nặng nề ngồi, không khỏi mở miệng hỏi: “Sao lại thế này?”

Vương phi chỉ vào Phiên Phiên cùng Trịnh Hạo quỳ trên mặt đất, thanh âm ủ dột: “Vương gia trở về đúng lúc, việc này ta xử lý không được, ngài tự mình quyết định đi.”

Khánh vương khiếp sợ, cơ hồ có thể nói là trợn mắt há hốc mồm, bắt kẻ thông dâm? !

Thuận phu nhân ở một bên mở miệng, khó được sắc mặt tràn đầy sầu lo: “Vương phi, quản gia là chuyện của ngài, vô luận thế nào ngài cũng không thể mặc kệ! Phiên Phiên cô nương mạc danh kỳ diệu thu lưu một nam khách, nay nàng lại không giải thích được thân phận người này, theo thiếp thấy, phải nghiêm trị thật mạnh, miễn cho rối loạn quy củ trong phủ!”.

Sắc mặt Khánh vương âm trầm: “Thuận phu nhân, lời này có chứng cứ không?”

Thuận phu nhân cười nhẹ: “Nhân chứng vật chứng đều có đủ.” Nàng bĩu môi, Khánh vương nhìn thẳng vào đôi nam nữ trẻ tuổi lạnh run quỳ một bên, lửa giận bùng lên: ” Phiên Phiên, đây là có chuyện gì?”

Phiên Phiên nãy giờ vẫn không nói câu nào, làm cho Thuận phu nhân đắc ý vô cùng, giờ phút này nàng lại oa một tiếng khóc lớn lên, càng khóc càng thương tâm, lắp bắp nói: “Vương gia, thiếp mặc dù xuất thân nghèo hèn, nhưng cũng không phải người không biết cấp bậc lễ nghĩa! Người này không phải người ngoài, là ca ca thất lạc nhiều năm của thiếp!”

Cả người Khánh vương chấn động: “Nàng nói cái gì?”

Thuận phu nhân cười lạnh một tiếng: “Vị công tử này, vừa rồi ngươi tự giới thiệu nói mình là họ Trịnh , mà Phiên Phiên cô nương là họ Khương, nhị vị khác họ, sao lại cùng một nhà đi ra ?” Nếu nói lúc trước, nàng hoàn toàn có thể cho người khác xuất đầu chỉ chứng Phiên Phiên, nhưng hôm nay nàng bị thất sủng, những người đó gió chiều nào che chiều ấy, không ai nguyện ý thay nàng bán mạng , không thể không tự mình lội vào vũng nước đục này.

Phiên Phiên nước mắt rơi như mưa, đầy mặt thống khổ, dáng vẻ khiếp nhược: “Phu nhân có điều không biết, ta nhỏ nhất trong đám huynh đệ tỷ muội, đáng tiếc trong nhà nghèo khó thật sự không thể nuôi nổi, cha mẹ bất đắc dĩ đem ta đưa cho Khương gia nuôi nấng, sau lại đi theo dưỡng phụ dưỡng mẫu chung quanh bôn ba, hơn nữa chúng ta cũng thất lạc nhiều năm, gần đây vừa mới gặp lại, ta còn chưa kịp hướng vương gia bẩm báo.”

“Nói năng bậy bạ, vừa rồi các ngươi ở trong phòng tâm sự, tưởng rằng không có người biết sao?” Thuận phu nhân nhìn về phía Tiểu Từ, bất động thanh sắc ý bảo nàng mở miệng.

Tiểu Từ lập tức mở miệng: “Nô tỳ mặc dù đứng xa, nhưng vẫn nghe loáng thoáng câu từ thân mật, hai người họ còn ôm nhau thật chặt…”

Nghe xong lời này, sắc mặt Khánh vương trở nên xanh mét.

Thuận phu nhân ai thán một tiếng, phẫn hận nơi đáy mắt che dấu vô cùng tốt: ” Phiên Phiên cô nương, vương gia sủng ái ngươi cỡ nào, ngươi lại làm ra chuyện có lỗi với hắn, làm tổn hại danh dự Vương phủ. Sự tình rành rành trước mắt, ngươi nên cúi đầu thừa nhận, vương gia mềm lòng, nói không chừng có thể thả ngươi một con đường sống, ngươi tội gì bịa ra câu chuyện xưa, khiến trong lòng vương gia không thoải mái…”

Phiên Phiên ngửa cổ nói: “Vương gia, ngài tin thiếp đi, thiếp không phải là loại nữ tử lẳng lơ!”

Vương phi nhẹ nhàng thở dài: “Việc đã đến nước này, nhất định phải điều tra thật kỹ, không thể trách lầm người, cũng không thể dung thứ kẻ làm sai.”

Phiên Phiên ngập nước mắt, càng xinh đẹp không thể tả: “Dạ phải, thỉnh vương gia tra rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho thiếp, Phiên Phiên vô cùng cảm kích!”

Khánh vương nhìn thấy nàng bộ dáng đáng thương, lời nói bi thương, không khỏi có chút chần chờ, Phiên Phiên biết đối phương thương tiếc nàng, trong lòng đau xót, không khỏi lớn tiếng khóc lên.

Khánh vương cuối cùng hạ quyết tâm: “Các ngươi lập tức mang phụ mẫu Trịnh Hạo đến, ta thật muốn biết, rốt cuộc ai là kẻ nói dối!” Hộ vệ lập tức vội vã thi hành.

Thuận phu nhân cũng không vội vàng, nên điều tra nàng đã sớm điều tra, Trịnh gia chưa bao giờ có nữ nhi Phiên Phiên, vương gia nhất định đi tay không một chuyến. Nàng chỉ mắt lạnh nhìn đối phương, chậm rãi nói: “Việc này tạm thời không đề cập tới, còn có——” nói xong, nàng lấy ra một chiếc hộp gấm, mở nắp lộ ra đan dược, ngữ khí mang theo ba phần tỉnh táo: “Vương gia, viên đan dược này ngài không nên uống tiếp.”

“Đan dược sao lại nằm trên tay nàng?” Trên mặt Khánh vương khẽ giật mình.

Trên mặt Thuận phu nhân hiện vẻ áy náy: “Vương gia, ta lo lắng cho thân thể của ngài, nên mới tìm cách lấy đan dược đến, mong ngài không nên tức giận, nghe thiếp giải thích đã. Người tới, thỉnh Chu đại phu tiến vào.”

Chu đại phu vào phòng khách, hắn là lão đại phu chuyên dụng ở Vương phủ, nhưng mà từ khi thuốc an thần của vương phi uống xảy ra vấn đề, Khánh vương phi quả quyết không dùng hắn nữa, ngược lại thỉnh Phó Triêu Tuyên đến chẩn trị. Nhưng Chu đại phu y thuật cao minh, Khánh vương đối với hắn vẫn vô cùng tin cậy, cho nên hắn mới có thể tiếp tục ra vào Khánh vương phủ. Giờ phút này Khánh vương phi dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn một cái, trong lòng Chu đại phu nhảy dựng, cúi thấp đầu nói: “Gặp qua vương gia, vương phi.”

Khánh vương phi ôn hoà lên tiếng: “Chu đại phu, đã lâu không gặp.”

Chu đại phu chỉ gắt gao cúi đầu, không dám đối mặt ánh mắt lạnh lùng của Khánh vương phi.

Thuận phu nhân nhắc nhở hắn đừng quên chính sự: “Chu đại phu, đan dược ngươi hẳn là đã kiểm nghiệm qua, hiện tại xin mời ngươi giải thích rõ cho vương gia, đến tột cùng đan dược này có công dụng gì?”

Chu đại phu cắn chặt răng, lập tức nói: “Đan dược này dùng duyên sa cùng tùng thanh luyện thành, còn địa hoàng (cây thân thảo), kiển ti tử, lộc giác giao, hổ cốt, nhân sâm [ 2 ] cùng nhiều loại phương thuốc khác điều phối mà thành.”

[ 2 ] tên các vị thuốc đông y

“Được rồi, nói thẳng công hiệu đi.” Thần sắc Khánh vương phi hiện vẻ không kiên nhẫn đánh gãy lời hắn.

Chu đại phu lau mồ hôi lạnh trên trán, tiếp tục nói: “Thuốc này có tác dụng hỗ trợ trong chuyện phòng the, nếu dùng lâu dài, nhất định sẽ tổn thương thân thể, sợ là uống nửa năm… tĩnh mạch sẽ hư tổn, đi đời nhà ma!”

Nghe vậy, sắc mặt Khánh vương lập tức trở nên xanh mét.

Trên mặt Thuận phu nhân khó nhịn đắc ý, ánh mắt phá lệ âm lãnh nhìn thoáng qua Giang Tiểu Lâu, mà đối phương lại cúi đầu uống trà, đối với mọi chuyện trước mắt chẳng để tâm. Thuận phu nhân cho rằng nàng giả vờ trấn định, trên mặt lạnh lẽo nói: “Vương gia, ngài đã nghe thấy rõ, không thể ngờ Phiên Phiên cô nương vì cố sủng không tiếc thương tổn thân thể vương gia, thật là tội ác tày trời! Ngài nên biết, thiếp xưa nay không phải người ghen ghét đố kỵ, nhiều năm qua chưa bao giờ khó xử người nào, nếu không phải nàng hành xử quá phận, thiếp cũng không ở trước mặt vương gia vạch trần nàng, thiếp toàn tâm toàn ý… Đều là vì ngài ! Hôm nay chẳng sợ ngài hiểu lầm thiếp, thiếp không thể không nói, nữ tử độc địa như nàng tuyệt không thể dung thứ!”

Phiên Phiên nghẹn ngào khóc, phảng phất khó nén lòng tràn đầy bi phẫn muốn chết: “Thuận phu nhân, công dụng của đan dược căn bản không giống lời ngươi nói, chẳng qua là dược dưỡng tâm bình thường, ngươi rõ ràng là thu mua Chu đại phu, cố ý đến hãm hại ta!”

Thuận phu nhân liếc nhìn nàng một cái, nhịn không được ánh mắt hiện tia đau lòng nói: ” Phiên Phiên cô nương, ngươi và ta không cừu không oán, ta tại sao muốn hãm hại ngươi? Đan dược này là tìm được ở trong phòng ngươi, chẳng lẽ ta còn có thể âm thầm giở trò sao?”

Ánh mắt Khánh vương nhìn Phiên Phiên càng ngày càng lạnh, cơ hồ kết thành băng.

Giang Tiểu Lâu nâng mí mắt nhẹ nhàng nhìn thoáng qua, a, hai người hỗ tiêu diễn kỹ (điên cuồng thi triển thủ đoạn), muốn dung mạo có dung mạo, muốn nước mắt có nước mắt, muốn điên cuồng có điên cuồng, diễn thành một trò hay, quả thực xuất sắc .

Phiên Phiên lộ dáng vẻ bi thương, trợn mắt nhìn lên, đột nhiên thất thanh kêu to lên: “Không, không phải đan dược ta cho vương gia uống! Vương gia ngài xem, có phải đan dược ngài dùng thường ngày không?”

Khánh vương bán tín bán nghi lấy đan dược ra, nhất thời sắc mặt khẽ biến, “Không, không phải!”

Sắc mặt Thuận phu nhân lập tức trở nên trắng bệch, nàng đột nhiên nhìn về phía Tiểu Từ, Tiểu Từ cũng là dáng vẻ ngơ ngác không thể tin. Mà giờ phút này Phiên Phiên rơi nước mắt giống như đập nước thu lại không được, lê hoa đái vũ thống khổ đến cực điểm: “Thuận phu nhân, ta biết ngươi hận ta đoạt sủng ái của ngươi, nhưng cũng không nên dùng cách này hãm hại ta ! Vương gia, trong phòng thiếp còn một ít đan dược, ngài có thể tìm người tra xét, có phải như lời Chu đại phu nói, là đan dược hại người hay không!”

Khánh vương lập tức phân phó đại phu khác tới kiểm tra, nửa canh giờ sau, đều có đại phu chứng minh, đan dược Khánh vương dùng chính là dưỡng thân kiện thể, cũng không phải độc dược, càng không có độc khí công tâm, tử vu phi mệnh (chết oan chết uổng). Nghe xong kết quả nghiệm chứng, nội tâm Thuận phu nhân đột nhiên trầm xuống, nàng ý thức được đây là một cái bẫy, mà chính mình lại ngu xuẩn bước vào!

An Hoa quận vương đứng dậy, hướng Khánh vương nói: “Phụ thân, Thuận phu nhân chỉ vì ngài suy nghĩ, trong lòng nóng vội mới phán đoán sai công dụng đan dược…”

Khánh vương phất phất tay, đánh gãy lời Hách Liên Thắng. Hách Liên Thắng bất đắc dĩ cùng Hách Liên Tiếu liếc nhìn nhau, ở trong mắt đối phương đều thấy được thần sắc bất an.

Giang Tiểu Lâu đang cầm chén trà, ý cười trong mắt rất nhạt, gần như không tồn tại.

Thế cục thoáng cái đảo ngược, Thuận phu nhân chỉ cảm thấy lạnh cả người, nháy mắt bao phủ đến toàn thân, nhất thời cả người đều cứng ngắc. Trong đầu nàng cấp tốc suy tính đối sách, để ứng phó cơn gió lớn kế tiếp.

Tựa hồ ngại Thuận phu nhân chưa đủ thảm bại, hộ vệ nhanh chóng trở lại mang theo phụ mẫu Trịnh Hạo tiến vào. Phụ nhân trung niên một thân áo màu nâu, vẻ mặt vốn thấp thỏm lo âu, nhìn thấy Phiên Phiên, lập tức nước mắt rơi như mưa, mở miệng nói: “Nhi nha, nương thực xin lỗi ngươi!”

Thấy phụ nhân nói vậy, gánh nặng trong lòng Khánh vương biến mất: “Vị phu nhân này, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”

Phụ nhân vừa đến bốn mươi tuổi, khóe mắt đuôi lông mày lại tràn đầy nếp nhăn, vẻ mặt tang thương, ngón tay chai sần, khóc sướt mướt nói: “Khởi bẩm vương gia, hài tử này từ nhỏ cũng là khuê nữ con nhà lành, trong nhà bần cùng, thật sự nuôi không nổi. Lão nô không còn cách nào khác, phải bỏ nàng ở ngoại ô… Ai ngờ nàng phúc lớn mệnh lớn, ba ngày ba đêm cũng không tắt thở, lão nô không đành lòng, một lần nữa bế nàng trở về. Chỉ tiếc chung quy nuôi không nổi, đành phải đem nàng đưa cho biểu tỷ, sau đó nàng được đưa đến Vân Châu, cuộc sống khá hơn một chút… Lần này, Phiên Phiên trở lại kinh thành là muốn tìm chúng ta, nhưng không may bỏ lỡ nhiều lần, hai ngày trước khó khăn lắm đại ca nàng mới thu được tin tức, tìm đến nơi này, nhưng Phiên Phiên thân đã không còn tự do, không thể danh chính ngôn thuận gặp mặt, lão nô lại không có mặt mũi nhìn nàng, liền để Hạo nhi đến gặp ——” nàng nói tới đây, vẻ mặt hiện tia khó xử, “Cuộc sống của chúng ta trôi qua khó khăn, chỉ biết tới cửa xin tiền , Phiên Phiên không dám nói cho vương gia có cửa thân thích này, không thể làm gì khác hơn là bán trang sức, trong lòng nàng cũng rất khổ sở!”

Phiên Phiên rơi nước mắt càng nhiều: “Vương gia, Phiên Phiên không dám nói, cũng do trong nhà bần cùng, bất đắc dĩ phải bán trang sức vương gia tặng cho Phiên Phiên, cầu vương gia trách phạt!”

Nhìn bộ dáng tình thâm của đôi mẹ con đối diện, Thuận phu nhân đột nhiên ngã ngồi ở trên ghế, nàng chậm rãi quay đầu, máy móc nhìn Giang Tiểu Lâu, vẻ mặt chuyển lạnh, trong miệng cười nhạo một tiếng: “Tốt, thì ra ở chỗ này chờ ta!”

Bắt kẻ thông dâm, đan dược, Tiểu Từ chỉ chứng, sự việc xảy ra liên tiếp đan vào cùng một chỗ, người sáng suốt đều có thể nhìn ra cùng Thuận phu nhân có liên quan! Sắc mặt Khánh vương âm trầm như băng: “Thuận phu nhân, nàng từ lúc nào trở nên mang lòng đố kỵ, dám nghĩ ra biện pháp ác liệt như vậy vu hãm người khác!”

Nhìn sắc mặt Khánh vương âm trầm, Thuận phu nhân quay đầu oán hận nhìn Giang Tiểu Lâu, khuôn mặt trắng bệch, trong cổ họng giống như bị sợi bông chặn lại, một chữ cũng nói không nên lời. Từ trước đến giờ chỉ có nàng hãm hại người khác, chưa từng bị người khác hãm hại qua, hiện tại nàng cuối cùng biết tư vị ‘sơn cùng thủy tận’ [ 3 ]. Mà lúc này Hách Liên Tiếu rùng mình một cái, vội vàng quỳ xuống đất: “Phụ thân, nương chỉ là nhất thời hồ đồ, mới oan uổng Phiên Phiên cô nương! Nể mặt của nữ nhi, thỉnh ngài tha cho người đi!”

[ 3 ] cùng đường bí lối (ví với tình cảnh không có lối thoát; lâm vào cảnh tuyệt vọng)

An Hoa quận vương cũng song song quỳ xuống, sắc mặt lo lắng: “Phụ thân, muội muội nói đúng, nay nàng sắp xuất giá, nếu như truyền ra tin tức không tốt, Tam hoàng tử bên kia chúng ta thật sự không thể gạt được!”

Nhi tử và nữ nhi đều quỳ xuống tha thiết cầu tình, Khánh vương định bùng phát lửa giận chậm rãi bình ổn, trong lòng mềm nhũn đang muốn nói chuyện, lại đột nhiên thấy Phiên Phiên ngập nước mắt, sắc mặt bi thương, bộ dáng bất lực, quả thực nhu nhược động lòng người, Khánh vương vốn có lòng tha thứ lập tức nghiêm mặt…

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng đặt chén trà ở trên bàn, ý cười trên môi dần dần sâu hơn, muốn lừa dối thành công, quả thực mơ mộng hão huyền!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.