Nhìn cảnh tượng trước mắt trở nên hỗn loạn, Khánh vương phi mỉm cười, đặt chén trà xuống, ngữ khí bình thản nói: “Vương gia, ta là chủ mẫu nhà này, nếu ngài không thể đưa ra quyết định, vậy cứ giao cho ta xử lý đi.”
◊
Khánh vương quay đầu nhìn về phía Khánh vương phi, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc: “Ngươi tới xử lý, thật không?”
◊
Nghĩ thầm, Khánh vương phi nhẹ nhàng thở dài: “Lúc trước, thân thể ta không tốt, đối với sự vụ trong phủ lơ là quản giáo, mới để xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nay thân thể ta đã hoàn toàn khang phục, quản lý việc nhà vương gia cũng không tiện nhúng tay, nên để ta giải quyết đi.”
Nghe nàng nói xong, Khánh vương hơi do dự, liếc mắt nhìn vẻ mặt ủy khuất cùng ngập nước mắt của Phiên Phiên, không tự giác gật đầu: “Được, vậy ngươi tới xử trí đi.”
Khánh vương phi đứng lên, đi qua nâng Phiên Phiên dậy, chủ động thay nàng lau lệ: ” Phiên Phiên cô nương, ngươi phải chịu ủy khuất lớn như vậy, tất cả đều trách ta không quản nghiêm người bên cạnh vương gia, mới để nàng phạm sai lầm, ngươi yên tâm, ta chắc chắn cho ngươi một công đạo.”
Dáng vẻ Phiên Phiên bi thương vô cùng, giờ phút này trong mắt ngấn lệ: “Đa tạ vương phi.”
Khánh vương phi nhìn Thuận phu nhân, ánh mắt lạnh lẽo: “Thuận phu nhân bởi vì nhất thời đố kỵ phạm lỗi lớn, đáng lẽ phải nghiêm trị thật nặng, niệm tình quận chúa sắp xuất giá, nên tạm thời hủy bỏ phong hào phu nhân, biếm làm thị tỳ…”
Lời vừa ra, làm khuôn mặt Thuận phu nhân không còn chút máu, cả người phát run.
Khánh vương thở dài nhẹ nhõm một hơi, phạm sai lầm lớn như vậy, có thể bảo trụ tánh mạng đã là nhân từ lắm rồi, hắn vốn tưởng rằng Khánh vương phi sẽ mượn cơ hội này đưa Thuận phu nhân vào chỗ chết, nhưng hiện tại xem ra chính thê của hắn là người tâm địa nhân từ.
An Hoa quận vương vừa muốn mở miệng, Hách Liên Tiếu lập tức hướng hắn lắc lắc đầu, ý bảo hắn không nên nhiều lời.
Khánh vương phi hiển nhiên cảm thấy tạo đả kích cho Thuận phu nhân còn chưa đủ lớn, lại chậm rãi nói: “Vương gia, Phiên Phiên cô nương đã vào phủ một tháng , không bằng nâng lên phu nhân, cũng đừng để cô nương nhà người ta chịu ủy khuất lớn, còn phải đánh nát răng nanh nuốt vào trong bụng.”
Khánh vương nghe vậy càng tỏ ra kinh ngạc, năm đó Thuận Như Ý từ thị tỳ thăng lên phu nhân, là chính mình ‘bài chúng nghị’ [ 1 ], cơ hồ cùng vương phi trở mặt mới miễn cưỡng thành, nay vương phi lại tặng cho hắn đại nhân tình, làm hắn kinh ngạc nói không nên lời. Lúc trước, hắn kiên trì cho rằng vương phi đố kỵ thành tánh, hôm nay xem ra vương phi chính là nhằm vào một mình Thuận Như Ý mà thôi. Mà hắn luôn cho rằng Thuận Như Ý ôn nhu nhàn thục, lại biến thành một độc phụ vu hãm sủng thiếp, lòng của phụ nữ thật sự làm người ta không thể nắm bắt.
[ 1 ] ra sức dẹp nghị luận của mọi người
Khánh vương phi nhìn thấu biểu tình Khánh vương, vẻ mặt ôn hoà nói: “Vương gia quả nhiên là hiểu lầm ta , lúc trước ta xác thực nghĩ không thông, nhưng nay có Phiên Phiên cô nương ở bên cạnh hầu hạ vương gia, ta cũng thoải mái hơn nhiều. Phiên Phiên đoan trang hiểu ý người, xử sự cung kính, một cô nương tốt hôm nay lại phải chịu ủy khuất lớn, ta cũng nên an ủi nàng mới phải đạo!”
Khánh vương liếc nhìn Phiên Phiên, trong lòng âm thầm gật đầu, trên mặt lại vô cùng vui mừng: “Một khi đã vậy, liền nâng Phiên Phiên thành phu nhân đi.”
Phiên Phiên không khỏi hỉ thượng mi sao, nhưng vẫn áp chế vui mừng xuống , lông mi thật dài dính nước mắt, dáng vẻ biết ơn vô cùng: ” Phiên Phiên chịu đại ân vương gia, vương phi, kiếp này ‘kết cỏ ngậm vành’ [ 2 ], đền đáp ân tình nhị vị.”
[ 2 ] Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình
Phụ nhân trung niên cùng Trịnh Hạo nghe xong, trên mặt đều lộ ra thần tình biết ơn, không ngừng khấu tạ.
Khánh vương nhìn bọn họ, không hề có ý định truy cứu chuyện bán trang sức, cười nhẹ nói: “Về sau nên thường xuyên qua lại, đều là người một nhà, không cần e ngại.”
Thuận Như Ý nhìn thấy cảnh tượng này, ngón tay khống chế không được run run , khuôn mặt trở nên xám trắng, lệ nóng không ngừng chảy xuống: “Vương gia, ngài thật sự tin tưởng nàng? Nhiều năm qua thiếp không dối gạt ngài nửa câu, đan dược thật là có độc, nàng cùng này nam tử cũng quả thật có tư tình! Vương gia, mọi chuyện là có người ám hại thiếp, cố ý dẫn dụ thiếp giẫm vào !”
Khánh vương hung hăng trừng nàng: ” Ám hại, ai vô duyên vô cớ lại hại ngươi?”
Thuận Như Ý nhìn thấy Khánh vương lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, ánh mắt lãnh khốc đến cực hạn, nhất thời cả người đều ngây dại. Nàng gắt gao nhìn đối phương, ngón tay thon dài càng không ngừng run run, cả người lung lay sắp đổ.
Hắn chưa từng dùng ánh mắt lãnh khốc như vậy nhìn nàng, lúc nào hắn cũng tin tưởng nàng, mặc dù hắn biết rõ nàng làm sai, hắn đối với nàng cũng là trìu mến, thiên vị , nhưng hôm nay tất cả đều thay đổi, hắn không hề tín nhiệm nàng, không hề che chở nàng, cho dù nàng tìm đủ mọi cách chứng minh bản thân trong sạch, Khánh vương cũng tuyệt đối không tin tưởng.
Giang Tiểu Lâu cong khóe môi, thần sắc bình thản như nước. Đáp án rất đơn giản, cũng thực tàn khốc, Khánh vương không còn sủng ái Thuận Như Ý, đây là lý do chân chính nàng hoàn toàn xong đời. Ánh tịch dương uy lực vô cùng, chiếu sáng khắp mọi nơi, vạn vật trên đời đều có thể thừa nhận ánh sáng của nó. Nhưng mà Khánh vương yêu không phải ánh tịch dương, chính là phạm vi nhà bếp có hạn, nếu có một người chắn ở trước mặt, thì chỉ có nàng được hưởng thụ ấm áp, những người khác cái gì cũng không chiếm được, đây là nguyên nhân Khánh vương phi không thu hoạch được gì. Nhưng sự tình đều có hai mặt , đối với nữ tử mà nói, ai cũng hy vọng sủng ái kéo dài cả đời, nhưng đối với Khánh vương thì ngược lại. Hắn chỉ đứng ở bờ sông câu cá, lúc câu được con cá lớn, lòng tràn đầy vui mừng bởi kết quả tỉ mỉ sắp đặt. Mà khi hắn câu được con cá mập mạp lớn hơn nữa, liền bỏ giỏ cá chạy tới dùng con khác. Lúc trước, Thuận Như Ý đạt được sủng ái của Khánh vương, có thể ở Vương phủ chiếm cứ địa vị có lợi, ngay cả vương phi cũng phải thoái nhượng ba phần. Nhưng mà trong thiên hạ, nữ tử dung mạo so với nàng càng đẹp hơn, tính tình càng ôn nhu, thủ đoạn lợi hại cũng không phải là tìm không thấy, một khi gặp gỡ Giang Tiểu Lâu là người có quyết tâm, nắm chắc nhược điểm Khánh vương, Thuận Như Ý sẽ trở thành con cá bị vứt bỏ, không bao giờ có lại ân sủng nữa.
Trên mặt Hách Liên Tiếu lộ ra vẻ bi thương, đôi mắt cũng thoáng hiện lệ quang, nàng đau xót nói: “Phụ thân, nương ta đã hầu hạ ngài nhiều năm, không niệm công lao cũng có khổ lao, huống chi ta sắp xuất giá, nếu thân phận mẹ ruột hèn mọn, chỉ sợ gả vào phủ hoàng tử, cũng sẽ làm mọi người xem thường!”
Giang Tiểu Lâu bất giác cười rộ lên: “Đan Phượng quận chúa nói sai rồi, vương phi xuất thân cao quý, địa vị tôn kính, ai dám coi thường ngươi? Trừ phi ngươi không xem vương phi là mẹ cả, chỉ nhớ kỹ một mình Thuận Như Ý.”
Ánh mắt Khánh vương phi rét lạnh, Thuận phu nhân chỉ là thiếp thất, nàng có thể tùy ý xử trí, mặc kệ là đánh chửi hay là khiển trách, thậm chí xử chết nàng, ấn theo pháp lệnh Đại Chu có thể kết tội tù đày. Nhưng mà những năm gần đây ỷ vào Khánh vương sủng ái, Thuận phu nhân hành xử vô pháp vô thiên, cho nên đám con cái của nàng cũng dám trước mặt mọi người gọi nàng là mẹ ruột. Mẹ ruột? Thuận phu nhân là thiếp nhỏ nhoi, thân phận chẳng qua là nô tỳ, khi nào thì nô tỳ có thể xưng là mẹ ruột quận vương cùng quận chúa. Nhìn trên dưới nhà này, quy củ đã sớm loạn hết.
Giang Tiểu Lâu nói hai ba câu đã làm cho sắc mặt Hách Liên Tiếu trắng bệch, không sai, nếu muốn giảng quy củ, giảng thể thống, Thuận Như Ý cái gì cũng không phải, chỉ có vương phi mới là mẫu thân nàng cần tôn kính. Giang Tiểu Lâu phảng phất sợ đối phương chịu đả kích không đủ lớn, chậm rãi nói: “Hôn sự Đan phượng quận chúa tuy rằng quan trọng, nhưng cũng không có lớn đến có thể lẫn lộn phép tắc, nếu tam hoàng tử biết được việc này, ngược lại sẽ cho rằng Khánh vương phủ xử sự bất công, đánh mất quy củ.”
Sắc mặt Hách Liên Tiếu trắng bệch, thân hình lung lay sắp đổ, An Hoa quận vương cắn răng trao đổi ánh mắt với Tương Hiểu Vân. Tương Hiểu Vân chủ động tiến lên, khom mình hành lễ: “Vương gia, vương phi, muội muội tuy rằng nói năng có hơi nóng nảy, nhưng nàng nói không sai. Thuận phu nhân đã hầu hạ vương gia nhiều năm, còn thỉnh vương gia xem xét công lao… Tha nàng lần này đi. Cướp đoạt phong hào phu nhân, đối với Thuận phu nhân mà nói không thể nghi ngờ là đả kích lớn, ta sợ nàng chịu không nổi —— “
Giang Tiểu Lâu thản nhiên cười nói: “Quận vương phi, vương phi đã hạ quyết định xử phạt, ngươi vẫn cứ luôn miệng cầu tình,chẳng lẽ là nghi ngờ quyết định của vương phi? Ta chỉ là người ngoài, nhưng cũng biết cái gì gọi là tôn ti, hôm nay thật đúng là mở to mắt, trong thiên hạ còn có loại chuyện chỉ nhận thiếp không tôn mẹ cả, pháp lệnh Đại Chu chẳng lẽ là giấy sao?”
Giang Tiểu Lâu từng câu từng chữ đều như đao phong đâm thẳng vào lòng Tương Hiểu Vân, sắc mặt nàng thoáng cái biến đổi, bị lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của đối phương kích thích có chút tức giận. Nhưng nàng đúng lúc khống chế được sự không vui trong lòng, cúi đầu xuống, không mở miệng vì Thuận Như Ý biện giải nữa. Nếu nàng không im miệng, còn không biết Giang Tiểu Lâu nhanh mồm nhanh miệng nói ra chuyện gì nữa. Dù sao nàng cũng là đường muội thái tử phi, bị một nữ tử thương hộ cười nhạo không có quy củ, quả thực là sỉ nhục to lớn. Nếu không phải bởi vì trượng phu nàng chui ra từ trong bụng Thuận Như Ý, nàng tội gì phải đứng đây rước lấy nhục nhã?
Trong mắt Thuận phu nhân dấy lên căm giận ngút trời, nhịn không được cắn chặt hàm răng nói: “Giang Tiểu Lâu, ta cùng với ngươi có thù hận gì, sao lại hãm hại ta? Phiên Phiên là ngươi tìm đến, hết thảy đều là ngươi bày ra !”
Khóe môi Giang Tiểu Lâu hiện ý cười mỏng manh: “Thuận phu nhân, a, không, hiện tại hẳn nên gọi là Thuận di nương. Thuận di nương có sức tưởng tượng thật là phong phú, đầu tiên là nói Phiên Phiên cô nương cùng với huynh trưởng mình có tư tình, tiếp theo lại nói đan dược có độc, nay ngay cả ta cùng Phiên Phiên cô nương sắp đặt âm mưu cũng nói được. Chậc chậc, quả thực là hai chữ liêm sỉ không biết viết như thế nào.”
Nàng luôn miệng gọi Thuận di nương, Hách Liên Thắng chỉ cảm thấy lửa nóng chạy qua nội tâm, huyết nhục đỏ tươi lập tức trở nên tái nhợt, rốt cục nghe không nổi: “Giang Tiểu Lâu, ngươi không nên quá phận! Đây là gia sự Vương phủ ta , không cần ngươi nhúng tay!”
Khánh vương phi lạnh lùng cười: “Thắng nhi, các trưởng bối đang nói chuyện, ngươi hà tất phải nhiều lời!”
Hách Liên Thắng ngẩn ra, sắc mặt nhất thời xanh trắng. Giang Tiểu Lâu mỉm cười nhìn hắn, chớp chớp lông mi dài, bày ra tư thái bỏ đá xuống giếng, làm người nhìn tức muốn hộc máu.
“Tiếu nhi, hôn sự của ngươi cũng gần kề, ta thấy ngươi bởi vì mẹ ruột sợ là không có tâm tình xuất giá, không bằng ta nói với hoàng hậu nương nương rằng ngươi nhiễm bệnh, dời hôn lễ sang năm ——” Khánh vương phi chậm rãi uống trà, bất giác nhớ tới việc này.
Hách Liên Tiếu lắp bắp kinh hãi, Khánh vương phi đây là không chút nào che dấu uy hiếp, chính mình thật sự quá sơ suất, một ngày chưa gả ra ngoài, hôn sự vẫn bị nắm ở trong lòng bàn tay vương phi, nếu nàng quả thực chạy đến trước mặt hoàng hậu, vậy tương lai nàng sẽ hoàn toàn bị hủy! Khuôn mặt lập tức trắng bệch, run giọng nói: “Mẫu thân… Ta…”
Khánh vương lạnh lùng nói: “Còn không mau xin lỗi mẫu thân ngươi, thật sự là vô pháp vô thiên, dám ngang nhiên lấy hôn sự ra uy hiếp! Nếu ngươi đã không muốn gả, vậy cả đời ngây ngốc ở Vương phủ đi, ta vẫn còn đủ sức nuôi kẻ rảnh rỗi!”
Khuôn mặt Hách Liên Tiếu tái nhợt tràn đầy kinh hãi muốn chết, bị câu nói này làm lạnh lẽo cả người, lập tức cúi người nói: “Mẫu thân, hết thảy đều là Tiếu nhi sai, mong ngài bỏ qua.”
Khánh vương phi hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Ngươi đã gọi ta một tiếng mẫu thân, chứng minh ngươi vẫn đem ta để vào mắt , trở về ngẫm lại lời ta nói, đừng chọc phụ thân ngươi tức giận nữa.”
Hách Liên Tiếu không dám nói nửa lời, đứng lên sợ hãi lui xuống, mấy ngày nay bởi vì hôn sự này được tôn sùng nên có chút cao ngạo, nháy mắt bị đánh cho thất linh bát lạc [ 3 ], không dám nói thêm tiếng nào.
[ 3 ] Bảy rơi, tám rụng. Thành ngữ diễn tả sự tan tác, lác đác, lơ thơ, rải rác
Thuận di nương nhìn Hách Liên Tiếu rời đi, chỉ cảm thấy tuyệt vọng liều mạng đè ép , làm cho trái tim nàng không ngừng lún xuống, nàng tiến lên bắt lấy tay An Hoa quận vương, đau khổ cầu xin: “Quận vương, thay ta cầu tình đi!”
Hách Liên Thắng trấn an nhìn nàng, xoay người trịnh trọng nhìn về phía Khánh vương phi, ngữ khí cung kính mà xa cách: “Mẫu thân, Tiếu nhi chỉ là thay mẹ ruột cầu tình mà thôi, là do nàng hiếu thuận, mà không phải là cố ý ngỗ nghịch ngài. Về phần Thuận phu nhân, biếm làm thị tỳ, trừng phạt quả thực hơi nặng, con cả gan cầu ngài xử lý nhẹ.”
Khánh vương phi nhịn xuống lửa giận, nói: “Vương gia, ngài từng nói đem chuyện trạch viện giao cho ta xử lý, nhưng ngài nhìn đi —— “
Khánh vương lập tức nổi nóng, nhìn Hách Liên Thắng lạnh lùng nói: “Tiểu súc sinh không hiểu chuyện, vương phi đã xử lý nhẹ, ngươi còn không biết nặng nhẹ, nói năng bậy bạ, vô liêm sỉ!”
Khánh vương xưa nay yêu thương hai nhi tử thứ xuất, không chỉ chưa từng lớn tiếng trách cứ, mà trưng sắc mặt lạnh lùng cũng rất ít. Hách Liên Thắng nhất thời kinh sợ, hắn không ngờ Khánh vương lại giận dữ như vậy. Ở đây ngoài trừ Giang Tiểu Lâu là hiểu rõ nhất, trước khác nay khác, thời điểm Khánh vương sủng ái Thuận phu nhân, nàng chính là sao trên trời cùng ánh trăng, muốn cái gì sẽ có cái đó, huống chi là con cái do nàng sinh ra, cũng nhất định được Khánh vương yêu thương. Chỉ khi nào nàng thất sủng, thái độ Khánh vương sẽ không còn toàn tâm toàn ý như trước… Hơn nữa, hôm nay Thuận phu nhân dám hãm hại ái thiếp mà vương gia sủng ái nhất, vương phi đã xử trí khoan dung, những người này lại luôn miệng cầu tình, đúng là gieo gió gặt bảo.
Tả Huyên ở một bên nhìn trong lòng cực kỳ thống khoái, đáy mắt lạnh lẽo ngày càng sâu.
Hàng mi Phiên Phiên run lên, vẻ mặt bất an: “Quận vương, vương gia đang nổi nóng, ngài đừng nên lửa cháy đổ thêm dầu, tất cả đều là ta không tốt, muốn trách thì trách ta đi!”
Ngữ khí Phiên Phiên bi thương, thần thái nhu nhược động lòng người, cùng thủ đoạn Thuận phu nhân dùng nhiều năm qua không hề sai biệt. Ai binh chi sách [ 4 ] vốn chính là chiến lược của kẻ ở thế yếu, một khi được Phiên Phiên xinh đẹp nhu nhược áp dụng, lực uy hiếp thập phần kinh người.
[ 4 ] “Ai binh chi sách”: Kéo dài từ câu thành ngữ “Ai binh tất thắng”, nó là một kế sách trong binh pháp, ai binh tức là kẻ yếu, không có sĩ khí, binh lính đều buồn khổ thất bại, nhưng đồng thời lợi dụng tâm lý đồng tình – khinh thường kẻ yếu của quân địch, tự xưng mình là “Ai binh”, rồi thừa dịp quân địch khinh bỉ mà thả lỏng cảnh giác để bất thình lình tấn công, giành được thắng lợi.
Khánh vương nghe vậy trong lòng càng tỏ ra trìu mến: “Thắng nhi, còn không mau xin lỗi vương phi!”
Hách Liên Thắng bị chèn ép trên mặt xấu hổ đỏ bừng, hắn mơ hồ ý thức được thế cục từ lúc Thuận phu nhân thất sủng đã xảy ra chuyển biến thật lớn, lúc trước chính mình nói một câu phụ thân đều nghe rất nghiêm túc, hiện tại phụ thân chán ghét Thuận phu nhân, cho nên hắn mở miệng cầu tình liền phát giận. Trong đầu vòng vo vô số ý niệm, hắn không thể không gục đầu xuống, cung kính nói: “Mẫu thân, là ta sai, cầu ngài tha thứ.”
Thấy một màn này, đáy mắt Thuận Như Ý chậm rãi phiếm ra màu đỏ, móng tay dài bấm thật sâu vào lòng bàn tay, cơ hồ tức giận đến cả người phát run.
Khánh vương phi nhìn nha hoàn Tiểu Từ đứng trong góc cơ hồ bị người quên lãng, lại cười nói: “Vương gia, nha đầu kia xử trí thế nào?”
“Phản bội chủ tử, xử trí theo gia pháp!” Khánh vương hừ lạnh một tiếng “Được rồi, chuyện này dừng ở đây, ai cũng không được phép nhắc lại, càng không được để ta nghe một câu cầu tình nào nữa, nếu không xử trí thật nặng!”
Hương Sơ Quán
Thuận Như Ý được nha hoàn dìu trở về, thanh âm Khánh vương lãnh khốc vô tình nhưng vẫn quanh quẩn bên tai nàng, làm cho nàng cơ hồ không có biện pháp đè nén căm giận ngút trời trong lòng. Thân hình lảo đảo, gạt tay nha hoàn ra, tiến lên mở ra hòm xiểng, từ bên trong lấy ra hộp gỗ sơn đỏ đựng trang sức, kiểu dáng mà những năm gần đây Khánh vương tặng cho nàng đập nát trên mặt đất, sau đó nhìn đầy đất hỗn độn, thất thanh khóc rống.
Lúc này, Tương Hiểu Vân vừa vặn rảo bước vào, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, không khỏi sửng sốt, trên mặt hiện vẻ kinh hãi: “Ngài đây là tội gì?”
Thuận Như Ý quay đầu nhìn thấy là nàng, trong lòng lại càng phát ra cáu giận. Trên đời này, tâm tình người làm mẫu thân phần lớn giống nhau, lúc trước nhi tử còn chưa đón dâu, tình cảm mẹ con thân thiết. Chỉ khi nào cưới thê tử, nàng cảm thấy nuôi con lớn liền không công tặng cho con dâu, suy nghĩ nháy mắt phát sinh biến hóa long trời lở đất. Càng miễn bàn Tương Hiểu Vân rất giỏi lung lạc trượng phu, vợ chồng tuy rằng không thường ở cùng nhau, cảm tình lại vô cùng tốt, có đôi khi ngay cả lời nàng phân phó cũng dám chống đối. Thuận Như Ý không khỏi nổi lòng ghen ghét, không phải trách Tương Hiểu Vân âm thầm xúi giục, chính là hận Hách Liên Duẫn có con dâu đã quên nương. Hách Liên Duẫn ngày xưa tâm tư tinh tế, mới có thể làm cho cả gia đình hoà thuận vui vẻ, chu toàn mọi bề. Nay hắn không ở nhà, cho nên Tương Hiểu Vân càng là chướng ngại trong mắt Thuận Như Ý. Hiện tại đối phương xuất hiện ở trong này, nàng chỉ cảm thấy là tới chế giễu, một chút cảm động cũng không có.
Trong lòng Tương Hiểu Vân kỳ thật cũng không thích di nương này, nhưng rốt cuộc đứng cùng một thuyền, về tình về lý đều phải đến thăm. Thấy sắc mặt Thuận Như Ý trắng bệch, mới ôn nhu an ủi : “Nương, hôm nay ngài cũng thật hồ đồ, sao lại để cho người khác bắt được nhược điểm, trước khi động thủ nên thương lượng cùng chúng ta —— “
Vừa dứt lời, Thuận Như Ý cười lạnh một tiếng, bốp một tiếng đánh vào trên mặt nàng, đánh đến một bên mặt trắng nõn đều sưng đỏ lên.
Tương Hiểu Vân là ngọc nữ Tương gia, chưa bao giờ chịu nửa điểm ủy khuất, nhất thời cả người lâm vào kinh sợ .
Thuận Như Ý trút được lửa giận, tay run nhè nhẹ chỉ vào nàng: “Ngươi đây là trách ta không đúng? Đừng quên, ngươi là con dâu của ta, vương phi bên kia cũng không tới phiên ngươi đi hiến ân cần!”
Hôm nay, Thuận Như Ý đã bị đả kích thật lớn, thế cho nên tốt xấu chẳng phân biệt được, ngay cả nàng cũng mắng chửi, nếu không phải nể mặt trượng phu, Tương Hiểu Vân cần gì phải đứng đây chịu tội, giờ phút này sắc mặt của nàng không khỏi trầm xuống: “Di nương, ngay cả nữ nhi ruột của ngài cũng không dám đến thăm, đêm nay ta tới đây một chuyến đã mạo hiểm rất nhiều, ngài tội gì muốn phát tiết lửa giận lên đầu ta?”
Tương Hiểu Vân lòng dạ cao ngạo, nhưng hai chữ di nương xem như hoàn toàn chọc giận đối phương. Trong mắt Thuận Như Ý bỗng nhiên bắn ra hàn ý sắc bén, không khống chế được nhổ xuống trâm vàng trên đầu, nổi điên quơ về phía mặt Tương Hiểu Vân, một trận gió xẹt qua người, Tương Hiểu Vân chỉ cảm thấy cây trâm phảng phất như dao nhọn, cánh tay lập tức chảy máu, nhất thời kinh hô ra tiếng.
Tiếng kêu sợ hãi lập tức kinh động nha hoàn đứng canh gác bên ngoài, các nàng vọt vào xem nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời đều sợ tới mức ngây người. An Hoa quận vương vừa mới đi vào sân, nghe thấy tiếng la hoảng loạn : “Mau, mau! Còn không nhanh ngăn họ lại!”
Các nha hoàn đồng loạt xông lên, khó khăn mới tách được Thuận Như Ý cùng Tương Hiểu Vân.
Mái tóc Thuận Như Ý tán loạn, dáng vẻ như kẻ điên, nhìn thấy là Hách Liên Thắng, lạnh lùng nói: “Ta khó khăn sinh dưỡng các ngươi, trăm phương nghìn kế che chở, chưa bao giờ để các ngươi chịu nửa điểm ủy khuất! Nàng cho rằng bản thân là đường muội của thái tử phi, dám giáp mặt chỉ trích ta không đúng! Phải rồi, vương phi mới là bà bà của nàng, rõ ràng muốn đi liếm chân vương phi, nhưng người ta không thèm để ý tới ngươi!” Thuận Như Ý đời này xuôi gió xuôi nước, hình tượng người đàn bà chanh chua che dấu vô cùng tốt, chưa bao giờ thất thố trước mặt bất luận kẻ nào, giờ phút này lập tức bại lộ hết thảy, hiển nhiên là hôm nay vừa chịu đả kích thật lớn, ngay cả tâm trí đều rối loạn.
Hách Liên Thắng thấy Tương Hiểu Vân tóc tai tán loạn, thở hổn hển, thầm nghĩ không tốt, vội vàng phân phó hạ nhân: “Mau dìu đại tẩu xuống đi, chuyện hôm nay nếu có nửa câu truyền ra, cẩn thận tánh mạng các ngươi!”
Nhóm nha hoàn hai mặt nhìn nhau, vội vàng dìu Tương Hiểu Vân khóc sướt mướt đi xuống.
Thuận Như Ý nhìn Tương Hiểu Vân rời đi, cả người dỡ xuống dáng vẻ hung ác vừa rồi, nản lòng ngồi trên ghế, nửa ngày hầm hừ nói không ra lời.
“Nương, ngài hôm nay làm việc cũng quá xúc động , sắc mặt phụ thân vừa rồi xanh mét, mắng ta là tiểu súc sinh không nói, còn nói ta không hiểu quy củ! Có thể thấy được hắn đã bị tiện nhân kia mê hoặc rồi, ngươi cần gì phải tự làm bản thân bực bội, thật là hồ đồ!” Hách Liên Thắng thật sự nhịn không được trách cứ.
Cả người Thuận Như Ý nổi lên một trận hàn khí, theo bản năng siết chặt trâm vàng trong tay: “Hồ đồ, ta hồ đồ thế nào? Lúc trước, phụ thân ngươi luôn trăm phương nghìn kế nhớ kỹ ta tốt, bất luận hắn sủng ái người nào cũng không ném ta ra sau đầu! Nhưng từ lúc Phiên Phiên kia vào cửa, ta lập tức biến thành rác, ngay cả nhìn cũng không liếc mắt một cái! Không sai, Phiên Phiên kia xinh đẹp trẻ tuổi, đối với người hầu hạ hắn nhiều năm qua, chẳng lẽ một chút cũng không niệm tình xưa ?”
Hách Liên Thắng thở dài một tiếng, làm nam nhân hắn thật sự không thể lý giải mẫu thân rốt cuộc suy nghĩ cái gì. Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường, huống chi phụ thân là vương gia cao cao tại thượng, nhiều năm qua sủng ái một mình nàng còn chưa đủ sao? Những năm gần đây dung mạo mẫu thân càng suy bại, phụ thân ngược lại mê luyến nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi, căn bản là nhân chi thường tình. Mặc kệ người nào cũng không thể dao động địa vị của mẫu thân, vì sao còn lỗ mãng xông lên, ăn không được cá còn rước lấy một thân mùi tanh. Hắn làm sao có thể lý giải lòng của nữ tử, càng không thể hiểu được trong lòng Thuận Như Ý đố kị hừng hực thiêu đốt. Lời của hắn chẳng những không dập tắt được chuôi hỏa trong lòng đối phương, ngược lại còn đổ thêm dầu, làm cho hỏa diễm trong lòng Thuận Như Ý càng cháy dữ dội hơn.
“Các ngươi đương nhiên không cần, các ngươi để ý chính là tiền đồ của mình, chỉ quan tâm ta có ở trước mặt vương gia thay các ngươi nói tốt hay không ! Không có ta, các ngươi ở trước mặt vương gia chỉ là một đám thứ xuất, ai cũng sẽ không để mắt tới các ngươi!” Thuận Như Ý dùng ánh mắt rét lạnh từng tấc lăng trì nhi tử của mình.
Hách Liên Thắng sững sờ, Thuận Như Ý xưa nay là mẫu thân hiền lành, ôn nhu, xinh đẹp, không bao giờ nói những lời vô tình lạnh lẽo, chẳng lẽ hôm nay nàng trúng tà?
Thuận Như Ý ý thức được chính mình nói sai, nhất thời sắc mặt biến hóa mấy lần, lại vẫn kìm lòng không đậu rơi lệ: “Ta tân tân khổ khổ nhiều năm còn không phải đều vì các ngươi! Nay vương gia chán ghét ta, ai còn có thể ở trước mặt hắn thay các ngươi nói tốt? Chuyện đại ca ngươi tập tước, còn có tiền đồ của ngươi —— về sau đều phải dựa vào chính các ngươi.”
Hách Liên Thắng cẩn thận suy nghĩ một lát, mở miệng an ủi: “Nương, phụ thân đang nổi nóng, qua đoạn thời gian này ta sẽ nghĩ biện pháp thay ngài lo liệu, dựa vào tình nghĩa nhiều năm, hắn sẽ hồi tâm chuyển ý —— “
Vừa mới dứt lời, có nha hoàn tiến vào, nhút nhát nói: “Thuận di nương, vương phi thỉnh ngài nhanh chóng đi qua.”
“Ngươi gọi ta là gì?” Thuận Như Ý nhất thời mày liễu dựng thẳng, thần sắc khác thường, lòng tràn đầy phẫn hận nhanh chóng trào ra.
Hách Liên Thắng vội vàng ngăn cản nàng, quát lớn nha hoàn: “Còn không mau cút ra ngoài”. Nha hoàn vội vàng lui xuống, Hách Liên Thắng nhẹ giọng nói: “Nương, nay thân phận của ngài đã không giống trước, phụ thân trước mặt mọi người tước đoạt phu phong hào của ngài, bọn hạ nhân tự nhiên gió chiều nào che chiều ấy, không cần để ở trong lòng làm bản thân tức giận! Nhưng vương phi vô duyên vô cớ gọi ngài qua, mọi sự nhất định phải nhẫn nại, không thể nhất thời xúc động làm hỏng đại sự!”
Thuận Như Ý nghe lọt vào tai, chỉ cảm thấy đau đến ‘trùy tâm thứ cốt’ [ 5 ], hít sâu vào một hơi: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không phạm sai lầm như vừa nãy.”
[ 5 ] Câu thành ngữ TQ ý chỉ cảm giác đau đớn do vật nhọn khoan vào tim, đau tận xương tủy, tê tái cõi lòng.
Thuận Như Ý đi vào, vương phi đang cúi đầu uống trà, nghe tiếng liền nâng mắt, thản nhiên nhìn nàng, thần sắc phức tạp: “Thuận di nương đến rồi.”
Ba chữ Thuận di nương nghe qua phá lệ chói tai, Thuận Như Ý cũng đã dần quen, trên mặt hiện tươi cười: “Không biết vương phi có gì phân phó nô tỳ?”
“Xưng hô thay đổi cực nhanh, nhanh như vậy liền biến thành nô tỳ, khó trách vương gia thương ngươi, quả nhiên là người thức thời.” Trên mặt Khánh vương phi khó được hiện ý cười.
Giang Tiểu Lâu lẳng lặng ngồi ở một bên, đôi mắt trong suốt không hề chớp mắt nhìn Thuận Như Ý, ý cười bên môi không mang theo chút trào phúng.
Những lời này giống như lưỡi dao sắc bén, đâm vào lòng Thuận Như Ý, thẳng đến khi miệng vết thương không ngừng chảy máu, mà nàng chỉ có thể oán hận đứng yên một chỗ, toàn thân không chịu khống chế bắt đầu phát run, trên mặt gắng gượng cười nói: “Vương phi nói phải, nay thân phận nô tỳ đã khác, cho nên phải biết điều!”
Khánh vương phi nâng mắt, phát hiện ngón tay Thuận Như Ý dùng sức lực thật lớn, trên tay áo rõ ràng có nếp gấp hằn sâu, trong lòng nàng thầm cười lạnh, bất động thanh sắc mở miệng: “Gọi ngươi đến cũng không có chuyện gì lớn, chì là Phiên Phiên —— à không, hiện tại phải gọi nàng là Khương phu nhân. Vừa nãy nha hoàn báo lại, nói nàng đã bị kinh hách thật lớn, ngay cả đi đường cũng đi không vững, còn phải nhờ người dìu trở về . Ta đã bàn bạc với vương gia, gọi ngươi qua chuộc tội với nàng ấy.”
“Xin hỏi vương phi, nên chuộc tội thế nào?”
Khánh vương phi chậm rãi nói: “Cũng không có gì, ngươi chỉ cần hầu hạ nàng ba mươi lăm ngày.”
“Cái gì? !” Thuận Như Ý không khỏi kinh ngạc, hàng mi nhẹ nhàng run rẩy, “Vương phi, ngài kêu ta đi hầu hạ Phiên Phiên?”
Khánh vương phi ôn hoà nhìn nàng: “Không phải Phiên Phiên, ngươi hẳn phải gọi nàng một tiếng phu nhân! Không sai, luận tư lịch ngươi so với nàng lâu hơn, nhưng hôm nay nàng là sủng thiếp bên cạnh vương gia, nay lại được thăng lên phu nhân, ngươi chỉ là thị tỳ, sao có thể hô thẳng kỳ danh? !”
Thuận Như Ý bị nghẹn nháy mắt muốn ngừng thở, gắt gao cắn môi, không nói được một lời.
Không khí trong phòng khách phá lệ yên tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh Giang Tiểu Lâu dùng nắp trà gạt miệng chén, phát ra động tĩnh thanh thúy.
Khánh vương phi mỉm cười: “Đừng có trưng ra dáng vẻ ủy khuất, sắc đẹp có thể tồn tại mãi sao? Ngươi cũng được sủng ái nhiều năm qua, nên cảm thấy đủ, không có việc gì không bằng tu thân dưỡng tính, cần gì cùng tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp so đo thiệt hơn!”
Thuận Như Ý rốt cục nhịn xuống xúc động trong lòng, trên mặt vân đạm phong khinh: “Theo lệnh của vương phi, ta chắc chắn hầu hạ thật tốt.”
Khánh vương phi ở trong lòng hung hăng chửi rủa Thuận Như Ý một trận: “Đúng vậy, ngươi phải hầu hạ cho tốt, nói không chừng Khương phu nhân thấy ngươi đáng thương, chỉ cần nàng thổi gió bên gối vương gia, giúp ngươi thỉnh thoảng được vương gia thị tẩm, sẽ có hi vọng phục sủng.”
Thuận Như Ý sớm đem hai người trước mắt hận đến tận xương tủy, trên mặt lại bất động thanh sắc, điềm đạm đáng yêu nói: “Dạ.”
Nhìn theo thân ảnh Thuận Như Ý rời đi, Khánh vương phi thở phào nhẹ nhõm nói: “Ta nghẹn hơn hai mươi năm, hôm nay mới coi như được giải tỏa.”
Âm thanh Giang Tiểu Lâu ôn nhu, bình tâm tĩnh khí nói: “Mẫu thân, ngài cho là Thuận Như Ý sẽ dễ dàng dừng tay sao?”
“Hiện tại nàng chỉ là thị tỳ nho nhỏ, còn có thể nhấc lên sóng gió sao?”
Giang Tiểu Lâu nhếch khóe miệng: “Mẫu thân sai rồi, Thuận Như Ý không phải là kẻ dễ bắt nạt. Rất nhanh sẽ có trò hay để xem, ngài chờ coi đi.”
Phong Nhã Các
Thuận Như Ý vừa mới tiến vào sân, liền chạm mặt Khánh vương. Nàng lập tức xuất ra thủ đoạn trước kia, lông mi dài vừa nhấc, thoáng chốc nước mắt tựa như chuỗi trân châu bị đứt dây ào ào rơi xuống. Khánh vương nhìn thấy, có chút không đành lòng, đang muốn an ủi vài câu, lại có nha hoàn bước ra: “Phu nhân thỉnh vương gia đi qua nói chuyện.”
Trong lòng Thuận phu nhân trầm xuống, Khánh vương quả nhiên không nhìn nàng nữa, lập tức bước vào phòng gặp Phiên Phiên.
Phiên Phiên nằm ở trên giường, thấy Khánh vương tiến vào cũng không đứng dậy. Khánh vương cười cười đi qua: “Sao lại tức giận?”
Vẻ mặt Phiên Phiên buồn bã: “Thiếp thấy vương gia vẫn nhớ thương người kia, cho nên trong lòng khổ sở.”
Khánh vương ngẩn ra, chợt an ủi nói: ” Thuận di nương làm sao so được với nàng?”
Phiên Phiên nhớ lại lời Giang Tiểu Lâu phân phó, đáy mắt lập tức ngập nước : “Vương gia, Phiên Phiên hận thiếp sinh ra quá muộn, gặp ngài cũng muộn, bằng không cũng không để cho người ta giành trước…”
Khánh vương nghe xong tâm như bị khoét, miễn cưỡng cười cười, ôm nàng nói: “Nàng muốn cái gì ta đều cho hết, nàng nói thân thể không khoẻ, ta liền tiến cung hướng bệ hạ xin nhân sâm ngàn năm. Nay nàng nói cần người chăm sóc, ta liền gọi Thuận di nương tới chiếu cố nàng, để nàng hết giận, chẳng lẽ còn yêu thương nàng chưa đủ sao?”
Phiên Phiên hữu khí vô lực nói: “Người khác nói ta không chừng mực, thị sủng mà kiêu, thiếp lại muốn mượn cơ hội này, để cho nàng nhìn rõ thiếp là người thế nào, chúng ta nếu có thể hòa hảo, cũng miễn cho vương gia khó xử.”
Khánh vương liên tục gật đầu: “Không sai, các nàng sớm ngày cởi bỏ khúc mắc, ta cũng bớt phiền muộn.”
Từ ngày đó trở đi, Phiên Phiên ốm đau ở trên giường một tháng, cả một đêm cũng không buông tha Thuận Như Ý. Một hồi kêu nàng rót trà, một hồi kêu nàng đưa nước, hơi không vừa ý liền khóc sướt mướt kể lể với Khánh vương. Thuận Như Ý tự nhiên cũng không phải người bớt lo, nàng trăm phương nghìn kế tiếp cận Khánh vương, ba phiên bốn lần vạch trần Phiên Phiên tâm cơ thủ đoạn, hai người càng đấu càng hừng hực khí thế, bất diệc nhạc hồ.
Hách Liên Thắng biết được việc này, cảm thấy mất mặt, rốt cục nhịn không được chạy tới thư phòng cầu tình với Khánh vương.
Khánh vương lại nhíu mày: “Nay nàng chỉ là thị tỳ, phu nhân cần nàng hầu hạ, ta có thể nói thêm cái gì? Dù sao cũng là chuyện trạch viện, ngươi không nên can thiệp.”
“Làm sao không can thiệp? Phụ thân, dù sao nàng cũng là mẹ ruột của nhi tử, ngài cũng nên chừa chút thể diện cho nàng !”
Khánh vương cười lạnh: “Khi nàng gây rắc rối không nghĩ tới thể diện của ta, không nghĩ tới thể diện Khánh vương phủ? Khi đó sao ngươi không ngăn cản nàng, hiện tại nói câu này có ích lợi gì?”
Trong lòng Hách Liên Thắng lập tức ngâm trong nước đá, Phiên Phiên quả nhiên là nữ nhân thủ đoạn, mới ngắn ngủn hai tháng đã làm Khánh vương thần hồn điên đảo, không thèm bận tâm mặt mũi bọn họ. Hắn nhịn không được buồn bực nói: “Khương phu nhân bị bệnh, vì sao nhất định phải gọi nương tới hầu hạ, không phải nàng có ý định trả thù sao?”
Khánh vương đương nhiên biết điểm này, hắn vì muốn Phiên Phiên hết giận mới an bài như thế, trong miệng lại nghiêm túc nói: “Trong phòng Khương phu nhân không có người được việc, mới kêu nàng tới chiếu cố, cũng không phải việc gì cực khổ, làm gì kêu khổ thấu trời!”
Hách Liên Thắng hít một ngụm lãnh khí: “Phụ thân, dù ngài chán ghét nàng, cũng nên nể tình đại ca cùng ta, hai ngày qua đi đến đâu ta đều nghe thấy người khác nghị luận việc này, nếu ngài mặc kệ sự tình tiếp tục, ta thật sự không có mặt mũi lên triều!”
Khánh vương nhìn vẻ mặt Hách Liên Thắng tràn ngập cầu xin, cuối cũng không nhẫn tâm được, thở dài một hơi: “Thôi, để nàng trở về đi.”
Thuận Như Ý thoát ly bể khổ, liền đến viện vương phi tạ ơn. Một tháng qua, bởi vì Phiên Phiên ngăn cản, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Khánh vương sủng ái đối phương hết mực, mà Phiên Phiên cũng trăm phương nghìn kế phòng bị nàng, không cho nàng có cơ hội tiếp cận Khánh vương.
Khánh vương phi nhìn thấy Thuận Như Ý hé ra gương mặt tái nhợt vàng vọt như nến, mí mắt phù thũng, trong nháy mắt già đi bảy tám tuổi, không khỏi kinh ngạc: “Thuận di nương đây là làm sao vậy, vốn đang êm đẹp, làm sao lại biến thành bộ dáng này, chẳng lẽ Khương phu nhân hành hạ ngươi sao?”
Thuận Như Ý đứng thẳng tắp, hận ý nơi đáy mắt hừng hực thiêu đốt: “Không, phu nhân đối với nô tỳ tận tình chiếu cố, đa tạ ân điển của vương phi.”
Trên mặt Khánh vương phi hàm chứa ý cười: ” Hai ngươi ở chung hòa hợp, mới là phúc khí của vương gia. Đêm nay ta tự mình thiết yến, trong các ngươi ai cũng phải đi, có hiểu lầm cùng khúc mắc nên sớm gỡ bỏ, người một nhà cùng chung sống hòa thuận.”
Thuận Như Ý nâng mắt, chỉ cảm thấy trong mắt vương phi phảng phất mang theo ba phần đắc ý, oán hận bất thình lình xông lên, nàng không tự chủ được siết chặt tay.
Khánh vương phi nói được thì làm được, quả thực tự mình sai người chuẩn bị một bàn tiệc rượu, mời cả Phiên Phiên đến dự tiệc.
Trăng sáng sao thưa, trong viện thắp lên một dãy đèn lồng màu đỏ, treo cao trải dài ở hành lang, rực rỡ chói mắt người nhìn, cơ hồ đem bầu trời tối đen chiếu sáng như ban ngày. Phiên Phiên theo sau Triêu Vân dẫn đường phía trước, thướt tha đi tới, một thân váy lụa màu hồng rực rỡ, vạt áo thêu hoa văn tinh mịn mà phức tạp, bên hông thắt dải lụa màu trắng, đeo một khối ngọc bội song ngư, làn váy ở trong gió nhẹ nhàng tung bay.
Một thân diễm lệ chói mắt người nhìn, Thuận Như Ý hít sâu một hơi, ngăn chặn lửa giận sôi trào trong lòng.
Khánh vương phi đầy mặt tươi cười nói: “Khương phu nhận lại ngồi bên cạnh ta.”
Phiên Phiên khẽ gật đầu với Giang Tiểu Lâu, sau đó nghiêng người ngồi xuống bên cạnh vương phi, trên mặt hiện lên đỏ ửng nhàn nhạt.
Vương phi nhìn mọi người chung quanh, mỉm cười nói: “Hôm nay, ta muốn nói cho các vị một tin vui, Khương phu nhân đã có thai, không lâu nữa sẽ sinh cho vương gia thêm một nam hài.”
Mọi người nhất thời vừa mừng vừa sợ, đều mở miệng chúc phúc. Duy nhất Thuận Như Ý đứng yên một bên lẳng lặng rũ mắt, ngoại trừ run run mí mắt cùng dưới tay áo dài gắt gao nắm chặt thành quyền, người bên ngoài nhìn không ra suy nghĩ của nàng.
Hách Liên Tuyết thấy vương phi cao hứng, liền đứng dậy bước qua rót một chén rượu, cố ý đưa cho Phiên Phiên: “Ta trước hết kính phu nhân một ly, chúc ngươi sớm ngày sinh thêm đệ đệ cho ta.”
Phiên Phiên mỉm cười đoan trang nhận chén rượu, nhưng chỉ nhẹ nhàng nhấp môi liền thả xuống, dùng khăn tay chấm chấm miệng, dấu diếm thanh sắc tươi cười.
Ở đây Tương Hiểu Vân, Tả Huyên, thậm chí Hách Liên Tiếu đều không thể không mở miệng chúc mừng. Ở trong thanh âm chúc mừng liên tiếp, Giang Tiểu Lâu chậm rãi ngẩng mặt, khóe môi hiện ý cười lạnh nhạt.
Trong mắt Khánh vương phi mơ hồ bao phủ một tầng ý cười: “Thuận di nương, ngươi cũng kính Khương phu nhân một ly đi.”
Trong lòng Thuận Như Ý tràn ngập phẫn hận, bỗng nghe một câu của vương phi, chỉ cảm thấy đối phương dị thường cay nghiệt, lại buộc chính mình không thể không thuận theo, vì thế bưng một chén rượu đi qua, quanh thân huyết mạch sôi trào, hồn phách như là muốn thoát ly khỏi thể xác, một hơi nghẹn trong lồng ngực, ngay cả nói cũng không nên lời.
Khóe miệng Giang Tiểu Lâu hiện nụ cười sáng lạn: “Thuận di nương cảm thấy không thoải mái sao?”
Dưới ánh nến đỏ chói lọi, gương mặt như bạch ngọc của Giang Tiểu Lâu rạng rỡ hẳn lên.
Thuận Như Ý cảm thấy lạnh cả người, miễn cưỡng nói: “Nô tỳ ăn nói vụng về, chỉ có thể chúc Khương phu nhân nhiều phúc nhiều thọ, sớm vì vương gia khai chi tán diệp.”
Phiên Phiên cười đến vô cùng diễm lệ lại mang theo khinh miệt nói không nên lời, vươn bàn tay trắng nõn tiếp nhận chén rượu, nhưng không biết sao chén rượu bị nghiêng, nước rượu bắn tung tóe vào người Thuận Như Ý, làm nàng hô nhẹ một tiếng.
Vương phi vội hỏi: “Sao lại khinh xuất như vậy, còn không mau châm thêm một ly nữa?”
Thuận Như Ý hận không thể mổ xẻ từng người trước mắt, nàng nhịn lại nhẫn, trong lòng mặc niệm: nhẫn nhất thời, khoát thiên không [ 6 ] , đợi nàng một lần nữa được vương gia sủng ái, nàng sẽ có biện pháp để những người này chết không có chỗ chôn! Nghĩ thầm, nàng lần nữa châm một ly, trên gương mặt tuyết trắng đỏ lên, gượng cười mở miệng: “Đều do ta không phải, phu nhân chớ nên trách tội.”
[ 6 ] biển trời bát ngát
Giang Tiểu Lâu thấy một màn này, bất giác cười cười, rũ mắt xuống, xem như chưa nhìn thấy.
Bên này kính rượu xong, mọi người bắt đầu trỏ chuyện, Tả Huyên khó được tâm tình vui sướng, mà Tương Hiểu Vân lại cúi đầu không nói lời nào, thậm chí không thèm nhìn Thuận Như Ý lần nào. Thuận Như Ý đứng một bên, mối hận trong lòng càng lớn, trên mặt lại tươi cười hùa theo, nghẹn khuất đến cực điểm.
Đúng vào lúc này, bàn tay Phiên Phiên run run, chén rượu vừa nghiêng, lập tức rơi vỡ nát, gương mặt nàng trở nên trắng bệch, trong miệng kinh hô một tiếng! Triêu Vân thầm nghĩ không tốt, vội vàng nói: “Khương phu nhân, người sao rồi ?”
Thuận Như Ý bị âm thanh bén nhọn đâm vào tai cả người run lên, nâng mắt nhìn lại, liền tiến sâu vào ánh mắt Giang Tiểu Lâu. Ánh trăng lặng lẽ ẩn bên trong tầng tầng đám mây, đèn lồng sáng lạn dừng trên mặt nàng, đôi mắt xinh đẹp u tối như biển sâu bỗng nhiên mở ra, nháy mắt xuất hiện gió lớn, sóng ngầm mãnh liệt.