Khương phu nhân được sủng ái nhất trong phủ với khuôn mặt trắng bệch được hạ nhân khiêng rời đi buổi tiệc, nhất thời làm mọi người trong Khánh vương phủ khiếp sợ. Êm đẹp tham gia dự tiệc, lúc rời đi sắc mặt tái nhợt, thân thể suy yếu, thật sự làm người nghi hoặc.
◊
Đại phu tức tốc chạy tới chẩn trị, những người còn lại đều ngồi chờ ở gian ngoài, bởi vì tình huống đặc thù, Khánh vương phi bắt tất cả mọi người không được trở về viện, đều ở bên ngoài ngồi chịu đựng.
◊
Giang Tiểu Lâu cầm chén trà nhỏ, nhìn nhóm nha hoàn qua lại không ngớt, cảnh tượng vội vã. Ánh mắt ở trên mặt mỗi người đảo qua, khóe môi hiện lên tươi cười thản nhiên. Ở trong vương phủ không lâu, nàng đã hoàn toàn nắm bắt được. Chủ nhân trong phủ này, mỗi ngày ăn sơn trân hải vị, mặc lăng la tơ lụa, xuất môn tiền hô hậu ủng, được người người tâng bốc, thoạt nhìn cuộc sống trôi qua sung sướng êm ả. Đáng tiếc bọn họ đều là kẻ cô đơn, bên cạnh nha hoàn hầu hạ mang tâm ý xấu, không biết khi nào sẽ đem bán ngươi đi. Trên dưới Khánh vương phủ, mỗi người đều đeo mặt nạ, vừa mở mắt đã diễn trò, phu thê bất hòa, hạ nhân phân cao thấp, giữa huynh đệ tỷ muội cũng không hề có một chút thật lòng. Từng lời nói từng việc làm đều phải kìm chế, hết thảy đều được bố trí sẵn lời kịch. Khi nào không cẩn thận phạm sai lầm, cả đời này cũng không thể ngóc đầu dậy. Hiện tại ngẫm lại, nàng rốt cuộc đưa Tuyết Ngưng đến địa phương quỷ quái gì đây…
Khánh vương vội vã chạy tới, ánh mắt ở trên mặt mỗi người âm trầm đảo qua, cuối cùng không nói lời nào, lạnh lùng ngồi xuống.
Màn che được vén lên, đại phu đi ra, tầm mắt mọi người lập tức phóng về phía hắn, sắc mặt hắn ngưng trọng bẩm báo: “Khương phu nhân không phải bị bệnh, mà là trúng độc.”
“Trúng độc ? !” Khánh vương phi giật mình, đột nhiên đứng lên, trên mặt không hề có vẻ ngoài ý muốn.
Khánh vương vội vàng truy vấn: “Phu nhân đã dùng những món gì, vì sao vô duyên vô cớ lại trúng độc?”
“Chuyện này ——” Đại phu nhìn về phía Khánh vương phi.
Khánh vương phi thấy tất cả mọi người nhìn mình, lập tức mở miệng: “Vương gia, hôm nay ta mở tiệc chiêu đãi mọi người, Khương phu nhân cũng được mời đến, lo lắng nàng đang mang thai, ta cố ý sai người chuẩn bị thức ăn thích hợp cho nàng, ngay cả đồ uống đều là nước anh đào ép thành, sau khi gặp chuyện không may ta đã sai người cất giữ tất cả thức ăn, nếu như vương gia nghi ngờ, cứ cho người kiểm tra một lượt.”
Ánh mắt Khánh vương thẳng tắp nhìn Khánh vương phi, thấy vẻ mặt nàng bình thản, trong lòng nghi ngờ thoáng giảm bớt, lập tức phân phó người mang theo đại phu đi kiểm tra. Đại phu vội vã rời đi, tất cả mọi người ở lại đều hai mặt nhìn nhau.
Thần sắc Tả Huyên tràn đầy kinh ngạc, nói: “Nếu có người hạ độc trong thức ăn, tất cả chúng ta đều ăn, nhưng không ai bị trúng độc cả.”
Tương Hiểu Vân liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó cúi đầu rũ mắt, không nói lời nào.
Thuận di nương một thân áo trắng, không mang quá nhiều trang sức, trên đầu chỉ cài duy nhất một cây trâm hoa cúc, đứng trong góc tường, cùng với dáng vẻ diễm lệ ngày xưa tựa như hai người, nhìn qua vô cùng điềm đạm đáng yêu. Khánh vương liếc mắt một cái thấy nàng, lập tức nhớ tới năm đó nàng lần đầu tiên vào phủ cũng là dáng vẻ rụt rè như thế, chọc người trìu mến, nhoáng một cái nhiều năm trôi qua, đã xuất hiện vài nếp nhăn ở khóe mắt, hàng mi cùng ánh mắt còn cùng lúc trước không có gì khác nhau.
“Sao lại đứng ở đó, nàng cũng ngồi đi.” Khánh vương đột nhiên mở miệng.
Thuận di nương nhìn hắn một cái, sau đó chọn một chiếc ghế làm bằng gỗ tử đàn ở cuối ngồi xuống, bộ dáng tựa như chịu nhiều ủy khuất, Khánh vương càng nhìn trong lòng càng mềm nhũn, thầm nghĩ chính mình quá mức sơ sót, chờ thêm một thời gian nữa sẽ khôi phục phong hào cho nàng, cũng để nàng trôi qua thoải mái chút. Dù sao nàng cũng sinh hạ cho hắn hai nhi tử một nữ nhi xuất sắc, công lao này ai cũng thua xa.
Thuận di nương xem ở trong mắt, trong lòng âm thầm vui vẻ, trên mặt lại bất động thanh sắc.
Đại phu nhanh chóng quay trở lại, nhìn mọi người nói: “Phu nhân không phải trúng độc, mà là có người ở bên trong rượu hạ bột phụ tử (**), thứ này người bình thường ăn phải sẽ không sao, nhưng bởi vì có chứa phụ tử, chính là tối kỵ của phụ nữ có thai, nếu không phải lão phu tới kịp, chỉ sợ lúc này phu nhân chắc chắn phải sinh non—— “
(**) là một loại bột được dùng trong Đông Y, tên Tiếng Việt là bột Chi Ô Đầu.
Vẻ mặt Khánh vương không dám tin, hắn nhìn Khánh vương phi, ánh mắt đột nhiên trở nên âm hàn: “Đây là có chuyện gì, ngươi ở trong rượu hạ phụ tử?”
Khánh vương phi hít một ngụm lãnh khí: “Vương gia, ta vô duyên vô cớ hạ phụ tử làm cái gì, Khương phu nhân là ta mở lời nâng phong hào cho nàng, nếu ta có tâm muốn hại nàng, cần gì mời nàng tới viện mình mới hạ thủ, biện pháp không phải có rất nhiều sao?”
“Vương gia!” Đột nhiên một âm thanh vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại phía sau rèm che, chỉ thấy Phiên Phiên một thân áo đơn bạc, sắc mặt trắng bệch dựa vào người nha hoàn, gắng gượng bước ra, “Ngài không nên trách lầm vương phi, nếu vương phi muốn hại thiếp, sao lại dùng biện pháp ngu xuẩn như vậy, rõ ràng là có người vu oan giá họa, châm ngòi ly gián !”
Khánh vương phi tự mình thiết yến chiêu đãi mọi người, thứ nhất xảy ra vấn đề người đầu tiên bị hoài nghi tất nhiên là Khánh vương phi, nàng không có ngu xuẩn như vậy. Thứ hai, địa vị Vương phi cao quý, chính là chủ mẫu Vương phủ, Phiên Phiên vào phủ chỉ mới hai tháng, thân phận thấp hèn, vương phi nếu muốn xử trí nàng căn bản không cần hạ độc, trực tiếp bán ra ngoài, vương gia cũng không thể chỉ trích.
“Sau khi Phiên Phiên vào phủ, vương phi rất quan tâm đến thiếp, đối xử ôn hòa, nếu không phải được nàng cất nhắc, Phiên Phiên làm sao có thể trở thành người bên cạnh vương gia. Thiếp tin tưởng vương phi sẽ không ra làm chuyện ác độc đó, mong vương gia chớ trách lầm người, khiến vương phi lạnh lòng.” Lời nói Phiên Phiên khẩn thiết, ôn tồn nhỏ nhẹ, luôn miệng thay Khánh vương phi giải thích.
Khánh vương không ngờ sẽ xuất hiện cục diện này, nhất thời hoàn toàn sửng sốt: “Nếu không phải vương phi, thì người nào hận nàng như vậy, rắp tăm hại nàng sinh non —— “
Tầm mắt Phiên Phiên nhìn về phía Thuận di nương, hơi rũ mắt xuống, lông mi dài run run lợi hại, nhỏ giọng nói: “Chuyện này… thiếp cũng không biết, có thể là thiếp suốt ngày làm bạn bên cạnh vương gia, lại được vương phi coi trọng, đưa tới tiểu nhân đố kỵ.”
Nha hoàn Thải Hà bên cạnh Phiên Phiên, giờ phút này sợ sệt mở miệng: “Vương gia, nô tỳ nhìn thấy —— “
“Không được hồ ngôn loạn ngữ!” Phiên Phiên vội vàng quát lớn, dáng vẻ không muốn nhiều lời, rõ ràng là có ủy khuất đánh nát răng nanh cũng muốn nuốt vào trong bụng.
“Nói, ngươi ở trước mặt mọi người nói rõ cho ta!” Khánh vương trầm mặt, lớn tiếng quát.
Vành mắt Phiên Phiên lập tức ửng đỏ, Thải Hà chặn lại nói: “Nô tỳ nhìn thấy lúc Thuận di nương rót rượu dường như ngón út của bàn tay phải rủ vào bên trong ly rượu —— “
“Ngươi nói cái gì? !” Trong lòng Thuận di nương đang âm thầm đắc ý, ước gì Phiên Phiên sanh non mới tốt, giờ phút này nghe xong lời Thải Hà, cả người như rơi vào hầm băng, đột nhiên đứng bật dậy, thanh âm cũng thay đổi.
Trong lòng Tương Hiểu Vân lộp bộp một cái, lập tức quay đầu nhìn về phía Hách Liên Tiếu, sắc mặt hai người đều trắng bệch, các nàng rõ ràng nhìn ra, tiết mục hôm nay chính là nhằm vào Thuận Như Ý. ngón tay Hách Liên Tiếu không tiếng động siết chặt, khăn tay thêu hoa mẫu đơn lập tức nhăn nhúm thành một đoàn, lúc mở miệng thanh âm đều phát run : ” Thải Hà, ngươi đừng ngậm máu phun người, những lời này không thể tùy tiện nói bậy!”
Thải Hà bị quát lớn một tiếng, nhất thời bùm một tiếng quỳ xuống, cây trâm hình bướm cài trên đầu run lên, làm trong lòng mỗi người cũng run theo: “Nô tỳ nếu có nửa câu giả dối, bằng lòng chấp nhận mọi hình phạt ! Nô tỳ người nhỏ, lời nhẹ, không dám vu tội Thuận di nương, nhưng Khương phu nhân đối xử nô tỳ không tệ, nô tỳ không thể mắt thấy người hạ độc mà không lên tiếng, cho dù kết cục vương gia muốn đánh muốn giết, nô tỳ đều chấp nhận, chỉ cầu vương gia nể tình phu nhân nhà nô tỳ đối với ngài một mảnh si tình, cố gắng che chở nàng, đừng để âm mưu của những tiểu nhân gian trá được thực hiện!”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng buông chén trà , nâng mí mắt xem xét vẻ mặt khiếp sợ của Thuận Như Ý, không khỏi khe khẽ thở dài. Lúc trước ngươi đối xử với người khác thế nào, hôm nay sẽ có người đối đãi ngươi như thế, có thể thấy rằng không phải không có báo ứng, mà là phải kiên nhẫn chờ đợi mới đến.
Ánh mắt Khánh vương phi chậm rãi trở nên lạnh lùng, thanh âm như hàn băng: “Thuận di nương, ta có lòng tốt tổ chức yến hội giúp các ngươi xóa bỏ hiềm khích, ngươi đố kỵ Khương phu nhân được sủng ái, cũng không nên dùng thủ đoạn độc ác như vậy, oan uổng ta cũng thôi, Khương phu nhân đang có thai, ngươi cũng làm mẫu thân, sao có thể nhẫn tâm hạ thủ được!”
Nghe nàng luôn miệng nghiêm khắc chỉ trích, sắc mặt Thuận Như Ý trở nên trắng bệch. Ánh mắt nàng đột nhiên bắn về phía Phiên Phiên, giống như độc tiễn lao tới, cơ hồ hận đến cực hạn.
Giang Tiểu Lâu chậm rãi mở miệng: “Thuận di nương, dù ngươi tức giận, ghen tị thế nào, cũng không nên hạ thủ ác độc như vậy. Một hòn đá ném hai chim vốn là kế sách tốt, đến khi bị vạch trần, sẽ càng rơi xuống kết cục người người chán ghét, Thuận di nương là người thông minh, tội gì bởi vì nhất thời đố kỵ làm ra quyết định ngu xuẩn như vậy?”
“Minh Nguyệt quận chúa, chỉ dựa vào một nha đầu nói hai ba câu, ngươi liền kết luận di nương hạ thủ, không khỏi quá mức võ đoán. Chẳng lẽ nha đầu kia không bị người thu mua, chẳng lẽ Khương phu nhân sẽ không phải cùng nha đầu của mình thông đồng hãm hại di nương? Ngươi nói Thuận di nương nhân đố kỵ sinh hận, ta thấy chưa chắc, nói không chừng là Khương phu nhân nhìn thấy vương gia còn quyến luyến di nương, trong lòng khó chịu, mới bất chấp mọi thứ hạ độc chính mình, mượn cơ hội trừ bỏ di nương ——” Hách Liên Tiếu nhịn xuống lửa giận, từng câu từng chữ phân tích rõ ràng.
Thuận di nương lập tức bị nhắc nhở , chợt thay đổi thành dàng vẻ lã chã chực khóc, gục ở dưới chân Khánh vương, khóc thút thít nói: “Vương gia, thiếp và ngài nhiều năm tình cảm, ngài còn không biết thiếp là người thế nào sao? Ngài suy nghĩ một chút, thiếp đối đãi vương gia, đối đãi vương phi thế nào ! Nay Phiên Phiên vừa vào cửa, chẳng lẽ liền xóa sạch tình cảm của thiếp dành cho ngài? Vương gia, cho tới bây giờ chỉ nghe người mới cười, đã bao giờ nghe người cũ khóc, thiếp đã sớm chặt đứt tâm tư tranh thủ tình cảm, thầm nghĩ xa xa đứng nhìn vương gia là đủ rồi! Ngay cả thiếp ngàn không tốt vạn không tốt, thiếp đã sinh hai nhi tử và một nữ nhi cho ngài, cho dù trù tính cho con cái, cũng tuyệt không thể làm ra chuyện độc ác như vậy!” Nàng vừa nói, nước mắt rơi càng nhiều.
Khánh vương nhíu mi, hắn nhìn ngón tay Thuận di nương gắt gao nắm vạt áo của mình, trong đầu không ngừng hiện lên một màn nhiều năm về trước. Khi đó Thuận di nương còn trẻ, nàng luôn thích đem các cuộn chỉ đủ màu sắc đặt trong khay đan, lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn, mỗi lần hắn có chuyện phiền não, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp ôn nhu của nàng, hàm răng trắng noãn nhẹ nhàng cắn đứt sợ chỉ, mười ngón tay cao thấp tung bay, đánh ra túi lưới xinh đẹp làm người nhìn không thể dời mắt.
Khi đó Thuận di nương tuổi trẻ, xinh đẹp, cho tới nay tóc mai của nàng đã nhiễm gió sương, trên mặt bắt đầu lộ ra nếp nhăn, duy nhất không thay đổi là địa vị của nàng ở trong lòng hắn, bất luận khi nào, hắn đều không quên nữ nhân này đã làm bạn bên cạnh hắn suốt hai mươi năm. Trong lòng Khánh vương cứng rắn cỡ nào cũng không tự chủ được mềm xuống, đang muốn mở miệng, lại nghe thấy thanh âm Phiên Phiên bi thương đến cực điểm: “Vương gia, thiếp biết thiếp hầu hạ vương gia quãng thời gian ngắn ngủi, tình cảm so ra kém Thuận di nương. Phiên Phiên hiểu rõ, càng không muốn vương gia vì thiếp bỏ qua người cũ. Chỉ cầu ngài cho thiếp một tòa nhà nhỏ, không, cho dù đưa thiếp tới am ni cô, để mặc thiếp ở đó chết già cuối đời cũng tốt, đỡ phải làm người khác chướng mắt, trăm phương nghìn kế muốn hại thiếp. Thiếp sợ, thiếp thật sự rất sợ!”
Khánh vương nhất thời nóng nảy, gạt tay Thuận Như Ý ra, âm thanh lạnh lùng nói: “Không được đi, bất luận thế nào cũng không cho nàng đi! Nàng là phu nhân của ta, muốn đi đâu phải được ta đồng ý! Nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào khi nhục nàng.” Hắn tạm dừng một lát, cuối cùng nhẫn tâm hạ quyết định, “Người tới, trói Thuận di nương lại, chấp hành gia pháp!”
Nghe được bốn chữ chấp hành gia pháp, cả người Thuận Như Ý như rơi vào hầm băng, nàng nhìn Khánh vương, vẻ mặt không dám tin. Lúc trước, sở trường của nàng là khóc lóc, kể khổ, nay đều bị nữ nhân khác bắt chước, không, Phiên Phiên quả thực là trò giỏi hơn thầy, dung mạo điềm đạm đáng yêu, bi thương động lòng người, Khánh vương sao có thể không động tâm? Chính là một màn này thật sự là quá mức châm chọc, châm chọc đến mức trong lòng nàng muốn rỉ máu.
Lập tức có hạ nhân tuân mệnh tiến lên kéo Thuận di nương xuống, nàng đột nhiên nhếch bờ môi, cười ha hả: ” Phiên Phiên, ngươi giỏi lắm, quả nhiên rất giỏi! Ta không bằng ngươi, nhưng ngươi cũng đừng quá đắc ý , người khác chỉ lợi dụng ngươi tới đả kích ta, chờ ta rơi đài, người ta tất nhiên sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Phiên Phiên thấy trang dung đối phương tiều tụy giống như kẻ điên, lập tức bị kinh hách, thân thể rúc sâu vào lòng Khánh vương, bất an run run .
“Đừng sợ, chẳng qua là một điên phụ mà thôi.” Khánh vương ôm thiếu nữ đẹp, ngữ khí không tự chủ được trở nên ôn nhu.
Khánh vương phi ngồi ở bên cạnh xem toàn bộ quá trình, Thuận Như Ý hầu hạ Khánh vương nhiều năm, vẫn luôn là tâm can bảo bối của hắn , người bên ngoài chạm vào một chút đều là nhục nhã. Nhưng hôm nay ở trong miệng hắn, Thuận Như Ý lại biến thành một điên phụ. ‘Đại phàm dĩ sắc sự nhân giả, sắc suy nhi ái thỉ, ái thỉ tắc ân tuyệt’ [ 1 ], dung nhan Thuận Như Ý dần dần suy tàn, cho dù thi triển mọi thủ đoạn cũng vô ích. Nhưng người mới chỉ nói hai ba câu, hơn hai mươi năm tình cảm liền hóa thành hư vô, tâm địa nam nhân này thật sự rất nhẫn tâm, lạnh lùng đến đáng sợ, làm cho nàng nhìn đều cảm thấy nản lòng thoái chí.
[ 1 ] phàm những kẻ mọi việc đều dựa vào sắc, khi sắc nhạt thì tình cũng nhạt, hết yêu thì ân cũng đoạn tuyệt.
Trên trán Hách Liên Tiếu toát ra mồ hôi lạnh, bả vai ức chế không được lạnh run, há miệng thở dốc tựa hồ muốn mở miệng cầu tình, Tương Hiểu Vân lại kéo lấy tay áo nàng, hướng nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Theo lý mà nói, Thuận Như Ý là mẫu thân ruột của Hách Liên Tiếu, nhưng nay nàng bị biếm thành thị tỳ, mặc kệ nàng có thật sự hạ độc trong chén rượu của Khương phu nhân hay không, vương gia chỉ nghe theo lời một nha hoàn nhỏ nhoi đã phán tội, đây là chuyện chưa từng có, chứng minh Thuận Như Ý đã hoàn toàn bị thất sủng. Dưới tình huống như vậy, nếu mở miệng cầu tình cho một thị tỳ, không thể nghi ngờ là kẻ làm chủ tử đang tự hạ thấp thân phận của mình.
Giang Tiểu Lâu im lặng nhìn phản ứng của mỗi người, trong lòng cười lạnh: ngã theo chiều gió, chính là phẩm hạnh của toàn gia !
“A ——” ngoài cửa truyền đến âm thanh thê lương kêu thảm thiết của Thuận Như Ý, Hách Liên Tiếu hết hồn, ngón tay không tự chủ được giấu vào trong tay áo, gắt gao chế trụ lòng bàn tay, mới có thể khống chế được sự sợ hãi trong lòng. Nàng liếc mắt nhìn Giang Tiểu Lâu ở phía đối diện, trên người đối phương mặc bát phúc váy (**) màu tím, phía trên màu trắng bạc, có khảm một viên hổ phách màu vàng trên cổ áo, vừa độc đáo lại thú vị. Nhưng mà bên trong hổ phách lại ẩn dấu một con côn trùng nho nhỏ, hiển nhiên là đã chết—— trong lòng Hách Liên Tiếu run lên, vội vàng cúi đầu xuống.
(**) Bát phúcváy là loại váy may từ vải bát phúc tức loại vải có kích cỡ là 4.15m (Theo tiêu chuẩn đo lường quốc tế hiện đại). Bát phúc điệp trứu quần tức là váy xòe rộng, có thể tham khảo hình ảnh dưới
Rất nhanh, tiếng thét chói tai liền biến thành tiếng gậy hạ xuống vùn vụt. Phạt trượng, đau đến phát cuồng không tính chuyện lớn, mất mặt xấu hổ mới là quan trọng. Lúc hạ nhân cởi ngoại bào, y phục ngoài cũng cởi, mặc kệ ngươi là hạ nhân, hay là di nương, nửa điểm tình cảm cũng không lưu lại. Làm chủ tử, nàng đương nhiên có quyền được miễn, nhiều nhất chỉ bị giam cầm thôi, ai cũng sẽ không có lá gan dùng trượng đánh lên thân thể nàng, chỉ khi nào biến thành thị tỳ, tình huống lại khác hẳn. Dựa theo quy củ Khánh vương phủ, thời điểm trượng đánh xuống sẽ tiếp xúc trực tiếp với da thịt, không được mặc trung y, bởi vậy Thuận di nương phải lõa thể nửa người, nằm úp sấp trước mặt mọi người, một năm một mười chịu đòn.
Giang Tiểu Lâu cầm chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đối phó người đặc biệt, phải dùng thủ đoạn đặc biệt. Lúc nàng vừa mới tiến vào Vương phủ, nàng đầu tiên là án binh bất động, quan sát thói quen, tính cách của Khánh vương cùng Thuận Như Ý, lần lượt công kích. Sau nhiều lần tìm kiếm, nàng lựa chọn Phiên Phiên, nữ tử này so với Thuận Như Ý đẹp hơn, ôn nhu hơn, thủ đoạn cũng cao siêu hơn. Trước bắt lấy tâm Khánh vương, ly gián cảm tình hắn cùng Thuận Như Ý, đợi cho Thuận Như Ý bắt đầu ghen tị phát cuồng, chính là thời cơ Giang Tiểu Lâu động thủ. Cố ý lộ ra sơ hở đan dược, sau đó mời Trịnh Hạo tới, để cho huynh muội bọn họ bắt tay diễn kịch. Kế sách vốn không hề sai sót, nhưng cũng bởi vì Thuận Như Ý phối hợp trở nên thiên y vô phùng. Chờ Thuận Như Ý bị biếm thành thị tỳ, đưa nàng đưa đến bên cạnh hầu hạ Phiên Phiên, mưa dầm thấm đất, ngày đêm kích thích, để nàng tận mắt nhìn thấy Phiên Phiên cùng Khánh vương ân ái thế nào, để nàng cũng cảm thụ thống khổ mà nhiều năm qua vương phi đã chịu.
Khánh vương không muốn nghe người khác cầu tình, mở miệng phân phó: “Vương phi, muốn đánh bao nhiêu, chính ngươi nhìn mà làm đi.”
Khánh vương phi đáp: “Dạ, vương gia.”
Thuận Như Ý bị đánh cho da tróc thịt bong, mắt thấy đã hấp hối, bỗng nhiên trượng lại ngừng. Nàng mơ hồ nghe được có tiếng bước chân chậm rãi đến gần, thanh âm rất nhỏ, rất nhẹ, giống như đang nện vào trái tim nàng. Nàng nâng mắt lên, đập vào mắt là một đôi giày thêu Ngũ Phúc Phụng Thọ [ 2 ], hai bên mũi giầy dùng sợi chỉ thêu đỏ thẫm đánh thành bốn con dơi, chính giữa mũi giầy có một con dơi lớn, toàn bộ cánh dơi thêu thành một chữ thọ, ở giữa khảm một viên minh châu, rạng rỡ chói lóa.
[ 2 ] có hình năm con dơi bao quanh chữ thọ
Ánh vào mi mắt là gương mặt xinh đẹp, âm thanh vô cùng nhu hòa, nhưng lúc này nghe vào làm người ta cảm thấy kinh hồn táng đảm.
“Thuận Như Ý, hiện tại ngươi có thấy hối hận?”
Thuận Như Ý đã bị chặn miệng, không thể đáp lại. Tiểu Điệp tiến lên lấy đồ bịt miệng ra, Thuận Như Ý phi một tiếng, phun ra một búng máu, cười lạnh nói: “Giang Tiểu Lâu, thắng làm vua thua làm giặc, chỉ trách ta quá xem thường ngươi, tưởng rằng ngươi đã ‘kiềm lư kỹ cùng’ [ 3 ], ai ngờ còn có gian kế này!”
[ 3 ] Mưu cùng kế cạn; hết kế khả thi | miệng cọp gan thỏ; tốt mã dẻ cùi; vô đức vô tài
Giang Tiểu Lâu bất giác mỉm cười, mười mấy năm qua, Thuận Như Ý bằng vào thủ đoạn cùng Khánh vương phi địa vị ngang nhau, vương phi là nhờ vào bối cảnh nhà mẹ đẻ hùng hậu, còn có hoàng hậu duy trì, nhưng Thuận Như Ý cái gì cũng không có. Suy cho cùng, nàng bằng vào lực lượng của chính mình đứng vững gót chân. Thân là nữ tử, quan trọng nhất chính là tranh đoạt sự sủng ái của trượng phu, điểm ấy Giang Tiểu Lâu cũng không cho rằng nàng làm sai. Nhưng nàng dùng thủ đoạn quá mức ti tiện, hoàn toàn vượt qua thê thiếp tranh đấu bình thường, thậm chí dùng thủ đoạn bẩn thỉu với Tuyết Ngưng, không tiếc bán đứng đối phương củng cố địa vị của mình, quả thực là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Chỉ là Thuận Như Ý có câu nói không sai, không phân biệt thị phi, thiện ác, chính nghĩa tà ác, có chính là thắng sẽ làm vua, người thua làm giặc! Người thất bại không có tư cách oán giận, chỉ có thể đánh nát răng nanh nuốt vào trong bụng ! Nếu để nàng ta chết một cách dễ dàng, cũng quá thoải mái rồi ——
Giang Tiểu Lâu quay đầu nhìn Khánh vương phi, cười nói: “Mẫu thân, dù sao Thuận di nương là mẹ đẻ của quận chúa, quận chúa sắp xuất giá, vẫn là không nên nháo lớn, không bằng biết thời biết thế, tạm tha nàng lần này đi.”
Thuận Như Ý giật mình nhìn Giang Tiểu Lâu, nhất thời không rõ nàng có ý gì.
Khánh vương phi nhìn Thuận Như Ý da tróc thịt bong, chật vật đến cực điểm, khẽ thở dài một hơi: “Làm khó ngươi vẫn khoan dung với nàng, được rồi, tha nàng lần này. Chỉ là từ nay về sau phạt nàng xuống hạ phòng (phòng của hạ nhân), ta không bao giờ muốn nhìn thấy nàng nữa.”
Thuận Như Ý được thả xuống đất, lại còn mở to đôi đỏ ngầu nhìn nàng, trong miệng cười lạnh không ngừng: “Giang Tiểu Lâu, ngươi cho là trừ bỏ ta, việc này liền giải quyết ? Ngươi cũng đừng quên, đầu sỏ chân chính còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, người nọ là người ngươi đắc tội không nổi !”
Giang Tiểu Lâu cười nhẹ: “Thuận di nương, ngươi muốn lấy việc này làm giao dịch với ta?”
Trên mặt Thuận Như Ý hiện ý cười lạnh lùng: “Không cần nói khó nghe như vậy, chỉ là trao đổi đồng giá mà thôi. Phải xem ngươi có chấp nhận không đã, không, cũng phải xem ta có nguyện ý nói cho ngươi hay không.”
Thần sắc Giang Tiểu Lâu bình tĩnh như nước, ngữ khí vô cùng ấm áp: “Thuận di nương, trên đời chung quy không có tường nào gió không lọt qua được, lời của ngươi sớm đã không còn giá trị, ngươi cứ tự giữ lại đi.”
Cả người Thuận Như Ý không khỏi run run, trợn to mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, như là nhìn thấy quái vật, run run nói: “Ngươi —— rốt cuộc đã biết những gì!”
Giang Tiểu Lâu cũng không trả lời, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ngươi làm cho vương phi chịu đau khổ nhiều năm qua, chúng ta cũng nên thu chút lợi tức trở về. Huống chi cái chết của Tuyết Ngưng ngươi cũng tham dự trong đó, thả không ít sương khói cố ý mê hoặc ta. Người mà chết sẽ hóa thành hư vô, món nợ này ta cuối cùng không thể đuổi tới địa ngục tính sổ với ngươi, ngươi nói đúng không?”
Thuận Như Ý chỉ cảm thấy cả người bắt đầu run run, răng nanh cũng không nhịn được va lập cập vào nhau, mơ hồ thấy đối phương lưu lại một con đường sống cho mình cũng không phải có ý tốt, chỉ sợ là…
Giang Tiểu Lâu sáng mắt nhìn đối phương, ánh mắt trong trẻo, ý cười hết sức ôn nhu: “Ngươi yên tâm, ta không đánh, cũng không chửi ngươi, từ nay về sau ngươi chính là bà tử đổ dạ hương trong vương phủ. Chỉ cần ngươi thành thành thật thật đổ dạ hương, hết thảy đều dễ dàng giải quyết.”
“Không, không có khả năng này! Ta vì vương gia sinh hạ hai nhi tử và một nữ nhi, ngươi sao có thể đối đãi với ta như vậy ! Ta không phục, ta không phục!” Trong lòng nàng đập thình thịch, sắc mặt so với vừa rồi bị đánh còn muốn tái nhợt hơn, thất thanh kêu lên.
Khánh vương phi thấy nàng khăng khăng cố chấp, không khỏi lắc đầu: “Tỳ thiếp vĩnh viễn là tỳ thiếp, nếu ngươi vượt quá thân phận của mình, mưu toan lợi ích không thuộc về ngươi, nhất định phải trả giá thật lớn. Người tới, đưa Thuận di nương đi hạ phòng, bắt đầu từ ngày mai đổ dạ hương trong phủ đều giao cho nàng làm hết.”
Nghe xong lời vương phi, đám hạ nhân liếc nhìn nhau, kéo Thuận Như Ý rời đi.
Thuận Như Ý la hét không ngừng: “Giang Tiểu Lâu, ngươi giết ta, ngươi giết ta đi! Ta không muốn đổ dạ hương, ta không muốn!” Nàng một bên lớn tiếng hô, một bên hai chân liều mạng đá đạp lung tung. Nhất thời máu tươi trên người rơi tán loạn đầy đất, một trận gió thổi qua, nồng nặc mùi huyết tinh.
Khánh vương phi xa xa nhìn, thần sắc lạnh lẽo, trong lòng không biết vì sao lại dâng lên cảm xúc phức tạp.
Vương phủ từ trên xuống dưới có tất cả một trăm tám mươi mốt gian phòng, nhưng không có một gian nhà vệ sinh riêng nào, các phòng ở đều lấy tro than tồn trữ, nếu là người lớn thì dùng bô đựng than tro, có nắp che lại; nếu là trẻ nhỏ thì dùng cái bình để đựng nước tiểu, sau đó đổ hết vào trong bô. Từ chủ tử đến hạ nhân, mỗi người đều có một cái bô, sau khi đầy tự nhiên không cần đổ. Ban đầu, mỗi buổi sáng trong Khánh vương phủ đều có người phụ trách thu thập các uế vật, dùng xe đẩy chuyển đến ngoài cửa, giao cho từng nhà thu thập dạ hương. Nhưng hiện tại ở kinh thành nhân khẩu tới trăm vạn, mỗi ngày số lượng phân và nước tiểu sinh ra quá lớn. Nếu như chờ mỗi nhà mỗi hộ đến thu thập, chỉ sợ đợi tới sang năm cũng chưa xong việc. Vì thế từ một năm trước Khánh vương phủ đã đào một cái hố rác, đặc biệt chọn nơi hẻo lánh nhất trong Vương phủ, trải qua tỉ mỉ thiết kế, phía trên dùng nắp che kín, phòng ngừa mùi hôi tràn ra.
Công việc hiện tại của Thuận Như Ý đó là trời chưa sáng đi thu thập bô ở các phòng, đem chất dơ bẩn đổ vào hố rác, sau đó rửa sạch các bô, bảo đảm trong vương phủ không có mùi thối. Đương nhiên, phân lượng công việc rất lớn lại nặng nhọc, trong Vương phủ làm công việc này tổng cộng có mười thô sử ma ma, Thuận Như Ý bởi vì bị vương phi giáng chức, cho nên được phân công việc mệt nhất khổ nhất —— đổ bồn cầu, chùi bồn cầu.
Thuận Như Ý cho tới bây giờ đều là sống an nhàn sung sướng, chưa từng làm loại việc hạ đẳng này, ba ngày không gặp dáng dấp tiều tụy không ra hình người. Đến ngày thứ tư, nàng thật sự chịu không nổi, thừa dịp người canh gác không chú ý, lặng lẽ chạy đến núi giả sau hoa viên ẩn nấp. Đợi cho Hách Liên Tiếu đi qua ngọn núi giả, nàng đột nhiên chạy ra, nắm chặt cánh tay Hách Liên Tiếu, khàn giọng nói: “Nữ nhi, cứu cứu nương !”
Hách Liên Tiếu chỉ cảm thấy mùi vị tanh tưởi phả vào mặt, liên tục kinh hãi rút lui hai bước.
Thuận Như Ý cho rằng đối phương không nhận ra mình, vội vàng nói: “Nữ nhi, ngay cả nương ngươi cũng không nhận ra sao?”
Hách Liên Tiếu cẩn thận đánh giá người trước mắt, một thân xiêm y vải thô, không có lấy một chiếc trâm cài, dưới mí mắt đầy tơ máu là túi mắt màu xanh đen, bàn tay trắng nõn mềm mại lúc này dính chất dơ màu vàng không rõ, cả người đều tản ra mùi hôi thối khó có thể hình dung. Hách Liên Tiếu không tự giác xoay người muốn nôn, đám nha hoàn phía sau cũng đều che mũi lại, cúi đầu không dám hé răng.
“Tiếu nhi, ngươi sao vậy? Nương đang nói chuyện với ngươi, sao ngươi không mở miệng?”
Hách Liên Tiếu khó khăn áp chế cơn buồn nôn phiên giang đảo hải, nhịn lại nhẫn, chung quy không thể chịu được, miễn cưỡng nói: “Thuận di nương, người không nên đến nơi này.”
“Ngươi nói cái gì?” Thuận Như Ý sa sầm mặt, “Người khác đạp lên đầu ta cũng thôi, nhưng ngươi là nữ nhi của ta, chẳng lẽ cũng đi theo bọn họ khi dễ ta?” Nàng vừa nói, một bên nước mắt nước mũi chảy xuống, hiển nhiên là thương tâm vô cùng. Lúc trước, nàng còn là sườn phi, Hách Liên Tiếu thân thiết gọi một tiếng nương, nhưng hôm nay thân phận khác xa, đối phương là chủ tử, mà nàng chỉ là một nô tỳ nho nhỏ, nhưng cũng không thể thay đổi bọn họ là mẹ con ruột!
Trên mặt Hách Liên Tiếu khó xử, chỉ có thể làm bộ nghe không hiểu: “Di nương nói gì vậy, đang êm đẹp sao người lại khóc, là ai khi dễ người ?”
Thuận Như Ý lau nước mắt, ánh mắt càng hiện ra oán độc: “Ta là mẹ ruột của ngươi, ngươi lại xem ta như người ngoài, luôn mồm gọi là di nương, là ai dạy ngươi như vậy!”
“Di nương!” Hách Liên Tiếu hận nàng không biết nặng nhẹ, lúc trước gọi nàng một tiếng nương, là vì nàng vẫn còn là sườn phi, là phu nhân, gọi nương cũng coi như danh chính ngôn thuận. Nhưng hôm nay nàng bị giáng chức đổ dạ hương, chẳng lẽ chính mình còn có thể thoải mái gọi nàng bằng nương sao ? Ban đầu, nàng cũng tìm cách thay nàng xoay sở, nhưng hôm nay đã biết vô vọng. Một người sắp trở thành hoàng tử phi, nhưng mẫu thân lại có thân phận khó coi như vậy, kêu nàng làm sao cho phải? Thuận Như Ý nếu thức thời, thì không nên lại xuất hiện trước mặt người khác, cố tình nàng ngày ngày đêm đêm đều lắc lư ở trước mặt mình, quả thực chính là sự tra tấn khó có thể hình dung.
Hách Liên Tiếu hiển nhiên là thẹn quá thành giận, trâm cài mạ vàng trên đầu run lên, châu ngọc ánh vàng chiếu ra tia sáng lấp lánh, chuỗi hạt ngọc bích nhẹ nhàng lung lay, quý khí bức người nói không nên lời.
Thuận Như Ý nhìn chằm chằm đối phương, trong lồng ngực khí huyết quay cuồng: “Hiện tại, ta ngay cả hạ nhân cũng không bằng, nhìn ta như vậy, ngươi có thể diện sao?”
Hách Liên Tiếu cắn chặt răng: “Di nương, đây là phụ thân hạ lệnh, ai cũng không dám trái, chẳng lẽ ngài muốn ta ngỗ nghịch trái lệnh của phụ thân ? Hết thảy đều là chính ngài tạo nghiệt, đã làm sai thì nên tự mình gánh vác, lúc trước ta đã khuyên ngài thế nào, nhưng ngài vẫn không chịu nghe ! Nay lạc đến nước này, còn trách ta? Ta đã nói vương phi là người ôn hòa, chỉ cần di nương im lặng, đừng chạy khắp nơi nói hươu nói vượn, qua vài năm nữa nói không chừng vương phi sẽ tha thứ cho ngài. Vương phi đang thay ta chuẩn bị đồ cưới, nếu như di nương thực sự yêu thương ta, đừng gây sự thêm nữa, chờ ta gả ra ngoài có chỗ dựa vào, đến lúc đó tự nhiên ta sẽ nghĩ cách để phụ thân tha thứ cho ngài.”
“Ngươi nói cái gì, vương phi cho ngươi đồ cưới?”
Hách Liên Tiếu nhịn xuống lửa giận: “Hôm nay, Vương phi mời ta đi nhìn đồ cưới, nàng lấy trong hòm xiểng của mình ra rất nhiều bảo vật thêm trang cho ta, vương phi đối với ta tốt như vậy, di nương lại chạy đến trách móc ta! Ngài ở đây ầm ỹ la hét, nếu rơi vào tai vương phi, đó mới chính là không mặt mũi! Ngài luôn miệng nói mình là mẹ ruột, ngôn hành cử chỉ lại không có chừng mực, là muốn ép chết ta sao? !”
Hách Liên Tiếu một mặt nói, một mặt không tự chủ được rơi nước mắt, lời của nàng ám chỉ rất rõ ràng: đầu tiên, Thuận Như Ý là chính mình phạm sai, không trách được người khác. Tiếp theo, đây là vương gia tự mình hạ lệnh, Thuận Như Ý nếu thức thời, thì nên an phận một chút, chạy đến nơi đây nháo loạn sẽ chỉ làm hai bên mất mặt. Cuối cùng, vương phi nay đang vì Hách Liên Tiếu chuẩn bị đồ cưới, lỡ như chọc giận đối phương, người ta tùy tiện tìm cớ đẩy lùi hôn sự, đến lúc đó mới thật sự là ‘trúc lam đả thủy nhất tràng không’ [ 4 ], tất cả đều không có chỗ tốt.
[ 4 ] lấy giỏ trúc để múc nước, không được gì cả phí công vô ích. Tương tự như câu dã tràng xe cát lấp biển đông – dã tràng xe cát biển đông, nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì.
Hách Liên Tiếu nói đến nói đi, chủ yếu là sợ hôn sự thất bại, quả thực chỉ nghĩ đến tư lợi của bản thân! Thuận Như Ý không nghĩ tới chính mình nuôi dưỡng ra bạch nhãn lang, không khỏi nghiến răng nghiến lợi: “Chưa gì đã vội vàng leo lên Khánh vương phi, ngươi có phải là từ trong bụng ta chui ra không? Cẩn thận người ta trở mặt, người đầu tiên bị thu thập chính là ngươi!”.
Vừa nghe xong lời Thuận Như Ý, Hách Liên Tiếu hé ra khuôn mặt trắng bệch: “Di nương, nên nói ta đều nói, ngài vẫn cố chấp không tỉnh ngộ, ta cũng không có biện pháp!”
Thuận Như Ý sớm tức giận đến cả người phát run: “Tốt, ngươi quả nhiên là lang tâm cẩu phế, cánh vẫn chưa cứng cáp, liền quên mất mẹ ruột, mặc kệ ta ở trong này đổ dạ hương, ‘phong xuy nhật sái’ [ 5 ] nhận hết khổ sở! Được, ngươi cứ leo lên cành cao của ngươi đi, ta thật muốn nhìn xem, ngươi có thể có kết cục tốt gì!”
[ 5 ] gió lớn thổi, ánh mặt trời gay gắt, ý chỉ là không có gì che chắn; Xuất xứ của thành ngữ: Lương Bân (Hồng kỳ phổ) nói: “Ngươi phong xuy nhật sái vất vả một năm, thì nửa đời sau sung sướng”).
Hách Liên Tiếu đầy mặt tức giận, dùng sức muốn tránh thoát tay nàng, giãy giụa mãi cũng không thoát được, lập tức lửa giận lớn hơn nữa, ánh mắt muốn phun hỏa, quay đầu tức giận nói: “Còn không mau kéo Thuận di nương ra, bộ dáng chần chừ đứng ở đó làm gì ?”
Một đám ma ma vốn đã chạy tới đang trốn ở một bên không dám lên tiếng, vừa nghe lệnh của Hách Liên Tiếu mới dám bước tới, giữa chặt Thuận Như Ý. Thuận Như Ý lớn tiếng nói: “Ta là Thuận phi, ai dám chạm vào ta? ! Buông tay, các ngươi đều buông tay!”
Hách Liên Tiếu nắm chặt cơ hội, vội vàng rời đi. Một ma ma trong đó cười lạnh nói : “Cái gì Thuận phi, ngươi chẳng qua là bà tử đổ dạ hương, cùng chúng ta không có gì khác nhau, không nhìn thấy ngay cả nữ nhi ruột cũng không nhận ngươi sao ! Đi nhanh đi, đừng ở chỗ này thêm mất mặt nữa!”
Dựa theo quy củ, Hách Liên Tiếu phải gọi vương phi là mẫu thân, lúc trước Thuận phi vẫn còn đắc sủng, Hách Liên Tiếu còn có thể gọi nàng một tiếng nương, nhưng nay nàng đã bị giáng xuống làm hạ nhân, bị vương gia vứt bỏ, nếu như Hách Liên Tiếu không theo gió chiều nào che chiều ấy, chỉ sợ Vương phủ rất nhanh sẽ không còn chỗ đứng cho nàng. Nhưng Thuận Như Ý chẳng hề bận tâm nhiều, trong lòng nàng đem nữ nhi này hận đến cực hạn. Từ lúc nàng đổ dạ hương, Hách Liên Tiếu liền tránh nàng như rắn rết, còn An Hoa quận vương thường ngày vẫn hiếu kính cũng là tránh đến nha môn không trở về phủ, chính là mắt không thấy tâm không phiền! Nàng càng nghĩ càng tức giận, vừa vặn người trông coi nàng chạy lại nói: “Bên kia còn rất nhiều bô chưa có rửa sạch sẽ, còn không mau đi làm?”
Thuận Như Ý tức giận đến cả người phát run, lại bị người cứng rắn dẫn đi.
Chạng vạng tối, Khánh vương phi đang cùng Giang Tiểu Lâu ngồi ở trong phòng nói chuyện phiếm, một ngụm trà ở miệng còn chưa có nuốt xuống, đột nhiên nhìn thấy Triêu Vân bước nhanh từ bên ngoài vào.
Triêu Vân khom người, nói: “Vương phi, đã xảy ra chuyện!”
Khánh vương phi nâng mí mắt nhìn nàng: “Xảy ra chuyện gì?”
Trên mặt Triêu Vân hiện tia do dự: “Trong lúc Thuận di nương đổ bô không cẩn thận ngã vào ao phân, lúc được cứu lên người đã ngừng thở !”.
“Ngã vào ao phân?” Trong lòng Khánh vương phi chấn động, lập tức đứng lên, thần sắc kinh ngạc nhìn về phía Giang Tiểu Lâu.
Hai tay Giang Tiểu Lâu đều xòe ra, biểu tình vô tội: “Mẫu thân đừng nhìn ta như vậy, ta vẫn ngồi yên ở trong này, cái gì cũng không có làm.”
Khánh vương phi khó có thể tin, không tự giác thì thào: “Đang êm đẹp làm sao có thể ngã vào…”
Triêu Vân đem tin tức tìm hiểu được bẩm báo: “Nghe nói là buổi sáng hôm nay Thuận di nương chạy đến hoa viên gặp Đan Phượng quận chúa, ai ngờ bị răn dạy một phen, chắc hẳn là cảm thấy thương tâm, nhất thời luẩn quẩn trong lòng liền ngã vào ao phân.”
Khánh vương phi lại chậm rãi ngồi xuống ghế, lắc lắc đầu nói: “Muốn chết cũng phải tìm nơi sạch sẽ, ngã vào địa phương dơ bẩn đó làm gì… Không, sẽ không phải luẩn quẩn trong lòng, nàng là người bụng dạ hẹp hòi, quyết không thể tự sát.”
Trên mặt Triêu Vân hiện vẻ chán ghét, thấp giọng nói: “Vương phi không biết, lúc Thuận Như Ý được người kéo lên đầy mặt và đầu cổ đều là chất bẩn, trong lỗ mũi và trong mắt cũng vậy … Cả người vừa bẩn lại thối, ngay cả người nhặt xác cũng chần chừ không chịu kéo lên. Sau khi Đan phượng quận chúa biết tin, ngay cả nhìn lần cuối cũng không chịu đi xem, thật là bạc tình…” Nàng nói tới đây, ý thức được chính mình nhiều lời, lập tức im miệng.
Khánh vương phi nhịn không được thở dài một tiếng: “Lúc trước đám con cái đều dựa vào nàng, hiện tại lại vứt bỏ nàng, ngay cả mẫu thân ruột đã chết cũng không chịu liếc nhìn một cái, ta không biết nên nói cái gì mới tốt.”
Giang Tiểu Lâu cười lạnh một tiếng: “Đây là phương thức giáo dục con cái của nàng có vấn đề, không có dưỡng ra đứa nhỏ hiếu thuận, chỉ dạy bọn hắn liều mạng mưu lợi cho bản thân. Tuy rằng Tuyết Ngưng không ở bên cạnh ngài, thế tử lại là đứa nhỏ nhút nhát, nhưng bọn họ đều thật tâm thương yêu, quan tâm ngài, mẫu thân so với Thuận Như Ý đã hạnh phúc hơn nhiều.”
Khánh vương phi trầm mặc thật lâu sau, rốt cục nói: “Quên đi, cho nàng một chút bạc, an táng đi.”
Triêu Vân lên tiếng: “Dạ, vương phi.”
Đợi Triêu Vân lui ra ngoài, Khánh vương phi vẫn không ngừng nhìn Giang Tiểu Lâu, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Mẫu thân, thật sự không phải ta làm .”
“Không lẽ là Phiên Phiên —— “
“Có thể, Khương phu nhân chính là một trong số đó, nhưng ta cảm thấy có người nào đó không muốn nàng sống trên đời này nữa, cho nên mới nghĩ ra chiêu thức nham hiểm như vậy.”
Khánh vương phi kinh ngạc, cơ hồ không thể tin được lỗ tai chính mình: “Ngươi là nói Hách Liên Tiếu? ! Không, sẽ không, nàng tuy rằng không hiếu thuận lắm, nhưng cũng không có khả năng làm ra việc đáng sợ như vậy!”
“Mẫu thân, để một người chịu thống khổ khi còn sống, so với để nàng thoải mái chết đi càng có ý tứ hơn, cho nên ta chưa từng nghĩ tới muốn giết Thuận Như Ý. Còn Phiên Phiên… mục đích của nàng chỉ là tranh thủ tình cảm, Thuận Như Ý biến thành bà tử đổ dạ hương, vương gia không bao giờ nữa liếc mắt nhìn nàng nữa, Thuận Như Ý đã sớm không còn nguy hại, nàng căn bản không cần phí tâm tư ở trên người đối phương. Kỳ thật, nếu không có việc phát sinh lúc yến tiệc hôm đó, ta sẽ không hoài nghi Hách Liên Tiếu. Mẫu thân còn nhớ rõ không? Lúc ấy nàng ra sức cầu tình vì Thuận Như Ý, mà khi ngài nhắc tới hôn sự, giọng điệu của nàng lập tức thay đổi. Vì hôn sự của mình, nàng có thể trơ mắt nhìn Thuận Như Ý bị phạt, có thể thấy được nàng có bao nhiêu mong muốn trở thành Tam hoàng tử phi. Mà nay Thuận Như Ý, đã không thể hỗ trợ nàng, ngược lại trở thành sỉ nhục của nàng, tương lai càng không ngừng liên lụy nàng… Cho nên, nàng động thủ cũng không có gì lạ .”
Khánh vương phi mở to hai mắt, trong lòng thật sự khó nén kinh hãi. Hách Liên Tiếu cao quý thanh lịch, ôn hòa rụt rè, nàng lại đối xử lãnh đạm với mẹ ruột, thậm chí là giết người —— có khả năng sao?
Giang Tiểu Lâu nhìn Khánh vương phi, trên mặt hiện ý cười thản nhiên: “Một người muốn leo lên cao nhất, nàng sẽ không tiếc hết thảy đại giới, thậm chí sẽ làm ra rất nhiều chuyện trái với lẽ thường.”
Khánh vương phi nói không ra lời, chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh dâng lên từ lòng bàn chân, ngay cả toàn thân xương cốt đều đau nhức.