Tiếng nhạc vẫn dịu dàng như ru lòng người vào giấc ngủ,từng đôi trai gái tay
trong tay dìu nhau theo tiếng nhạc ấy.Tịnh Yên và Hồ Vỹ cùng hai dôi
trai gái kia cũng giống mọi người,họ kề vai nhau trong tiếng nhạc du
dương.Hồng Như lại lặng lẽ nhìn ngắm khoảng khắc bình yên đầy hạnh phúc
của họ.Trong lòng lại thầm chua xót.
Thẩm Dục Phong buông bỏ
từng bóng dáng nóng bổng đang liên tục ve vãng quanh mình.Trong mắt anh
ta hiện tại chỉ là gương mặt cô tràn đày hạnh phúc,nụ cười tươi sáng,đôi mắt long lanh như hồ nước sớm mai.Một bộ dáng mà anh ta chưa từng
thấy.Trong trí nhớ của anh ta,cô là một đứa mồ côi len luốt,luôn tất bật giữa học và làm.Hắn ta từng thấy cô cười nhưng nụ cười ấy là nụ cười
thõa mãn khi cô nhận dược tiền lương hay tiền thưởng.Hắn ta chưa từng
thấy được cô cười tỏa sáng như thế.Hắn ta chỉ nghĩ cô trở thành bạn gái
của anh ta chỉ vì anh ta là con của người giàu có.Vì thế hắn muốn cô
thõa mãn nhu cầu của mình.
Nghĩ lại hắn ta lại thấy nực cười.Cô
ghét phải đụng chạm thân mật,ghét thứ nhu cầu nam nữ.Thế nên hắn bỏ rơi
cô.Mà giờ đây hắn lại muốn có được cô một lần nữa.Nghĩ rồi lại
nghĩ,chẳng mấy chốc mà Thẩm Dục Phong đã uống khá nhiều rượu,Stella bước đến bên cạnh hắn ta.Cô mặc một chiếc đầm bó sát từng đường cong nóng
bỏng,cổ áo khoét sâu khoe trọn đôi gò bồng căn mọng trắng ngần kia khiến bao kẻ thèm khát.Trong mắt cô ta ánh lên một chút không cam lòng,một
chút đau đớn.Cô bỗng nhiên nhận ra cô đã quá ngu ngốc khi trao tim mình
cho một kẻ như Thẩm Dục Phong.Thật nực cười.
-Uống với em một ly chứ..
Thẩm Dục Phong ngước đôi mắt nhậm nhèm nhìn lên gương mặt kiều diễm của
Stella,nở một nụ cười nữa miệng,tay cầm ly rượu cạn vào cái ly trên tay
Stella rồi nhả một chữ..
-Cút...
Uống hết ly rượu Stella ảo não quay đi,cô thua rồi.Cô cười chua chát rồi lê bước ra khỏi hội
trường náo nhiệt.Có lẽ cô nên nghe theo lời của Joy mới đúng nếu không
chẳng đáng thương thế này.
Ở một góc khuất,Tịnh Yên thu trọn mọi thứ vào mắt,môi cô kẽ nhếch lên đầy vẻ kinh thường.dôi mắt nhàm chán
nhìn xung quanh một lượt nữa rồi quay người đi thẳng về phía Hồ Vỹ đang
đứng.Nhìn thấy cô nước đến bên mình,Hồ Vỹ tặng cho cô một nụ cười rồi
giơ tay ôm lấy vòng eo nhỏ kéo cô vào lòng mình.
Anh đặt lên
trán cô một nụ hôn nhẹ rồi nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của cô.Thấy cô cười tâm lại hung hăng nhíu lại.Làm sao người con gái này lại có thể
cười tươi đến thế khi mình trải qua từng đau khổ như vậy chứ.Anh nhớ lúc cô mạnh mẽ dứt khoát từ chối tình yêu của anh,sự giúp đỡ của anh.Thậm
chí thẳng tay tặng cho anh một cái tất nảy lửa.Anh chứng kiến cô mạnh mẽ rồi lại yếu đuối nhưng lại chưa thật sự biết được nguyên nhân của
nó.Giờ nhìn cô anh lại muốn mang tất cả những điều tốt đep tặng cho
cô.Để cô luôn luôn nở những nụ cười thật tâm vui vẻ.
Nhận dược
ánh mắt nồng nàn của ai đó,Tịnh Yên cười kẽ rồi nấm tay anh bước đi về
phái cửa hội trường.kịch hay hết rồi cô chẳng muốn ở lại làm gì.
Họ nắm tay nhau đi từng bước,từng cơn gió mang hơi nước mắt lạnh thổi
thẳng vào mặt họ.Gió lạnh nhưng với cô vào giờ phút này cô cảm thấy ấm
áp hơn bao giờ hết.