Từng người một nhìn ánh mắt to tròn mang theo uất ức phẫn hận xen lẫn sự
kiên cường cùng niềm tin vào chính mình.Họ chưa từng thấy Jolie của họ
như thế bao giờ,với họ cô là nàng công chúa xinh đẹp lễ phép nhưng
nay.Người con gái đứng trước mắt họ từng tử bỏ mọi thứ để sống trong sự
ghẻ lạnh của mẹ,mất đi tình yêu của cha.
Cô từ bỏ sự ấm êm giàu
có để sống kham khổ và hắc hủi của thói đời nay lại đứng trước mặt họ mà tuyên bố như thế.Lúc này mọi người chợt nhận ra cô công chúa của mình
đã lớn tự lúc nào rồi.Con bé không còn khóc khi chịu uất ức,không la hét khi gặp khó khăn nữa.Và hiện tại con bé muốn tự đứng trên đôi chân xinh đẹp của mình,muốn vươn đôi cách bé nhỏ vào cuộc đời bao la rộng lớn.
Không cầm được,Joy,vợ Peter lẫn Tịnh Yên đều yêu lặng rơi lệ.Nhìn người con gái quật cường kìm nén từng tiếng nất,nhìn từng giọt nước mắt long
lanh trong suốt nhưng mặn đắng lại thấy xót lòng.Hồ Vỹ bước đến đem Tịnh Yên kéo vào lòng.Anh cho cô bờ vai vững chãi,cho cô trái tim nồng ấm và cho cô một mái nhà và cả cuộc đời của anh để làm cô hạnh phúc.
Lao khô nước mắt,tất cả bao nhiêu nước mắt mặn chát đều vùi cả trên vai Hồ
Vỹ.Anh nhìn hành động mang theo nét trẻ con của cô mà bật cười.Giọng
cười trầm ấm truyền thẳng vào tai là lòng cô rung lên từng hồi một.
- Nói tóm lại khi cảm thấy chưa cần thiết thì con sẽ không về nhà.Con
muốn tự mình đứng vững,như thế mới có thể gánh vác được niềm tin của ông và mọi người.Hãy hiểu cho con.
-Thôi cứ theo ý con bé đi..
-Ba.. sao có thể,con bé là
-ta bảo sao thì cứ nghe như thế.
Ông Peter lớn tiếng quát Ethan rồi quay sang cô nghiêm nghị nói:
-Ta có thể cho con tự do,nhưng nếu sau 3 năm mà con không được như lời
con nói hôm nay thì đừng trách ta.Còn cậu tôi để cháu gái tôi đi chứ
không phải để cậu khi dễ nó.Nếu cậu làm con bé đau khổ thì tôi cũng
chẳng tiết cái gì gọi là gia tộc danh giá mà dùng mọi thủ đoạn chôn vùi
cậu xuống đáy xã hội đâu.HỪ
Ông Peter nói rồi quay đầu đi thẳng
mà không nhìn Tịnh Yên lại một lần nào.Ethan trờn mắt như cảnh cáo Hồ Vỹ rồi bước theo cha,Phu nhân cùng Joy lại gần trao cho cô vòng ôm ấm áp
rồi cũng bước đi.
Lúc này đôi mắt to tròn ần ận nước chực
rơi,Hồ Vỹ vội bước đến ôm cô vào lòng như nhắt nhở cô rằng anh sẽ mãi
bên cạnh cô cho đến cuối đời.
Ngày lên mấy bay về nước cũng
đến.Cả nhóm cũng chẳng thân được với bất cứ sinh viên nào tại Pháp trừ
Joy.Tĩnh Yên ra về trong sự yêu thương và tiếc nuối của gia đình ông
Peter.Có lẽ cô vẫn luôn nhắc nhở mình phải bay vào cuộc đời bằng đôi
cánh của mình chứ không phải cái thang được đặt sẵn.Hơn nữa cô cũng cho
kẻ mắt kém kia biết được hương vị của sự đau khổ là gì rồi.Lúc này cô
chỉ cần hạnh phúc là được rồi