Trong thiện sảnh đã dọn xong rượu tiệc, ba vị quản gia cùng các quản
sự đều đã đến đông đủ, chỉ chờ Bạch Thế Phi ngồi vào vị trí tôn kính
trước.
Hai bên sảnh cũng xếp đặt đều các bàn, có thể ngồi xuống ở nơi đây
đều là nô bộc và tỳ nữ cấp bậc cao, không phải là các người hầu làm việc theo sau Đặng Đạt Viên ở bên ngoài, thì cũng là tùy tùng thân cận của
chủ tử hai phòng, người liên quan hầu như mỗi người đều có tài năng do
Bạch Thế Phi gọi thẳng tên đến làm.
Ngoài ra còn có người hầu các phòng ngồi hai bên các xung quanh, còn
có các món ăn thịnh soạn ở một bên, bởi vậy toàn phủ hợp lại đoàn tụ cả
một đường.
Yến tiệc rất nhanh qua ba vòng rượu và đồ nhắm, tất cả bàn bắt đầu
ngươi tới ta đi, kính rượu lẫn nhau, ngay cả Bạch Thế Phi cũng đứng dậy, đi qua kính tất cả các quản lý cùng quản sự, còn mỗi vị thuộc hạ lĩnh
lương của hắn đều tỏ lòng biết ôn, những phong tiền thưởng lớn của các
quản lý này đều tự nhiên sớm được Thiệu Ấn cùng Đặng Đạt Viên phát.
Sau khi mọi người không biết tự bao giờ náo loạn, dần dần đem mục
tiêu nhắm ngay Bạch Thế Phi, một người tiếp một người liền bưng chén
rượu tiến đến, hắn thì lại cười hắc hắc mà ai đến cũng không có cự
tuyệt, thậm chí bắt bớ trêu chọc vài câu với vài tôi tớ tỳ nữ quen biết
chút ít, phản kính mấy chén trở về, trong lúc nhất thời âm thanh náo
nhào tứ phía, cười cười nói nói cả sảnh đường, vui vẻ dị thường.
Đến phiên Thượng Trụy thì nàng đã sớm bị Vãn Tình Vãn Lộng nháo qua
vài lần, bởi vì bầu không khí đặc biệt sôi động nên cũng tự nhiên trở
nên tự nhiên thoải mái, tiến lên cùng Bạch Thế Phi nói lời chúc, “Nô tài mong ước công tử năm sau tài nguyên vào nhiều, đại cát đại lợi, bình
an.”
Kiều nhan của thiên hạ trước mắt nổi lên ba phần đỏ hồng ánh đào, vốn đôi mắt sáng lương thiện, đồng tử thanh trong bất tri bất giác cũng đã
không còn nhiều cảnh giác, cảm nhận được sự mềm mại tràn đầy như nước
này, Bạch Thế Phi liền nhìn nàng chăm chú, nhẹ nhàng cười rồi ngâm, “Yên chi vị phác hồng ánh tuyết, Thu thủy sinh sóng nhãn nhi mị.” (胭脂未扑红映雪,
秋水生波眼儿媚.”)
Xấu hổ đột nhiên bùng cháy mạnh mẽ, mà trận này thì lại tuyệt đối
không thể có thể nổi giận, Thượng Trụy buộc lòng phải buồn bực liếc hắn
một cái.
“Oa! Công tử gia ngươi rất bất công! Chỉ đối với một mình Trụy Tử ngâm thơ!” Bạch Kính cầm đầu gây rối.
Bạch Thế Phi liếc xéo hắn, thập phần hung hăng càn quấy mà nói, “Ta
đâu chỉ đối với Trụy Tử ngâm thơ.” Đột nhiên kéo nàng gần tới trước mặt, nắm chén rượu trong tay hướng tay phải của nàng móc vào, “Ta còn muốn
cùng Trụy Tử uống chén rượu giao bôi đây này!” Nói xong thì một hơi cạn
sạch chén rượu trong tay phải đang cứng đơ của nàng.
Hành động bất ngời này khiến cho Thượng Trụy chấn động ngay tại chỗ,
nghiêm mặt trừng trừng đôi mắt đang cười híp lại của hắn, trong nội tâm
nhất thời không cách nào giải thích được cử động lần này của hắn rốt
cuộc là lại trêu cợt nàng, hay là có ý nghĩa sâu xa nào khác, một đám nô bộc và tỳ nữ so với nàng đang thất kinh lại phản ứng trước, tất cả đều
cười ầm ĩ, vây quanh nàng bảy mồm tám lưỡi mà thúc giục.
Vãn Tình thậm chí hưng phấn mà trực tiếp nâng lên cánh tay của nàng,
lại để cho cái chén trong tay hướng đến gần môi, “Trụy Tử uống nhanh!
Công tử cũng đã uống! Nhanh! Bạch Kính ngươi đi mang rượu tới, cái này
rượu giao bôi không thể không uống đầy ba chén ! Mọi người nói có phải
thế không?”
“Cái đó đương nhiên là đúng rồi!” Miệng mồm mọi người đồng thanh cao
ứng, lại thêm ồn ào kêu la, “Trụy Tử nếu không uống chúng ta có thể rót
vào được rồi!”
Tiếng cười đùa ầm ĩ vang lên, bên cạnh đã bị vây được chật như nêm
cối, Thượng Trụy bất đắc dĩ đành phải cầm rượu trong tay uống cho hết,
may mà mặt mũi của nàng sớm bị cảm giác say nhuộm đỏ, cho nên người bên
ngoài cũng nhìn không ra cái gì khác thường, chỉ có Bạch Thế Phi đang
cũng bị mọi người vây vào giữa, nhìn thấy đôi môi kiều diễm ướt át lúc
nàng mân rượu, thì trái tim một cổ tư vị tê tê dại dại nhỏ bé.
Thương Tuyết Nga ngồi cùng bàn nhíu mày nhìn một màn trước mắt, mặc
dù đối với cử chỉ khác người của Bạch Thế Phi có chút không cho là đúng, nhưng thấy tình cảm quần chúng mãnh liệt, khó được một năm một hồi bữa
cơm đoàn viên, cũng không muốn phát ngôn làm mất hứng.
Bên kia Bạch Thế Phi cùng Thượng Trụy bị vây khốn thoát thân không được, bên này Thiệu Ấn cùng Đặng Đạt Viên im ắng đứng dậy.
Thương Tuyết Nga khó hiểu mà nhìn về phía Thiệu Ấn, “Làm sao vậy?”
Thiệu Ấn nhỏ nhẹ mà nói, “Bây giờ bọn thiếu niên đang đùa nghịch vui
cười, chúng ta ở đây chỉ biết là khiến cho bọn hắn chơi không đủ tận
hứng, cả một ngày bận rộn xương cốt của lão già này cũng đã nhanh mệt
rã rời rồi, còn không bằng trở về phòng nghỉ ngơi sớm chút, mấy ngày sau chúng ta còn phải bề bộn đây này.”
Thương Tuyết Nga ngẫm lại, cảm thấy nói có lý, cũng đứng lên.
Ngoài ra những người niên kỷ hơi cao cũng lần lượt đứng dậy, đi theo mấy vị quản gia yên lặng rời khỏi bữa tiệc.
Vốn là một bàn chủ tử ngồi chật chội liền chỉ còn lại có Yến Nghênh
Mi cùng Trang Phong Tuyền ngồi cạnh nhau, hai người nhẹ nhàng nhìn nhau
cười cười.
Yến Nghênh Mi có chút nghiêng đầu về phía hắn, mượn ống tay áo che
lấp đi mà nói nhỏ, “Ta thì chưa thấy qua người nào lợi dụng cơ hội hơn
vị huynh đệ này của ngươi.”
Bạch Thế Phi trong lúc này vừa đùa nghịch vừa có đó là vô tình hướng tới mọi người trong phủ chiêu cáo thân phận của Thượng Trụy, sau đêm
nay địa vị trong phủ của nàng tự nhiên sẽ không còn giống trước, mọi
người bên dưới đại thể sẽ hiểu ngầm mà không cần nói, từ nay về sau đem
nàng quy kết thành — người của công tử.
Trang Phong Tuyền cười khẽ nhìn về phía người ở gữa đám đông, “Nhìn bộ dáng của hắn, xem chừng còn có trò hay có thể xem.”
Thượng Trụy đi cũng đi không được, bị vây xem tương bách bất quá, xấu hổ áo rơi vào đường cùng, cuối cùng vẫn là đỏ bừng cả khuôn mặt mà cùng Bạch Thế Phi bị bức rược mà ỡm ờ nhưng kì thực vui vẻ, vai kề vai uống
ba chén, mọi người lúc này mới tận hứng rời đi.
Thừa dịp không có người chú ý, nàng bỗng nhiên nhấc chân hung hăng
giẫm hắn một phát, lúc hắn nghẹn ngào kêu đau nàng đã sớm chui vào đống
người, có người hầu nghe tiếng quay đầu, Bạch Thế Phi đau khổ hé ra
khuôn mặt phảng phất ủy khuất khóc không ra nước mắt.
Trang Phong Tuyền cười ha ha, Yến Nghênh Mi cũng dùng tay áo che miệng, đồng tử như nước cũng cong lên.
Phần cuối của bữa tiệc mà đám nô bộc và tỳ nữ hưng phấn chờ mong rốt cục đã đến.
Hàng năm vào lúc ăn cơm đoàn viên, ngoại trừ Thiệu Ấn theo lệ phát
cho mỗi người tiền lì xì ra, trong sảnh trên bàn còn bày một khay lớn có đựng một chồng giấy màu hồng, trong tờ giấy hồng đó tự nhiên là được
Bạch Thế Phi tự tay viết xuống — tiền thưởng từ vài đồng đến mấy quan
mấy lượng, hơn mười lượng thậm chí đến mấy trăm lượng không đồng đều,
đám nô bộc và tỳ nữ có thể lần lượt tiến lên rút ra, sau đó bằng phong
bao đỏ mà chính mình rút đi đến phòng kế toán lãnh hiện ngân.
Đây là cơ hội tốt trời giáng hàng năm vẻn vẹn có một lần, cho nên mỗi người đều chờ mong.
Sau khi bị mọi người rót rượu hết vài vòng Bạch Thế Phi ném cốc rượu
đi hét một tiếng, đám nô bộc và tỳ nữ lập tức phát ra hưng phấn không
thôi tiếng thét chói tai, tất cả đều nhanh chóng vọt tới bàn đầu, ngươi
đẩy ta xô, một hồi liền tự giác sắp xếp thành một đội ngũ.
Bạch Thế Phi đứng ở phía sau bàn, đem xấp giấy hồng trước mặt xếp thành hình cái quạt.
Người thứ nhất đi lên chính là Bạch Kính, hai tay của hắn hợp thành
chữ thập ở phía trước lẩm bẩm cầu xin, sau đó nhắm mắt sờ soạng, từ đó
rút ra một cái phong bao thì rất nhanh trợn mắt, khẩn trương không thôi
mà đem tờ giất mở ra, giống như trái tim đang nghẹn ở cổ họng, ngay cả
người đứng ngoài quan sát trong nháy mắt toàn bộ cũng nín thở im lặng,
trông ngóng mà nhìn.
Khi con số bên trong tờ giấy rốt cục đập vào tầm giấy một cách rõ
rệt, Bạch Kính tức khắc nhảy dựng lên, “Oa! Năm mươi lượng! Thỏa mãn! Ta quá thỏa mãn!” Tiếng kêu dương dương tự đắc rước lấy một mảnh cười đùa
phía sau.
Bên dưới từng người xắn tay áo lên, vẻ mặt kích động nóng lòng muốn
thử, người sắp hàng phía sau rõ ràng nóng vội không thôi, cùng là trong
phòng của Yến Nghênh Mi, Vãn Tình tiến lên rút thăm, nóng vội mở ra xem
xét thì khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên suy sụp, ủ rũ mà bỉu môi, “Lão
thiên gia ngày hôm nay không mở to mắt, của ta chỉ có 30 đồng.”
Rất nhanh đến phiên Thượng Trụy, nàng cũng giống người khác bị hào
khí kích thích khẩn trương này lây làm hưng phấn không thôi, đi đến
trước, đối với phong giấy bị rút tán loạn, đang định ra tay, Bạch Thế
Phi lại nhất thời cao hứng kêu lên, “Ta đến giúp Trụy Tử rút một cái,
cam đoan không có một trăm lượng cũng có ba trăm lượng!”
Mọi người đều cùng cười to kêu lên, “Công tử nói sai rồi! Là không có ba trăm lượng cũng có một trăm lượng!”
Ngọc diện bị ý say làm chếnh choáng như hoa đào rơi, Bạch Thế Phi chế nhạo giơ tay lên, tay áo dài hướng đến mặt bàn phất một cái, Trang
Phong Tuyền ở bên xem náo nhiệt ánh mắt đột nhiên lóe lóe, thích thú mà
hướng Yến Nghênh Mi mà đưa mắt ra hiệu, ý bảo nàng nhìn cẩn thận.
Dùng đầu ngón tay dài qua lại đi tuần tra, cuối cùng Bạch Thế Phi
giống như ước lượng cẩn thận lấy ra một cái ở ngay chính giữa, từ từ đối diện với Thượng Trụy đang khẩn trương chờ đợi, con mắt tinh tường ẩn
chứa ngàn vạn tiếu ý.
Mọi người đều ngừng lại rồi hô hấp, đây chính là công tử tự mình rút đấy, không biết bên trong sẽ là bao nhiêu?
Thượng Trụy đem một góc tờ giấy mở ra, xem xogn thì trong nháy mắt thần sắc trở nên cực kỳ quái dị.
Có người nhịn không được gọi, “Trụy Tử mau đọc đi ah! Rốt cuộc là bao nhiêu?”
Vãn Tình ở sau lưng nàng không xa khẽ bước chân đi tới, bỗng nhiên
thò tay muốn cướp đoạt, Thượng Trụy sợ tới mức thét lên, nhanh chóng
tránh ra thoát khỏi tay của nàng, bối rối mà đem hồng giấy lung tung vò
lại ở trong lòng bàn tay, cực nhanh nói, “Một lượng! Chỉ có một lượng!
Không phải một trăm lượng!”
Tiếng nói bọn người hầu ngay tại chỗ nổi lên tứ phía, “Ha ha ha, chỉ có một lượng! Vận may của công tử thực chênh lệch!”
“Nhanh! Phía trước nhanh lên! Đừng e ngại ta rút ba trăm lượng!”
Thượng Trụy lặng lẽ thối lui đến một góc trong sảnh, tay phải vẫn y
nguyên khẩn trương mà tạo thành nắm tay nhỏ, xa xa xấu hổ chen lẫn oán
hận mà hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Thế Phi, bên đôi mắ cười của hắn,
nhìn trộm xung quanh thừa dịp không có người chú ý mà nhanh chóng hướng
nàng làm ra hình dáng thập phần vô lại híp híp mắt trái.
Trong phong giấy hồng kia có một dòng chữ cực nhỏ viết: tiểu mỹ nhân, đừng nóng giận, ta cho nàng lòng ta.