Qua hai ngày, vì là quần áo mới cho sang năm thường đưa tới trong phủ.
Thiệu Ấn hướng Sơ Nguyệt Đình đi gặp Yến Nghênh Mi, “Phu nhân, người
cửa hàng châu báu tới nói lên một số mẫu trâm cài tóc mới, không biết
phu nhân muốn chính mình ra ngoài chọn hay là để cho chưởng quầy lấy đưa tới?”
Yến Nghênh Mi nghĩ nghĩ hỏi, “Công tử thì sao?”
“Vừa mới tại Thiên sảnh nghị sự, lúc này ước chừng là đang ở thư phòng.”
“Ngày lạnh như thế này đừng làm phiền chưởng quầy đi đi lại lại, như
vậy đi, ngươi đi hỏi công tử, nếu như hắn rãnh rỗi, ngươi nói lại ý của
ta, để cho hắn mang theo Trụy cô nương đi đến cửa hàng thay ta tuyển vài món là được.”
Thiệu Ấn lĩnh lời mà đi.
Bạch Thế Phi nghe xong, mặc dù là có chút ngoài ý muốn, lại không có
cự tuyệt, vì vậy Thiệu Ấn liền sai gã sai vặt đi tìm Thượng Trụy, chỉ
nói là phu nhân phân phó nàng theo công tử đi ra ngoài giúp chọn vài món đồ trang sức, cỗ kiệu đã chờ ở phía trước đình.
Lúc Thượng Trụy theo lời nói đi vào phòng trước, một cỗ kiệu ấm áp đã ngừng ở ngoài cửa đang đóng đá.
[...] – (tả kiệu rất đẹp và tinh xảo -lược bỏ)
Thượng Trụy đang nghĩ cái cỗ kiệu này không phải là nàng ngồi đấy
chứ, bên kia Bạch Kính vừa thấy nàng xuất hiện, đã vội vàng phân phó
kiệu phu nghiêng kiệu xuống.
Do dự một chút, nàng hay là đi qua, nhấc cao chân, tiến vào trong
kiệu, bên trong có mặt ghế bằng gấm đủ chỗ rộng cho ba ngồi một cách
thoải mái dễ chịu.
Bạch Kính thấy nàng ngồi vững vàng rồi, liền buông rèm xuống.
Bên trong kiệu yên lặng chờ một lát, nhưng trước sau không thấy có
động tĩnh, Thượng Trụy mới muốn vén lên màn che cửa sổ nhìn xem, bỗng
nhiên hai mắt tỏa sáng, Bạch Thế Phi đã xốc lên màn kiệu khom người tiến vào, nhìn thấy nàng ở bên trong rõ ràng là khẽ giật mình, động tác lại
nửa điểm không ngừng, đợi rèm đong đưa lấy che lên cửa kiệu lúc hắn đã
an tọa ở bên người nàng.
Vốn không nghĩ tới sẽ cùng hắn cùng cưỡi một kiệu, Thượng Trụy ngây
người, hai chân nhanh chóng khép cứng lại ngay chỗ ngồi, hai bên tai
nhất thời khẩn trương ửng hồng, lại đã quên hướng hắn thỉnh an, mà vốn
là kiệu dư giả rộng rãi bởi vì sự gia nhập của hắn, tức khắc đã trở nên
bắt đầu chật hẹp.
Cỗ kiệu giật giật sau khi bị giơ lên, mà không biết sao thân kiệu lại bất chợt nghiêng vẹo, không hề phòng bị nàng “A” một tiếng rồi hướng bệ cửa sổ mà đâm tới, một cánh tay thon dài nhanh chóng duỗi đến ôm lấy
nàng, vì nàng giải vây nhưng ngược lại khiến nàng càng thêm xấu hổ bất
an, mới vừa muốn ngồi ngay ngắn một chút, nào biết cỗ kiệu bỗng nhiên
lại rung chuyển một cái, đầu của nàng đâm vào xương quai xanh trước ngực của Bạch Thế Phi, toàn bộ thân thể nho nhỏ nhào vào trong lòng ngực của hắn.
Bạch Thế Phi không thể không một tay ôm chặt nàng, tay kia vén lên
màn cửa sổ, muốn nhìn một chút là chuyện gì xảy ra, tại sao lại như vậy
bất ổn như vậy, ánh mắt ẩn một nửa đành sau màn trướng quét tới, không
ngờ lại chứng kiến Bạch Kính cùng đi theo kiệu đang nháy mắt ra dấu cho
nhóm kiệu phu , thấy hắn xốc lên màn che thăm hỏi, vẻ mặt cười xấu xa
lập tức hướng hắn nháy mắt ra hiệu.
Vừa định lên tiếng trách cứ, lại đột nhiên cảm giác được sự mềm mại
ấm thơm mát khẽ động trong lòng ngực, một chút kiều diễm chui vào trái
tim làm cho đáy lòng lại nhè nhẹ tê dại, vội vàng nhẹ nhàng ho một
tiếng, vứt cho Bạch Kính một cái ánh mắt quá phận khác, hắn rủ màn che
xuống, cái cửa sổ vuông vức nho nhỏ liền bị che chắn chặt chẽ.
Bạch Thế Phi quay người trở lại, bất động thanh sắc mà nhìn xem thiên hạ trong lòng âm thầm mà muốn thối lui, nhưng mà lúc nàng còn chưa kịp
cân bằng lại cơ thể thì cỗ kiệu kia lại giống như đụng phải cục đá mà
đem nàng ném trở lại trong lòng ngực của hắn, mấy lần như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn nàng của nàng sớm bị thiêu đốt mà đỏ bừng, cái đầu vì mắc cỡ
cơ hồ rũ xuống tới trước ngực, cho nên một chút cũng không phát hiện bên môi hắn lại nhếch lên nụ cười không đứng đắn.
Bất thình lình bị ngã liên tục như vậy, cuối cùng Thượng Trụy cũng
cháng váng đầu óc, chậm rãi buông tha cho cho sự bực bội đối với cái cỗ
kiệu kia, ngoan ngoãn mà cho cánh tay của Bạch Thế Phi để ở trên lưng
nàng.
Cảm giác được toàn thân nàng vốn là cứng ngắc lại chậm rãi mềm mại
đi, tâm thần Bạch Thế Phi nhộn nhạo lặng lẽ buộc chặc khuỷu tay, khiến
thân thể nhỏ bé của nàng dán chặt lấy thân thể của mình, đem nàng toàn
bộ ôm trọn trong ngực, mà khi hắn hô hấp thì khí tức nam tính quanh quẩn mi ngạch thái dương của nàng, mà nàng cũng chưa bao giờ thử qua cùng
một người nam tử thân cận như vậy, chỉ cảm thấy có chút ngất ngây mê
loạn, trái tim đập cực nhanh giống như sẽ từ dưới xiêm y mà nhảy ra
ngoài.
Hai người bị nhốt ở trong một cái kiệu, đặc biệt là da thịt thân cận
chỉ cách có một lớp quần áo chậm rãi đã lấp đầy trái tim bằng một chút
say mê cùng ngọt ngào hiếm thấy, đích tình ẩn núp lâu ngày bị khơi gợi
rừng rực, một tia lý trí khống chế lâu nay bị lưỡi dao sắt bén cắt đứt,
đích tình cuồn cuộn như thủy triều tìm được một lỗ hổng nhỏ bé xông ra
ngoài.
Hắn cúi đầu, tìm kiếm đôi môi anh đào của nàng rồi không chút do dự
nhẹ nhàng ngậm lấy… Cỗ kiệu đột nhiên chênh vênh, khiến cho trán của hai người chạm vào nhau, nàng tức thời tỉnh táo lại.
Buồn bực đá hai cước vào cửa kiệu, hắn mạnh mẽ bắt lấy cánh tay,
khiến nàng giãy dụa lấy muốn trốn tránh nhưng thân thể thủy chung cũng
không thoát ra khỏi khuỷu tay siết chặt của hắn, tay kia nâng lên khuôn
mặt của nàng đúng ngay góc độ thích hợp nhất để nghênh nhận khuôn mặt mỹ lệ của hắn, một lần nữa hắn dùng môi chụp lên nàng cái miệng nhỏ nhắn
thủy sắc mênh mông của nàng, hắn nhẹ mút chậm nghiền tư vị mỹ diệu kia
cho dù giờ phút này lại để cho hắn chết cũng cam tâm tình nguyện, dứt
khoát đem nàng ôm lấy ngồi trên đùi của chính mình, theo đuổi trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ tươi đang muốn co rút lại nhưng tránh không rồi cường
hãn mà in xuống một chút dấu hôn.
Cỗ kiệu trên đường bình ổn khiến nàng rốt cục cũng buông tha cho ý
chí, bất tri bất giác mà dần dần trầm mê vào trong sự dịu dàng của hắn,
nàng trúc trắc vô ý thức đáp lại làm cho sự đòi hỏi của hắn bắt đầu trở
nên cuồng dã, tình cảm tích luỹ một thời gian dài từ sau khi gặp nàng
mạnh mẽ tan vỡ trên đôi môi nàng, như là khát vọng nàng có thể hiểu rõ
yêu thương của hắn, cho dù là muốn mạng của hắn để đổi lại trái tim trọn đời của nàng.
Triền miên thật lâu, sau khi thoả mãn hắn dùng trán chống đỡ trán của nàng, nỉ non lấy tại môi nàng thở dốc thật dài, “Tiểu Trụy… Tiểu tâm
can …” Nhìn thấy kiều nhan đỏ bừng đang nhắm mắt của nàng, lúc này mới ý thức tới bờ eo bé nhỏ trong ngực cơ hồ bị chính mình vò nát.
Ngay tại lúc hắn hi vọng cỗ kiệu tốt nhất vĩnh viễn đừng nên dừng lại thì Bạch Kính đã ở bên ngoài cửa sổ nhẹ giọng nhắc nhở, “Công tử, cũng
sắp đã đến.”
Bạch Thế Phi nhẹ nhàng vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ tươi nhưng mắt
thì đã đóng chặt lại ở trong lòng mình, có người thẹn thùng đây rồi, bên môi nổi lên một nụ cười thỏa mãn, “Lập tức phải hạ cỗ kiệu rồi.” Hắn ôn nhu nói.
Thượng Trụy hé mở hàng mi ra, vừa tiếp xúc với con mắt nhìn chăm chú
nhưng lại mang theo ý cười của hắn tức thời quay đầu đi chỗ khác, giãy
dụa muốn ly khai khỏi ngực của hắn.
“Ngoan ngoan ngoan, đừng nhúc nhích, nghe lời.” Hắn vừa dụ dỗ vừa
buông nàng xuống, cho phép nàng nhanh chóng ngồi vào bên kia cỗ kiệu,
giống như ở chính giữa của hắn và nàng có vẽ ranh giới, thấy nàng không
thể cũng không dám quay đầu về bên cạnh, dáng cười bên môi hắn vẫn không sửa, chỉ cảm thấy tâm tình cực kỳ tốt, nàng làm cái gì hắn đều không
ngại.