Cỗ kiệu đi qua cửa hàng náo nhiệt nhất về phía tây của cây cầu Đắc
Thắng, ngừng lại trước khu nổi tiếng chuyên kinh doanh ngọc trai, hương
dược, tơ lụa trong Khai Phong thành, phố Phan Lâu
Tấm màn được kéo lên từ bên ngoài, Bạch Thế Phi đi ra trước, sau đó thò tay vào trong kiệu.
Chỉ thấy một bàn tay nhỏ bé như phấn ngọc chần chờ duỗi ra từ sau tấm màn, dùng một chút ngay đầu ngón tay nhẹ nhàng khoác lên lòng bàn tay
của hắn.
Ven đường không ít người đi đường nhận ra cỗ kiệu của Bạch phủ cùng
Bạch Thế Phi, thấy tình cảnh này đều kinh ngạc mà dừng bước nhìn xem.
Thượng Trụy căn bản không tưởng được, ngoài cỗ kiệu có chừng trăm ánh mắt đang tò mò cung kính chờ đợi, cho nên khi nàng chui ra khỏi cửa
kiệu, đứng dậy, chợt phát hiện chính mình bị người qua đường nhìn chằm
chằm không tha như là sơn quái, ngay lập tức có phần ngây ngốc, đột
nhiên quay đầu, nhìn về phía Bạch Thế Phi bên trong đôi mắt bốc lên ngọn lửa nhỏ.
Sợ tiểu giai nhân lại phát biểu, hắn tranh thủ thời gian quay người
không cho nàng trông thấy nụ cười yếu ớt vô tội trên mặt hắn.
Thật sự rất vô tội mà, cũng không phải hắn an bài nàng ngồi chung
kiệu với hắn, tiểu tử Bạch Kính kia giở trò hắn cũng không có biện pháp
nha, cười thầm không thôi rồi dẫn nàng hướng vào trong ngõ nhỏ phía nam
của phố Phan Lâu mà đi.
Chỉ thấy hai bên ngõ nhỏ cửa hàng mọc lên san sát như rừng, cổng và
sân đều nguy nga tráng lệ khiến cho dân thường không khỏi chùn bước, bên trong tiệm buôn bán thi họa, đồ chơi quý giá, bảo khí, tê ngọc, trân
châu, hương dược các loại: muốn cái gì thì có cái đó, vùng này đúng là
nơi buôn vàng bạc châu báu lớn nhất trong Khai Phong thành, mỗi một lần
nhấc bút giao dịch được hoàn thành cũng đều có giá trị từ ngàn vạn lượng trở lên.
Lần lượt có chưởng quầy, những người ăn mặc như thương nhân nghênh
tiến hướng Bạch Thế Phi chắp tay thi lễ, mỗi lần ánh mắt kinh ngạc cũng
sẽ nhanh chóng nghiêng nhìn qua Thượng Trụy ngay phía sau hắn, nàng chưa từng cùng hắn xuất môn, hôm nay mới trải nghiệm được mức độ được chú ý
của hắn, cố ý thả chậm bước chân, xa xa đằng sau cách hắn khoảng chừng
bốn năm người.
“Oa! Tiểu Thiên Tiên!” (tiểu tiên nữ)
Đột nhiên xuất hiện một tiếng kêu to khiến Thượng Trụy sợ tới mức hoa dung thất sắc, không kịp thấy rõ bổ nhào vào trước mắt là người nào,
nàng đã nhanh chóng quay đầu chạy tới bên người Bạch Thế Phi, nghe thấy
hắn không hờn giận nói, “Vĩ Tấn.”
Thượng Trụy ở bên cạnh từ phía sau Bạch Thế Phi lặng lẽ nhìn lại, ở
trước mặt hắn là một cậu ấm mặc y phục hoa lệ cực kì trẻ tuổi, rõ ràng
xuất thân không phải phú thì quý, đang cười hì hì vẫy chào với gương mặt nửa lộ ra của nàng mà vẫy chào, “Ấy! Tiểu Thiên Tiên, còn nhớ rõ ta
sao?”
Nàng tranh thủ thời gian lùi về suy nghĩ, có chút ngạc nhiên, gương
mặt người này lờ mờ có chút quen thuộc, nhưng lại như thế nào cũng nhớ
nổi, mình đã gặp qua khi nào?
Bạch Thế Phi bỗng nhiên quay người, ống tay áo mở ra đem nàng ôm đến
trước mặt, mỉm cười nói, “Ngoan, ta đến giới thiệu cho nàng.” Dứt lời
tay kia ôn nhu nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng đã cuối xuống
cực thấp của nàng, “Vị này chính là Tập hiền điện Đại học sĩ Trương Sĩ
Tốn đại nhân Nhị thiếu gia Trương Vĩ Tấn.”
Nàng sững sờ, ngửa mặt lên nhìn hắn, ấn đường cau lại giống như đang hỏi, là ấm lô hội ngày đó đã tới nội phủ sao?
Hắn dùng ánh mắt nói cho nàng biết, không tệ, đúng là hai tỷ đệ kia.
Trương Vĩ Tấn bị hai người trước mặt giống như tâm ý tương thông liếc mắt đưa tình buồn bực phải kêu lên, “Chán ghét! Các ngươi không đợi lúc bổn thiếu gia không ở đây sao!”
Vậy mà Bạch Thế Phi ôm Thượng Trụy xoay người rời đi, trong miệng còn nói, “Chúng ta đừng cản trở Trương nhị thiếu gia.”
“Này! Này ! Ta còn chưa biết tên của nàng!” Trương Vĩ Tấn gấp đến độ dậm chân, lại bị Bạch Kính ngăn lại tại chỗ không có cách nào đuổi theo vào trong.
Thượng Trụy bị mang vào bên trong một cửa tiệm châu bảo.
Nhìn chung quanh mặt tiền cửa hàng rộng mở, bên trong kết cấu cùng
bày biện lịch sự tao nhã, phát hiện không ít trang trí bên trên đều điêu có hoa văn đặc biệt của Bạch phủ, lại thấy Bạch Thế Phi như vào chỗ
không người, không đợi chủ tiệm mời đã trực tiếp đi vào gian bên trong,
ngồi xuống trên ghế dùng để chiêu đãi khách, không khỏi tò mò hỏi, “Trên con đường này có mấy cửa tiệm là của ngươi?”
Bạch Thế Phi nháy mắt, ngàn vạn tiếc nuối, “Một nhà cũng không có.”
Chưởng quầy từ bên trong vội vàng đi ra nghênh đón nghe thấy lời nói ấy, nở nụ cười, đón hắn mà nói, “Chỉ có điều mặt tiền của các cửa hiệu
hai bên con đường này đều là của Bạch công tử mà thôi, chúng tôi chỉ là
hướng công tử cho thuê một ít vốn làm ăn.”
Thượng Trụy dùng tay che lại cái miệng nhỏ nhắn mở tròn vì líu lưỡi
không nói nên lời, nàng biết rõ Bạch phủ vô cùng giàu có, bất quá cho
tới nay không có nghĩ, “Ngươi nguyên lai có của như vậy!”
Từng hộp từng hộp trang sức quý giá được người từ phòng trong bưng ra, cung kính mà bày ở trước mặt Bạch Thế Phi.
Hắn tiện tay cầm lấy một cây trâm xuyết mãn bảo thạch bằng vàng, vẫy
tay gọi nàng tiến lên, cắm lên mái tóc đen không hề tô điểm của nàng,
xem xét tinh tế tường tận vài lần, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn cùa nàng lại
ửng hồng, lại có chút không quen nâng tay lên muốn kiểm tra lại chiếc
trâm cài đầu, làm cho hắn từ từ nói cười, “Ngọc thủ phù bất xúc thanh
phong, thúy bộ liên động chiêu minh nguyệt.” (đãi ý là: Tay ngọc nâng
cao chạm gió mát, bước ngọc liên động vẫy gọi trăng sáng)
Kéo nàng qua rồi đem cây trâm cài tóc kia gỡ xuống, hắn thay bằng một cây trâm vàng điêu khắc hoa tinh vi, liếc trái một cái, lại lắc đầu,
cầm lấy hai viên ngọc trai quấn tơ vàng một cách tinh xảo để trên tai
nàng, liếc phải một cái, vẫn là lắc đầu, thay đổi một kiện lại một kiện, hắn cơ hồ đem tất cả châu bảo bưng lên đeo thử lên người nàng một lần,
thẳng cho đến khi búi tóc nàng bị mất trật tự.
Nhưng hắn vẫn là không hài lòng, một mặt lắc đầu nhíu mày, “Thật sự xấu quá.”
Thượng Trụy bị hắn làm cho choáng váng mất kiên nhẫn, ánh mắt bắt đầu buồn bực.
Chưởng quầy hầu hạ ở bên cạnh thắt lưng càng lúc càng thấp, sợ hãi mà dùng ống tay áo ấn lấy mồ hôi đổ trên trán, phải biết rằng nơi đây
không chỉ vẽ ra kiểu dáng đồ trang sức cho các phu nhân tiểu thư quan
lại quyền quý, mà cũng là cửa hiệu được hoàng cung đặt hàng lâu năm,
toàn bộ phố ngọc trai trong Khai Phong thành không có khả năng tìm được
bảo vật nào kiểu dáng mới mẻ hơn nơi này, nhưng giờ phút này một kiện
cũng không lọt vào mắt của Bạch Thế Phi.
“Công tử, tất cả những thứ này đều là những kiễu mẫu tối thượng nhất rồi… “
Bạch Thế Phi kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía chủ tiệm thấp thỏm lo
âu, rất thành khẩn mà nói, “Chưởng quầy những thứ châu ngọc này của
ngươi đều rất tốt, xấu chính là nha đầu này mà thôi.” Hắn thập phần bất
đắc dĩ mà chỉa chỉa vào Thượng Trụy.
Khuôn mặt đang đổ mồ hôi hột của chưởng quầy ngay tức khắc xanh trắng khó cãi lại, khóe miệng co giật, gương mặt cứng ngắc vô cùng.
Phải qua một hồi, Thượng Trụy mới hiểu được chính mình lại bị chơi xỏ.
Nàng tức giận dùng ánh mắt giết người, thò tay tựu như muốn đem những thứ châu ngọc này lật đổ, Bạch Thế Phi vội vàng từ chỗ ngồi nhảy lên,
bất chấp người bên ngoài đang nhìn, bắt lấy tay của nàng cùng mười ngón
nàng sít sao đan xen vào nhau, đối với chưởng quầy bên cạnh đang không
biết nên lộ ra biểu tình gì mà cười nói, “Đem những thứ vừa mới thử qua
kia đều đưa đến nội phủ đi.”
“Chưởng quầy hay sao?” Gian ngoài của tiệm bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu mềm mại.
Bạch Thế Phi nghe thấy thì mâu quang lóe sáng, thất thần một chút liền bị Thượng Trụy đánh ngã hai tay của hắn.
Hắn cười cười, ra hiệu chưởng quầy đi ra ngoài chào hỏi khách khứa,
sau đó mắt quét về phía Bạch Kính, dừng lại ở trên mặt Thượng Trụy, ôn
nhu nói nhỏ, “Bạch Kính trước tiên cùng nàng quay trở lại trong kiệu chờ ta, ta còn có chút chuyện muốn bàn giao cho chưởng quầy, nói xong sẽ
lập tức tới ngay, được chứ?”
Thấy hắn còn có chuyện nghiêm túc muốn làm, Thượng Trụy đương nhiên ưng thuận.
Bạch Kính lập tức nhanh chóng tiến lên, thừa dịp Bạch Thế Phi quay
người, thì thầm với nàng, “Trụy Tử, bên ngoài bí mật khó giữ nếu nhiều
người biết, không bằng ta với ngươi từ cửa sau đi ra ngoài?”
Thượng Trụy bị một lời của hắn làm cho bừng tỉnh, tâm trạng trống
rỗng, nàng đến cùng cũng chỉ là nha hoàn, tuy nhiên Bạch Thế Phi lúc nào cũng dùng tình cảm cư xử với nàng, nhưng lấy thân phận của hắn, vô luận như thế nào cũng không thích hợp cùng hắn lộ diện ra bên ngoài bất
thanh bất sở (không minh bạch), do là khẩn trương nên chỉ đối với Bạch
Kính nói tiếng được.
Tiếng bước chân hai người vang lên, Bạch Thế Phi lặng yên quay đầu
trở lại, thần sắc có chút bất định mà dừng ở ngay bóng lưng của Thượng
Trụy, mãi cho đến khi nàng cùng Bạch Kính chui vào góc hành lang, tan
biến trong tầm mắt, hàng mi dài có chút buông xuống, hắn vén tấm rèm lên đi ra ngoài.
Trong tiệm đang dẫn đầu bọn nha hoàn lựa chọn châu ngọc là một bóng
hình xinh đẹp giương mắt nhìn đến, thấy là hắn thì khuôn mặt không khỏi
mang vẻ hoan hỉ, cuống quít đứng dậy vái chào vạn phúc, “Chưa từng nghĩ
công tử ở đây, Nhàn Phinh có lễ.”
Bạch Thế Phi kinh ngạc, sau đó khuôn mặt tuấn tú liền ôn nhu mỉm
cười, hướng Hạ Nhàn Phinh vái chào, tiếng nói chuyện như gội gió xuân,
“Kẻ hèn này cũng không nghĩ ra sẽ ở nơi đây vô tình gặp được Hạ tiểu
thư, biệt lai vô dạng?”
“Nhờ hồng phúc của công tử, Nhàn Phinh bình an vô sự.”
Bên cạnh nàng một nha đầu dáng dấp thông minh bỗng nhiên lớn mật chen vào vài lời nói, “Tiểu thư, những thứ hàng này người chọn đi chọn lại
cũng không biết chọn cái gì tốt, không bằng thừa dịp Bạch công tử hôm
nay đã ở đây, thỉnh hắn giúp đỡ chọn lựa một hai kiểu dáng?”
Hạ Nhàn Phinh điều chỉnh sắc mặt, “Chiêu Ngọc không được nói bậy,
công tử quý nhân có nhiều việc, làm gì mà có thời gian rảnh rỗi mà chọn
những thứ nữ nghi gia thế này, không nên làm phiền hắn.” Mặc dù nói như
thế, một đôi mắt tuyệt đẹp đầy sức sống lại hướng về phía Bạch Thế Phi,
không khỏi hàm ẩn chờ mong.
Bạch Thế Phi cười mỉm mà đáp, “Ta cũng không vội vàng, chỉ là đối với mấy thứ trâm cài châu bảo này thật sự không hiểu nhiều, nếu để ta chọn, chỉ sợ chọn trúng mấy thứ không tốt đã bày bán từ lâu mà không bán
được, chỉ sợ sẽ lại để cho Hạ tiểu thư cười rớt răng ngọc.” Dừng một
chút, nghiêng đầu nhìn về phía chưởng quầy, “Nói muốn chọn những thứ
này, trong Khai Phong thành còn có người nào so với chưởng quầy lại có
tư cách hơn? Tiểu thư cớ gì để cho hắn nhàn hạ ngay trước mặt mà không
sai khiến.”
Chưởng quầy chính là người làm ăn, đối với việc thính âm biện dung
(nghe giọng nhìn sắc mặt) thì rất dày dạn, thấy Bạch Thế Phi phản ứng
như vậy, rõ ràng là không có ý định dừng lại lâu, liền bước lên phía
trước giải vây, đối với Hạ Nhàn Phinh cười nói:
“Nếu tiểu thư không chê tiểu nhân ánh mắt không tốt, chi bằng nhìn
cây trâm Đóa Phượng Vĩ Phi đây? Chẳng những chế tác tinh tế, từng hạt
trân châu sáng bóng mượt mà, màu sắc đẳng cấp này cũng là trên đời hiếm
thấy, cam đoan bên trong Khai Phong thành chỉ có cái này, còn có trâm
thạch anh, được lựa từ phỉ thúy thượng đẳng, được sư phụ nổi danh nhất
trong thành bỏ ra ba ngày ba đêm điêu mài mà thành…”
Thừa dịp Hạ Nhàn Phinh bị miệng lưỡi lưu loát của chưởng quầy cuốn lấy, Bạch Thế Phi mỉm cười cáo từ, thản nhiên rời đi.
Hạ Nhàn Phinh theo dõi hình bóng tiêu sái của hắn, nét tươi cười trên mặt liền mất hết, tiểu tỳ kia vụng trộm liếc nhìn nàng một cái, lại
không dám lên tiếng.
Trong phủ nghe được tin tức, nói cỗ kiệu Bạch Thế Phi dừng ở trên phố Phan lâu, cho nên nàng cũng vội vội vàng vàng dẫn người đi ra, chỉ vì
muốn cùng hắn bất ngờ gặp gỡ, nghĩ nàng cũng coi như là mỹ danh tài văn
chấn động kinh thành, nhưng Bạch Thế Phi đáng hận thủy chung đối với
nàng ôn hoà, một lòng nông sâu khó dò, khiến người buồn bực băn khoăn.
Châu hoa cầm trong tay ném trở lại trên bàn, hạ rỗi rãnh phinh đối
với thị tỳ chiêu ngọc trầm giọng nói, “Ngươi tùy tiện chọn mấy thứ theo
ta tiến cung đi, nhìn vài thứ để khen thưởng cho vài vị bên cạnh thái
hậu.”
Bạch Thế Phi bên ngoài vén rèm lên tiến vào trong kiệu.
Thượng Trụy thấy hắn rốt cục trở về, khóe mắt chân mày không tự giác cong cong.
Trên đường trở về, Bạch Thế Phi thò tay gãi gãi tóc đen trên đỉnh đầu nàng, ôn nhu nói, “Vừa rồi nhìn trúng cái gì chưa?”
Nàng lắc đầu, đối với những thứ châu ngọc kia cũng không cảm thấy quá hứng thú.
“Quả thực cũng không có mặt hàng nào tốt.” Hắn nói, những cái trâm
cài tóc không thúy thì hoa, nhưng không thoát khỏi tục lệ, “Mấy ngày nữa ta tặng nàng vài thứ tinh xảo.”
Nàng chớp chớp hàng mi dài, “Tinh xảo như thế nào? Có thể tinh xảo
được hay không — giống như cảm động người cả đường?” Hai tay cố ý thật
dài kéo ra, làm ra hình dạng cả một khu phố.
Hắn nghiêng đầu sang bên cạnh bật cười, khó gặp nàng dí dỏm lại làm
cho lòng hắn thần cực kỳ vui mừng, trìu mến mà nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong ngực, nhưng đáy mắt lại nhanh chóng xẹt qua một tia ám sắc phức
tạp khôn cùng, phảng phất tâm sự khó tả, lại phảng phất lo lắng lấy cái
gì.