Khi Dạ Tích Phàm đưa Mạc Nhiên trở về nhà cô thì cũng đã gần 12 giờ đêm rồi. Thắng xe lại, Dạ Tích Phàm bất đắc dĩ nhìn bạn nhỏ ngủ chảy ke tùm lum bên
cạnh, âm thầm nhíu mày tỏ vẻ không mấy thích thú. Cũng không thể trách
hắn a, tướng ngủ của bạn nhỏ kia phải nói là... khụ, không mấy tốt đẹp. Lại nhớ tới tình hình chiến đấu khi nãy của cô và hắn, thôi kệ vậy, đàn ông bao dung một chút cũng tốt, dù sao hôm nay cô ta cũng mệt mỏi rồi.
Thở dài một hơi, không tình nguyện đưa tay lấy vài tờ khăn giấy, tiện thể lay người nào đó dậy, “Này, dậy đi, tới nơi rồi kìa.” Bạn Mạc Nhiên không hề biết người bên cạnh đã đạt tới giới hạn, liều mạng
quơ hai tay, ý định xua cái bàn tay thối đang phá giấc ngủ của cô, bực
bội ghê, cả ngủ cũng không yên là sao, con ruồi chết tiệt. Bép
một tiếng thật vang. Vâng, cái thứ vừa chạm “nhẹ nhàng” vào bàn tay “ngà ngọc” của Dạ đại thiếu gia cuồng sạch sẽ chính là bàn tay mà Mạc đại
tiểu thư vừa dùng để quệt nước miếng. Không khí trong xe nháy mắt đông cứng lại.
Bấy giờ đôi mắt đang híp lại thích thú của bạn nhỏ nào đó mới chịu he hé ra đôi chút nhìn tình hình, quái lạ, Dạ Tích Phàm chỉnh điều hòa rồi à,
lạnh quá a! “Dạ Tích Phàm, sao anh lại hạ nhiệt độ xuống vậy, thật lạnh.” Nói xong còn không quên hít mũi vài cái, xoa xoa hai cánh tay, sau đó trở
người tiếp tục nhắm mắt, nhưng chưa tới một phút sau lại thấy có gì đó
không đúng, vội vã mở to hai mắt, vừa nhìn thấy vẻ mặt đen như đít nồi
của Dạ đại thiếu gia, Mạc Nhiên lập tức chộp lấy giỏ, phóng ngay xuống
xe. “À, tới rồi à. Ngại quá, hôm nay làm phiền anh rồi... à... ờ... ngủ ngon.”
Nói xong chạy ngay vào nhà như tránh thú dữ, trong lòng không ngừng mặc
niệm, thảm rồi thảm rồi, làn này chọc trúng đại nhân vật tầm cỡ rồi, cầu trời cho tấm lòng của Dạ thiếu gia khoang dung độ lượng không chấp kẻ
yếu như cô a! Mặt của Dạ Tích Phàm phía sau biến đen triệt để,
liếc bóng lưng chạy trối chết kia thêm lần nữa, hắn khởi động xe, lao
vút đi trong đêm tối. ........................... Cánh cửa nhà vừa khép lại, Mạc Nhiên tựa đầu vào cửa hít thở sâu, như nhớ ra cái gì đó, cô giơ tay trái lên, tiếng leng rất nhỏ nhưng lại đặc biệt vang
trong không gian tĩnh lặng. Thì ra trên cổ tay trái của cô là một chiếc lắc. Thoạt nhìn nó khá là bình thường, nhưng ánh mắt cô nhìn nó
lại vô cùng phức tạp. Dạ Tích Dương! Tâm trí cô hiện tại
rối rắm hơn bao giờ hết, trong đầu trống rỗng chỉ lặp lại duy nhất tên
của hắn. Người con trai đó... cô có thể tin không?
Trước mắt cô
lại hiện lên khung cảnh căng thẳng tới nghẹt thở khi nãy, chỉ là, giống
như có một phép màu nào đó, trong mắt cô chỉ còn ánh mắt tuy có chút né
tránh xen lẫn với tức giận nhưng rất kiên định của hắn, bóng lưng không
quá rắn rỏi nhưng vô cùng đáng tin cậy luôn bảo vệ cô bất cứ khi nào cô
cần, tự nhiên cô như được rót thêm dũng khí, tự tin đối đáp với cả một ổ cáo già Dạ gia đang vờ làm mặt lạnh trên kia. Sờ vào bàn tay
đang dần đỏ lên của mình, cô lại nhớ tới hơi ấm của hắn khi nắm lấy tay
cô, ấm áp mà vững chải, nhẹ nhàng đeo chiếc vòng cho cô; giọng nói tuy
còn chút ngượng ngùng nhưng lại cứng rắn tới lạ. “Cái này tặng cô coi như quà xin lỗi chuyện đẩy cô xuống hồ, từ nay cô cũng coi như một
nửa người Dạ gia rồi... có chuyện gì thì cứ tới tìm tôi.” Nói rồi bỏ đi mất, cô chỉ kịp nhìn thấy hai vành tai đỏ lự của hắn.
Phì! Thật đáng yêu! Ánh mắt cô lắng đọng nhìn về hướng bóng lưng của người
nọ đang khuất dần, thì ra Dạ nhị thiếu gia nổi tiếng phá gia chi tử lại
đáng tin tới như vậy, không hiểu sao, lòng cô thật ấm áp, cảm giác giống như khi Mạc Mặc Ly nói sẽ bảo vệ cô vậy, mỉm cười nhìn chiếc lắc trên
tay, tên này cũng thật có mắt thẩm mĩ a, rất hợp ý cô. Cô hoàn
toàn không nhận ra, trong bóng tối, đôi mắt sáng quắt như chim ưng săn
mồi đang nhìn cô chằm chằm, vừa thấy cô mân mê cái vòng tay, vừa vuốt ve vừa cười dịu dàng, ngón tay thon dài của người nọ lại càng thêm xiết
chặt, rốt cục cũng nhịn không được mà châm biếm. “Rốt cục thì Mạc đại tiểu thư cũng về rồi a, không biết Dạ đại thiếu gia bị trúng bùa gì mà lại chấp nhận rước cô về, tôi thật muốn mặc niệm cho anh ta.” Mạc Nhiên tức giận hướng ánh mắt về nơi phát ra âm thanh, ôn nhu nháy mắt lạnh lùng một mảng. “Không ngờ anh lại rảnh rỗi tới như thế, theo tôi thấy thì thay vì đi lo
chuyện bao đồng, anh nên tập trung vào chuyện cá nhân vẫn hơn, mắc công
tôi lại phải vô cớ dính đòn.”
Tiếng cười nhẹ tràn ngập tia giễu
cợt, đôi mắt vốn đã âm lãnh nay lại càng thêm tối tăm, các ngón tay bị
ép chặt vào nhau tới mức hiện lên khớp xương trắng bệt chứng tỏ tâm
trạng người nọ không tốt chút nào. “Ha, không ngờ cũng có ngày Mạc đại tiểu thư nổi tiếng háo sắc cũng phải quan tâm nhắc nhở chuyện cá nhân của tôi cơ đấy.” Hắn từ từ đứng dậy, thong thả bước tới trước mắt cô, mắt hằn đỏ ngầu đáng
sợ, thân hình cao lớn không ngừng tỏa ra hơi lạnh, dưới ánh trăng càng
thêm dọa người.
Nắm lấy cổ tay trái của cô, nhìn ngắm thứ đang kêu leng
keng kia, không hiểu sao hắn lại thấy buồn cười. “Không tệ, mắt
thẩm mĩ của Dạ thiếu gia không tồi chút nào, chỉ tiếc... nó ở trên người của Mạc tiểu thư đây thì có chút không phù hợp.” Cô cũng lạnh
lùng nhìn thẳng vào hắn, mắt lạnh đến mức có thể đóng băng người khác,
khuôn mặt đanh lại, giọng nói cũng trở nên lãnh khốc. “A? Hóa ra anh lại quan tâm tới tôi như vậy, thật ngại quá.” Dứt lời, cô mạnh mẽ giật tay mình ra khỏi tay hắn, cẩn thận dùng khăn giấy
lau qua một lần, toàn bộ hành động từ đầu tới cuối đều lưu loát như vậy, không hề để người trước mặt vào trong mắt, kiêu ngạo tới cực điểm. “Nhưng mà... Phượng Mặc Dung, anh có tư cách sao?” Lạnh lùng buông một câu, sau đó xoay lưng bước thẳng về phòng, tiếp tục day dưa chỉ khiến cả hai mệt mỏi mà thôi. “Em tưởng tôi muốn quan tâm lắm sao?” hắn thều thào, giọng nhẹ nhàng tới mức chính hắn cũng khó mà nghe thấy bản thân nói gì. Hắn yên lặng đứng đó nhìn bóng lưng cô khuất sau màn đêm, trong mắt chỉ có
cay đắng, bàn tay đưa lên trong không trung cũng từ từ buông xuống, nắm
chặt.
Đúng vậy, hắn lấy tư cách gì để quản cô? Không phải thân
nhân, cũng chẳng phải người yêu, thậm chí chẳng là gì trong cuộc đời của cô cả. Chỉ là... Trái tim hắn nhịn không được mà đau nhói khi cô nhìn Dạ Tích Phàm, lòng bức bối nặng trĩu mỗi khi cô cười với
người nọ, tức giận mỗi khi cô dùng ánh mắt trìu mến nhìn người nọ. Lúc này đây, chính hắn cũng không biết bản thân mình bị cái quái gì nữa. Ưu tư ngước mắt nhìn bầu trời đêm ngoài kia, khuôn mặt hắn rối rắm co rút
lại, tay sờ lên ngực, bên tai vẫn còn văng vẳng câu nói của cô. “Anh không có tư cách.”
Có ai nói cho hắn biết, tại sao tim lại đau tới khó thở như vậy không? P/s: viết chương này thật khó a, dù đã lên ý tưởng trước nhưng vẫn ngốn cả
buổi tối của mị r, nếu có gì sai sót thì cả nhà cứ góp ý để mị sửa nha,
dồn ép nhiều quá sinh ức chế ko tốt đâu. Yêu cả nhà nhiều --