Trong phòng
tối như mực, dưới sàn quần áo vất hỗn loạn, tiếng thở gấp ám muội cùng
tiếng thân thể va chạm không ngừng vang lên. Chỉ nghe một tiếng hừ nhẹ,
chuyển động của chiếc giường lập tức ngừng lại, căn phòng nháy mắt trở
về với yên tĩnh vốn có.
Dưới ánh trăng mờ, thân hình người đàn
ông như báo săn, lười biếng tựa vào thành giường, khói thuốc trắng xóa
lượng lờ làm khuôn mặt người nọ càng thêm mờ ảo. Sau khi bình ổn lại hơi thở, người đàn bà yêu mị như rắn nước bò lên vai bạn tình, quyến rũ thì thầm.
“Chủ nhân đang có tâm sự sao?”
Dứt lời, ngón tay
của cô ta nhẹ nhàng di chuyển từ vai xuống ngực người đàn ông, vẽ vài
vòng tròn. Đôi mắt người đàn ông sáng quắc không chút cảm xúc, nắm lấy
bàn tay đang làm loạn trên người hắn.
“Mị, Đừng làm loạn.” nói rồi, người đàn ông lại lâm vào trầm tư, không biết người nọ đang suy nghĩ cái gì.
Người đàn bà được gọi là Mị kia dường như hiểu ra gì đó, đôi tay nghịch ngợm
kia ngoan ngoãn vuốt lại mái tóc rối bù của mình, tà mị cong khóe môi,
”Đang suy nghĩ cách đối phó con nhóc kia sao? Ha, cuối cùng thì chủ nhân cũng thấy được vấn đề ở con nhỏ đó rồi!”
Người đàn ông nhíu chặt mày kiếm, giọng điệu có chút khó chịu, “Cũng chỉ là vài ba trò ngớ ngẩn của trẻ ranh thôi, không cần quá chú ý.”
Thều thào như đang tự
trấn an bản thân, trong mắt hắn, Mạc Nhiên kia nhiều lắm cũng chỉ là con nhóc miệng còn hôi sữa hơn nữa còn là con nhóc ngu ngốc, làm sao có mưu ma chước quỷ gì cho cam.
Mị ngồi bên cạnh thấy nét mặt thờ ơ của người đàn ông thì trong mắt lóe lên tia không hài lòng, trực giác mách
bảo con nhóc kia không tầm thường, sao có thể đúng lúc đề nghị đính hôn
như vậy chứ?
“Chủ nhân, Mị thấy ngài nên cẩn thận thì hơn, chuyện này có vẻ không đơn giản.”
“Đúng là không đơn giản, nhưng mục đích không phải chỉ có 20% cổ phần thôi
hay sao, cho dù nó có nuốt vào thì ta cũng có cách khiến nó nhả ra, đừng xếp ta ngang hàng với đám nhóc con đó.” trên mặt người đàn ông biểu lộ
rõ khinh thường, hừ một tiếng, nhưng trong lòng vẫn có chút không yên.
Trầm mặc một lát, hắn lại tiếp tục.
“Ngày mai bảo Linh Nhi thực hiện kế hoạch kia đi, ta có chút không yên tâm.”
Đủ quyết đoán, đủ lạnh lùng, hắn ta biết rõ kế hoạch kia nguy hiểm như thế nào mà. Thật nghi ngờ Mạc Linh Nhi kia có thực sự là con ruột của ông
ta không. Mị không nhịn được mà âm thầm cảm thán, trong mắt mê luyến
càng sâu tựa sát vào người đàn ông, đây đúng là mẫu người đàn ông lí
tưởng của cô, lạnh lùng, quyết đoán.
“Thật tàn nhẫn a! Con gái là để thương để yêu đó nha.”
Tiếng cảm thán quyến rũ của người phụ nữ đổi lại nụ cười trầm thấp, trên mặt
người đàn ông hoàn toàn vô cảm, “Con gái sao? Cũng chỉ là để phục vụ cho mục đích lớn của ta thôi.”
Mị nghe thế thì cười duyên, tự giác xà vào lòng người đàn ông.
Chẳng mấy chốc, trong phòng lại tràn ngập tiếng thở dốc, hai con người đang
chìm trong khoái lạc kia hoàn toàn không biết ngoài cửa, ánh mắt cô gái
ngoại trừ thống khổ ra thì hoàn toàn trống rỗng, khuôn mặt nhỏ nhắn
trắng bệt run rẩy không thôi.
Bước từng bước một cách vô hồn, tại sao cô lại thấy cả người lạnh toát như vậy!
Ngay từ đầu cô đã biết, trong mắt người mà cô luôn miệng gọi bằng cha kia,
cô cũng chỉ là một con rối không hơn không kém. Nhưng cảm giác khi biết
rõ và chính tai nghe thấy người đó khẳng định là hoàn toàn khác nhau!
Tim thật đau, giống như bị người ta đâm cho một nhát vậy.
Nhớ khi người đàn ông đó dắt tay cô tới cô nhi viện, trên môi ông ta là nụ
cười triều mến từ ái của một người cha, cô không tự giác vì điều đó mà
tin tưởng; bắt đầu từ giây phút đó, cô đã không còn tự do nữa rồi!
Cô thật sự rất ganh tị với Mạc Nhiên, cô ta ngu ngốc thì sao, háo sắc thì
sao, chẳng phải luôn có người thu dọn tàn cuộc, tự tung tự tác làm một
đại tiểu thư cao cao tại thượng hay sao?
Còn cô thì sao?
Cũng là tiểu thư Mạc gia, nhưng lại luôn phải sống luồn cúi trước người
khác, thậm chí một chút tự do cũng không có, an hận làm con cờ cho người ta thích làm gì thì làm, cuối cùng, khi hết giá trị lợi dụng rồi, chẳng phải kết cục của cô cũng chẳng kém Mạc Nhiên kia bao nhiêu hay sao?
Cô ganh tị, ganh tị với Mạc Nhiên, ngay từ giây phút đầu gặp mặt, cô đã
ganh tị với cô ta chết đi được! Nhưng... cô cũng chỉ âm thầm gào thét
điều đó trong nội tâm, bởi ngay cả biểu lộ cảm xúc của mình cô cũng
không được phép!
Ha ha, thì ra mười mấy năm nay, Mạc Linh Nhi cô làm người lại uổng phí như vậy...
.........................................
“Chào buổi sáng cả nhà.” Du Tử Nhiên lười biếng ngáp một cái, ngái ngủ đi
xuống dưới nhà ăn, chỉ là... nhìn tình hình bên trong nhà ăn khiến hắn
không thể ngáp nữa rồi.
Cái quái gì đang xảy ra vậy a!
Trên bàn ăn chỉ đơn giản bày ba cái dĩa đựng bánh mì có quệt chút mứt, bên
cạnh có thêm ba ly sữa trắng tinh. Nhưng vấn đề không nằm ở chỗ đó, hai
con người đang ngồi đối diện nhau trên bàn ăn kia không ngừng tỏa ra hơi lạnh mới là điều đáng để quan tâm.
Đứng hình vài giây, trên môi
lại nở nụ cười yêu nghiệt tiêu chuẩn, Du Tử Nhiên thản nhiên bước tới
bàn ăn, ngồi xuống, hơn nữa còn tiện tay xoa đầu Mạc Nhiên vài cái.
“Sao hôm nay chỉ có hai người vậy a, Hàn Du và quản gia đâu cả rồi!”
Đáp lại câu hỏi có phần thân thiện của bạn yêu nghiệt chính là vẻ mặt dửng
dưng của Mạc đại tiểu thư, hớp hết ngụm sữa cuối cùng, Mạc Nhiên cực kì
điềm tĩnh, đứng dậy thu dọn bát dĩa, “Tôi ăn no rồi.”
Để lại bạn
yêu nghiệt với nụ cười cứng ngắc trên môi, chết tiệt, đây là xem thường
hắn sao! Vừa quay qua Phượng đại thiếu gia bên cạnh, lại thấy tên kia
cũng thu dọn chén dĩa, tiện tay lấy cái khăn lau miệng, sau đó đứng dậy
đi thẳng, hoàn toàn không để nhân vật nào đó vào mắt.
Du Tử Nhiên lập tức hóa đá tại chỗ, vẻ mặt như bị táo bón.
Bọn trẻ bây giờ thật bất lịch sự quá a!
Mạc Nhiên và Phượng Mặc Dung hoàn toàn không nói với nhau câu nào, thậm chí ngay cả một cái liếc mắt cũng lười, không khí trong xe yên lặng đến
đáng sợ, vẻ mặt của hai người chỉ có thể dùng tử dọa người để hình dung.
Vừa tới trường, Mạc Nhiên đã bước xuống xe đi thẳng, hòa mình
vào dòng người đang không ngừng tuông vào cổng kia, để lại Phượng Mạc
Dung trầm tư đứng đó, trong mắt lạnh thấu xương. Cô đang muốn chơi trò
chiến tranh lạnh à, được, nếu đã thế thì hắn cũng chơi tới cùng. Lạnh
lùng bước vào cổng trường, không quan tâm vẻ mặt của hắn có thể dọa
người ta chạy xa ba mét.
Nhưng vẫn có một người bất chấp tất cả,
không thèm quan tâm vẻ mặt khủng bố của hắn a. Mạc Linh Nhi không sợ
chết chặn đường Phượng Mặc Dung, vẻ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng
cũng nhắm mắt nói ra.
“Dung, em muốn nói chuyện với anh, có thể đi với em một chút không?”
Phượng Mặc Dung rơi vào trầm mặc, khóe môi hắn hơi nhếch lên, đôi mắt phức tạp nhìn Mạc Linh Nhi...
P/s: chương này có vẻ hơi thiếu muối nhỉ. Mọi người buổi tối vui vẻ!