Trên sân thượng gió thổi phần phật làm mái tóc dài đen bóng kia tung bay, cô gái đứng ngược sáng càng khiến khuôn mặt mĩ lệ kia ánh lên tia quỷ dị. Sân thượng vốn
là nơi tương đối ít người lui tới, vì thế nên chỉ có hai cái bóng phản
chiếu trên nền xi măng.
Thiếu niên thong thả đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ lười biếng mà quyến
rũ, mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng bởi vì gió mà có chút hỗn loạn,
nét mặt thong dong bình tĩnh, chỉ là đôi mắt xẹt qua tia không kiên
nhẫn kia hoàn toàn bán đứng hắn.
“Có chuyện gì quan trọng sao?”
Cô gái nọ cúi đầu xoắn xuýt ngón tay, vẻ mặt có vẻ như đang suy nghĩ xem
nên bắt đầu câu chuyện từ đâu, hoàn toàn bỏ qua tia không kiên nhẫn
trong mắt người đối diện, môi đỏ mọng mấp máy.
“Em... Anh có thể dẫn em trốn đi được không?”
Cô gái ngập ngừng, hai má nhịn không được mà đỏ ửng lên khả ái vô cùng,
chỉ là người đứng đối diện cô từ đầu tới cuối vẫn vô cảm, không hề có
chút biểu hiện nào của người vừa được tỏ tình công khai cả.
Chờ một lúc lâu vẫn không thấy người đối diện nói gì, cô gái nhịn không
được ngẩng đầu lên, chỉ là... bắt gặp ánh mắt lạnh như băng kia, trái
tim cô hoàn toàn vỡ nát.
Tại sao?
Chẳng phải hắn thương cô sao, chẳng phải khi xưa sủng cô lắm sao, tại sao lại lạnh lùng khiến người ta đau tới như vậy? Ngơ ngác nhìn người trước
mắt, miệng vô thức nói ra những suy nghĩ trong đầu.
Chỉ thấy ánh mắt thiếu niên xẹt qua tia cười lạnh, trên mặt là ý khinh
thường không chút che giấu, “Tại sao ư? Vậy tôi hỏi cô, cái giây phút cô đưa tôi vào mưu tính đen tối của mình, cô có nhớ tới cảm nhận của tôi
không? Khi cô sai khiến bọn nhóc đó, cô có nghĩ tới tôi không?”
Nhìn cái miệng nhỏ há to nhưng không thể nói được lời nào của cô gái, tia chế giễu trong mắt hắn lại càng sâu.
“Không nói được đúng không? Tình yêu của cô chính là như thế sao? Thì ra tình
yêu chính là bám lấy đối phương một cách ích kỉ tới như vậy! Thế thì yêu làm gì?”
Ánh mắt giễu cợt chiếu thẳng vào mắt cô gái không chút kiên dè, đôi môi gợi cảm nhếch lên càng làm nổi bật tia khinh thường trên mặt hắn.
Cô gái lặng người đi nhìn người con trai trước mặt, ánh mắt như dại ra, hỗn loạn đến mức không thể nhìn ra cô suy nghĩ cái gì.
Cô yêu anh, không phải sao? Thế nhưng tại sao khi nghe anh nói, sâu trong lòng cô lại có cảm giác chột dạ?
Tiếng chuông báo vào giờ học vang lên cắt đứt không khí căng thẳng giữa hai
người, thiếu niên ngay cả một cái liếc mắt cũng lười cho cô gái, thản
nhiên xoay người bước đi, che giấu tia phức tạp trong mắt.
Yêu sao? Hóa ra tình yêu chính là như thế, rẻ mạc khiến người ta chán ghét, nếu thế tại sao ai cũng muốn đâm đầu vào? Hắn không thể hiểu nổi.
Có gái lặng người nhìn cánh cửa đóng im ỉm giữa sân thượng, phức tạp trong mắt lóe thành ngọn lửa thù hận cháy rực. Cô yêu anh, đúng vậy, đó là điều trong tâm niệm của cô bao năm
nay không thể sai đi đâu được. Tại sao anh lại dùng ánh mắt khinh rẻ như thế nhìn cô chứ?
Hàm răng trắng muốt xinh đẹp nghiến chặt, hai tay cũng không tự giác nắm thành đấm, tất cả
là do Mạc Nhiên kia, nếu không có cô ta liệu Dung có thay lòng sao, nếu
không vì cô ta cướp mọi thứ của cô, cô có trở nên hèn mọn thế này sao?
Mạc Nhiên, tôi hận cô! Cứ chờ đó đi, rồi cũng có ngày tôi sẽ cướp lại tất cả những gì đáng ra phải thuộc về tôi.
Tóc dài bay trong gió, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo đáng sợ.
Liệu con đường này là đúng hay sai?
.....................................
Phượng Mặc Dung chầm
chậm bước trên hành lang, dáng người cao lớn khiến hắn nổi bật giữa con
đường nhỏ hẹp. Bỗng nhiên bước chân của hắn dừng lại, đôi mắt vốn tĩnh
lặng như mặt hồ cũng lăn tăn gợn sóng.
Trước mắt hắn, một bóng
người cao lớn đứng hiên ngang giữa hành lang hẹp, trong tay người nọ ôm
rất nhiều giấy tờ, vừa nhìn đã biết là người đàn ông của công việc điển
hình.
Ánh mắt hai người giao nhau, nháy mắt, nhiệt độ của hành lang hạ xuống không ít.
“Sáng sớm đã có dịp hẹn riêng với người đẹp, diễm phúc này làm tôi thật ganh tị.”
Khuôn mặt vẫn bình tĩnh, nụ cười trên môi có lễ lịch sự, hoàn toàn khác với bộ mặt quý công tử
quậy phá ở nhà, Dạ Tích Dương ở lớp quả nhiên là một hội trưởng gương
mẫu có lễ.
Chỉ là câu chào hỏi thân thiết kia vào tới tai Phượng Mặc Dung tự nhiên trở thành lời châm chọc
khiêu khích, khó nghe vô cùng. Hắn cũng cười cười, bộ dạng nho nhã lễ
độ.
“Nào dám so với hội
trưởng, nếu nói về diễm phúc chẳng phải hội trưởng phải hơn hẳn tôi sao, nhà sắp có thêm một quý phu nhân mà.”
Ý khiêu khích rõ ràng
như vậy, nhưng sâu bên trong lại ẩn nhẫn chua sót mà chính người nói
cũng không phát giác. Trong mắt Dạ Tích Dương xẹt qua tia sáng kì dị,
không nói gì lượt qua Phượng Mặc Dung như thể cuộc trò chuyện vừa rồi
chưa từng xảy ra.
Bây giờ hắn đã chắc
chắn, người này không gây ra chuyện gì hại tới Mạc Nhiên, có điều...
Cười khổ một tiếng, có lẽ hắn không nên xen vào, dù sao cũng hạ quyết
tâm chỉ là người đứng phía sau, không phải sao?
Phượng Mặc Dung lại đút
hai tay vào túi quần, mục tiêu chính là lớp học, Dạ Tích Dương, người
này không hề đơn giản, đây là đang thăm dò hắn sao, khóe môi nhếch lên
thành độ cong chua sót, có lẽ hắn chỉ nên trách sức quyến rũ của người
kia quá lớn mà thôi!
...............................
Bạn nhan vật chính nào
đó hoàn toàn không biết về cuộc chạm trán nảy lửa của hai mĩ nam ngoài
hành lang, cô bây giờ còn bận làm học sinh ngoan hiền.
Mạc Nhiên nhìn chằm chằm vào thầy giáo hói đầu đang hí hoáy vừa viết vừa tung chiêu nước miếng
tung bay trên bảng đen, ánh mắt hoàn toàn dại ra. Thầy đang nói cái quái gì vậy a!
Trong đầu cô không ngừng gào thét, hai tay run rẩy hoàn toàn không biết phải làm gì tiếp theo.
Đây chính là hậu quả của việc nằm bệnh viện mấy tuần nay của cô đó a.
Đột nhiên cô cảm thấy da gà nổi cả lên, ngước mắt nhìn, thì ra thầy giáo đang hướng ánh mắt hình viên đạn về phía cô, tia lửa bùm chéo làm người ta lạnh cả sóng lưng,
”Mạc đồng học, em lên bảng giải bài này cho tôi.”
Vừa nói, thầy đáng mến
vừa cầm cây thước chỉ chỉ lên một bài trên bảng, khuôn mặt như muốn ăn
tươi nuốt sống người ta, cực kì đáng sợ!
Mạc Nhiên chỉ có thể cực kì miễn cưỡng lê bước lên bảng, cũng cực kì miễn cưỡng cầm cục phấn
lên, cả người run rẩy không thôi, chết tiệt, sao lại gọi cô đúng lúc như thế chứ. Năm phút, mười phút rồi nửa tiếng trôi qua, bạn nhỏ nào đó vẫn run rẩy đứng im như tượng, hoàn toàn không biết nên làm gì.
Cuối cùng thầy hói cũng mất kiên nhẫn, ném ánh mắt dao găm về phía cô, lạnh giọng quát.
“Cuối giờ xuống văn phòng gặp tôi!”
Bạn nhỏ nào đó chỉ có
thể âm thầm lau nước mắt trong lòng, ngoan ngoãn đi về chỗ ngồi, vừa đặt mông xuống ghế lại bắt gặp bản mặt của người nào đó, Mạc đại tiểu thư
nhịn không được ngửa mặt lên trời khóc ròng.
Chết tiệt, tại sao hắn lại xuất hiện ngay lúc cô thê thảm như thế chứ!
P/s: sorry cả nhà, mai
ta có bài báo cáo nhóm nên viết có hơi trễ tí, ta có chuyện muốn nói, từ tuần sau ta sẽ post chương cố định vào t7 nha.
Cả nhà ngủ ngon!