Cơn gió mạnh mẽ thổi bay mái tóc dài mềm mượt ra phía sau làm nổi bật gương mặt thanh tú, dù được ánh mặt trời chiếu rọi nhưng đôi mắt kia vẫn âm u rợn người, trái tim cô dường như đã băng lạnh, nụ cười trên môi xinh
đẹp tới như vậy, tàn nhẫn lại hả hê.
Cô đã đứng đây suốt một đêm chỉ để hướng ánh nhìn sung sướng đen tối của
mình xuống đáy vực kia, như thể đang nhìn thấy kẻ thù của mình đau đớn
giãy giụa, đôi tay vì những vui thích biến thái của bản thân mà run lên.
Ha ha, cuối cùng thì Mạc Nhiên cũng chết rồi!
Cô có thể cảm nhận rõ ràng máu trong huyết quản đang sôi lên sùng sục, cảm giác thích thú chảy khắp cơ thể, lấp đầy khiến cô thỏa mãn vô cùng,
khuôn mặt thanh tú xinh đẹp dường như biến dạng bởi những suy nghĩ độc
ác. Cô đang ở trên đỉnh cao của sự vui sướng, cảm giác còn thành tựu hơn cả khi đứng nhất toàn trường.
Thì ra con người ta luôn ẩn trong mình một trái tim u tối như vậy, ích kỉ
biến thái đến mức cùng cực. Đôi mắt kia chăm chú giống như có thể nhìn
xuyên qua bóng tối của vực sâu mà tận hưởng kẻ thù đau đớn trong vũng
máu, tan xương nát thịt. Đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy.
”Đó là cái giá mà cô phải trả, cái kết này thật tuyệt, Mạc Nhiên!”
Đúng vậy, Mạc Nhiên a, mày xứng đáng với cái kết như vậy, đó là cái giá khi
mày giành đồ với tao. Nên biết, mọi thứ nên là của cô, đại tiểu thư Mạc gia cao sang kia là cô, ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị kia là của
cô, ngay cả Phượng Mặc Dung cũng là của cô!
Hít thật sâu một hơi, cô thong dong xoay người, trong mắt hoàn toàn không
còn sót lại tia ngây thơ thường ngày, chỉ còn khát máu như một con dã
thú cùng hưng phấn bệnh hoạn.
Bỗng nhiên, một lực mạnh đè lên vai khiến cô mất thăng bằng té thẳng xuống
đất, cánh tay cà xuống nền đất đầy sỏi đá tóe cả máu. Nhăn mặt nhìn về
phía bóng người đứng ngược sáng kia, mắt cô khẽ xẹt qua tia ngưng đọng,
nhưng rất nhanh lại trở nên ngây thơ vô tội như thể cô chỉ là một người
qua đường giáp nào đó.
”Dung, sao anh lại tới đây?”
Phượng Mặc Dung chỉ trầm mặc nhìn cô hồi lâu, khí lạnh trong mắt càng đậm,
trong một tích tắc nào đó, dường như mọi thứ xung quanh như đóng thành
băng, chỉ còn lại ánh mắt cố chấp của Mạc Linh Nhi cùng sự băng lãnh của Phượng Mặc Dung.
”Là cô chủ mưu!”
Vẫn ngắn gọn xúc tích như vậy, không phải nghi vấn ngờ vực mà là một câu
khẳng định chắc chắng. Mạc Linh Nhi cười vô tội, nhìn thẳng vào mắt hắn.
”Anh đang nói gì vậy, chủ mưu với không chủ mưu gì ở đây chứ! Em chẳng hiểu gì cả, trò đùa này không vui đâu.”
Nói rồi cô níu lấy áo hắn làm điểm tựa, toan đứng lên, chỉ là người nọ lại
không tình nguyện, khẽ lùi về sau một bước, Mạc Linh Nhi lại một lần nữa ngã xuống.
Không hề để tâm tới ánh nhìn không mấy hài lòng của cô gái, Phượng Mặc Dung
vẫn cố chấp hỏi, ngữ điệu lạnh nhạt lại mang theo tia gấp gáp.
”Mạc Nhiên đang ở đâu?”
Cô nhìn hắn mỉm cười, trên mặt ngây thơ vô tội như một chú cừu nhỏ, thậm
chí đôi mắt kia còn ngân ngấn hơi nước ủy ủy khuất khuất nhìn hắn.
Bạn cũng sẽ thích Không có truyện nào.
”Làm sao em biết được a? Chị ấy chẳng phải ở trong lều trại sao?”
”Mạc Nhiên đâu? Tôi tin là cô biết!”
Trong mắt Phượng Mặc
Dung dày đặc gấp gáp cùng điên cuồng, ánh mắt đó như xoáy sâu vào Mạc
Linh Nhi, bức cô không còn đường lui. Cô nhìn thẳng vào mắt hắn hồi lâu, khẽ căn môi, trong mắt phức tạp không thể tả.
”Anh không tin em sao?”
Như muốn khẳng định điều gì đó, cô lại hướng ánh mắt mong đợi về phía hắn, chỉ là cô lại thất
vọng rồi, người nọ chỉ lạnh lùng đứng đó, trong mắt chỉ có cố chấp cùng
chấp niệm điên cuồng khó mà buông bỏ.
Người dưới đất trầm mặc
cúi đầu, mái tóc thật dài che phủ gương mặt cô, thoạt nhìn thật quỷ dị.
Bỗng nhiên tiếng cười rợn người từ từ lớn dần phía sau mớ tóc đen bóng
kia, Mạc Linh Nhi bỗng nhiên ngửa đầu lên trời cười lớn.
”Ha ha ha, Mạc Nhiên... Mạc Nhiên... tại sao trong đầu anh chỉ có cô ta chứ?”
Cô ta dường như phát
điên, ngay cả giả bộ ngây thơ cũng không thèm giả bộ nữa, tựa như phát
điên hướng đôi mắt hung tợn về phía Phượng Mặc Dung. Bàn tay xinh đẹp
đang rỉ máu không ngừng kia ép chặt hai má của Phượng Mặc Dung, ép hắn
nhìn vào đôi mắt cuồng dại của cô.
”Nhìn em, hãy nhìn em
này, tại sao anh lại không nhìn em chứ? Em có thứ gì không bằng cô ta,
em thông minh hơn, khéo léo hơn, hơn nữa em còn rất yêu anh, tại sao
chứ?”
Yên lặng nhìn cô hồi
lâu, dường như muốn cô phát tiết hết nỗi lòng của mình, từ đầu tới cuối
trong mắt hắn không hề có chút độ ấm, bình thản nhìn cô như người xa lạ
trên phố. Chờ cô nói hết, hắn lạnh nhạt mở miệng, chỉ một câu thôi cũng
đủ bức cô phát điên.
”Mạc Nhiên ở đâu?”
Thứ hắn quan tâm bây giờ chỉ có bóng hình nhỏ bé kia, ngoài ra chẳng còn gì khác nữa. Yêu sao?
Hắn cũng không thể xác định rõ thứ đó là gì, nhưng bản thân hắn biết,
hiện tại hắn đang vì một cô gái mà điên cuồng, bất chấp tất cả để đổi
lấy bình an của cô.
”Tại sao lại không yêu em? Em đã yêu anh tới như vậy mà!”
Mạc Linh Nhi bây giờ chỉ biết bất lực nhìn hắn, đôi mắt vô hồn, miệng không ngừng lẩm bẩm một
câu này. Bỗng chốc, lòng Phượng Mặc Dung cảm thấy thật nặng nề.
”Mạc Linh Nhi, em biết thế nào gọi là yêu sao?”
Hắn thở dài nhìn cô, lòng nặng như đeo chì. Chỉ thấy cô ngơ ngác nhìn lại hắn, trong mắt là một mảng mờ mịt.
Yêu là gì? Chẳng phải giống như cô hiện tại, điên cuồng muốn chiếm hữu hắn làm của riêng hay sao?
Vô thức nói ra những nghi vấn trong lòng, cô thẫn thờ nhìn hắn; chỉ là đổi lại một cái lắc đầu cười.
”Thì ra tình yêu của em
chính là như vậy. Nhưng mà, cái đó thật sự là yêu sao? Hay chỉ đơn thuần là sự chiếm hữu vì những hoài niệm cũ?”
Là yêu thật sao? Cô
không biết, cái gì cũng không biết! Điên cuồng thét lên một tiếng, khổ
sở ôm lấy mặt, nước mặt từng giọt nối đuôi nhau chảy trên đôi gò má
trắng nõn. Phượng Mặc Dung chỉ im lặng đứng nhìn cô một lúc, lại không
đành lòng mà nhìn đi hướng khác. Thật ra Mạc Linh Nhi cũng rất đáng
thương!
”Quay đầu đi, bây giờ hối cải vẫn còn kịp.”
Nghe thấy một câu này
của hắn, nụ cười điên cuồng trên môi cô bỗng chốc lại biến thành tự
giễu, cô hướng ánh mắt đau thương vê phía hắn, âm u không một chút ánh
sáng.
”Còn kịp sao?”
Cô còn đường để lui sao, ha, đáp án là không! Tay... đã dính máu rồi, sao có thể quay đầu được
nữa. Chân... đã bước vào con đường u tối, liệu có thể toàn thân trở ra
sao?
Cảm thấy có cái gì đó
không ổn, Phượng Mặc Dung vội vàng níu lấy cánh tay của Mạc Linh Nhi,
mạnh mẽ lay, trong mắt hắn là gấp gáp cùng lo lắng.
”Mạc Nhiên đâu, em giấu Mạc Nhiên đâu rồi, nói thật đi Linh Nhi!”
Hướng theo ánh mắt của
cô, hắn chỉ nhìn thấy một màu đen thăm thẳm, bàn tay nắm chặt cánh tay
của Mạc Linh Nhi như không còn sức lực mà xụi lơ, chân như không còn sức lực để đứng vững được nữa.
Mạc Nhiên rơi xuống đó rồi sao?
Tay bất giác sờ lên ngực, nơi mà trái tim của hắn đang đau đến chết lặng. Hắn vẫn không kịp nói với cô một câu, hắn thích cô!
P/s: thiệt ra Linh Nhi
cũng rất tội nghiệp a, chỉ là em nó đi sai con đường mà thôi, thiệt đáng buồn. Tuần này mọi người cũng đang thi nhỉ, chúc mọi người thi tốt nha, ta nhất định sẽ có quà giáng sinh :)