Trên tầng cao nhất
của tòa nhà có thể gọi là đồ sộ nhất thành phố, không khí u ám đến nghẹt thở, nhân viên chỉ dám lầm lũi cúi đầu làm xong công việc của mình, sau đó lại không chút tiếng động lui ra, hoàn toàn làm cảm giác tồn tại của bản thân giảm thiểu tới mức thấp nhất.
Trong phòng họp thật lớn, thuần một sắc áo vest đen huyền, sắc mặt người nào người nấy nghiêm
trọng như thể đang xảy ra đại chiến thế giới, không một ai nói với ai
câu nào.
”E hèm.”
Người đứng cạnh ghế chủ vị còn trống
phía xa xa kia bỗng lên tiếng phá vỡ không khí căng thẳng xung quanh,
khuôn mặt người nọ không hề thay đổi nhìn khắp một lượt những người có
mặt trong phòng, từ tốn cất lời.
”Chắc mọi người cũng biết nhau
quá rõ rồi, không cần tôi phải giới thiệu gì thêm nữa, vậy để tránh mất
thời gian của mọi người, tôi xin đi thẳng vào vấn đề.”
Người nọ
có vẻ khoảng hai lăm hai sáu, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh tràn đầy ý vị
đàn ông có thể mê chết mọi cô gái, đôi mắt lóe lên tia tinh anh không
thể che giấu càng làm nổi bật khí thế không tầm thường của người nọ, ý
tứ ngắn gọn hàm xúc lạnh lùng không để bất cứ ai chối từ, thậm chí
những người trong phòng hoàn toàn không có ý định chống đối hắn, chỉ
nhiêu đó thôi cũng đủ thể hiện mặt mũi của người nọ lớn như thế nào rồi.
Một người đàn ông trung niên ngồi một góc bên phải bàn họp khẽ giơ tay,
khuôn mặt thường ngày đã đen hôm nay càng như Bao Công, không cần sự
đồng ý của ai cả, ông ta tự nhiên đứng thẳng dậy, ánh mắt hùng hổ như
báo săn phát biểu ý kiến của mình.
”Chẳng phải là chuyện Mạc đại
tiểu thư kia không biết còn sống hay đã chết rồi sao, theo tôi cô ta tám phần là chết chắc rồi, không cần phải nói nhiều, cứ trực tiếp bầu người thừa kế mới không phải là nhanh nhất sao?”
Người đàn ông có vẻ
khá nóng nảy, đôi mắt ông ta đỏ lên đầy dữ tợn, hoàn toàn không hề để ý
tới cái khẽ nhíu mày không hài lòng của người đứng trên kia.
”Lão thất!”
Người đàn ông khác có vẻ đã bước vào ngưỡng ngũ tuần lên tiếng nhắc nhở,
khuôn mặt ông ta có vẻ bình thản, nhưng giọng nói có phần căng thẳng kia hoàn toàn bán đứng ông, ngồi ngay bên cạnh người vừa được gọi là lão
thất kia, ông ta níu lấy tay người nọ khẽ kéo xuống.
”Không được hồ nháo.”
Bấy giờ lão thất mới bình tĩnh trở lại, dường như nhận ra bản thân quá
khích, hắn nặng nề kéo ghế ngồi xuống, trên khuôn mặt núc ních thịt kia
tràn ngập tia không cam lòng. Người đàn ông trung niên kia khẽ gật đầu
ra vẻ hài lòng, đôi mắt hướng về phía thanh niên đứng cạnh vị trí chủ
vị, từ tốn hỏi.
”Không biết ý của lão nhị như thế nào?”
Trên mặt người nọ hoàn toàn không chút cảm xúc, lời nói lạnh bạc khiến người khác lạnh run, “Tứ lão gia, nhị lão gia có ý tìm kiếm đại tiểu thư một
thời gian nữa, chuyện chức vị chủ tịch tạm thời chưa bàn tới.”
Trong mắt vị tứ lão gia kia xẹt qua tia sáng phức tạp, nhưng rất nhanh lại biến mất, bộ dáng sao cũng được đứng dậy.
”Nếu như thế thì theo ý lão nhị đi, tôi cũng không có ý kiến gì, mọi người cũng nên giải tán đi thôi.”
Nói rồi người đàn ông xoay người đi thẳng, trong mắt ông ta tràn ngập sương mù, hừ, lão nhị, không biết ông đang muốn giở trò gì đây, người em trai này mỏi mắt trông chờ.
Mọi người trong phòng họp thấy tứ lão gia kia đi thẳng thì cũng chẳng nấn ná lại thêm, lần lượt xách giỏ ra về,
trong mắt là tia khó hiểu.
... ...... ...... ...... ........
Căn phòng mang theo hơi thở cổ kính, người đàn ông tuấn tú ngồi trước một
bức mành mỏng treo giữa phòng, khuôn mặt lạnh lùng như băng không chút
cảm xúc, giọng nói khô cứng như người máy từng chút từng chút đem mọi
chuyện báo cáo cho người bên kia bức màn.
Chỉ thấy bên kia bức
màn không một tia tiếng động, yên tĩnh như thể không có người, nếu không phải vẫn còn có một cái bóng mờ mờ in lên sàn nhà, có lẽ không ai nhận
ra còn có một người nữa tồn tại.
Dường như nói xong hết mọi
chuyện, thanh niên tuấn tú kia dừng lại, không khí trong phòng bấy giờ
yên lặng tới cực điểm, dường như chỉ còn lại tiếng xào xạt của lá cây
ngoài cửa sổ kia.
Một lúc lâu sau, dường như cảm thấy sự yên lặng quá mức tẻ nhạt, người phía sau bức màn mới chịu lên tiếng.
”Xem ra lão tứ có vẻ khá an phận nhỉ?”
”Vâng.”
Thiếu niên lạnh lùng đáp lời, hoàn toàn bỏ qua tia thâm ý bên trong câu nói
kia. Người bên kia bức màn nghe thế thì cười khẽ, trong giọng nói tràn
ngập tia chấm biếm không chút kiêng dè.
”Phong Dật Hàn a Phong Dật Hàn, cậu đang bất mãn khi làm việc cho tôi sao?”
Trên mặt của Phong Dật Hàn hoàn toàn không có tia cảm xúc nào, trong mắt lạnh lẽo như băng. “Không dám, nhị lão gia.”
Đôi mắt của người phía sau bức màn sắc bén như ưng bắn tia đánh giá về phía Phong Dật Hàn, sau một hồi lâu, người nọ khẽ gật đầu ra vẻ hài lòng,
thở dài, trong giọng nói mang theo chút mệt mỏi.
”Không có thì tốt, nên nhớ ai mới là chủ nhân thật sự của cậu. Ta mệt mỏi rồi, lui xuống nghỉ ngơi đi, hôm nay cậu làm rất tốt.”
Phong Dật Hàn nhẹ nhàng đứng dậy, khẽ cúi đầu chào, sau đó xoay người đi
thẳng, hoàn toàn không nhìn lại lấy một lần. Đôi mắt của hắn lạnh lùng
băng lãnh không mang theo tia cảm xúc nào, chỉ là... đôi tay giấu trong
túi quần đã nắm chặt tới bật cả máu.
Mạc Nhiên...
Sau khi
Phong Dật Hàn đi ra khỏi cửa, đôi mắt vốn khép hờ của người nọ mới từ từ mở ra, Mạc Nhiên, Mạc Linh Nhi, lần đầu tiên hắn thấy lòng đố kị của
phụ nữ lại đáng yêu tới như vậy, sẵn sàng giết lẫn nhau chỉ vì tranh
giành một thằng đàn ông, ha ha.
Như vậy cũng tốt, đỡ phải bẩn tay hắn.
Có điều...
Việc này nằm ngoài dự tính ban đầu của hắn, vốn tưởng sẽ từ từ hạ bệ Mạc
Nhiên, làm cho nó thân bại danh liệt mà cuốn gói khỏi Mạc gia, nhưng hôm nay lại chết như thế, đúng là có chút không trở tay kịp.
Không biết như vậy là tốt hay xấu hơn đây!
Thôi thì tạm thời làm người tốt vài hôm, dù sao cũng chờ bao nhiêu năm nay
rồi, sớm hay muộn gì cái ghế chủ tịch kia cũng về túi của hắn, hơn nữa
làm người tốt thế này chẳng phải càng khiến uy tín của hắn thêm lớn sao.
Nhưng điều làm hắn không yên lòng nhất bây giờ chính là lão tứ. Không biết
tại sao hắn luôn cảm thấy dè chừng lão tứ vốn không quan tâm tranh đấu
kia, hắn luôn cảm thấy người nọ rất không đơn giản.
Là hắn đa nghi quá chăng?
Ngước mắt ngắm nhìn mặt trời đang dần khuất bóng, ánh sáng dần vụt tắt thay
thế bằng bóng tối mịt mù, đôi mày của người nọ nhíu càng sau.
”Ám, nhìn thật chặt tứ lão gia cho ta.”
Giọng nói băng lãnh tàn nhẫn tan vào trong khí, lão tứ, đừng để anh phát hiện ra chú có ý nghĩ bất chính, bằng không, đừng trách anh không niệm tình
anh em.