Xuyên Chậm: Nhân Sinh Lộng Lẫy

Chương 19: Chương 19




Dịch: Slowly

***

Sau khi thật cẩn thận đi vào phòng Đặng Uân, Cố Nhạc Di mới dám thở ra một hơi thật dài.

“Uống trà?” Đặng Uân hỏi Cố Nhạc Di uống cái gì, “Hay là cà phê?”

“Hay là nước trái cây?”

“Trà.” Nhạc Di chú ý tới bạn mình đang pha là loại trà đậm đặc thì ngớ người ra.

Theo cô thấy, với tuổi của Đặng Uân thì uống nước trà đặc có hơi sớm rồi.

Đặng Uân chú ý thấy Nhạc Di nhìn chằm chằm cái cốc của cô, biết là bị dọa bởi nước trà bên trong, “Rất tốt cho việc nâng cao tinh thần.”

“Buổi tối một cốc trà đặc thì trong người chắc chắn sẽ tỉnh táo.”

“Đương nhiên tớ không kiến nghị cậu uống, không thì sẽ dễ bị mất ngủ buổi tối.” Đặng Uân thật sự không nghĩ an lợi cấp Cố Nhạc Di, lỡ đến lúc tối về nhà, cô nàng cũng uống một cốc trà rồi không thể bước vào giấc ngủ thì làm sao? Còn cô, nó là đã thói quen.

Nghe câu này khiến Nhạc Di khó hiểu, “Không phải cậu cũng uống à?”

“Tớ quen rồi.”

“Không có trà, tớ không thể nào tiếp tục gắng gượng.” Đặng Uân ra vẻ rất lưu manh, “Cậu với tớ khác nhau.”

“Cơ bản của tớ quá kém, có quá nhiều thứ phải học bù.”

Đặng Uân cũng đã nói như vậy, Cố Nhạc Di biết làm sao nữa, cũng chỉ có thể nghe lời không uống thôi.

Cố Nhạc Di liếc cả phòng, thật sự rất giản đơn, một cái tủ quần áo, một cái giường, còn có một cái bàn học. Nhìn chung, cảm giác chúng đã được sử dụng rất lâu rồi. Tuy không phải nguyên bộ¹ đều như vậy, nhưng tóm lại, quả thật căn phòng tạo cảm giác rất đơn sơ.

Đặng Uân không giải thích vì sao phòng mình lại như thế này, tốt hơn hết cô nên bình tĩnh.

Nếu cả bộ hoàn chỉnh¹ thì sẽ không có chỗ giấu đồ.

Cố Nhạc Di quả thật là không để nhiều tâm tư ở những thứ đấy, rất nhanh cô đã bị hấp dẫn bởi một tờ giấy được dán trên tường, lại đó đứng nhìn hồi lâu, “Cậu...”

“Chắc cậu sẽ không tuân theo cái này đâu nhỉ?”

“Ừ, từ Thứ Bai đến Thứ Sáu là cái này.”

“Cuối tuần là cái đó.”

“Trên cơ bản là làm theo những gì ghi trên đó.” Đặng Uân tỏ vẻ chính là làm như vậy.

Ôi mẹ của tôi, Nhạc Di biết thành tích cô bạn cùng bàn tiến bộ nhiều như vậy, nhất định đã trả giá rất nhiều, nhưng không ngờ lại âm thầm nỗ lực thế này.

“Kế hoạch của cậu?” Nhạc Di tò mò đến lân mình, liệu có thể sắp xếp giờ giấc như này không.

Là muốn tham khảo hả? Đặng Uân không phải người keo kiệt, chỗ duy nhất có vấn đề là, “Nó được lập nên dựa trên tình hình của tớ, tớ không biết của cậu thì như thế nào.”

“Bởi vì phần khoa học tự nhiên tớ không được tốt lắm, cho nên chủ yếu thời gian tớ để ở các môn Toán, Vật Lý.”

“Còn thời gian cho các môn Tiếng Anh với Ngữ Văn thì ít hơn.”

“Thật ra để lập cái kế hoạch này, quan trọng nhất vẫn là phải căn cứ năng lực của cậu để làm.”

“Không thì dù có lập ra rồi mà không hoàn thành được, thì cũng coi như công dã tràng thôi.”

Sau khi nói vậy, đột nhiên Đặng Uân thấy liệu mình có đang quá đáng lắm không, liệu có khiến cho người khác thấy cô không hy vọng đối phương làm như vậy không?

Đặng Uân le lưỡi, “Cậu có thể làm một cái giản lược thôi.”

“Đợi đến khi đã quen rồi, thì lại làm nó chi tiết hơn.”

Đặng Uân nhớ lại, “Thật ra tớ cũng không thể hoàn toàn làm theo tất cả đã được vạch ra trên kế hoạch đó đâu.”

“Chỉ là mỗi ngày đều sẽ nỗ lực làm theo những gì đã viết ở đó thôi.”

“Mỗi ngày vào buổi tối, lúc trước khi ngủ, tớ đều sẽ ghi lại xem hôm nay mình đã hoàn thành được những gì.”

“Cậu còn ghi chép lại ư?” Nhạc Di không ngờ rằng Đặng Uân lại còn viết nhật ký mỗi ngày, không khỏi tò mò cô bạn ghi chép ra sao.

A a a, sao lại nói chuyện này với cậu ấy chứ, Đặng Uân cảm thấy hối hận sâu sắc. Có đôi lời thật sự không nên nói, bởi chúng là bí mật.

Nhưng mà lỡ nói rồi thì chẳng biết làm sao nữa, Đặng Uân lấy ra một quyển vở dày từ trong góc kệ sách.

“Mỗi ngày một tờ nhiệm vụ.”

Cố Nhạc Di thật cẩn thận tiếp nhận, sau đó lật qua từng trang, “Ở đây đều không có bài tập trên trường?”

“Cái đó là cần thiết phải hoàn thành, cái tớ viết đều là những thứ tớ thêm vào.” Những bài tập đó chỉ là một cái nền móng thôi, muốn gia tăng ấn tượng, đương nhiên phải dựa vào những bài tập ngoài giờ học này mới được.

Ôi, Cố Nhạc Di hít hà một hơi, nhìn trên ấy lại là học từ vựng, lại là ôn tập bài học, còn có mỗi ngày ba bốn tờ bài thi môn Toán với môn Vật Lý.

“Cậu...”

“Tớ muốn biết mỗi ngày cậu ngủ mấy tiếng?” Nhạc Di biết cô bạn không cần phải lừa gạt mình, đây đều là thứ do cô nhìn thấy.

Mỗi ngày ngủ mấy tiếng nhỉ, “11 giờ rưỡi tớ tắt đèn, chắc chắn sẽ ngủ trước 12 giờ và 5 giờ rưỡi dậy.”

“Sau đó đi ra ngoài chạy bộ buổi sáng nửa tiếng, thuận đường đọc thuộc lòng từ vựng. Rồi về nhà tắm rửa, và làm một tờ bài thi.”

“Lúc đi xe đến trường hoặc trở về nhà, cũng là thời gian học từ vựng.”

“Cho nên môn tiếng Anh đều là tận dụng thời gian vụn vặt đó thôi.”

“Cậu lợi hại.” Cố Nhạc Di bội phục Đặng Uân, lúc đi xe đến trường hay về nhà, cô đều nói chuyện với người khác, tóm lại là không học gì, “So với cậu, thời gian của tớ...”

“Thời gian thì tranh thủ là có mà.”

“Tớ muốn biết, khi nào não bộ của cậu mới được nghỉ ngơi?” Cố Nhạc Di muốn biết chuyện này.

Khi nào não bộ được nghỉ ngơi à, Đặng Uân suy nghĩ một chút, “Với tớ hả, nó sẽ được thả lỏng trong giờ ra chơi của các tiết học.”

“Đừng bảo là cậu cho rằng giờ ra chơi tớ cũng không giải lao đấy nhé.” Cô bật cười, “Cậu nghĩ tớ quá cao siêu rồi, tớ cũng là người mà.”

Là người ư? Cố Nhạc Di bày tỏ cái cảm giác mà cô nhận được, “Thật sự, tớ thấy cậu không phải là người nữa, mà phải là người máy mới đúng!”

“Đúng vậy, chính là người máy.” Cố Nhạc Di rất khẳng định rằng mình không hề nói sai.

Người máy? Đặng Uân cười chết, “Sao tớ lại là người máy được?”

“Cậu nghĩ nhiều quá rồi, tớ chính là một người bình thường đến không thể nào bình thường hơn đấy.”

“Tớ cũng sẽ cảm thấy mệt, nhưng tớ không thể thả lỏng.”

“Không có ai xem trọng tớ, chỉ coi tớ là đứa học dốt. Họ có thể từ bỏ tớ, nhưng tớ không thể từ bỏ bản thân mình được.”

“Tớ càng phải nỗ lực hơn.”

“Tớ phải nỗ lực thi đậu Nhất Cao, thi đậu trường đại học tốt.” Nếu không phải Cố Nhạc Di đã tới nhà, và nếu cô nàng không phải là một người miệng kín như bưng, Đặng Uân quả thật sẽ không nói mấy chuyện ấy.

Nhưng lúc nãy khi đón tiếp Cố Nhạc Di, thái độ của Dư Tư Kỳ lạnh như băng. Bà ấy không chưa nói được hai câu đã bảo có việc gấp, vội vàng chuẩn bị đồ ăn thức uống cho Đặng Giai Giai, hoàn toàn không nhớ đến việc Cố Nhạc Di là khách đến chơi.

“Tớ đi lấy chút đồ ăn.” Đặng Uân đi bên ngoài cầm một phích tay, sau đó kiếm được một cái cốc, lấy ra chút đồ ăn từ trong bàn của bản thân.

“Ngại quá.” Vốn dĩ cho rằng sẽ có trái cây, không ngờ rằng Dư Tư Kỳ đã cắt gọt cả mâm để trái cây rồi, khiến cô thấy rất vô lực.

Nhạc Di biết Đặng Uân có một người chị. Trình độ diễn tấu dương cầm tốt, thành tích cũng tốt, thì cũng nghĩ đến chuyện không biết ở nhà Đặng Uân có bị lơ đi không.

Hôm nay đến nhà chơi, cuối cùng hiểu được tại sao Đặng Uân thường xuyên mang khuôn mặt u sầu.

“Không sao không sao.”

“Cuối tuần bọn mình đi đến thư viện, mẹ cậu...?” Cố Nhạc Di nhớ đến vừa nãy có nói chuyện thì mẹ Đặng Uân chỉ ừ một tiếng, cũng không biết có đồng ý hay không.

“Mẹ tớ biết chuyện này là được, yên tâm đi.”

“Thật ra, vốn dĩ tốt nhất là đến nhà tớ, hai ta cùng nhau ôn tập, nhưng mà chuyện nhà tớ...” Đặng Uân rất bất đắc dĩ.

“Thư viện cũng được mà.” Cố Nhạc Di le lưỡi, “Nếu để tớ đến chỗ này, có khi tớ cũng điên mất.”

Để cô đối mặt với bà Dư hả, “Tớ không muốn ngày nghỉ bị khủng hoảng tinh thần đâu.”

(¹) Ở đây, tác giả đang nói đến chuyện đồ đạc trong phòng Đặng Uân đều là đồ cũ nhưng có phân cấp bậc kiểu cái dùng 10 năm, cái dùng 5 năm. Và nếu bàn, tủ đồ với giường đều giống nhau - tức là được thay đồng loạt, thì Đặng Uân nhà ta sẽ không có chỗ giấu xổ số bí mật kia nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.