Xuyên Chậm: Nhân Sinh Lộng Lẫy

Chương 20: Chương 20




Dịch: Slowly

Nguồn bachngocsach.com

***

Kỳ thi cuối kỳ vừa kết thúc vào ngày hôm qua, tuy rằng Đặng Uân không thích so đáp án, nhưng Cố Nhạc Di thích, thật sự hiện giờ cô nàng đã là tiến bộ rất nhiều.

Ít nhất không hề đi so đáp án trong thời gian kỳ thi diễn ra. Theo cô thấy, Nhạc Di có thể kiên trì đến bây giờ mới so đáp án, thật sự đã không phải chuyện dễ dàng.

Quả thật, Đặng Uân đã có chút đã quên, nhưng Cố Nhạc Di nhớ kỹ, dưới sự nhắc nhớ của cô bạn, Đặng Uân đã nhớ được đáp án của mình.

Đột nhiên nghe được âm thanh ồn ào bên ngoài, tiếng bà Dư phấn khích, Nhạc Di rất ngạc nhiên.

Ban đầu, chính bà ấy là người nghiêm túc nói không được tạo ra âm thanh ồn ào, bảo rằng có người cần luyện đàn dương cầm ở nhà.

Nhưng tại sao bà ấy lại gây ra tiếng ồn lớn như thế, Nhạc Di khó hiểu.

Chuyện có thể khiến cho Dư Tư Kỳ kích động như vậy, ngoại trừ chuyện kia, thì chẳng còn chuyện nào khác.

Chẳng lẽ là thư thông báo được gửi đến? Đặng Uân nghe ngóng kỹ càng, “Chị gái tớ được học viện âm nhạc Julia tuyển chọn.”

Cố Nhạc Di không học dương cầm, hoàn toàn không rõ. Nhưng không liên quan, bây giờ là thời đại công nghệ thông tin, chuyện gì không biết thì có thể lên mạng tra tìm là ra.

Sau khi tìm kiếm một hồi, Cố Nhạc Di ngây người, “Trường này đỉnh dữ!”

“Đúng vậy, chị ấy rất cố gắng.” Mặc kệ có chán ghét Đặng Giai Giai nhiều thế nào, nhưng chị ta có thể thi đỗ trường học đỉnh cao như vậy bằng thực lực của bản thân, thì đúng là không phải dạng vừa.

“Tớ phải đi ra ngoài đã.” Nếu không ở nhà thì thôi. Đây cô đang ở nhà, cho dù đang đón tiếp bạn bè thì cũng không quan trọng bằng chuyện chúc mừng công chúa.

Đặng Uân mở cửa đi ra ngoài, “Mẹ, sao vậy ạ?”

Dư Tư Kỳ phấn khởi vẫy vẫy lá thư trúng tuyển trên tay, “Giấy thông báo trúng tuyển của chị gái con được gửi về rồi.”

“Chị con được học viện âm nhạc Julia tuyển chọn đấy.”

“Trời ơi, mẹ vẫn thấy như mình đang nằm mơ vậy.”

“Thật sự, tâm trạng của mẹ...”

“Mẹ biết Giai Giai rất tài năng, con bé vậy mà thi đỗ thật.”

Dư Tư Kỳ rất phấn khởi, “Mẹ phải gọi điện thoại cho cha con.”

“Mấy hôm trước, cha con còn hỏi rằng đã nhận được giấy thông báo trúng tuyển chưa đấy.”

Giọng nói vui sướng của bà Dư hạ xuống từ đây, thật ra lúc trước còn bàn về chuyện học phí.

Học phí trong nước cũng đã rất cao, đến khi sang nước Mỹ thì lại càng cao hơn, còn cả phí sinh hoạt nữa.

Dư Tư Kỳ cũng trở nên mờ mịt, một năm ít nhất phải có 40 vạn học phí lót dưới thì làm sao đây. Ấy mới chỉ là phí sinh hoạt cơ bản thôi...

“Mẹ, mẹ báo cho cha biết đi, để con đi báo cho chị.” Đặng Uân cũng chú ý tới cảm xúc của bà Dư hạ xuống, nhưng có liên quan gì đến cô chứ.

Dù sao kết quả cuối cùng khẳng định là đi du học, vợ chồng Đặng gia cũng không phải không có tài sản cố định, họ còn một căn hộ ở ngoài nữa.

Nếu vẫn chưa đủ thì chẳng phải còn có thể bán nhà của ông bà nội hay sao. Tóm lại phương diện học phí này hoàn toàn không phải là vấn đề, nhất định sẽ được giải quyết.

Cố Nhạc Di ở trong phòng nghe giọng nói vui vẻ của Đặng Uân, Không hiểu sao cô lại nghe ra được có cảm giác cô đơn lẫn trong đó.

Đặng Uân cũng không biết Cố Nhạc Di nghĩ nhiều như vậy, cô đi gõ cửa phòng đàn dương cầm.

Mấy hôm nay, tâm trạng Đặng Giai Giai mấy rất tệ, sau khi tìm kiếm trên mạng, ả biết được thư thông báo trúng tuyển Julia đã được gửi qua bưu điện, không biết là bản thân có trúng tuyển không.

Chủ yếu ả mà thi đỗ, thì sẽ nắm chắc chuyện chắc chắn khiến cha mẹ đồng ý ả sang bên ấy học đại học.

Chuyện đáng lo duy nhất chính là nếu không thi đỗ thì sẽ làm gì. Dù có nghĩ bao nhiêu nước cờ tiếp theo, cũng phải dựa vào chuyện nhận được thư thông báo ấy.

Đặng Giai Giai đang không vui, nghe thấy có người gõ cửa, càng không vui, “Sao vậy.”

Rõ ràng đã nói với bà ấy là không muốn ăn gì cả rồi, ả không có nhu cầu ăn uống gì hết, sao mà cứ cố tình không nghe hiểu nhở.

Sao không để thời gian ấy mà nhận mấy đơn phiên dịch trực tiếp đi, không phải là kiếm thêm tiền ư, như thế còn có thể góp một viên gạch cho ả đi du học nữa chứ.

Xem ra tâm trạng tệ lắm nha, Đặng Uân biết tâm trạng Đặng Giai Giai không được tốt, nhưng không ngờ lại đến nỗi không thèm che giấu nữa.

“Chị ơi, em đây ạ.”

“Vừa rồi mẹ mới ký nhận thư thông báo trúng tuyển của chị. Chúc mừng chị của em hoàn thành tâm nguyện nhé.”

Đặng Uân gân cổ lên nói, không thì ở trong lại nghe không rõ.

Ơ, thư thông báo ư? Đặng Giai Giai vừa nghe thì vội vọt ra ngoài, ôm chặt lấy Đặng Uân, “Em gái, em nói rằng thư thông báo đến rồi ư?”

“Chị, chị thật sự đã đỗ sao?”

“Chị thật sự đã thi đậu Julia ư?”

Làm sao Đặng Giai Giai không kích động cho được, đây chính là mộng tưởng từ trước tới nay của ả, có nằm mơ cũng đều mơ thấy đang ngồi đánh đàn trong học viện. Đặc biệt là sau dịp được đi tham quan thì đúng thật ngay cả nằm mơ ả cũng mơ thấy.

Đặng Uân sắp muốn nói với Đặng Giai Giai rằng ôm chặt như vậy sắp khiến cô tắt thở rồi. Làm ơn, có thể buông cô ra với không, để cô hít thở không khí trong lành bên ngoài với!!!

Sau khi gọi một cuộc điện thoại cho Đặng Phàm, Dư Tư Kỳ đi ra thì thấy Đặng Giai Giai.

Bà ấy lập tức kéo Đặng Uân ra, ôm chặt lấy chị ta, “Giai Giai, con gái tài giỏi của mẹ.”

“Mẹ tự hào về con.”

“Con làm tốt quá.”

“Cha con biết tin con đỗ thì phấn khởi lắm.”

“Cha con bảo tối nay cả nhà chúng ta ra ngoài ăn liên hoan, gọi cả ông bà nội của con nữa.”

Gọi ông bà nội ư? Đúng vậy, sao lại quên họ nhỉ. Đặng Giai Giai thấy nhất định ông bà nội sẽ có tiền, để họ giúp đỡ đôi chút, cha mẹ bán nhà, sau đó còn có tài sản tích trữ nữa, cũng đủ cho ả ra nước ngoài du học rồi.

“Mẹ, liên hoan làm gì.”

“Con nghĩ lại học phí đắt như vậy, vẫn nên thôi ạ.”

“Học ở trong nước cũng giống nhau mà.”

“Không phải ông nội từng nói rằng, chỉ cần là vàng thì thể nào cũng tỏa sáng, hay sao ạ.”

Đặng Uân bị Dư Tư Kỳ đẩy ra, bởi vì dùng lực mạnh, cô bị va vào góc bàn ăn, suýt chút nữa thì kêu to lên. Cô biết cái eo của mình chỗ ấy đã bị bầm tím rồi, nhưng hôm nay là ngày vui như vậy, không thể kêu lên được.

Nhạc Di vừa lúc thấy một cảnh như thế. Cô nhìn thấy Đặng Uân lấy tay che eo lại, là biết chắc đã bị đau lúc va vào. Nhưng mẹ con bà Dư vậy mà không nhìn thấy, không phải làm lơ bình thường.

“Sao lại có thể cứ học ở trong nước được.” Dư Tư Kỳ hét lên, “Nếu không thi đỗ thì thôi, đã thi đỗ rồi sao lại không đi cho được!”

“Đi, cho dù là cha mẹ có phải đập nồi bán sắt cũng sẽ cho con đi học ở Julia.”

“Con cứ yên tâm.” Vốn dĩ Dư Tư Kỳ còn suy nghĩ ở cùng bố mẹ chồng không tự do ra sao. Nhưng nhìn thấy Đặng Giai Giai hiểu chuyện như vậy, bà lập tức vứt bỏ toàn bộ chuyện không vui đi.

Chẳng phải là bản thân phải chịu thiệt thòi sống cùng bố mẹ chồng một năm, dù sao bà cũng phải ra ngoài đi làm, đi sớm về khuya, có thể có mâu thuẫn gì.

Hơn nữa hai vợ chồng già họ sống ở đây, cũng không thể nào không đưa tiền sinh hoạt được. Đến lúc đó, đồ dùng trong nhà để cho đôi vợ chồng già đó trả là ổn, còn gì.

“Mẹ, con biết tiền trong nhà mình không nhiều như vậy, em gái còn đang đi học nữa.” Đặng Giai Giai kêu khóc không thể vì ả mà bỏ mặc Đặng Uân.

Chuyện gì vậy, sao lại lôi cả cô vào rồi? Đặng Uân đúng là tức cười luôn. Cô tiêu tốn đồng tiền nào, đến cả đồ đang mặc cũng đều là quần áo second-hand không mặc của Đặng Giai Giai.

Sau đó, cái di động đang sử dụng là của Đặng Giai Giai để lại, đi học cũng học trường công lập, chỉ phải nộp học phí với tiền sách vở thôi. Đại khái, một năm tốn một hai ngàn, bây giờ mỗi tháng thì tốn tiền cơm trưa 400, không hề học lớp học thêm.

Có thể nói, tiền Đặng Uân tiêu cả một năm hoa cũng không nhiều hơn tiền Đặng Giai Giai tiêu một tháng, sao lại còn phải lôi cô vào?

Chẳng lẽ cô quá ngoan ngoãn hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.