Thế giới 1: Trúc mã
Dịch & Biên: Slowly
***
“Không đúng.”
Cậu trai đột nhiên ngẩng đầu, “Bố tôi mua vé số. Hôm qua, tôi đi ra ngoài rót nước uống, vừa hay bố đang xem quay kết quả xổ số.”
“Chính là hàng số này.”
“Đúng vậy, chính là cái này.”
Cậu chàng khẳng định chắc chắn, “Giải đặc biệt hôm qua chính là hàng số này.”
“Giải đặc biệt...” Có người không ngừng nuốt nước bọt.
Họ vẫn luôn cảm thấy mấy người mua vé số rất là ngốc. Không nghĩ đến trong lứa bạn lại có người thật sự trúng được giải đặc biệt.
Tức khắc, ánh mắt nhìn về phía Đặng Uân trở nên khác biệt. Rốt cục, họ đều là học sinh, cha mẹ có tiền thì cũng là tiền của cha mẹ.
Đột nhiên biết bản thân đang ở bên cạnh một tỷ phú, làm sao họ không khiếp sợ cho được?
Có người não bộ tư duy mau, nhanh chóng nghĩ đến, tiết toán học buổi sáng, sau khi Đái Chí Mẫn nhìn thấy hộp bút của Đặng Uân mới có thể trở nên bất thường.
“Giải đặc biệt ư?” Đặng Uân may mắn vì phản ứng của mình nhanh nhạy, “Cậu bảo cái hàng số này là giải đặc biệt hôm qua ư?”
“Có phải hay không?” Cô kích động hỏi.
“Cậu mua vé số mà lại không quan tâm ư?” Mặc kệ xuất phát từ mục đích nào, đã mua vé số thì không thể nào không chú ý xem tấm vé mình mua có trúng thưởng hay không.
“Tôi đã bắt đầu không mua từ đầu học kỳ rồi.” Đặng Uân hu hu mà khóc lên.
“Cái gì, cậu không mua ư?” Mọi người đều sợ ngây người.
“Sao cậu lại không mua thế?”
“Nhưng, không phải nói là lần nào cậu cũng mua hay sao?”
Bạn cùng lớp không ai tin. Cô nàng cũng đã mua nhiều đợt như thế rồi, sao có thể nói không mua là không mua được.
Có phải coi bọn họ là kẻ ngu không, bọn này ngu đến vậy hả?
“Sao cậu lại không mua được?!” Đái Chí Mẫn vốn chẳng tin Đặng Uân sẽ không hề mua.
“Tôi nói không mua là không mua. Bởi cậu vẫn luôn nói chuyện với bố mẹ tôi về việc tôi mua vé số. Xong, mẹ tôi nói tôi có tiền mang đi ném qua cửa sổ bởi tiền tiêu vặt của tôi nhiều.”
“Thế là cắt luôn một nửa tiền tiêu vặt, chỉ còn đủ cho tôi mua cơm ăn thôi.” Đặng Uân khụt khịt nói, “Đái Chí Mẫn, đều tại cậu.”
“Không thì tôi đã trúng giải đặc biệt rồi.”
“Cậu...” Đặng Uân tỏ ra đau lòng, “Tôi, tim tôi đúng thật là đau như dao cắt.”
Buổi sáng hôm nay, lúc giấu tờ xổ số, Đặng Uân đã chú ý đến việc nguyên chủ không thường đi mua vé số ở một chỗ bán nhất định nào cả. Bởi vì hôm trước đi ra ngoài mua chút đồ, cô ấy mới mua luôn một tờ ở chỗ đó. Cũng vì muốn phòng ngừa Đái Chí Mẫn nhìn thấy mình mua vé số, cậu ta lại chạy đi hớt lẻo.
Đặng Uân không hề lo lắng về việc Đái Chí Mẫn sẽ hỏi cửa hàng bán vé số ở đâu. Hơn nữa, nếu bạn trúng giải độc đắc, họ sẽ treo đôi ba biểu ngữ để thông báo.
Hôm nay, lúc đi học, Đặng Uân chú ý tới cửa tiệm vé số kia cũng không thấy treo biểu ngữ nào, là biết ngay không có trúng thưởng.
“Cậu, cậu không mua.” Đái Chí Mẫn cũng sợ ngây người, muốn nói Đặng Uân đang nói xằng bậy. Nhưng nhìn dáng vẻ càng kích động của cô, cậu cũng phân vân.
“Cậu đúng là tên quỷ xui xẻo, gặp phải cậu thì chẳng xảy ra chuyện gì tốt cả.” Đặng Uân thở phì phì nói.
Tuy rằng sự việc có phát triển vượt qua muong muốn của cô. Nhưng không sao, đúng lúc cô cần quang minh chính đại phân rõ giới hạn với Đái Chí Mẫn, đánh xuống một cái nền đã.
Cho dù là ai cũng không thấy việc họ đột nhiên tuyệt giao cả đời có vấn đề. Ngược lại, họ chỉ thấy đây mới là cách hành xử bình thường nhất.
“Sao tôi lại là tên quỷ xui xẻo được.” Đái Chí Mẫn không phục, “Cậu giải thích cho rõ ràng...”
“Cậu không phải là đồ xui xẻo thì như thế nào? Còn dám nói mình là fan của chị gái tôi.”
“Cậu còn chẳng biết, ngày này chính là ngày mà lần đầu tiên chị ấy tham gia cuộc thi đàn dương cầm cả nước và đạt được giải nhất, đấy thôi.”
“Không thì cậu nghĩ tôi mua hàng số này bởi vì sao chứ?”
“Chị gái tôi đã đạt được rất nhiều giải quán quân, nhưng tôi thấy giải quán quân đầu tiên mới là kỷ niệm có ý nghĩa nhất.”
“Cũng là một kỷ niệm đáng nhớ.”
“Tôi nói với cậu trước đây rằng mình sẽ trúng giải. Đối với tôi, có trúng hay không không quan trọng. Điều quan trọng là tờ xổ số đại diện cho điều gì.”
“Hơn nữa, con số này chưa từng trúng số hay giải lớn nào. Nhưng, nó cũng trúng mấy lần hai mươi, lần cao nhất cũng vài trăm. Chả phải, tôi còn mời cậu với chị gái tôi đi ăn cơm còn gì.”
Mỗi lần sau khi trúng thưởng, Đái Chí Mẫn đều kêu Đặng Uân đãi cậu ta ăn một bữa, mỗi lần không khiến cô phải tốn tiền (khô máu) đã là vô cùng tốt rồi.
“Ôi, cậu trúng thưởng còn mời Đái Chí Mẫn đi ăn á?”
“Đúng vậy.” Đặng Uân tức giận nói, “Mỗi lần trúng giải, bất kể lớn bé, tôi cũng mời cậu ta ăn gì đó.”
Ánh mắt mọi người nhìn Đái Chí Mẫn chứa đầy sự khinh bỉ. Đã mách lẻo thì thôi, đáng ghét nhất là ai đó ăn đồ trúng thưởng rồi mà vẫn muốn mách lẻo. Người này có khác gì bạch nhãn lang không?
Tuyệt đối không thể làm bạn với loại người như này. Không thì nói có khi, người ta ăn đồ của mình xong lại tiện tay bán mình đi luôn.
Ở trong lòng nhiều người, Đái Chí Mẫn đã hoàn toàn bị loại bỏ khỏi phạm vi kết bạn của họ.
“Sau này cậu không mất công tốn sức phải nhìn chằm chằm, tôi sẽ không mua xổ số nữa.”
“Cũng đừng lúc nào cũng hét lên rằng tôi trúng thưởng rồi rủ cậu đi ăn.”
“Cũng chẳng cần phải nói với cha mẹ tôi rằng tôi lại đi mua vé số rồi.”
“Bởi vì cậu đã mách lẻo, nên tôi cũng chỉ có tiền để ăn.” Đặng Uân lau nước mắt một phen. “Cậu cũng đừng nói bản thân không đủ tiền rồi bắt tôi mua một lon Coca trước, cho nữa.”
“Tôi không có tiền để ứng trước cho cậu.”
“Tôi không phải, không phải đã trả cậu.” Đái Chí Mẫn luống ca luống cuống.
“À đúng, tôi cho cậu 100, cậu trả được 10 nhân dân tệ(*) với 20 nhân dân tệ.”
“Đây đều là những chuyện trong quá khứ, cậu không có bằng chứng!”
“Tóm lại, sau này cậu không cần chú ý tôi làm gì nữa.” Đặng Uân dứt khoát ngồi xuống, mặc kệ Đái Chí Mẫn.
Đái Chí Mẫn hoảng sợ. Phải làm sao đây, sau này sẽ không có Coca. Ngày nào cậu ta cũng phải uống một lon, nhưng cha mẹ không cho cậu ta uống nó nên mới kiểm soát việc cho tiền.
Không phải Đái Chí Mẫn không tiết kiệm được đâu. Phụ huynh nhà cậu ta hạn chế cho tiền, nhưng cũng nhiều gấp mấy lần số tiền của Đặng Uân. Nhưng Đái Chí Mẫn tiêu pha vào rất nhiều chỗ. Sau khi cần ăn cơm (ở nhà ăn), trên đường đi về, cậu ta còn phải ăn quà vặt, đi chơi game, và cần mua quà tặng cho Đặng Giai Giai.
Hừ, không phải chỉ là Coca thôi sao. Đái Chí Mẫn nghiến răng nghiến lợi, tức là tiền này cũng không nhiều, tiết kiệm một chút là sẽ có.
Điều mà Đái Chí Mẫn lo sợ giờ phút này là bạn bè trong lớp đều biết rằng xổ số Đặng Uân vẫn luôn mua đã trúng giải độc đắc. Không biết chú Đặng có biết hay không.
Họ sẽ không biết được, thường ngày bọn họ bận rộn công việc, chưa bao giờ quan tâm mấy chuyện này. Chắc là sẽ không biết.
Đái Chí Mẫn không ngừng cầu nguyện, hi vọng người nhà họ Đặng đừng biết. Không thì sau này, cậu ta sẽ không còn mặt mũi nào đến nhà họ Đặng nữa.
Khóe mắt Đặng Uân thấy Đái Chí Mẫn đang cầu nguyện, trong lòng cô rất vui vẻ. Có phải là đang nghĩ đến việc đừng để cho nhà họ Đặng biết chuyện này không?
Thật xin lỗi, anh bạn trẻ. Cậu không phải là người duy nhất trên thế giới này có thể mách lẻo đâu, tôi cũng biết mách lẻo.
Đặng Uân rất chờ mong sau khi cho mọi người trong nhà biết thì biểu hiện của ba người đó sẽ như thế nào.
Hiện giờ giờ chắc Đặng Giai Giai đang suy xét việc ra nước ngoài học đàn dương cầm. Nhưng dù kinh tế trong nhà thuộc loại khá, thì cũng không đủ để cho chị ta đi du học và sinh sống ở Mỹ.
Nếu họ biết đã từng có cơ hội để hoàn thành tâm nguyện của Đặng Giai Giai gần như vậy, thì họ sẽ nghĩ thế nào? Họ sẽ trách Đặng Uân hay là trách Đái Chí Mẫn?
Điều có thể biết là ít nhất gái trẻ trâu sẽ không xuất hiện ở Đặng gia trong một thời gian rất dài.
Về phần Đặng Giai Giai, chị ta vốn dĩ cũng không ưa Đái Chí Mẫn. Chẳng qua, tên này thường xuyên cũng sẽ mua tặng một ít quà nhỏ, miệng lưỡi ngọt xớt biết dỗ dành người ta. Nhưng mấy thứ này không thể so bì với ước mơ của chị ta được.
Đái Chí Mẫn đang cầu nguyện đột nhiên cảm thấy ớn lạnh. Nhưng cậu ta chẳng quan tâm mà tiếp tục cầu nguyện.
(*) Đơn vị tiền tệ của bên Trung là nhân dân tệ. 1 nhân dân tệ = 3,569,74 đồng. Quy ra, chị Uân vài lần trúng giải cao với cho tên Đái kia cũng tầm 300k đổ lên. Còn tên họ Đái kia chỉ trả được 35k, 70k thôi.