Thế giới 1: Trúc mã
Dịch & Biên: Slowly
***
“Ăn cơm thôi.” Dư Tư Kỳ cất tiếng nói.
Đặng Uân biết lúc này cô nên đi ra hỗ trợ bê thức ăn. Nhưng cô muốn trì hoãn một chút, không thì, có mấy lời muốn nói làm sao nói ra được.
Dư Tư Kỳ không thấy bóng dáng con gái út thì không vui vẻ. Đứa trẻ này học hành không giỏi, cũng không có tài cán gì. Nhưng nó cũng sẽ giúp đỡ mình làm chút việc nhà, giúp đỡ một chút lúc mình bận rộn.
Dư Tư Kỳ không nghĩ đến bây giờ có chuyện này nó cũng không làm được, nên rất tức giận.
“Đặng Uân!”
Giả vờ không nghe thấy à? Bà gọi thẳng tên họ luôn.
Đặng Phàm vừa mở cửa thì nghe được tiếng vợ không vui, “Làm sao thế?”
Còn hỏi tôi làm sao thế, Dư Tư Kỳ bực bội nói, “Đứa con gái Đặng Uân của anh, gọi ăn cơm nó cũng không ra.”
“Có phải ghen tỵ với Giai Giai hay không?”
“Em đừng suy nghĩ nhiều.” Bận rộn cả ngày ở công ty, Đặng Phàm thật sự không thích nghe được mấy cái này.
Suy nghĩ nhiều, toàn nói mình suy nghĩ nhiều, Dư Tư Kỳ muốn phát giận lên. Nhưng nghĩ lại chuyện hai vợ chồng bàn mấy hôm nay, bà mím môi không nói lời nào. Đã có nhiều chuyện đủ gây khó chịu rồi, vậy thì đừng nên nói những điều khiến người đàn ông thấy thêm phiền phức.
“Mẹ, con tới đây.” Nghe được giọng Đặng Phàm, Đặng Uân biết mình không thể không đi ra ngoài.
Tuy rằng Đặng Phàm coi trọng con gái cả, nhưng ông cũng không phải không quan tâm đến con gái thứ, “Có phải bài tập ở trường nhiều quá không?”
“Vẫn ổn ạ.” Đặng Uân đã đoán trước được cha sẽ nói như vậy, tiếp theo, Dư Tư Kỳ sẽ châm chọc vài câu.
“Nhưng hôm nay ở trường học, con biết được vé số lúc trước mình mua, hôm qua trúng thưởng 500 vạn(*).”
Cạch, muỗng cơm trên tay bà Dư rơi tuột xuống đất. Tay ông Đặng đang cầm cái cốc cũng cứng đờ, còn cái cốc thì cũng rơi xuống mà nát tươm.
Nhưng chẳng ai lo lắng chuyện đó, trong đầu họ bây giờ đều đang nghĩ đến là 500 vạn. Trừ 100 vạn, còn 400 vạn.
Có 400 vạn này, chuyện Giai Giai ra nước ngoài học đàn dương cầm, còn là vấn đề sao?
Đặng Giai Giai căn chuẩn giờ để ra ăn cơm thì nghe được Đặng Uân nói như vậy, vẻ mặt cũng đầy kích động.
Vợ chồng Đặng Phàm nhìn nhau, nháy mắt, dùng ánh mắt đạt được quyết định. Đó chính là tiền này không thể để Đặng Uân tự xử lý, trẻ con làm sao có thể quản lý nổi số tiền lớn như thế.
Đặng Giai Giai cũng bước chân uyển chuyển, nhẹ nhàng đi ra đứng cạnh bên người Đặng Uân.
Đặng Uân cũng có thể nghĩ được kịch bản liền kề rồi. Cha mẹ sẽ bảo tiền này họ sẽ đi nhận cho, rồi đến lúc đó sẽ thống nhất cách sử dụng. Sau đó, họ sẽ lơ đãng nói chuyện Đặng Giai Giai muốn đi Mỹ du học. Ý là số tiền đó sẽ dùng vào chuyện này.
Đương nhiên, Đặng Giai Giai sẽ nhanh chóng bày ra vẻ chị em thương mến thương. Cảm ơn Đặng Uân đã trợ giúp, chị ta sẽ đảm bảo tương lai nhất định sẽ giúp đỡ cô.
Đặng Uân không muốn nhìn thấy dáng vẻ đoàn kết, thống nhất tính kế người khác của ba người họ giờ phút này. Cô không nên lãng phí thời gian của họ.
“Lúc trước, con cũng từng nhắc tới chuyện vé số này sẽ trúng thưởng. Con còn mời chị với Đái Chí Mẫn đi mua đồ uống, ăn buffet.”
“Nhưng cha mẹ không đồng ý, giảm bớt tiền tiêu vặt của con. Nên con cũng không có tiền mua vé số nữa.”
“Bởi vậy, giải đặc biệt không liên quan gì đến con hết.” Vẻ mặt của Đặng Uân hết sức tiếc nuối.
“Chị, vốn em cũng không biết chuyện này. Là Đái Chí Mẫn cho rằng em mua nên lục hộp bút của em, hại em bị cô giáo bắt đứng cả một tiết học.” Đặng Uân kể hết một lèo mọi chuyện xảy ra ở trường hôm nay.
Đặng Uân ngụ ý muốn cho bọn họ biết, là có người nhắc nhở, chứ cô thật sự không quan tâm tờ vé số có hàng số này.
“Đáng tiếc, hàng số này thật sự rất có ý nghĩa. Nó là ngày mà lần đầu tiên chị đạt được giải nhất trong cuộc thi dương cầm cả nước.”
“Con chỉ nghĩ, không trúng thưởng cũng không sao, coi như làm đồ lưu niệm.”
“Nếu có thể trúng giải độc đắc thì có thể đưa chị ra nước ngoài học đàn.” Dù sao mình cũng không trúng thưởng, cứ nói đôi chút làm cho họ thấy vui vẻ vậy.
“Đáng tiếc...” Đặng Uân thở dài, “Hôm nay con đã xích mích với Đái Chí Mẫn.”
“Con nói cậu ta là tên quỷ xui xẻo.” Nhân lúc ba người đang không ưa Đái Chí Mẫn, đương nhiên là nhanh chóng mách lẻo ai đó thôi.
A a a, tại sao lại như vậy, Đặng Giai Giai sợ ngây người, “Cái hàng số này...”
Ả biết chuyện Đặng Uân mua vé số. Lúc trước mẹ bảo đó là chuyện lãng phí tiền nên ả cũng nói ra. Dù sao mua vé số suốt thời gian qua cũng không phải là một khoản chi nhỏ.
Ai nghĩ được rằng mẹ bắt Đặng Uân không được mua vé số, thì số đó lại trúng giải độc đắc. Đặc biệt, sau khi nghe chuyện em gái kể về lý do phải mua vé số đó xong, Đặng Giai Giai cũng muốn khóc.
“Tiểu Uân, em gái tốt của chị.” Đặng Giai Giai ôm Đặng Uân khóc, vì ước mơ đi du học nước ngoài của bản thân.
Dư Tu Kỳ cũng giận dữ không kém, “Trúng giải độc đắc thật.”
“Thật sự trúng giải.”
Hiện giờ đầu Dư Tư Kỳ ngập tràn toàn là, thế mà bản thân lại tự tay làm loạn cơ hội thay đổi vận mệnh.
Đặng Phàm rút di động ra, lên mạng xem kết quả xổ số của hôm qua, tìm được số lần trước Đặng Uân mua, “Là 500 vạn.”
Đối chiếu rồi đối chiếu, ông hy vọng trong hàng số có một con số không giống nhau, như thế tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều. Nhưng thực tế nói cho ông, đây là sự thật.
“Thật sự là 500 vạn.” Tuy bên ngoài Đặng Phàm mang tiếng nhận lương cao, trừ chi tiêu cả nhà, một năm cũng chẳng còn nhiều tiền tiết kiệm. Nếu không thì lúc Đặng Giai Giai nói muốn đi du học, ông, người luôn một mực nuông chiều con gái, sẽ chẳng im lặng không nói. Bởi vì nhà không có tiền.
“Ăn cơm, ăn cơm.” Việc này không trách vợ được vì bà ấy có biết đâu, hơn nữa, bản thân mình cũng phản đối việc mua vé số.
Về phần Đặng Uân, con bé cũng dùng tiền tiêu vặt của bản thân mua vé số chứ cũng chẳng vòi tiền của nhà.
Nếu lần này mua vé số mà trúng giải độc đắc, Đặng Phàm biết chắc chắn Đặng Uân sẽ cho mọi người biết và cũng sẽ để họ xử lý.
Đặng Phàm nghĩ tới nghĩ lui, “Tôi biết ngay thằng con nhà họ Đái không tốt.”
“Tiểu Uân nhà ta trước kia bài tập làm không tốt, nhưng cũng không tính là quá kém.”
“Nhưng từ khi chung lớp với thằng nhóc đó xong, thành tích kém ngay.”
Đặng Phàm trừng mắt hung dữ nhìn Dư Tư Kỳ mấy lần, “Cô xem cô đã làm được chuyện tốt gì.”
Làm sao Dư Tư Kỳ chịu nhận cái tội danh này. Tuy rằng chuyện vé số này, trước mắt Đặng Phàm không nhắc tới trách nhiệm của mình. Nhưng nếu không gom góp được số tiền nhiều như vậy thì chắc chắn sẽ trút lên đầu bản thân thôi.
“Là do chính Tiểu Uân không nỗ lực.” Dư Tư Kỳ mở miệng là Đặng Uân không nỗ lực.
Đặng Uân thật lòng đau xót thay cho nguyên chủ. Đây vẫn là mẹ ruột sao. Này thật sự không phải là sự bất công bình thường đâu.
“Sao con lại không nỗ lực ạ?”
“Giữa trưa, con phải giúp Đái Chí Mẫn rửa khay. Trở lại lớp học, con muốn đọc sách thì cậu ta nhất quyết lôi kéo con nói chuyện.”
“Sau khi tan học, cậu ta kiên quyết bắt con phải theo cậu ta đi quán net, không cho con về nhà sớm. Nói rằng, con về sớm thì cậu ta cũng phải về sớm.”
“Sau đó, con phải làm giúp bài tập cho cậu ta nữa.”
Đây là lần đầu tiên Đặng Phàm nghe được con gái út nói như thế, “Sao lúc trước con lại không nói ra?”
“Con nói rồi. Con không muốn ngồi bàn trước hoặc sau với Đái Chí Mẫn. Nhưng bố mẹ bảo thế mới có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
“Cậu ta đi học vốn chẳng hề chăm chú nghe giảng, lại thường xuyên va vào bàn của con.”
“Tiết tự học, con làm bài tập. Cậu ta xoay người một cái, vẽ một nét dài lên vở con để con phải viết lại toàn bộ.”
“Không thì là đột nhiên đập mạnh vào bàn hoặc làm rách sách.”
“Đấy còn chưa phải chuyện đáng ghét nhất cậu ta làm. Hôm nay, con mới biết được, cậu ta thế mà, thế mà ở lớp nói con...”
(*) Tương đương với 17,848,711,810.00 đồng, tức 17,8 tỷ đấy bà con.