Chẳng sợ quan hệ của mẹ Dư với mẹ của Đái Chí Mẫn thuộc dạng không tồi, bà vẫn là một người sĩ diện.
Đặc biệt là có cả cha Đặng ở đây, ông được xem như một người cổ hủ. Nên nếu nghe chuyện tiếp sau đây, ông Phàm chắc chắc sẽ rất tức giận. Như thế, mục đích của cô cũng đạt được.
“Hôm nay bọn con cãi nhau một trận. Có mấy bạn cùng lớp bảo là, Đái Chí Mẫn nói rằng con thích cậu ta! Không thì làm gì có chuyện ngày nào cũng giúp cậu ta nào là rửa khay hộ, nào là mua Coca cho, nào là trực nhật thay.”
“Sao con lại giúp nó rửa khay, trực nhật lớp?”
Dư Tư Kỳ khó hiểu: “Mẹ có bảo con làm sao?”
“Nếu con không làm giúp cậu ta, thì cậu ta sẽ nói với dì Trương. Sau khi mẹ nghe chuyện từ dì ấy, sẽ nói con tỏ thái độ này nọ. Chẳng phải chỉ là rửa giúp khay ăn cơm với trực nhật hộ, hay sao?”
“Con không muốn làm thì cậu ta sẽ nói trước mặt mẹ rằng con chẳng làm gì cả.”
“Con biết phải làm sao?”
Đặng Uân tỏ thái độ con cũng mệt mỏi lắm: “Lần trước, rõ ràng cậu ta nhìn trộm bài thi của con, chép bài của con, bị giáo viên bắt được.”
“Thế mà, cậu ta lại nói rằng, con mới là người chép bài. Mẹ, không phải chính mẹ còn mắng con hay sao.”
Đặng Uân thẳng thắn liệt kê ra hết.
“Mỗi lần hai nhà chúng ta đi ra ngoài chơi, cậu ta đều luôn chụp ảnh chung với chị và đưa lên trường khoe khoang. Nói rằng, chị gái con đối tốt với cậu ta ra sao, còn đánh đàn riêng cho cậu ta nữa.”
Một mình cô cho Đái Chí Mẫn đủ loại hố (¹), đôi vợ chồng này thèm để bụng sao? Trên cơ bản là không có chuyện ấy, thời gian trôi đi, Trương Lâm nói qua nói lại đôi lời là hai nhà sẽ nối lại quan hệ.
Nhưng nếu nhắc đến Đặng Giai Giai thì sẽ khác hẳn, đây là bảo bối của nhà họ Đặng cơ mà.
Hơn nữa, không phải Đái Chí Mẫn chưa từng nói những lời này bao giờ. Cô cũng chẳng vu khống tên ấy chút nào.
Đặng Phàm sợ ngây người, ánh mắt nhìn về Dư Tư Kỳ cũng mang theo lửa giận:
“Sau này cách xa Trương Lâm ra chút đi.”
“Tôi đã sớm nói với cô rằng, Trương Lâm là người nuông chiều Đái Chí Mẫn.”
“Mới tí tuổi đầu đã giỏi như vậy, thế mà biết đặt điều nói điêu.”
Đặng Phàm tức giận đến run cả người.
Đặng Giai Giai cũng sợ ngơ người:
“Chị, chị mà đánh đàn riêng cho cậu ta nghe sao?”
“Thằng đó là cái thá gì?”
Đang trong cơn tức, Đặng Giai Giai đâu còn nhớ mình phải giữ gìn dáng vẻ nữa, ả lập tức mở miệng mắng chửi người khác.
Đặng Giai Giai càng thêm bực bội vì Đặng Uân vậy mà cứ như cái mống chết, nó cũng không biết đường nói cho ả.
Nhưng cái này có thể để tính sau, bây giờ chưa cần gấp.
“Chị, em xin lỗi.” Đặng Uân vô cùng áy náy:
“Em thật sự không biết là tên đó thế mà, thế mà dám nói như vậy trước mặt các học sinh nam khác. Nếu không phải là lần này..”
“Em cũng sẽ không biết tên đó sẽ nói như thế.”
Nhìn thấy em gái của mình áy náy đến như vậy, ả đâu đến nỗi không biết xấu hổ mà trách móc nó. Em gái mình thành thật như vậy mà.
Đặng Giai Giai ôm Đặng Uân một cái: “Không phải lỗi của em, mấy người đó mới sai. Thời buổi này, người xấu thật sự là có quá nhiều.”
“Thằng nhóc Đái Chí Mẫn kia nhìn rất là thật thà, ai biết được nó sẽ như thế.” Không phải chính ả cũng bị lừa sao.
Tưởng tượng đến cảnh tên đó dám đem ảnh cả hai chụp chung đi khắp nơi cho mọi người xem, Đặng Giai Giai rất không vui vẻ.
Nếu đã biết tên này là người như thế, đương nhiên ả không thể tiếp xúc nhiều với cậu ta.
“Mẹ à, nếu trong tương lai dì Trương lại tổ chức tụ họp thì con không đi đâu.”
“Còn nữa, đừng để cậu ta liên tục đến nhà mình chơi. Tiểu Uân cũng học lớp 9 rồi, sắp tới còn phải thi chuyển cấp.”
“Để em gái còn nghiêm túc ôn luyện bài vở.”
Đến khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh cấp ba, thành tích của tên kia làm gì có khả năng thi đậu vào trường nào tốt chứ. Có lẽ, tên đó lại phải để người trong nhà đi cửa sau. Và họ sẽ gửi cậu ta vào học trường cấp ba tốt thôi.
Chỉ cần Đái Chí Mẫn không học chung trường với Tiểu Uân, thì để xem tên này có còn mặt mũi nào đến nhà tìm em gái mình cùng chơi bời không.
“Đúng vậy, Tiểu Uân sắp phải thi vào mười rồi.” . Truyện Đoản Văn
Đặng Phàm nghĩ về thành tích của con gái út cũng không tốt thì vô cùng phiền não. Ông chẳng mong con bé thi được điểm thật cao, nhưng ít nhất thì cũng phải thi đỗ vào một trường cấp ba mới được.
Không thì người trong nhà sẽ nói ông thế nào đây, nhất định sẽ bảo ông bất công. Hiện giờ biết được nguyên nhân vì sao con gái có thành tích kém, ông dĩ nhiên phải bắt đầu làm chuẩn bị.
Tuy Dư Tư Kỳ thấy như vậy là hơi quá mức cần thiết, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của con gái lớn. Bà nhớ tới những hành vi trước đây của Đái Chí Mẫn, thân thể lập tức cứng đờ. Đúng là không thể để cho thằng nhóc này tới nhà nữa, không thì cả nhà từ lớn đến bé ai cũng không hài lòng.
“Ngày mai, em đi đến trường tìm giáo viên, nói với cô giáo chuyện đổi chỗ đi.”
Chỉ không cho Đái Chí Mẫn đến nhà là chưa đủ, rốt cuộc thì cũng là ngồi bàn trên bàn dưới.
Ơ, ngày mai đến trường học ư? Mới đây, Dư Tư Kỳ nhận rất nhiều đơn hàng. Hôm nào cũng rất bận, chỉ cần có thời gian là lại phiên dịch tài liệu, lấy đâu thời gian đi ra ngoài.
“Em nghĩ lại việc thằng nhóc Đái Chí Mẫn kia vẫn còn ngồi trước Tiểu Uân đi, da mặt của tên nhóc rất dày đấy.”
Đặng Phàm không hài lòng nhìn Dư Tư Kỳ, nên bực: “Chẳng lẽ cần tôi xin nghỉ hay sao.”
“Cha, mẹ, không cần đâu ạ. Chỉ là một năm thôi mà.” Thực ra cũng chỉ là hơn một tháng, chịu đựng chút đỉnh cũng sẽ qua, Đặng Uân tỏ vẻ không sao cả.
Đặng Uân càng hiểu chuyện như vậy thì Đặng Phàm càng cảm thấy không thể để đứa trẻ này chịu thiệt thòi: “Không, phải để mẹ con đi.”
“Lớp 9 rất quan trọng, ba mẹ đều đang hỏi chuyện Tiểu Uân sẽ học cấp ba hay đi trung cấp nghề.” Đặng Phàm nói đến ba mẹ của ông.
Dư Tư Kỳ vừa nghe được ba mẹ chồng cũng quan tâm đến vẫn đề này thì lập tức để trong lòng. Cũng không phải đôi vợ chồng già bọn họ yêu thích Đặng Uân nhiều, mà là bọn họ sĩ diện thôi. Họ nghĩ về đứa cháu gái Đặng Giai Giai này có tương lai, nên cũng muốn cho Đặng Uân có tiền đồ tốt.
“Ngày mai em sẽ đi.”
“Đúng lúc ở nhà có một bộ mỹ phẩm dưỡng da, em mua lúc đi dạo phố, vào cái lần Giai Giai tham gia cuộc thi vừa đây.”
Thực ra, bộ đồ đó là một món quà được tặng. Nhưng Dư Tư Kỳ không thích, nên đúng dịp lấy nó để tặng người khác luôn.
“Được.”
“Nếu còn cần mua gì khác thì không phải tiết kiệm.”
Đặng Phàm nghĩ, cũng không biết mỗi năm mình đã tiêu hết bao nhiêu tiền cho con gái lớn. Tính toán kỹ càng thì con gái út ngoại trừ tiền học phí chỉ có chút tiền tiêu vặt, thì cũng không tham gia ở học trường luyện thi, coi như là tiết kiệm tiền.
“Thôi, em không cần.”
Nếu là trước kia, Dư Tư Kỳ chắc chắn sẽ vui lòng mà tiện đường mua ít đồ cho bản thân. Nhưng hiện giờ thì bà tiếc không nỡ tiêu.
Học phí cho Giai Giai còn chưa có thì làm gì có tiền mà dùng bừa bãi.
“Ăn cơm đi.”
Đặng Phàm đã sớm đói bụng: “Ăn xong cơm thì nên học bài, Giai Giai, con cũng không được quên đánh đàn.”
“Đúng rồi, cuộc thi tiếp theo là vào lúc nào?”
Đặng Phàm bận làm việc, chỉ biết mấy ngày tới là sẽ lại có cuộc thi: “Chuẩn bị sao rồi?”
Đặng Giai Giai thích mọi người đặt hết sự chú ý lên trên người mình, chỉ cần ả xuất hiện thì ả nên là trung tâm.
Vừa rồi, cha mẹ bọn họ vẫn luôn nói chuyện quay quanh chủ đề của Đặng Uân đã khiến Đặng Giai Giai hơi không vui. Cũng may, ả vẫn là cô con gái cha mẹ yêu quý nhất. Câu chuyện lại lập tức hướng về ả, cái này làm ả rất vừa lòng.
Đặng Uân đã quá quen với việc được đối xử như vậy. Trong một bữa cơm, họ có thể hỏi cô một hai câu đã là tốt rồi.
Nếu không phải chuyện hôm nay rất quan trọng, Đặng Uân cũng chẳng hy vọng họ chú ý tới mình, và để cô an toàn trải qua cuộc sống cấp ba như của kiếp trước.
Về phần người bên cạnh thích làm trung tâm của sự chú ý, thì cứ để chị ta luôn được người khác chú ý thôi.
Đặng Uân cúi đầu vừa ăn cơm vừa gắp ít rau, vừa suy nghĩ cách giải cho đề bài lúc nãy.
Đặng Giai Giai vốn tưởng rằng sau khi được cha mẹ chú ý xong thì Đặng Uân sẽ tranh giành với ả một chút. Ai dè thời gian tiếp theo sẽ im lặng như vậy, không có ý muốn trò chuyện gì nữa.
Điều này không phù hợp với những lời Đái Chí Mẫn nói, rằng Đặng Uân muốn hạ bệ mình. Không đúng, lời nói của tên đó sao có thể tin tưởng được. Cậu ta chính là một kẻ lừa đảo. Nếu mà tin lời cậu ta thì chắc chắn bộ não của ả có vấn đề.
(¹) Là một từ lóng bên Trung: “Hố” này có thể hiểu là cạm bẫy, ngày xưa đi rừng muốn bắt thú người ta hay đào mấy cái hố rồi phủ lá lên ngụy trang ấy. Cũng có thể hiểu là lừa dối, cái này tương đương với “bị chơi một vố” thì là vố lừa đó. Trong truyện thì ta hiểu theo nghĩa đầu tiên vì chị Uân đang đào các loại bẫy cho tên Đái trẩu tre lọt hố.