Thế giới 1: Trúc mã
Dịch & Biên: Slowly
***
Lúc tất cả sắp tan học, cô Đào đi đến. Vốn dĩ, có một số đều đã thu dọn sách vở, một vài người nhìn thấy cô chủ nhiệm thì đều hít hà một hơi.
Cô Đào mà đến vào lúc này nếu không phải muốn dạy bảo ai, chắc chắn là cho thêm bài tập.
Hai hôm nay, trong lớp dường như cũng không xảy ra chuyện gì, hẳn là cô giáo muốn cho thêm bài về nhà.
Tức khắc, mọi người đều than khóc, để vượt qua được cuộc sống này thật quá khó khăn.
Đào Vân nhìn thấy học sinh trong lớp đều là có vẻ chua xót, “Bài tập hôm nay, cô đã hỏi giáo viên dạy cùng khối để mỗi người có thêm một tờ bài thi.”
Không thể nào, mọi người đều sợ ngây người, sao cứ sống chết phải thêm một tờ bài thi môn toán chứ. Đây là muốn hỏng não mà.
“Còn kêu ca thì tôi cho thêm một tờ nữa đấy.” Đào Vân rất dứt khoát.
Câu này vừa được nói xong thì mấy người đang muốn rên rỉ liền im bặt, không nói năng gì. Làm thêm một tờ đã đủ để bọn họ muốn ong hết đầu. Nếu lại thêm một tờ nữa thì họ chắc sẽ chết mất và tối nay sẽ không cần ngủ nữa.
Cô Đào rất hài lòng, “Đái Chí Mẫn, cậu ngồi ở dãy bàn phía sau đi.”
Đào Vân nhìn một vòng, cô thấy để Đái Chí Mẫn ngồi đằng sau khá tốt. Ai bảo hôm nay, mẹ Đặng Uân tới tìm cô rồi tặng quà làm gì. Đặc biệt là, biểu hiện của Đặng Uân ngày hôm nay cũng không tệ, vào giờ tự học thì nghiêm túc làm bài tập.
Con bé so với Đái Chí Mẫn, kẻ luôn tìm người khác để nói chuyện riêng khắp nơi, thì tốt hơn không biết bao nhiêu.
Đặng Uân biết, hôm nay Dư Tư Kỳ sẽ đến trường học tìm cô Đào để đổi chỗ ngồi cho mình. Nhưng chờ mãi đợi mãi, cô cũng không thấy gì. Cô còn nghĩ, chắc cô chủ nhiệm vẫn chưa nghĩ ra nên đổi mình đi đâu. Không ngờ là, cô giáo lại đổi Đái Chí Mẫn đi chỗ khác.
Như thế cũng được, Đặng Uân cảm thấy ngồi bên cạnh Nhạc Di khá ổn. Ít nhất, cô nàng là một cô gái yên tĩnh và sẽ không rủ rê hay lôi kéo cô nói chuyện riêng.
Đái Chí Mẫn sợ ngây người: “Em, em...”
Mắt nhìn thấy bàn hàng cuối, “Em không nhìn thấy chữ viết trên bảng ạ. “ Cậu ta không muốn chuyển xuống bàn cuối, chỗ đấy làm sao có thể nhìn thấy trên bảng viết cái gì được.
“Không phải cậu đi học chỉ thích nói chuyện riêng với các bạn thôi à? Cậu có cần biết trên bảng viết gì đâu.” Đào Vân đang hận không thể đá cậu ta khỏi đây.
À, còn Đặng Uân nữa. Nhưng nếu điểm thi lần này của con bé ổn ổn, thì cô không ngại giữ nó lại.
Cả lớp nghe thấy cô Đào nói thế thì cười ầm cả lên.
Đái Chí Mẫn cúi đầu thấp xuống. Cậu ta không hiểu, tại sao tự nhiên cô chủ nhiệm lại muốn mình xuống bàn cuối ngồi.
Làm sao đây, các bài kiểm tra sau này biết chép ai? Đái Chí Mẫn rầu rĩ, không vui mà cất dọn sách vở, cậu ta muốn kéo dài thời gian. Nhưng cậu học sinh được đổi chỗ với Đái Chí Mẫn lại là một người nhanh nhẹn, đã thu dọn tất cả xong xuôi và đang đứng bên cạnh chờ cậu ta.
Đái Chí Mẫn rất muốn chửi nhau nhưng chẳng có cách nào khác vì cậu ta đuối lý. Đặc biệt, cô Đào còn đang nhìn chằm chằm bản thân, cậu ta chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ cất dọn mọi thứ.
- --
Dư Tư Kỳ nhìn thấy Đặng Uân, “Hôm nay được đổi chỗ chưa?” Bà đã cố ý đến trường tìm cô giáo kia, tặng một bộ mỹ phẩm dưỡng da và còn tặng cả một tấm thẻ mua sắm. Nếu con nhỏ đấy dám cầm tiền mà không làm gì thì ngày mai bà lập tức đi tìm nó.
“Con cảm ơn mẹ, cô Đào đã đổi chỗ của Đái Chí Mẫn rồi ạ.”
“Cậu ta bị đổi xuống bàn cuối, và một bạn thành tích tốt được đổi đến trước mặt con, đứng thứ 25 trong lớp.”
Nghe được một học sinh thành tích tốt như vậy ngồi trên, Dư Tư Kỳ biết, ít nhất là đã không lãng phí số tiền này.
“Được.”
“Mẹ không cần cảm ơn, chỉ cần con thi được điểm cao là tốt rồi.”
“Nguyên nhân làm bài thi không tốt đã không còn, con cần cố gắng đỗ vào một trường cấp ba tử tế cho mẹ.” Dư Tư Kỳ chưa bao giờ đặt yêu cầu cao cho Đặng Uân.
Một trường cấp ba tử tế, yêu cầu của mẹ cho con gái cũng thấp thật, “Con nhất định sẽ đỗ cấp ba.”
Làm sao chỉ là một trường cấp ba tử tế được, cần phải là một trường chuyên. Cho dù cô có đứng bét cũng phải cố mà đỗ.
“Mẹ, để con giúp mẹ một tay.” Để ý thấy bà Dư đang rửa rau, Đặng Uân xắn tay áo lên làm giúp.
“Không cần, không cần đâu.” Dư Tư Kỳ nói ý tứ vài câu thì phát hiện ra không đả động được con gái, nên cũng không quan tâm nữa. Có người tự nguyện làm việc giúp thì bà ấy đúng lúc có thể nghỉ ngơi.
Đúng lúc, vì hôm nay bà Dư đi ra ngoài một chuyến khá vội, nên buổi trưa vẫn chưa được nghỉ ngơi. Tình cờ, bà ấy đang rất mệt mỏi.
Đặng Uân nhanh nhẹn giúp rửa rau củ, còn nấu cơm thì thôi. Nếu không, một khi để họ biết cô biết nấu cơm, thì nhiệm vụ này từ sau sẽ giao cho cô.
Thân là một học sinh lớp 9, dĩ nhiên cô phải lấy học tập làm trọng.
Người nhà họ Đặng cũng sẽ không tha thứ cho Đặng Uân, nếu kết quả kỳ thi giữa kỳ không tốt vì hàng ngày cô thường làm việc nhà. Do đó, học hành vẫn là quan trọng nhất.
Trở lại phòng, Đặng Uân bắt đầu làm bài tập. Bài tập về nhà hôm nay nhiều thật. Vì vậy, cô hoàn thành tất cả các bài tập đã chép trước. Đây đều là những bài tập không cần đầu óc mà có thể làm tốt.
Sau đó, Đặng Uân bắt đầu cầm đề thi toán, nhìn thấy ba tờ đề thi đều hết cả mặt trước mặt sau, mà thở dài: “Đây là lớp 9 sao?”
“Thật sự không biết lên cấp ba thì làm thế nào.”
Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa. Đặng Uân lập tức ngừng suy nghĩ về chuyện này, nghĩ thêm nữa thì cô khóc mất.
“Vận may của mình cũng tốt ghê. Còn phải trải qua kỳ thi tuyển sinh đại học lần thứ hai trong đời.”
Tuy nhiên, cô cũng không biết đây có phải lần cuối thi đại học không. Không đỗ thì thôi, lại còn phải thi lại lần nữa. Nhưng đấy là công việc bắt buộc, thật khiến người khác thấy khủng hoảng.
Đặng Uân vừa oán giận vừa bắt đầu làm bài thi. Đột nhiên, sau khi đuôi mắt liếc qua một chỗ nào đó thì, “Chỗ đấy...”
Đặng Uân cẩn thận nhớ lại. Lúc trước, quyển sách bên kia đúng là không để như vậy, góc độ có chút sai khác.
Sau đó, Đặng Uân nhìn kỹ lại cả phòng. Nhìn như thế, cô mới phát hiện có rất nhiều chỗ không hợp lí. Ví dụ như, trên tủ quần áo, có thể thấy rõ dấu vết bị người khác lục lọi.
Còn giường nệm cũng vậy, gầm giường chắc cũng bị lục lọi vì cô thấy có vết của đồ đạc bị kéo ra. Căn nhà mỗi ngày đều được quét dọn, cái vết như thế không thể xuất hiện.
Chắc đối phương cảm thấy, Đặng Uân sẽ không nhớ rõ vị trí của mấy thứ này, nên chỉ đại khái khôi phục lại chỗ cũ thôi.
Đáng tiếc, Đặng Uân sớm đã nghĩ đến việc vợ chồng Đặng Phàm sẽ không tin. Mặc dù họ nói rằng tin tưởng vào cô. Trên thực tế, họ cũng đang suy nghĩ về việc liệu cô có tiếp tục mua, mà không nói cho họ biết hay không.
Biết Đặng Uân không để vé số trong hộp bút, họ suy nghĩ xem nó có thể bị cất ở đâu.
Mà phòng cô là nơi thích hợp nhất, chắc Dư Tư Kỳ là người đã xem qua căn phòng.
Đặng Uân không biết họ đã hạ thấp cảnh giác hay chưa. Tóm lại trong mấy ngày này, cô không thể hành động thiếu suy nghĩ. Vào thời điểm nhà họ Đặng thiếu tiền thế này, bọn họ đều rất để ý người khác.
Đặng Uân không biết có ai đang theo dõi mình không, nói tóm lại, cô chỉ lục tung tủ tìm bộ quần áo định mặc ngày mai. Và chỉ cần nhìn thoáng qua, cô đã biết những món đồ đó vẫn còn, bởi quần áo cũ phía trên chưa bị động tới.
Đặng Uân biết hiện giờ mình cần sự ổn định. Ngoại trừ, ổn định thì vẫn là ổn định, đây là thời điểm so đấu sự kiên nhẫn.
Dù sao sau khi lấy tiền, cô cũng không có khả năng ngay lập tức thực hiện kế hoạch đã được đề ra.