Ăn thức ăn đều là tự mình mang theo, toàn bộ là thịt nướng, vì thuận tiện cũng không có nhóm lửa, ăn xong lại gặm hai trái cây đều rất thỏa mãn. Địa phương mọi người nghỉ ngơi có mấy cây đại thụ, vừa vặn che nắng, mặt cỏ cũng mềm mại, không có bị người phá hỏng như ở hiện đại, toàn tự nhiên không ô nhiễm. Liễu Thư nhịn không được nằm xuống lăn hai vòng ở trên mặt đất, hạnh phúc thở dài một tiếng.
“Trên đất có sâu, đừng đùa lâu.” Allen sủng nịnh nhìn Liễu Thư hiếm khi có được tính trẻ con, cẩn thận dặn dò.
“Ừm, biết.” Rầm rì một tiếng, tiếp tục lại ngã trên mặt đất, thời gian cực tốt này, thật thích hợp ngủ nướng. Liễu Thư cảm thấy mình cần tự kiểm điểm, một đoạn thời gian nhàn nhã qua đi như vậy thì cô càng ngày càng lười, có điểm giống như động vật nào đó. Cái này không thể được, cô không thể tiếp tục sa đọa như vậy nữa, lại đang muốn đứng lên, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy đầu bên cạnh một cái cây, nhất thời thì trừng to mắt. Cô vừa định nâng tay đi xem, không nghĩ tới Kathy cảm thấy cách nằm này của Liễu Thư hình như rất thoải mái, tâm tư vui đùa nổi lên. Một cái Thái Sơn áp đỉnh liền đánh tới, ép tới cô không thể thở được, đến mức sắc mặt đỏ bừng, trực tiếp hận đến nghiến răng nghiến lợi, hàng này, tiết tấu đáng đánh đòn, đúng không.
“Thế nào không có việc gì chứ?” Vẫn là Allen đau lòng cô, đi qua xách Kathy ra, đỡ Liễu Thư dậy quan tâm hỏi: “Có phải bị đè đau hay không?” Nói xong còn không dấu vết trừng mắt liếc nhìn Kathy một cái, quá lỗ mãng, Abby cũng không quản một chút.
Kathy bị trừng chột dạ, ngượng ngùng cười sáp tới: “Tiểu Thư, thực xin lỗi, mình không nắm tốt độ mạnh yếu.” Lời nói khẩn thiết, đáng thương hề hề.
Liễu Thư đen mặt, cảm tình nếu lại đến một lần nữa cô vẫn là muốn sói nhào một phen, kiềm chế khóe miệng run rẩy, cô nhớ tới việc vừa rồi mình muốn làm, vội đẩy Allen ra, xoay người đi tìm, không biết cô có nhìn lầm hay không, nếu thật sự, vậy thật tốt quá.
“Tiểu Thư, em muốn tìm cái gì?” Allen bị đẩy ra, không hiểu ra sao, tiến lên hỏi, Kathy cũng tiến tới vô giúp vui.
Không quản hai người hỏi, vội vàng bận rộn tiến đến trước mặt thực vật vừa rồi, cẩn thận quan sát, hồi lâu sau Liễu Thư thật cao hứng kêu lên: “Thật là, tìm được rồi.”
“Đây là cái gì, có thể ăn sao?” Kathy vươn tay níu xuống trái cây nhỏ hồng trên cây này, đã muốn nhét vào trong miệng, lại bị Liễu Thư một phen đoạt lấy, vô lực nói: “Có thể ăn được hay không còn chờ người khác nói đã, sao cái gì cậu cũng dám đưa vào miệng vậy? Nếu có độc làm sao bây giờ, cẩn thận một chút.”
“Đây là cái gì, chính là thứ em vẫn muốn tìm sao?” Allen nhìn thứ này, nhìn ngang nhìn dọc không nhìn ra có cái gì đặc biệt.
Cười hì hì vuốt cái cây này, Liễu Thư tỏa sáng hai mắt: “Anh có biết đây là hoa tiêu không, không thể trực tiếp ăn, nhưng mà cũng là phối liệu nấu cơm, nhất là trừ đi mùi thịt là tốt nhất.”
Đúng vậy thực vật Liễu Thư nhìn thấy chính là hoa tiêu, làm người hưởng qua mỹ thực Trung Hoa, lại ăn xuất phẩm nguyên thủy bộ lạc trừ bỏ mặn thì cũng không có vị gì khác, đồ ăn còn đầy mùi tanh, quả nhiên là chịu đủ. Cho nên mùa xuân đến cô đúng là một người ra sức nghĩ cách rời bộ lạc, là vì đi tìm được gia vị. Phải cải thiện thức ăn một chút, còn tiếp tục như vậy nữa, cô tuyệt đối sẽ quên vị giác là vật gì.
“Thì ra là như vậy.” Kathy hiểu rõ gật gật đầu, kỳ thực vừa nghe là thứ không thể ăn no thì không có hứng thú gì, còn trừ khử mùi tanh, đối với người nguyên thủy ăn từ bé đến lớn, sớm đã thành thói quen mà nói cũng không có gì lớn lao. Đương nhiên đây ở mai này cô ấy không có hưởng qua mỹ thực, lại nói có vẻ có độ tin cậy.
“Các con là tìm được thứ tốt hả?” Động tĩnh bên này không có thoát được ánh mắt của Vu y, lúc này liền đi tới đây nhìn một cái.
“Vu y đây là hoa tiêu, là một loại gia vị.” Liễu Thư hái xuống chút trái cây hoa tiêu lại đưa cho Vu y xem.
Vu y không giống như Kathy là người không nhìn được hàng, thấy Liễu Thư tôn sùng như vậy khẳng định là có tác dụng trọng yếu, thuận theo hỏi: “Còn có tác dụng khác không?” Bà còn nhớ rõ gừng lần trước đây.
“Có, tác dụng cũng lớn, có thể xua hàn, trừ ẩm ướt, giảm đau, sát trùng, một ít bệnh trĩ đều có thể dùng nó.” Cẩn thận nghĩ tới chỗ tốt của hoa tiêu, Liễu Thư nhất nhất nói ra.
Ngược lại Vu y thật không ngờ thứ đồ nho nhỏ này nhiều tác dụng như vậy, cảm thấy vui sướng: “Như vậy thật tốt quá, chúng ta sẽ tìm thêm xem còn có hay không.”
Vừa được nhắc nhở như vậy, Liễu Thư cũng tỉnh lại, vừa rồi cao hứng cũng chưa đi xem, đừng chỉ có một ngọn như vậy, chẳng phải là toi công bận rộn sao. Mọi người đều tìm ở chung quanh, cũng kéo những người khác. May mắn không phụ hy vọng, hoa tiêu này hình như rất phổ biến, tìm hai vòng thì tìm được không ít, rất nhiều đều đã nở hoa như cái nút. Thời tiết này cũng không phải kỳ sinh ra của hoa tiêu, nhưng có lẽ chính là địa vực nơi này bất đồng tạo thành, rất nhiều thứ cũng không thể theo lẽ thường mà giải thích.
Mọi người chẳng những thu thập rất nhiều hoa tiêu, Liễu Thư còn nhổ một ít cây giống, thấy bộ dạng khó hiểu của bọn họ thì cười nói: “Hoa tiêu cũng là thường dùng, có thể trồng một ít ở trong bộ lạc, đến lúc đó thành thục là có thể tự mình hái lấy, cũng không phiền toái.” Mọi người cảm thấy có lý, cũng đều noi theo.
Còn có thời gian một buổi chiều, cũng không thể chỉ tìm hoa tiêu, đợi tương đối rồi thì dừng tay, tiếp tục thu thập.
Liễu Thư đều đặt hoa tiêu ở trong bao, còn cây giống, thì Allen hỗ trợ cầm, một khi đồ nhiều lên thì thấy tay không đủ dùng. Liễu Thư mặt nhăn nhíu mày cảm thấy tiếp tục một ngày như vậy căn bản làm không bao nhiêu thứ. Cô nhìn chung quanh một cái thời điểm khi nhìn thấy phía trước có một loại dây thì ánh mắt sáng lên.
“Allen giúp tôi cắt chút dây.” Lấy chủy thủ bên hông đưa lên, Liễu Thư chỉ vào dây đó nói.
Allen cũng không hỏi nguyên nhân, liền đi lên cắt số lượng dây cũng đủ trở về, quăng trên đất nhân tiện nói: “Tiểu Thư, em muốn làm cái gì, tôi giúp em.”
Liễu Thư cười cười, đối với Allen vô điều kiện sủng cô tin cô như vậy cô cảm thấy sự thỏa mãn chưa bao giờ có, dừng một chút rồi nói: “Hiện tại cái gì anh cũng không cần làm, nhìn tôi làm là được, phải nghiêm chỉnh một chút, đừng học không được.”
Vừa nghe ý tứ Liễu Thư là muốn dạy hắn làm gì đó, Allen liền nâng hứng thú lên, ngồi xuống vỗ ngực cam đoan nói: “Em yên tâm thì tốt rồi, tôi nhất định phải nhìn kỹ em làm.”
Thu thập hoa tiêu cũng đủ, Kathy thấy hai người tụ cùng một chỗ nói thầm, sáp lại chớp mắt hiếu kỳ nói: “Các cậu đây là muốn làm gì?”
“Làm một ít cái sọt.” Không có gậy trúc thì dùng dây này cũng đủ cứng cỏi đến thay thế, vừa rồi cô đang tự hỏi, mọi người muốn thu thập đồ chỉ dựa vào vài cái gói da thú to là không đủ dùng, như vậy rất nặng nề. Thể lực của giống cái yếu ớt cầm một đoạn thời gian thì cầm không nổi, ngược lại sọt (gùi) cũng rất thích hợp, cõng ở trên lưng lực đạo giảm bớt không ít, hơn nữa đồ gì đó cất vào cũng sẽ không bị hư hao nhiều lắm, hữu dụng nhất rồi.
“Sọt?” Cho tới bây giờ chưa từng nghe qua từ này, đương nhiên trong khoảng thời gian này đồ mới lạ xuất hiện rất thường xuyên làm cho cô ấy đã không phải luôn làm ra biểu tình kinh ngạc. Biết đây là thứ tốt Liễu Thư vừa muốn làm ra, cũng không nói nhiều, ngồi xổm người xuống rồi bắt đầu hỗ trợ, cô rất muốn biết sọt là có tác dụng gì.
Giỏ trúc thứ này rất thường dùng, nhất là thời điểm ở nông thôn, Liễu Thư nhớ rõ địa phương hậu viện quê quán của mình có một mảnh rừng trúc. Cô thích nhất là đào con nhím trong động đất ở trong rừng trúc, đây là niềm vui trẻ con lúc nhỏ, đã nhớ không rõ ràng lắm. Gậy trúc ở đó cũng rất thông thường, vì thế gần như trong mỗi nhà sẽ mấy người có tay nghề bện giỏ trúc. Trước kia cô dùng những nhánh trúc gia gia không cần dùng để bện giỏ trúc bện qua một cái giỏ nhỏ. Cái đó cũng không có lớn như chuồng gà, chủ yếu là được cô dùng để dây cột tóc và vật phẩm vụn vặt gì đó, cô cũng có tâm tư thiếu nữ nha.
Rất nhiều năm không làm qua việc này, cũng không quá nhớ rõ, nhưng dù sao bắt đầu rồi, có trí nhớ cũng không phải là ở trong đầu, trên thân thể cũng giữ lại. Lật qua mấy sợi dây, tưởng tượng thấy cách bện giỏ trúc, ngay từ đầu còn có thể làm sai, qua vài lần thì trí nhớ trên thân thể được thức tỉnh, động thủ cũng nhanh chóng mà bắt đầu quen thuộc.
Sau khi kết thúc công đoạn cuối cùng, cái giỏ mây đầu tiên đã xuất hiện trên thế giới này, sau khi làm xong Liễu Thư bắt đầu thưởng thức kiệt tác của mình, trái xem phải nhìn càng nhìn càng không hài lòng. Sao cái đáy và cái miệng của cái giỏ này đều nhỏ bé, mà cái bụng lại phình ra, giống như cái bụng bình hoa. Còn có chính là, từng khe hở cái giỏ cũng không chỉnh tề, khe hở còn lớn hơn không biết có thể để đồ vào hay không. Trong lòng cô nghĩ nhiều khuyết điểm thế này, không nghĩ tới bọn người Allen và Kathy lần đầu tiên nhìn thấy giỏ dùng ánh mắt quan sát nhìn.
“Thoạt nhìn có vẻ như thật sự không tệ đâu.” Vu y cười tủm tỉm trực tiếp gật đầu, quả nhiên, Tiểu Thư nên đi ra ngoài một chút, bật ra bên ngoài từng điểm nhỏ là một đám đây, tương lai bộ lạc thực sáng lạn.
Tuy rằng cô rất không hài lòng khi mình cách nhiều năm làm ra cái giỏ lại là cái tàn thứ phẩm như vậy, nhưng mà không ngờ lại thấy mọi người trông mong, cô dứt khoát cầm dây mây lại tiếp tục làm một cái. Nhìn động tác của cô Kathy tâm tư ngứa ngáy thì cũng học làm theo, vì thế lại là một cuộc theo phong trào.
Cái thứ hai quả nhiên dễ nhìn hơn cái thứ nhất nhiều, cũng càng giống cái giỏ, 囧...
“Đây là giỏ, chúng ta bưng nó sao?” Ép buộc hồi lâu, Kathy vẫn là không công mà lui, làm giỏ hiển nhiên cô ấy cũng không am hiểu, thấy Allen và Abby đã có thể bện ra hình ra dáng thì biết, ôm cái giỏ bình hoa đầu tiên, Kathy bày tỏ.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Liễu Thư tìm được hai sợi dây mây mềm kéo xuống dưới nói: “Không phải như thế, cái này phải buộc lên hai sợi dây mây, làm sọt.” Nói xong thì cầm dây mây mềm trong tay buộc kỹ giỏ mây lại, sau đó làm mẫu cõng ở trên lưng, lắc lư cười nói: “Xem này tiết kiệm thật nhiều sức, thu thập được gì đó trực tiếp đặt vào thì tốt rồi, ha ha, kỳ thực nếu Eva không ngại mà nói cũng có thể đặt Lỗ Cách ở bên trong rồi cõng đi.” Câu nói kế tiếp tự nhiên là nói giỡn, nhưng mà cô nàng Kathy này chẳng hiểu sao rất hứng thú với ý tưởng này. Nói một hồi đã nói thông suốt, sau khi xong rồi thì ồn ào muốn lấy cái sọt đầu tiên, vốn là không là thứ tốt gì, Liễu Thư cũng vui vẻ cho cô ấy.
Sọt sinh ra làm cho người khác ngóng đợi đều trừng lớn mắt, thấy bộ dạng Kathy vác ở trên vai vẻ mừng rỡ thấy răng không thấy mắt, nhất là thấy cô đặt cái túi của mình vào bên trong rồi, nhóm giống cái đều ngồi không yên, đều tụ lại, muốn làm ra một cái.
Nhiều người như vậy làm cho một mình Liễu Thư làm hiển nhiên là không thực tế, lúc này chỗ tốt của Allen và Abby liền thể hiện ra. Năng lực động tay của thú nhân chính là tốt hơn năng lực động não. Bản thân Liễu Thư bện giỏ còn lao lực, thú nhân vừa thấy một lần đã có thể làm ra hình ra dáng, làm cho cô chỉ có thở dài một tiếng, nhường chỗ ngồi để cho bọn họ mặc sức triển khai bản thân, quả nhiên người so với người tức chết người.
Cuối cùng các thú nhân khác đều đi tới hỗ trợ mới trong thời gian ngắn nhất miễn cưỡng đủ nhân thủ. Nhìn xem thời gian, ừm, vẫn còn, nếu không một ngày hôm nay đều phải tiêu tốn ở chỗ này, bện sọt lớn nhỏ không đồng nhất, rất thô ráp. Nhưng mà nhóm giống cái cõng chúng nó lại không thấy gì, ngược lại cảm xúc càng thêm tăng vọt, làm cho công tác thu thập càng thêm thuận lợi. Thời gian sau đó tìm được rất nhiều chủng loại, nhưng chỉ là rất ít, có tìm được không ít thảo dược của thế giới này, hoặc là hái trái cây xuống nhiều hơn. Có suy một ra ba, người thích ăn trái cây thì nhổ cây ăn quả nói là muốn mang về trồng, về sau ăn thì sẽ không cần đặt biệt chạy đi hái. Còn có người nhặt được hai tổ ấu tể thú nhiều lông, có lẽ là thừa dịp ba mẹ không ở nên chạy loạn, không nghĩ tới liền chạy vào trong bụng người khác.
Đáng tiếc mấy con ấu tể thú nhiều lông quá nhỏ, vừa mới biết chạy thôi, nếu giết ăn thịt cũng chỉ có thể gặm gặm xương cốt, giống cái đó hình như không cần. Liễu Thư híp mắt, cô có một ý tưởng rất muốn thực hành cũng không biết có thể được không.
“Liễu Thư, cô thích thì tặng cho cô nè.” Không đợi Liễu Thư nói gì, giống cái đó khẳng khái nói xong thì bịch bịch chạy tới, ôm ấu tể ở trong lòng như hiến vật quý nói. Được rồi, ngũ cảm của giống cái cũng rất linh mẫn, ngươi cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy, là người đều hiểu lầm có được không, ặc, tuy rằng cũng không coi là hiểu lầm gì hết.