Hôm nay chính là ngày bộ lạc quyết định nhóm giống cái lần đầu tiên ra ngoài thu thập, người cũng tương đối nhiều một chút, có ba bốn mươi người, mà thú nhân đi theo chăm sóc cũng có đến mười người. Đây chủ yếu là lần đầu, có vẻ long trọng chút, theo cách nói của tộc trưởng là trước thử xem, đợi sau khi tiến vào quỹ đạo thì số lượng thú nhân khẳng định là phải giảm bớt, xuất động mười người có chút lãng phí nhân lực.
Sáng sớm ăn xong điểm tâm, thì bộ lạc bắt đầu náo nhiệt lên, nhóm giống cái đôi ba người cùng kết bạn với nhau chạy tới chỗ sân bãi của bộ lạc, đây là tiết tấu chuẩn bị tập hợp.
“Tiểu Thư, cậu chuẩn bị cái gì, cậu xem cậu xem, mình mang theo thức ăn, còn có cái này, còn có quần áo...” Vừa đến sân bãi tập hợp, Kathy liếc mắt một cái thì nhìn thấy Liễu Thư đi theo Allen hơi chút khoan thai đến chậm, nhất thời hưng phấn lôi kéo cô mở rộng túi lớn bao nhỏ của mình, giống như hiến vật quý mà giới thiệu một đám đồ mình mang đến.
Nói đến bao gói, trên người Kathy vác một cái túi đeo vai, chỉ dùng da thú để khâu, cái này vẫn là Liễu Thư nghĩ ra được. Nếu đi dã ngoại thu thập đương nhiên phải mang túi theo, bằng không hái được đồ lấy cái gì mà đựng. Càng nghĩ thì nhìn thấy ba lô mình mang tới đây, ba lô này Liễu Thư cũng rất quý trọng, bình thường đều rất ít dùng. Nếu vác cái này đi ra ngoài chỉ cần đi một chuyến có lẽ sẽ bị nhành cây thô gì đó quẹt không còn hình dáng. Không được, tuyệt đối không được, nếu ba lô mình mang tới đây còn không nỡ dùng, vậy làm một cái đi, thế là xuất hiện cái túi hiện tại Kathy đeo trên vai.
Liễu Thư nghe nghe liền thấy rằng không thích hợp, hàng này là chuẩn bị chơi xuân đi, ăn uống thì cũng thôi, bọn họ thật là phải đi ra ngoài một ngày, nhưng mà quần áo? Cái tình huống gì?
“Cậu không có việc gì mang quần áo làm chi?” Chẳng lẽ còn muốn cắm trại, cũng không sợ dã thú nuốt sống ngươi, ăn cũng không cần nhai nữa.
Kathy nở nụ cười, còn rất cao hứng: “Đương nhiên đây là chuẩn bị đề phòng, đi ra ngoài đi đường xa như vậy, nếu không cẩn thận quần áo bị dơ, rách thì làm sao bây giờ, thế nào mình nghĩ chu đáo đi.” Dáng vẻ đắc ý, mô dạng đó giống như còn hy vọng khích lệ, Liễu Thư 囧 không thôi, thật sự bất đắc dĩ chỉ có thể gật đầu đáp lại, quên đi, tùy cô ấy thôi.
“Mình cũng rất muốn đi.” Eva nhìn nhóm người đầu tiên này, thực hâm mộ, tuy rằng ngày mai thì đến phiên cô, nhưng mà nói thật lòng, vai đeo một cái túi, cô cũng muốn vác đi ra ngoài, sau đó thắng lợi trở về. Thời điểm khi một việc vô cùng hấp dẫn ngươi, thật là khó nén sốt ruột.
“Được rồi được rồi, cậu vẫn là ngoan ngoãn ở nhà trông đứa nhỏ đi, chờ bọn mình mang thứ tốt trở về cho cậu, ngày mai là các cậu có thể tự mình đi ra ngoài, đừng nóng vội đừng nóng vội.” Kathy cười thấy răng không thấy mắt, vỗ bả vai Eva, an ủi nói giống như là khoe khoang. Eva tức giận đến cho cô ấy một cái khinh bỉ thật to, một người hai người cũng không có lương tâm, may mắn còn có Alice theo cô.
Đợi ước chừng lại qua hơn mười phút sau mọi người đến cũng tương đối đông đủ, tộc trưởng và Vu y cũng đi ra. Tộc trưởng thì sẽ không đi theo, hắn muốn dẫn thú nhân đi săn bắn, nhưng mà Vu y sẽ đi, đây cũng là an tâm mọi người. Lần này có mười thú nhân đi theo để bảo hộ nhóm giống cái, mấy người Allen và Abby, Đạt Nhĩ đều có mặt, Oman muốn ngày mai mới đi, bởi vì muốn đi theo Eva.
Tộc trưởng đứng ra nói xong mấy câu thì thôi, đơn giản là hành động lần này là lần đầu tiên đổi mới, mọi người nhất định phải chú ý an toàn, nhóm giống cái không thể tùy hứng hồ nháo, ở bên ngoài nguy hiểm gì đều có, phải nghe các thú nhân, quan trọng nhất là thu thập nhiều hơn một ít thứ hữu dụng, sau khi dứt lời thì vung cánh tay để cho thú nhân dẫn đầu lần này mở đường.
Liễu Thư rất cảm động, thú nhân quả nhiên là tính tình ngay thẳng, làm chuyện gì cũng không dây dưa kéo dài chút nào. Cái này nếu đặt ở hiện đại, nhóm lãnh đạo nói chuyện, chỉ mỗi lời dạo đầu thì mất nửa giờ, còn không bao gồm linh tinh lang tang khác, càng đừng nói chính đề, còn có cái kết làm cảm nghĩ nữa, cô chính là một thành viên từng chịu đủ hãm hại á.
Lần này mang đội là một vị đại thúc thú nhân rất giàu kinh nghiệm, mọi người đều gọi hắn chú Chris. Nhưng mà làm cho Liễu Thư rất kinh ngạc là, bạn lữ của chú Chris chính là a sao Ba Ba Lạp bị cô ngầm kêu là King Kong. Lúc này đi thu thập chú Chris mang đội, a sao Ba Ba Lạp và con gái của bọn họ Laura đều có mặt.
Bộ dáng của chú Chris thực hùng vĩ, a sao Ba Ba Lạp thì càng không cần phải nói, kỳ thực Liễu Thư rất ngạc nhiên làm sao Laura lại có bộ dạng yếu đuối thế này, chẳng lẽ là biến dị gien, thật thần kỳ nha. Lại liếc mắt nhìn Laura một cái, cô còn nhớ rõ lần trước nghe nói Đạt Nhĩ cùng với giống cái kêu là Laura này có triển vọng. Lại nhìn, quả nhiên người cao to trong ngày thường ngốc ngốc, giống như cái đầu gỗ, hôm nay cũng là phá lệ —— hiếu động nha, trong nháy mắt liền sáp qua, chỉ là đáng tiếc, Laura thoạt nhìn rất thẹn thùng, cũng sắp rút thành một cục rồi.
Bên này Liễu Thư nhìn say sưa ngon lành phía trước tác động lẫn nhau, Allen có chút ăn vị, thật vất vả có thể ra ngoài với Tiểu Thư, làm sao dáng vẻ tâm thần lại không có ở đây chứ, hắn thực bị thương có biết hay không.
Mười thú nhân, mấy chục giống cái, là không có khả năng để cho thú nhân chở giống cái bay đi, cho nên đoàn người đều là dựa vào chân đi. Mang giày ngắn đi đường, một chút cũng không lao lực, tất cả mọi người là hưng trí bừng bừng, hiếm khi 'Giao du' tập thể. Tuy rằng mục đích bọn họ chẳng qua là hơn mười dặm phía trước (dặm: đơn vị đo chiều dài, bằng 1/2 km), đi cũng không bao lâu. Thời điểm ngay từ đầu cũng tốt, còn nhớ lời nói của tộc trưởng mà thành thành thật thật. Không qua bao lâu, có giống cái nhìn đến hoa nở ven đường thì bị kích động chạy tới ngửi một chút, ngửi xong còn hái xuống, hái xuống còn đội lên trên đầu. Từ lúc có Liễu Thư làm mẫu, có giống cái nghiệp dư cũng bắt đầu học tập xử lý tóc tai chỉnh chỉnh tề tề, buộc lên, có một là có hai, chẳng những buộc lên, nhiều loại buộc tóc đều được phát minh ra, quả nhiên, đây là thiên tính của nữ nhân.
Bắt chước, giống cái khác cũng bắt đầu rục rịch, cuối cùng thì bắt đầu vui cười đùa giỡn, Liễu Thư xem mà khóe miệng trực tiếp co quắp, quả nhiên đều là đến du lịch. May mà có Vu y ở đây, có thể chấn nhiếp, thú nhân, khụ khụ, thú nhân đối mặt với giống cái, đều là hổ giấy không có nanh vuốt.
“Được rồi được rồi, chơi đã thì đều trở về vị trí, không cần chạy loạn, đều đã quên lời nói của tộc trưởng sao?” Vu y mặt mũi đủ lớn, chỉ đứng ra nói một câu như vậy, mạnh hơn thú nhân ở bên cạnh vò đầu bứt tai nhiều, nhóm giống cái đều lập tức bắt đầu an an phận phận quy củ lại. Kỳ thực hiếu động là đều là giống cái trẻ tuổi, giống cái có thể kêu a sao đều rất là ổn trọng.
Đợi đến khi các thú nhân chỉ định khu vực thì thái dương đều lên thật cao rồi, qua một hồi sẽ là nên ăn cái gì. Vì suy nghĩ thời gian, chú Chris bắt đầu để cho mọi người thu thập, có độc hay không có độc phần lớn thú nhân đều có thể cảm giác được, cho nên đối với thứ không biết cứ yên tâm lớn mật đi tìm thú nhân đi, không có độc, vậy rất tốt, hái vào trong túi.
Mục tiêu thu thập thực sự chỉ có một loại, đơn giản là một ít trái cây rau dại còn có thảo dược Vu y cần, có quả trám tử trước kia Liễu Thư ăn qua, cái loại thực chua ngọt này, nhóm giống cái đều rất thích ăn. Cũng có mã răng kiển và rau dại, nhóm giống cái chỉ cần thu thập được một quả thì lập tức hưng phấn bỏ vào túi da thú.
Đan túi đeo vai chỉ lưu thông ở trong bốn người Liễu Thư Kathy, dù sao cũng là trước một đêm mới nghĩ đến, không có khả năng nháy mắt truyền khắp toàn bộ bộ lạc. Cho nên có người nhìn thấy Liễu Thư và Kathy bỏ đồ vào trong túi, cái này tuyệt đối là thuận tiện hơn trong bao da thú, nhất thời hứng thú cứ tới hỏi.
“Kathy, của cậu đây là cái gì?” Có giống cái thoải mái lại đây hỏi, nhìn trong mắt là tò mò.
Kathy cũng không giấu giếm, chính là hơi hơi lộ ra chút đắc ý nhỏ, chỉ vào túi của mình nói: “Cái này kêu bao, Liễu Thư làm được, chúng ta làm suốt đêm, vì chuẩn bị dùng để thu thập.”
“Oa, mình cảm thấy thoạt nhìn dùng tốt hơn da thú.” Giống cái đó tiếp tục nói: “Kathy có thể dạy mình làm như thế nào không?” Tội nghiệp thỉnh cầu.
“Đây là đương nhiên, vốn chính là muốn dạy, chỉ là thời gian không đủ mới không nói cho các cậu.”
“Thật sự, thật sự là quá tốt.”
Có giống cái liên quan chú ý bên này vừa nghe thì đều tụ lại đây hỏi Kathy cái gọi là bao này làm như thế nào, phương pháp làm thế nào vân vân linh tinh.
Trái lại bên Liễu Thư thì ít người, nói đến vẫn là nhóm giống cái cảm thấy rất xấu hổ. Liễu Thư đến đây bộ lạc thì như vậy, đừng nhìn cố gắng sức sống bắn ra bốn phía, nhưng rốt cuộc thuộc tính biến trạch, nhìn cô bình thường phần lớn thời gian chỉ cùng một chỗ với mấy người Alice thì từ đó có thể thấy được. Cho nên nhóm giống cái bộ lạc cũng chưa tiếp xúc qua với cô bao nhiêu nên vẫn có chút cảm giác khoảng cách.
Các thú nhân đều phải phụ trách cảnh giới, cho nên đều canh chừng ở chung quanh, Allen không ở bên cạnh thì Liễu Thư liền một mình cẩn thận tìm kiếm, hy vọng có thể tìm được thứ mình muốn.
“Cái túi này giống như làm quần áo nha.” Một giọng nói rất nhỏ rất nhẹ vang lên đỉnh đầu ở mình, Liễu Thư ngẩng đầu nhìn một cái, thì ra là giống cái kêu là Laura.
“Ực... đúng, chính là dùng da thú tốt cắt quần áo khâu lại, không có kỹ xảo gì.” Đối mặt với ôn nhu hỏi, giọng nói của Liễu Thư cũng không chịu khống chế mà mềm xuống, thái độ lại tốt không thôi.
“Tôi với cậu cùng nhau thu thập đi.” Laura nháy mắt mấy cái cười nói.
“Được, chúng ta cùng nhau.” Để cho một mình Kathy nhảy đi.
“Tôi gọi là Laura, ừm, tôi biết cậu, cậu là giống cái mới tới, là sứ giả của thần thú, rất thông minh, mang cho bộ lạc rất nhiều kinh hỉ.” Ngồi cùng một chỗ thu thập, Liễu Thư còn chưa nghĩ ra nói cái gì thì bản thân Laura đã nói ra, còn rất có lực.
Sứ giả của thần thú? Đây là chơi đùa gì hả? Liễu Thư 囧 囧, nhưng mà rất thông minh không tiếp tục này đề tài, này lại nói tiếp chính là không chơi không có giải thích, quên đi, vì tiết kiệm tài nguyên nước vẫn là đừng lãng phí nước miếng.
“Chào Laura, gọi tôi Liễu Thư là được, tôi biết được chỉ là một chút da lông mà thôi, không có gì có thể nói.” Liễu Thư vẫn rất khiêm tốn, cười cười sau đó nói: “Lần đầu tiên làm loại chuyện thu thập này đi, đúng rồi bên ngoài có thể ăn cậu đều nhận thức sao?”
“Một ít trái cây tôi ăn qua thì đều nhận được.” Laura cũng không rối rắm những thứ này, lập tức đã bị dời đi lực chú ý: “Thảo dược Vu y muốn tôi cũng biết một ít, còn có rau dại gì đó tôi cũng biết, hơn nữa tôi làm cơm thực sự ăn ngon, a ba và a ma cũng khen tôi.”
“Còn rất lợi hại, phải dạy tôi một chút đó.” Chủng loại ở đây cô cũng không rõ lắm, có độc hay không có độc còn muốn học tập thêm.
Vừa nghe 'sứ giả của thần thú' muốn để cô dạy, Laura còn rất không biết làm sao: “Không không, cậu dạy tôi mới đúng.”
“Không sao cả, chúng ta có thể học tập lẫn nhau.” Vẫy vẫy tay, Liễu Thư mới mặc kệ mấy cái này.
“Được, tôi biết được nhất định sẽ nói hết cho cậu.” Ánh mắt Laura tỏa sáng: “Tôi không biết thì hỏi cậu, được không?”
“Ừ, có thể.” Cô gật gật đầu, không có chút vấn đề này.
Đến thời điểm giữa trưa, đi đường xa, lại mệt mỏi nửa ngày nhóm giống cái đều đói bụng, chú Chris dẫn đường nhìn xem thời gian rồi vội chạy đi thương lượng với Vu y, sau đó thì tập thể tìm khối đất trống, vung cánh tay thét to dừng lại nghỉ ngơi ăn cơm, buổi chiều lại lên đường.
Nhóm giống cái mệt mỏi nửa ngày đã sớm vừa đói lại mệt, vừa nghe đều hai ba người tụ cùng một chỗ, tìm chỗ sạch sẽ ngồi xuống nghỉ tạm, ăn chút gì.
Thời điểm ăn cơm Allen mới tới, Kathy Abby còn có Đạt Nhĩ cũng tụ lại đây, Laura bởi vì a ba a ma đều ở nên cáo biệt một tiếng rồi chạy đi. Trên đường thời điểm thoáng gặp qua Đạt Nhĩ thì dừng một chút, giống như nhét cái gì đó cho Đạt Nhĩ ở đối diện.
“A, Đạt Nhĩ, Laura đưa cái gì ăn ngon cho cậu?” Đạt Nhĩ vừa qua đến, khóe miệng Abby liền khơi lên cười xấu xa trêu chọc nói.
“Một cái thịt đùi nướng.” Đạt Nhĩ thật ra luôn thành thật, lấy ra gì đó ở trên tay, là một cái đùi thịt nướng.
“Chậc chậc, xem Laura người ta rất nhớ thương như vậy, Đạt Nhĩ cậu còn không tỏ vẻ một chút.” Abby tiếp tục miệng tiện.
Đạt Nhĩ bị nói mặt cũng đỏ lên, nói chuyện cũng lắp bắp: “Nói... Nói cái gì đâu, Laura... Laura nói, chính là mang nhiều, ăn không hết đưa cho tớ.”
“Lời này cậu tin?” Abby vẻ mặt coi thường.
Không nghĩ tới Đạt Nhĩ thực còn nghiêm túc gật gật đầu: “Đúng vậy, nhiều thức ăn như vậy, vác ở trên người là rất nặng, tớ ăn vừa vặn.”
Mọi người: “...” Chưa thấy qua tình thương như vậy, Laura thật đáng thương, đây là tiếng lòng của mọi người.
Abby bị đả kích cắn nát trong lòng, uể oải chăm chọc: “Vậy vì sao không tặng cho tớ ăn... Ngao...”
“Đau đau đau...” Abby khóc không ra nước mắt, tội nghiệp: “Kathy anh chỉ là nói giỡn.”
“Ừ.” Chỉ là vì nói giỡn, nếu thật sự... Hừ
Abby: “...” Vì sao bị thương luôn là hắn.