Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 169: Chương 169: Quyển 2 - Chương 74: Chuẩn bị




Đã được như nguyện làm cho thú nhân đều liếm mười ngón tay một lần, không biết có phải ảo giác hay không, Liễu Thư thật đúng là cảm thấy thư thái không ít, sưng đỏ đều giảm rất nhiều, được rồi, nước miếng thú nhân quả nhiên là một đại lợi khí, có thể tồn tại so với bạch dược Vân Nam (một loại thuốc bột trắng).

Vào buổi tối cô cũng không hề nhàn rỗi, giầy rơm tuy rằng bện tốt lắm, nhưng cuối cùng kết thúc công tác còn cần làm một chút, cô chuẩn bị đều khâu da thú vào ở chung quanh giầy rơm, một là vì sợ mài chân, hai cũng là phòng ngừa giầy rơm hư hao, như vậy ít nhất có thể giảm bớt một hai.

Vì thế dùng kéo cẩn thận cắt tiếp theo một tấm da thú rộng, sau đó dọc theo bên cạnh, cầm cốt châm cùng chỉ chậm rãi khâu lại. Lúc này trời đã tối, phòng ở cũng đốt một cây đuốc. Allen thu thập xong hết thảy trong nhà, nhìn Liễu Thư còn thật sự loay hoay ở dưới ánh lửa, thú đồng luôn luôn lợi hại lúc này lại mềm mại không còn hình dạng, khóe miệng kiên nghị nhếch lên trên không chỉ một độ cong, quả thật như thuỷ tinh công nghiệp trăm luyện thành vòng chỉ mềm.

“Xong rồi.” Đánh cái kết xinh đẹp, Liễu Thư cắn đứt đầu sợi, hai mắt nhìn thật kỹ giầy rơm mới ra lò, thế này mới vừa lòng gật gật đầu, giương mắt nhìn Allen, vẫy vẫy kêu hắn đi tới: “Mau tới thử xem, mang thử xem có được không, nếu được thì ngày mai ra ngoài sẽ mang đôi này.”

Theo lời đi vào, Allen cẩn thận cầm đôi giầy rơm không dễ mà có được, cười nhìn Liễu Thư: “Anh cảm thấy là tốt nhất.”

Lời tâm tình ai không thích nghe, Liễu Thư vui vẻ trong lòng, nhưng trên mặt cũng không biểu lộ ra nửa điểm, nghiêm túc mắt lé: “Đừng nói những lời này, trước thử xem, nơi nào không tốt em cũng dễ sửa lại, miễn cho mang vào thì không thoải mái.”

Nói xong không khỏi phân trần muốn giúp thay hài cho Allen, thú nhân cũng không thể nhìn giống cái nhà mình đổi giày cho mình, tuy rằng trong lòng cũng vui vẻ đến không thôi, nhưng thật đúng không muốn ủy khuất cô, vươn tay lấy qua vội vàng nói: “Được được, để anh tự làm, em đừng động.”

Cầm hài mang vào thử xem, không thể không nói Liễu Thư nắm chắc số đo của hắn rất tốt, một chân thực thích hợp, chân trần động động cảm giác được viền chung quanh được cẩn thận bao vây lại, trong lòng thú nhân cao hứng, đồng thời cũng liên tục gật đầu: “Rất tốt, không cần sửa lại, anh mang rất vừa.”

Nhìn ra được Allen không miễn cưỡng, rốt cục thì Liễu Thư thở ra một hơi, đã biết đôi giầy rơm đầu tiên rốt cục thì làm thành, giầy rơm này hình thức cũng không khác gì giày phổ thông, toàn bộ lòng bàn chân lưng bàn chân đều bao vây lại, dù sao thú nhân là phải ra ngoài dã ngoại, nếu làm thành hình dáng giày xăng ̣đan mà nói, chỉ sợ sẽ bị rắn kiến côn trùng làm bị thương.

“Vậy là tốt rồi, cái này trước cứ mang như vậy, chờ ngày mai em lại bện cho anh một đôi.” Đôi giày rơm đầu tiên, vẫn có chút xấu, Liễu Thư nghĩ đợi kỹ thuật khá hơn một chút lại cho bện hắn một đôi.

“Đừng chỉ lo cho anh, chính em cũng thế.” Cúi đầu nhìn nhìn chân nhỏ của cô dùng da thú bọc lấy, nhíu mi nói: “Trước gấp rút làm cho em rồi nói sau.”

Cô cười dung mạo cong cong, nháy mắt mấy cái: “Được, đã biết.”

Đợi thời điểm buổi sáng thú nhân tỉnh ngủ, người bên giường đã không thấy, nhưng còn dư ấm, nghĩ đến cô rời giường sớm như vậy, một cái đánh liền trực tiếp bật dậy từ trên giường, cũng không cần mặc quần áo, ngay một khắc bắt đầu rời giường, bên hông đã xuất hiện một cái quần cộc da thú.

Được rồi ở dưới Liễu Thư mãnh liệt đề nghị cùng lý do, thú nhân ít nhất cũng vẫn còn đổi váy da thú thành quần cộc, bởi vì lý do của cô thật là cường hãn —— 'váy da thú sẽ đi quang' câu này thực bưu hãn. Tuy nói hắn ngay từ đầu còn không biết ý tứ cụ thể đi quang (bị thấy hết), đợi sau khi rõ ràng, hắn cũng vạn phần nguyện ý đổi váy thành quần cộc, trong lòng đối mặt với bạn lữ nhà mình 'Mê luyến' thân thể hắn như vậy, hơn nữa không muốn để cho người ta nhìn đến mảy may, vừa lòng không thôi. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Mở cửa phòng ra chợt nghe thấy phòng bếp truyền đến tiếng vang, còn có hương vị thức ăn, sờ sờ bụng một đêm trôi qua thật đúng là rất đói bụng, lúc này rất nhanh đi đến chum nước to trong viện múc nước rửa mặt. Chum nước này chính là chế tác đất nung, có thể so với thùng tắm lớn một người, có thể nung thành cũng không dễ dàng. Bởi vì là muốn thiêu chế vật lớn, tộc trưởng đặc biệt cho phép xây dựng một cái lò nung cỡ lớn ở trong bộ lạc, cũng có thể so với cái hầm lò rồi. Mà cũng công phu không phụ lòng người, nung chế vật lớn giống như chum nước thế này, xác xuất thành công tuy rằng không cao, nhưng rốt cuộc có thể có vài phần, nếu không thì không có vại nước này.Lúc trước nung vài lần, trong nhà Liễu Thư được hai cái chum nước, một cái được cô đặt ở trong phòng bếp, hằng ngày nước nấu ăn đều dùng ở đây, một cái khác nhỏ hơn một chút thì để lại trong sân, dùng nước rửa rau rửa mặt gì đó đều múc ở đây, phân chia rất rõ ràng, hiện tại Allen cầm chậu nước múc nước từ trong chum này rửa mặt.

“Đến, ăn điểm tâm đi.” Liễu Thư bưng điểm tâm đi ra, nhìn thấy thú nhân đứng ở bên cạnh vại nước múc nước, mỉm cười nói hắn.

Allen đứng ở bên cạnh chum nước, thô lỗ hai tay vốc nước xoa nắn trên mặt, làm như thể đó không phải là mặt của hắn, ánh sáng tia nắng ban mai dừng ở trên người hắn, từng chuỗi hạt nước trong suốt chảy xuống khuôn ngực trần, dưới ánh mặt trời chiếu xạ ra ánh sáng ngũ sắc, sườn mặt được đánh bóng càng lộ vẻ cương nghị, tuấn dật bất phàm.

Liễu Thư nuốt nuốt nước miếng tỉnh thần trong lòng thẹn đến hoảng, nam nhân của mình có tất yếu nhìn xem không chuyển mắt, lại còn... gì chứ, ho khan hai tiếng dời ánh mắt đi, bước nhanh bưng bữa sáng vào nhà, mới không cần làm háo sắc ở trong này đâu.

Vô tội nhìn bóng dáng Liễu Thư, Allen không rõ, người vừa rồi còn nhìn chằm chằm chính mình không chuyển mắt làm sao bây giờ... chạy trối chết? Cào cào đầu, không nghĩ ra thì không suy nghĩ nữa, túm qua da thú làm khăn lau qua quýt, thế này mới ba bước cũng làm hai bước kích động tiến vào trong phòng.

Nhíu mày nhìn thú nhân đi chân trần, có chút bất đắc dĩ: “Sao không mang hài vậy?”

“Đợi khi nào ra cửa thì mang, ở nhà không có việc gì.” Allen nói xong bưng bát trên bàn lên, bắt đầu ăn uống.

“Bây giờ còn tốt, mùa đông anh cũng như vậy, cẩn thận sinh bệnh.” Nói xong cái này, Liễu Thư cảm thấy có lẽ cô cần phải làm hai đôi dép lê bằng lông ở thời điểm mùa đông tiến đến. Dù sao da thú nhiều, làm dép lê bằng lông thật đúng là không tệ, còn hiện tại, mát lạnh cũng rất trọng yếu, giầy rơm mang mát mẻ, đều chỉ là vì làm cho thú nhân mang, ở bộ lạc giống cái cả ngày mang giầy rơm cũng ăn không tiêu, lạnh quá cũng không ổn.

“Sẽ không, anh rất khỏe mạnh.” Miệng nhét đến tràn đầy, Allen còn có rảnh rỗi trả lời, nhưng mà hắn ngẫm lại vẻ mặt nghiêm chỉnh nói: “Em phải mang hài.” Nói xong còn nhìn xem dưới bàn chân Liễu Thư, thấy cô mang da thú mới vừa lòng gật đầu, thân thể giống cái tuyệt đối là không so được với bọn họ, phải tốt mới được.

Liếc mắt khinh bỉ qua, chính mình không mang còn muốn để cho người khác ngoan ngoãn, thú nhân bá đạo cũng không phải bàn cãi, nhưng không gây khó dễ gì cho mình. Liễu Thư cũng biết nơi này chữa bệnh lạc hậu, cô cũng cẩn thận chăm sóc chính mình, nếu sinh bệnh thì có thể phiền toái lớn, chẳng những chính mình chịu khổ, cũng mệt nhọc người khác, may mắn thân thể của cô luôn luôn không kém, ngay cả không hợp khí hậu đất nước gì cũng không có, thật đáng mừng.

“Đã biết, hôm nay em sẽ làm hài cho chính mình.” Kế đó, bưng bát lên cũng bắt đầu ăn uống, quả nhiên hoàn cảnh khiến người thay đổi, ví dụ như thói quen.

Nhận được Liễu Thư cam đoan, lúc này Allen mới vừa lòng gật đầu, tiếp tục kế hoạch lớn lấp đầy bụng.

Dùng xong điểm tâm nhìn Allen mang vào đôi giầy rơm chạy lấy người, trong lòng Liễu Thư thỏa mãn không thôi, vui thích cầm khay bát gột rửa soàn soạt soàn soạt. Xong việc rồi, lại bận việc ở phía sau viện nửa ngày, sau đó lại đến trong ruộng đất nhìn xem mộ chút, nhìn thấy có cỏ dại thì nhổ, hoặc là mầm thối rữa, cô cũng nhớ kỹ, tìm thời gian bổ khuyết vào.

Chờ sau khi xong hết mội việc, Liễu Thư mới cầm lấy cỏ khô ngày hôm qua còn lại bắt đầu tiếp tục bện giầy rơm, có kinh nghiệm ngày hôm qua, lần thứ hai động thủ cô cũng thuận lợi rất nhiều, tốc độ tay cũng nhanh hơn, bện giầy cũng dễ nhìn hơn lần trước, điều này làm cho cô lại nhiệt tình mười phần.

Buổi chiều cô lại đi cắt chút cỏ khô, lần này bởi vì không có Allen cô cũng chỉ có thể ra ngoài cắt cỏ, nhưng mà không ra khỏi bộ lạc. Từ lúc có ruộng nương, sân bãi của bộ lạc đã được mở rộng ra, hiện tại cửa bộ lạc được kéo dài đi ra ngoài, thú nhân phòng hộ cũng mở rộng đến hết thung lũng, ruộng đất của tộc nhân đều được vòng ở trong đó, cho nên nói hiện tại nghiễm nhiên là một đám 'Đại bộ lạc ôm tiểu bộ lạc', mà cô đi cắt cỏ cũng không ra khỏi phòng hộ ở ngoài của bộ lạc. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d”Hôm nay sao lại đi ra ngoài?” Eva ôm Lỗ Cách, trên tay còn xách một cái giỏ nhỏ, xem ra cũng là mới từ trong ruộng trở về, thấy Liễu Thư vẫn rất là kinh ngạc. Bởi vì dưới tình hình bình thường, Liễu Thư cũng không sẽ chạy đến, cô chỉ thích ở nhà chơi đùa một mẫu ba phần đất còn có gia cầm cô nuôi, hiếm khi đi ra ngoài một lần, Eva thấy tự nhiên là muốn kinh ngạc một phen.

“À, mình cắt chút cỏ.” Chẳng hề để ý thuận miệng giải thích, nhìn đến Lỗ Cách, trên người Liễu Thư cũng không mang ăn ngon, cô thích tiểu bao tử (trẻ con), mỗi khi nhìn đến đều sẽ chuẩn bị chút thức ăn, hôm nay không nghĩ tới sẽ gặp được, trên người tự nhiên là không có mang theo, chỉ có thể thực sự áy náy nói với tiểu Lỗ Cách: “Lỗ Cách ngoan, hôm nay thẩm thẩm không mang thức ăn đâu.” Có lẽ là vì thường xuyên cho ăn ngon, tiểu Lỗ Cách vẫn là rất thân cận với Liễu Thư, hôm nay vừa nhìn thấy, một đôi mắt đen tròn lưu chuyển liền nhìn chằm chằm cô, giống như nghĩ hôm nay có cái gì ăn ngon.

“Đừng nuông chìu nó, có ăn ngon, tự mình ăn là được, luôn cho nó ăn, Allen biết không chừng còn có thể đánh nó đấy.” Eva nói vẫn rất là nghiêm túc, nghĩ đến bộ dáng Allen sủng nịnh đối với bạn lữ của hắn, thật đúng thực lo lắng hắn sẽ nhịn không được bắt nạt cháu trai nhỏ một chút.

Liễu Thư không để lời này ở trong lòng, chỉ coi trêu đùa thôi khoát tay cười nói: “Này có là cái gì, tiểu hài tử thôi, muốn ăn thì ăn nhiều một chút mới tốt, trở về thẩm thẩm sẽ làm ăn ngon cho con nha.” Cô cẩn thận đùa với tiểu bao tử.

Lỗ Cách đã bắt đầu nói chuyện, hơn nữa răng cũng mọc ra, miệng nở nụ cười, trong cái miệng nhỏ nhắn lộ ra bốn cái răng cửa, nước miếng thoáng cái chảy ra, cũng đáng yêu nói không nên lời, chỉ nghe nó mềm mại ngọ nguậy mở miệng: “Tam tam...”

Liễu Thư hắc tuyến sửa đúng: “Là thẩm thẩm, cái gì tam tam hả, mau lau nước miếng cho nó, dính nước miếng nói cũng không rõ.” Tam tam? Cũng thực mệt tiểu gia hỏa này có thể nói ra được.

Eva cũng không biết nói 'tam tam' là cái gì, còn thực vô tội nhìn Liễu Thư đen mặt, nhưng mà cũng không muốn chọc cô xù lông, thông minh lấy ra da thú sạch sẽ lau nước miếng cho tiểu Lỗ Cách, vừa nhỏ giọng ghé vào lỗ tai nó nhắc nhở, chính xác kêu hai chữ thẩm thẩm.

“Thẩm thẩm.” Cái này đọc nhấn rõ từng chữ rõ ràng.

“Ôi.” Mặt mày hớn hở đáp ứng.

“Đúng rồi, cậu nói cắt cỏ, nhà câu nuôi không phải ăn cỏ non sao, thế nào lại cắt cỏ khô này, có thể ăn sao?” Eva dời lực chú ý đi trở về, sau đó liền nghĩ đến.

“Mình không phải cắt cỏ cho chúng nó ăn, mình là tới làm giầy rơm.” Nói tới giầy rơm, cô lại bắt đầu mặt mày hớn hở: “Hiện tại thời tiết nóng như vậy, mang giày bưng bít sẽ làm hỏng chân, mình liền thử làm giầy rơm, ngày hôm qua làm xongmột đôi, hôm nay liền để cho Allen mang vào, mình còn đang chuẩn bị lại luyện tập một chút đây.”

“Giầy rơm?” Eva nhìn xem Liễu Thư, lại nhìn xem cỏ khô cắt tốt, thì có chút ngộ ra, vui vẻ nói: “Vừa vặn mình cũng rảnh, cùng nhau làm đi, mình đã sớm cởi giày rồi, nhưng mang da thú lên đi khắp nơi, cũng không thoải mái.”

Đúng là như vậy, giầy cùng bọc da thú là không thể giống nhau, Liễu Thư thống khoái gật đầu, cô còn đang ưu sầu mình một người nhàm chán đây, vừa vặn có bầu bạn, vì thế thuận tiện nói: “Nhìn xem Alice Kathy có nhà hay không, nói vậy bọn họ cũng không muốn cả ngày bọc da thú đi.” Không chỉ các cô không muốn, toàn bộ lạc cũng không muốn có được không.

“Mấy ngày nay chỉ sợ không được, chắc cậu cũng rõ ràng, sau đó không lâu, không phải chúng ta muốn đi bộ lạc Dực Xà tham gia ngày trao đổi, cho nên mấy ngày nay bọn họ đều vội vàng làm một ít thứ tốt, đến lúc đó thời điểm may đi đến bộ lạc Dực Xà, đổi một ít thứ bộ lạc chúng ta không thấy, cho nên đều đang bận không thấy bóng người, mình cũng tìm không thấy đâu.”

Ngẫm lại thật là thế, mấy ngày nay hai người này thật đúng không gặp, lại suy tư một chút, đúng vậy, toàn bộ bộ lạc hình như đều tại vì ngày trao đổi sắp đến mà bận rộn, mọi người cũng đều đang chuẩn bị vật phẩm để trao đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.