“Mình cũng đang chuẩn bị đồ đây, nhưng mà lần này mình không đi được, chỉ làm vài vật nhỏ, các cậu mang đi giúp mình, đến lúc đó đổi cho mình mấy khối vải là tốt rồi, mình muốn làm quần áo cho Lỗ Cách mặc.” Lần trước Eva đã đi ngày trao đổi rồi, lần này là không thể đi, phải đến phiên những người khác, cô ấy vẫn có chút tiếc nuối. Lần này bộ lạc có càng nhiều thứ quý hiếm, nếu vào ngày trao đổi có thể trao đổi mà nói, nhất định có thể thắng lợi trở về, chính là đáng tiếc.
“Thì ra là như vậy.” Nói tới ngày trao đổi, Liễu Thư cũng nhớ mong, lòng nghĩ mọi người đều bận rộn lên, cô có mục tiêu, tự nhiên không thể có vẻ quá giản dị, nhưng mà trước mắt việc này vẫn là tạm thời mắc cạn rồi: “Vậy được, hai chúng ta đi, vừa vặn chờ chúng ta thuần thục rồi, còn có thể tay bắt tay dạy bọn họ.”
Hai người nói xong, Eva liền chờ Liễu Thư cắt cỏ xong, cùng nhau đi về trong nhà cô, có lẽ hôm nay cũng cùng một chỗ kết phường làm cơm chung.
Sau khi trở về Liễu Thư bưng một mâm khoai lang phiến rán cho Lỗ Cách, hiện tại đang không có đồ ăn vặt, thời điểm cô thèm ăn thì thường xuyên thích rán mốt ít nếm thử. Hơn nữa cô cũng có tâm tư, đợi cho quý khoai lang tiếp theo chín rồi thì cô sẽ lấy bộ phần cắt thành khoai lang khô, thu thập lại, đợi đến thời điểm mùa đông bảo tồn dễ, khoai lang khô chẳng những có thể làm món chính để dự trữ, còn có thể làm đồ ăn vặt, chịu ăn chịu gặm, chuẩn bị lữ hành gia đình: —D.
Tiểu Lỗ Cách thành công bị một mâm khoai lang phiến hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, tiểu móng vuốt cầm lấy ăn, mỹ tư tư làm cho người giữ đứa nhỏ một chút không tốn công, Eva nhìn bộ dạng nó thì muốn cười: “Vẫn là cậu có biện pháp, mình ở nhà ấy à, ánh mắt thật sự là một khắc cũng không thể rời nó.”
Không biết có phải tiểu hài tử đến tuổi nhất định, chính là dẻo dai như vậy hay không, hoặc là nói, thân thể tiểu thú nhân vốn cường kiện, suốt ngày tinh lực đầy đủ, vận động không ngừng, nhưng nó lại còn nhỏ, làm a ma cũng không dám rời mắt, cho nên cả ngày nhìn chằm chằm cũng là thực mệt nhọc. Hiện tại nhìn đứa nhỏ nhà mình bị một mâm khoai lang phiến thì thu mua được, còn an an phận phận ngồi xổm ở đó chơi đùa đồ chơi, thật đúng không phải thương tâm bình thường đâu.
“Được rồi, đừng ghen tị, đứa nhỏ nhà cậu chính là cái bản chất ăn hàng.” Liễu Thư không lưu tình chút nào chọc tiểu nhi tử nhà cô nàng uy hiếp: “Chỉ cần cho ăn, ai cũng là mẹ.” Giễu cợt một chút áp lực cũng chưa có.
“Thôi đi, ngược lại thì mình muốn nhìn xem về sau đứa nhỏ của cậu cùng Allen là cái cái bản chất gì.” Eva tức giận liếc trắng cô một cái, hiển nhiên đối với cô bố trí nhi tử của mình như vậy, thực khó chịu đây.
Vô nghĩa cũng không nói nhiều, hai người trêu ghẹo nhau một phen, thì làm chính sự —— bện giầy rơm.
“Trước như vậy, sau đó lại đánh cái kết, hướng bên này...” Cầm mấy cọng cỏ, Liễu Thư vừa động thủ làm, miệng lại còn không ngừng chỉ đạo Eva, hai người chính là dạy học 1v1, tuy rằng thong thả nhưng đổi lại cũng tiến hành đâu vào đấy.
Đến thời gian ăn cơm, bởi vì hai người một là gà mờ, một thì vừa biết biện pháp bện đơn giản, cho nên đều chỉ bện ra nửa phần, cách bện một đôi giầy đầy đủ còn quá sớm rồi. Hai người cũng là không nóng vội, cười cười rồi thẳng đứng dậy đấm đấm thắt lưng cương cứng của mình, hoạt động một chút rồi đi nấu cơm, ăn no mới có khí lực làm việc. Diendanlequydon~ChieuNinh
“Giầy rơm bện khó hơn so với làm giày đơn thuần.” Trải qua huấn luyện cho tới trưa, hiện tại đến Eva cũng bện có hình có đáng, hiển nhiên tay nghề nắm giữ bện giầy rơm cũng tạm được, vừa bện còn nói ra giải thích của mình: “Nếu dùng da thú thì mình có thể làm nhanh một chút.”
“Đúng vậy.” Liễu Thư yên lặng gật đầu: “Mình cảm thấy nguyên nhân vẫn là chúng ta không đủ thuần thục, đợi làm nhiều thêm mấy đôi rồi, thì tốc độ cũng nhanh hơn.” Nói xong, lại tăng cao tốc độ tay, lại thêm chút sức lực thì đôi trên tay cô có thể làm xong.
“Ừ, cũng có đạo lý, đến lúc đó thời điểm đi Dực Xà tộc trao đổi, giầy này cũng có thể mang nhiều mấy đôi. Tiểu Thư cậu cần phải thông minh chút, nếu như đi ra ngoài, người khác hỏi cậu phương pháp bện thì trăm ngàn lần không thể nói ra.” Eva cũng không ngốc, mỗi khi thấy Liễu Thư nghĩ đến làm thứ gì tốt, đều không chút nào keo kiệt mà đưa cho những người khác, cái này đương nhiên ở bộ lạc nhà mình thì rất tốt, nhưng cô liền lo lắng sau khi ra ngoài, Liễu Thư rất dễ dàng tin tưởng người khác.
Liễu Thư đen mặt, cô thoạt nhìn thì giống như 'Đan ngốc' bán mình cho người ta sao, trong lòng yên lặng nuốt trở về chính mình vốn tính toán muốn đổi lấy thuật dệt bộ lạc Dực Xà. Xem ra hình tượng của cô ở trong mắt mọi người vĩ đại đây, vẫn là không nên hủy đi, an tâm làm một cái túi mè đen, rất tốt không phải sao.
“Ừ ừ, mình đã biết, cậu không cần lo lắng, không phải có Allen nhìn sao.” Thông minh gật đầu, Liễu Thư một bộ tư thế khiêm tốn nghe dạy.”Chính là có hắn mới lo lắng đấy.” Eva bĩu môi: “Thú nhân ở phương diện khác còn tạm được, chính là có đôi khi thần kinh rất thô, người bộ lạc Dực Xà cũng gian trá, phải cẩn thận đấy, bằng không đồ bị gạt cậu còn không biết sao lại thế này.”
Từ trong lời Eva nói hình như rất ẩn tình nha, Liễu Thư hơi nhíu mày, chẳng lẽ thú nhân cũng có không tồn tại thuần phác, ừm, đương nhiên, mỗi một địa phương đều có mấy tồn tại hiếm thấy, phải thực sự suy nghĩ linh hoạt, tâm tư nặng cũng không gì đáng trách.
Thấy dáng vẻ Liễu Thư hình như có chút lo lắng, Eva hừ một tiếng, giống như mới có chút ngượng ngùng nói: “Năm ngoái chúng ta đi là bộ lạc gấu ngựa, lúc đó người mấy tiểu bộ lạc chung quanh đều tới, đương nhiên bộ lạc gấu ngựa là lớn nhất, mà Dực Báo Dực Xà Dực Hổ cũng là đại bộ lạc ở khắp nơi, cho nên người đến cũng nhiều.”
“Llúc ấy mình là lần đầu tiên đi, khi đó còn chưa mang thai Lỗ Cách, tích trữ mấy tấm da thú tốt chính là nghĩ đổi mấy khối vải tốt với bộ lạc Dực Xà.” Nói đến cái này cô ấy có chút ngượng ngùng: “Mình muốn làm áo ngực để mặc.” Tốt xấu gì các cô đều biết, cái loại tàm ti này dệt thành vài mặc ở trên người tất nhiên là thư thái, nhất là làm loại quần áo áo ngực bên trong.
Lúc ấy Eva như nguyện thay đổi hai tấm da thú, nhưng mà trước khi đi bộ lạc Dực Xà thấy được mấy con tằm mập mạp trắng trắng trên lá cây xanh xanh ở trên sạp, nhất thời động tâm tiếp theo hỏi, mới biết được đây là tằm có thể phun tơ. Lúc ấy đầu óc cô nóng lên liền nghĩ, chính mình mang về nuôi, đến lúc đó nếu phun tơ thì chính mình không phải là có thể có được loại vải này sao, cho nên liền tiến lên cùng người bộ lạc Dực Xà đàm phán, có thể lấy đồ đổi với những con tằm đó hay không.
Mà người bộ lạc Dực Xà hồi đáp tất nhiên là có thể, nhưng mà thứ trao đổi cũng phải đồng giá, tằm này tuy rằng không phải vải, nhưng nó có thể phun tơ, phun ra tơ là có thể biến thành vải, thứ này trân quý giá trị tự nhiên là không giống như vậy rồi. Vì thế, Eva phạm nhị liền lựa lựa chọn chọn thứ ở trên người, cuối cùng trừ bỏ mấy khối da thú tốt ra, còn phải bỏ thêm một bao muối, mới đổi được ước chừng mười con tằm, cô còn vui vẻ phấn chấn ôm đi trở về.
“Bọn họ coi như có lương tâm, đưa cho mình vài lá dâu, nhưng mà... làm sao mà mình biết những con tắm đó có thể ăn như vậy, lá cây đó chỉ mới hai ngày đã bị ăn sạch, mình lại hái lá cây cho chúng nó ăn, cũng không ăn, còn chết hết.” Nói lên những chuyện cũ này, Eva miếu máo, ủy khuất đến muốn khóc.
Liễu Thư nghe được mà khóe miệng co rút mãi, cô thật sự khó mà nói ai đúng ai sai, nhưng rõ ràng người bộ lạc Dực Xà có đầy đủ tình nghi, biết rõ tằm này người khác sẽ không nuôi được còn mang đi trao đổi, trao đổi thì cũng thôi, lại còn cho vài miếng lá cây, tiết tấu là ăn xong rồi cũng sẽ chờ đói chết, đúng không.
Mà đồng thời, cô cũng kỳ quái mạch não của Eva sao lại chập mạch rồi, bình thường thấy vẫn thực là bình thường mà, có tằm phun tơ thì liền cho rằng có vải, đây rốt cuộc tính là cái thần logic gì hả, thật sự là chịu thua luôn.
Hình như là ánh mắt Liễu Thư rất trực tiếp, Eva lại mếu máo, có chút ủy khuất nói: “Thẳng đến khi mấy con tằm mình trao đổi đều nhanh chết đói, mới bị tộc nhân khác phát hiện, sau đó... mình mới biết được, tằm này là phải ăn lá dâu, không phải tùy tiện lá cây gì cũng có thể ăn.”
Cảm tình cậu còn tưởng rằng tằm cưng người ta là sâu tùy tiện nào đó, Liễu Thư tiếp tục co rút khóe miệng.
“Cuối cùng, tằm của mình vẫn không nuôi sống, không nghĩ tới mình tốn nhiều thứ như vậy mà chỉ đổi lấy vài con tằm chết, cậu cũng không biết mình có nhiều tức giận đâu.” Thấy bộ dáng cô nàng hiện tại hồi tưởng lại đều tức giận đến đỏ mặt tía tai, thì biết cô nàng lúc ấy, người bộ lạc Dực Xà thật là đầu óc có điểm linh hoạt.
“Các cậu không thể tìm bọn họ lý luận sao?” Hố người ta như vậy, khẳng định là muốn bị đánh đi, thú nhân cũng không phải dễ đối phó.
Mặt Eva đỏ lên, giọng nho nhỏ phun ra nuốt vào nói: “Mình, khi đó chúng ta đều đang ở trên đường trở về.” Được rồi, kỳ thực cô nàng là có tằm thì vui vẻ, liền nghĩ sau khi về bộ lạc lại khoe ra, kết quả, ai ngờ đâu...
“Cậu... Nên có tầm nhìn một chút.” Liễu Thư suy tư về từ ngữ.
“Hì hì.” Xấu hổ cười vò đầu: “Nếu không phải sau khi trở không lâu phát hiện mình mang thai Lỗ Cách, không biết mình phải bị tức tới khi nào đâu, khi đó chỉ lo cao hứng có cục cưng, ngược lại không thèm để ý mấy thứ này.”
Như vậy cũng tốt, họa phúc bổ trợ cũng không tệ.
“Cho nên lần này cậu đi bộ lạc Dực Xà, nhất định phải để ý.” Hiện tạicô tuyệt đối là một người một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, đối đãi bộ lạc Dực Xà phòng bị rất nặng đây.
“Đucợ được, mình nhất định, đến lúc đó báo thù cho cậu được không?” Nghe xong biết chuyện xưa, khụ khụ, chuyện cũ trải qua, Liễu Thư nghiêm trang gật đầu, cả mặt nghiêm túc cam đoan.
“Ừ ừ, cậu thông minh, nhất định có thể giúp mình giáo huấn người bộ lạc Dực Xà.” Eva cả mặt cảm động, vỗ bả vai Liễu Thư sung sắp lóe ra nước mắt, rồi sau đó thì lại phiên cái khinh bỉ, cô nhớ rõ vừa rồi cô nàng còn sợ cô bán chính mình đi, hiện tại thì lại bắt đầu thông minh lên.
Một ngày này chấm dứt ở trong bát quái, buổi tối trước khi đi, Eva còn niệm niệm không buông, giống như còn muốn tán gẫu, đương nhiên nội dung cô nàng muốn nói chính là thế nào hố người bộ lạc Dực Xà, thật thuận lợi xả giận, xem ra cô nàng có khuynh hướng hóa đen. Liễu Thư thong thả bện xong một cái giầy rơm cuối cùng, đồng thời cũng tiễn bước người đi.
“Mình mới bện xong một chiếc, ngày mai lại tiếp tục.” Buổi chiều Eva vẫn nước miếng bay tứ tung bát quái cùng Liễu Thư nói chuyện của mình, cũng không thật sự bện thế nào, cuối cùng cũng chỉ bện một chiếc hài, xem chân hình là cho Oman. Thế nào mà đôi giày đầu tiên đều là cho thú nhân nhà mình, Liễu Thư bĩu môi nghĩ trong lòng.
“Đã biết, cậu đi thong thả, trời sắp tối rồi, có muỗi, cẩn thận Lỗ Cách bị cắn.” Liễu Thư làm trạng thái bye bye.
“Ừ, được, yên tâm Lỗ Cách bị cắn cũng sẽ không đau.” Xem ra đối đãi nhi tử thú nhân, người nào đó vẫn có chút thiếu để tâm.
Tiễn bước Eva, Liễu Thư nhìn giầy rơm làm hôm nay, đây là làm cho chính mình, vội vàng mang vào thử xem, nhánh cỏ có chút chọc nhân, nhưng mà không sao, xử lý một chút là tốt rồi. Mang giày cùng không mang chính là khác biệt, giầy rơm tuy nhẹ mỏng, nhưng tối thiểu đi đường không giống quấn da thú phải cẩn thận đi như vậy, không làm ngón chân lộ ra ngoài bị thương, phía dưới giầy còn bện dày, đi trên đường chỉ cần không phải giẫm lên đá to trên đường, thì không cấn người. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Buổi tối Allen trở về nhìn thấy giầy trên chân cô, vẻ mặt ý cười hoà thuận vui vẻ, hôm nay thời điểm hắn mang giầy đi ra ngoài còn muốn Tiểu Thư ở nhà đừng làm cấn chân, còn các loại lo lắng kìa, hiện tại thấy cô chưa quên chính mình mới vừa lòng.
“Allen khi nào thì chúng ta chuẩn bị đi ngày trao đổi vậy?” Liễu Thư bắt đầu quan tâm vấn đề này, cô phải làm chuẩn bị.
“Hả?” Allen sửng sốt, sau đó phản ứng kịp Liễu Thư hỏi cái gì: “Em muốn chuẩn bị đồ sao, không cần rất sốt ruột, đợi đến ngày bầu trời xuất hiện ánh trăng thứ tám thì chúng ta liền bắt đầu xuất phát.”
Ánh trăng thứ tám, cẩn thận ngẫm lại lần trước xuất hiện ánh trăng là thứ bảy, chính là nói bọn họ gần như còn có thời gian một tháng để làm chuẩn bị. Thời gian này, nói dài không dài nói ngắn không ngắn, cũng khó trách mọi người đều vội vàng đâu, trong lòng thầm mắng hai người Kathy Alice, cũng không biết nói với cô một tiếng.
“Cái này cũng không còn nhiều ngày, đúng rồi, từ nơi này xuất phát đi bộ lạc Dực Xà, phải tốn thời gian bao lâu?” Liễu Thư nghĩ tới chênh lệch thời gian.
“Ừm.” Allen suy tư rồi nói: “Chúng ta xuất phát từ thời điểm ánh trăng thứ tám xuất hiện, đến bộ lạc Dực Xà, chúng ta sẽ nghỉ ngơi vài ngày, đợi đến khi thời điểm ánh trăng thứ chín xuất hiện, chúng ta sẽ trở về.”
Cho nên nói từ khi xuất phát tới bộ lạc Dực Xà, sẽ có thời gian một tháng, hơn nữa không tính đường về.