Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Tại vùng hoang vu dã ngoại đột nhiên xuất hiện một đứa nhỏ, thấy thế nào cũng thực kỳ quái, Ngạc Duy thực cảnh giác nhưng đó là một đứa nhỏ thú nhân là không thể nghi ngờ. Hơn nữa thoạt nhìn trên người đứa nhỏ này tuy rằng bẩn chết nhưng mà mặc trên người vẫn có thể nhìn ra a ba a mẹ đứa nhỏ chăm sóc nó rất tốt, cho nên vứt bỏ cũng không tồn tại, đương nhiên, thú nhân là tuyệt đối không có khả năng không cần ấu tể của mình.
"Cậu xem chúng ta với nó làm sao bây giờ?" Nhìn quanh bốn phía, Ngạc Duy hơi có chút phiền não nhức đầu, cuối cùng nhìn về phía Allen để hắn quyết định, ừm, vừa rồi đứa nhỏ này chính là gọi hắn a ba, hơn nữa màu tóc của bọn họ còn có chút tương tự, nơi này cách bộ lạc Dực Hổ lại gần, không chừng thật đúng có một chút quan hệ đây.
"Trước mang về." Allen trên mặt thực bình tĩnh, nhìn thấy đứa nhỏ này nói không ngoài ý muốn là không có khả năng, nhưng mà nội tâm toát ra kích động cũng không muốn người biết, đối mặt với đứa nhỏ mềm manh manh này, không biết vì sao trong lòng liền không hiểu sao dâng lên một cỗ yêu thích, không có nguyên do, loại cảm xúc này mãi cho đến nghe được hai chữ 'A ba', trực tiếp bị khuếch đại.
Áp chế cảm xúc biến hóa bốc lên này, nhưng mà tay vươn ra ôm đứa nhỏ vẫn run rẩy, có thể thấy được biến hóa trong lòng thú nhân, Allen cũng nghĩ tới theo như lời Ngạc Duy, hắn có một bạn lữ hơn nữa thực khả năng đứa nhỏ đều sinh ra rồi, nếu là nói như vậy, đứa nhỏ của mình cũng coi như lớn cỡ này đi, vừa nghĩ tới cái này, tay ôm Leila liền càng nắm thật chặt.
Nhìn a ba rốt cục ôm mình, Leila nín khóc mỉm cười, ôm lại a ba một cái rất lớn, cánh tay nhỏ vòng ở Allen trên cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dán lên, miệng mềm mại ngọ nguậy nói chuyện: "A ba Leila nhớ a mẹ?" Đi ra lâu như vậy nhóc thật sự rất nhớ a mẹ, nghĩ nghĩ, cúi đầu nhìn về phía Tiểu Bạch phía dưới: "Tiểu Bạch Tiểu Bạch."
"Đây là thú gì, thế nào chưa thấy qua?" Ngạc Duy sớm liền chú ý tới tiểu thú cùng một chỗ với tiểu ấu tể, hiện tại xem ra đứa nhỏ này cùng tiểu thú này vẫn là cùng nhau, không chừng còn là người nhà nó dưỡng đây. Hơn nữa vừa rồi thời điểm hắn tới gần mắt không quá nhìn rõ, con tiểu thú tuyết trắng này chính là dùng một loại tư thế phòng bị đối với hắn.
"Hẳn là của nó." Liếc mắt nhìn tiểu thú một cái, Allen có kết luận, cũng không có dựa theo ý tứ Leila xách tiểu thú này lên, tựa như Ngạc Duy nói tiểu thú rất lực công kích, hắn vẫn là không nên đụng vào, ngược lại không phải sợ bị thương, mà là ngại phiền toái, nếu nó đã không lựa chọn đào tẩu, khẳng định là muốn lưu lại đi theo.
"Chậc chậc, tôi hiện tại thật sự thực hoài nghi tiểu thú này có thể nhận được cậu hay không, nó thực cảnh giác, nhưng mà nhưng không ngăn cản cậu ôm đứa nhỏ, chẳng lẽ quả thật là ấu tể bộ lạc Dực Hổ lưu lạc đi ra?" Ngạc Duy chậc chậc lấy làm kỳ, ánh mắt quay chung quanh nhìn kỹ hai gương mặt một lớn một nhỏ Allen cùng Leila dán cùng một chỗ, sau đó chính là càng nhìn lòng nghi ngờ càng lớn, suy đoán cũng dần dần sinh ra.
Tiểu ấu tể lắc lắc mông nhỏ ngồi ở trên cánh tay của mình, Allen phóng nhẹ lực đạo trên tay, xoa xoa tóc mềm mại của đứa nhỏ, giống như Ngạc Duy nói, màu tóc của đứa nhỏ này xác thực rất giống với hắn, bất đồng là chất tóc của hắn cứng rắn, mà đứa nhỏ thì lại là mềm mịn, giống như là lông chim, vuốt liền mềm đến trong lòng Allen.
"Cháu kêu Leila, làm sao có thể xuất hiện ở trong này?" Nhớ rõ vừa rồi đứa nhỏ này hình như tự giới thiệu, Ngạc Duy theo sát sau chân Allen đi tới địa phương đội ngũ nghỉ ngơi, bởi vì ôm một đứa nhỏ, con mồi hai người bọn họ săn bắn do một mình hắn mang theo, lúc này còn có hứng thú đùa tiểu bao tử.
"Tiểu Bạch." Vẫn là không quan tâm người, Leila thực để ý Tiểu Bạch, đột nhiên đến địa phương xa lạ, tuy rằng ôm chính là a ba mình thực sự tốt rất thân, nhưng chỉ là tồn tại lớn như vậy, lần đầu tiên thấy vẫn làm cho tiểu bao tử thực bất an, một tay ôm chặt cổ a ba, một tay kia vẫn là thực cố chấp triệu hồi Tiểu Bạch. Tiểu Bạch đương nhiên thực sự cho lực, ở phía sau sôi nổi đuổi kịp, cách cự ly chỉ xa hai ba thước, tới gần Allen, cũng rất phòng bị với Ngạc Duy.
Ngạc Duy: "..." Không chơi kỳ thị thú nhân như vậy.
"Vì sao chỉ một mình con?" Ngạc Duy không hỏi ra được, nhưng Allen cũng nghĩ tới những thứ này, lại sờ sờ tóc mềm trên đầu Leila, dùng thanh âm nhu hòa ngay cả chính hắn cũng không biết hỏi: "A ba a mẹ của con đâu?"
Nắm bắt đầu ngón út, vừa rồi bởi vìđược a ba ôm trong lúc nhất thời đã quên, hiện tại bị nhắc nhở tiểu tử kia lại nghĩ tới, tình cảnh hiện tại của mình, còn nhỏ mà, nhiều lắm là nói chuyện lưu loát chút, còn có rất nhiều không hiểu, Leila tiểu bao tử nháy mắt lệ tung bay: "Con muốn a mẹ, muốn a mẹ..."
Căn bản không có kinh nghiệm dỗ đứa nhỏ, nghiêng đầu nhìn Ngạc Duy, nhưng người sau liền cho hắn một cái ánh mắt, 'cậu thảm, cậu chọc khóc thì tự mình phụ trách.', Allen chỉ có thể thoáng đau đầu đối mặt Leila, khô cằn dỗ: "Đừng khóc."
"Hu hu, a mẹ..."
"Đừng khóc."
"Hu hu hu hu, a mẹ ca ca..."
"Ngoan, không khóc."
"Oa oa oa, con phải về nhà..." Ngẩng đầu lên lên tiếng khóc lớn.
"..." Bước đầu dỗ đứa nhỏ kỹ năng là số không Allen.
"Này làm sao bây giờ?" Allen đều đau đầu muốn chết, ban đầu còn có thể nói hai câu, nhưng sau đó đứa nhỏ này chỉ luôn khóc, ngay cả hắn cũng không còn cách nào khác, nhưng