Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 291: Chương 291: Thiếu






Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Đối mặt Kathy chất vấn Allen thực xấu hổ, mặc kệ mình có bao nhiêu lý do, nhưng luôn cảm thấy không đúng vẫn là hắn, cho nên hắn cũng vốn không làm ra giải thích, cúi đầu xuống rất có ý tứ nghe dạy dỗ.

"Được rồi, hắn cũng không muốn." Liễu Thư vừa thấy hắn bộ dáng này liền thấy rất đau lòn hắn, ngăn lại lời Kathy chuyển câu chuyện: "Thời gian không còn sớm, đầu tiên chúng ta đi tìm Vu y, nếu... nếu thuận lợi, lần khác mọi người đều tới nhà của tớ ăn cơm đi."

"Hừ hừ." Kathy kiêu ngạo hừ một tiếng miễn cưỡng đáp ứng rồi, kỳ thực vì chuyện này cô cũng là suy nghĩ trọn cả đêm, càng nghĩ cuối cùng cũng chỉ có thể đặt ở trong lòng, hiện tại Allen không có trí nhớ, cho dù phát hỏa đối với hắn bất mãn gì đó, cũng không làm nên chuyện gì, huống chi cũng theo như lời Liễu Thư, đây cũng không phải sai của hắn.

"Quên đi, các cậu đi nhanh về nhanh, hiện tại mọi người đều biết Allen đã trở lại, có thể nhìn thấy hắn bình an như vậy cũng đã rất tốt rồi." Alice nghĩ có vẻ thông, cái này chủ yếu là nhìn ở trên mặt mũi Liễu Thư, cho dù là đã quên tất cả, nhưng chỉ cần người đã trở lại là tốt rồi. Nhìn đến biểu tình tươi sống trên mặt Liễu Thư, tín hiệu tâm tình không tệ phát ra từ trong trong, cô liền biết có một số việc cũng không cần so đo cỡ nào.

"Được rồi chúng tớ đi trước đây." Cũng không định lôi kéo gì thêm cùng Alice Kathy, kéo kéo ống tay áo Allen, dẫn đầu đi trước nhân một bước, thú nhân thành thành thật thật ôm Lotter đuổi kịp, ai nói cũng không biết, vẫn là đi theo cước bộ bạn lữ thì hơn.

"Ai ai, chúng ta nói còn chưa nói xong đâu." Kathy muốn đuổi theo qua, nhưng không thành công, Alice một phen giữ chặt dắt cô nàng liền đi hướng mục đích vừa rồi. Vừa đi vừa nói: "Cậu cũng đừng đi thêm phiền nữa, Liễu Thư có lẽ cũng thực phiền lòng, được rồi, chúng ta đi tìm Eva đi, có lẽ buổi tối Liễu Thư sẽ mang Allen đi nhà cậu ấy ăn cơm, chúng ta cũng qua hỗ trợ đi."

Không tình nguyện bị lôi đi, Kathy thực không hài lòng, nhưng nhìn lại bóng dáng hai người Liễu Thư đều sắp biến mất tại ngã rẽ, chỉ có thể không cam lòng dậm chân một cái, ra sức đuổi kịp theo Alice, aiz, cô vốn đang nghĩ phải nói hai câu nữa, thật sự là.

Hiện tại người bộ lạc phỏng chừng đều biết tin tức Allen trở về, Liễu Thư cũng biết mọi người tò mò, nhưng mà nếu như bây giờ ngông nghênh đi ra ngoài, khẳng định là đụng tới một người phải dừng lại hàn huyên một phen, sau đó chính là các loại giải thích tình hình gần đây của Allen linh tinh. Cô cũng không phải không nói cho mọi người, nhưng còn muốn đi tìm Vu y nữa, nghĩ nghĩ mang theo người tìm con đường nhỏ yên lặng, đường này còn thoáng cách gần chỗ Vu y ở một chút, nhưng chính là không dễ đi lắm, trừ bỏ đi tắt bình thường ngược lại không có người đi. Hai người chọn đường này, lần này đổi Allen đi đầu, người kia cao lớn gặp phải cỏ dại gì đó trực tiếp giẫm một cước nằm bẹp, làm cho Liễu Thư phía sau thuận lợi đi tới.

"Đúng rồi, con tuyết viên đâu?" Đi nửa ngày, Liễu Thư mới nhớ tới đến thời điểm bọn họ ra cửa chính là một nhóm năm người, thế nào hiện tại chỉ còn lạig một nhà bốn miệng của cô, nhìn trái nhìn phải đều không nhìn thấy bóng dáng to lớn con tuyết viên, không khỏi kỳ quái hỏi.

"Người trong bộ lạc đều chưa gặp qua tuyết viên, ta sợ nó đột nhiên xuất hiện sẽ dọa đến mọi người, cho nên kêu nó ẩn núp chung quanh, yên tâm đi, nó thân thủ linh hoạt tán ra để tự mình nó chơi đùa cũng vui vẻ." Allen không thèm để ý nói, thấy Liễu Thư buổi sáng bị tuyết viên dọa hoảng sợ, hắn cân nhắc một chút tạm thời vẫn là để cho tuyết viên sinh sống ngay tại chung quanh bọn họ là được.

Liễu Thư không nói, nhưng trong lòng lại yên lặng phun tào, bộ dáng sợ tuyết viên dọa người nhảy dựng cái gì, nhưng nếu ẩn núp đi mạnh mẽ gặp phải một người đó còn không biết dọa thế nào đâu, nhưng mà cô cũng chĩ nghĩ, mấy việc nhỏ này hiện tại cũng không cần so đo.

"Các con lại đây, ta đều đã chờ các con nửa ngày."

Thật không ngờ vừa đến Vu y cư trú, bà thế nhưng liền ở dưới mặt đất, hơn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.