khi mạ trên ruộng đã cao mắt cá chân thì đám đàn ông ra ngoài phục lao dịch đều trở về, trong thôn lập tức náo nhiệt lên. Bọn họ lúc đi thì chỉ thấy Nhà Tây Minh Võ xây nhà, trở về lại đột nhiên phát hiện nhà họ Tây xây lên cả cái sân lớn, đều sôi nổi tỏ vẻ ngạc nhiên.
đám Trình Nghĩa Triệu lão bát cũng đi phục lao dịch, trở về thấy nhà họ Tây khí phái thế thì đều đến chúc mừng, thuận tiện đến xem bên trong nhà nó thế nào.
Kỳ thật, cũng không có gì khác lạ, chẳng qua là hơn mấy cái chuồng gà xếp vào nhau mà thôi. Vốn mọi người rục rịch muốn vào xem, nuôi gà quy mô lớn như vậy, bọn họ vẫn là lần đầu thấy.
Có điều biết bên trong là một nhà Lý Oai Cổ, tình huống c vợ hắn bọn họ đều biết, nên đều nhìn từ xa rồi dừng bước. Tây Viễn đột nhiên cảm thấy dùng Lý Oai Cổ cũng không phải là không có chỗ tốt, tối thiểu có thể ngăn trở mọi người tới chuồng gà quấy rầy.
Theo lý mà nói, Lý Oai Cổ cũng cần đi phục lao dịch, chẳng qua vợ hắn có bệnh điên, hắn mà đi trong nhà sẽ không có gì để ăn, trong thôn đều rõ, Lý chính đem tình huống nhà hắn nói với nha môn, miễn lao dịch cho Lý Oai Cổ.
Lý Oai Cổ vừa hay đi ra hót phân gà, phân gà dọn ra từ chuồng gà cách mỗi ngày sẽ dùng xe bò kéo đi một lần, chuyển đến trữ đống phân ủ trên đồng. bởi vì chịu khó dọn nên dù nuôi nhiều gà như vậy, bên sân chính của nhà họ Tây cũng có mùi khó chịu gì.
Lý Oai Cổ thấy đám người Trình Nghĩa, Lý Oai Cổ tới bắt chuyện, có điều hắn không thân quen với những người này, nên sau đó lại đi làm việc.
Nhìn thân ảnh Lý Oai Cổ đi xa, đám người Trình Nghĩa đều gật gật đầu, cả nhà Lý Oai Cổ vừa nhìn liền thấy không giống với lúc trước.
Đầu tiên là cả người có tinh thần, thần sắc nhìn không tồi, còn nữa, mặc trên người cũng không phải xiêm y vừa bẩn vừa rách nát đầy mụn vá trước đây. Đó là bà cụ nhìn không vừa mắt, lấy quần áo cũ của đám trẻ con xử lý một chút lấy tới cho.
đám con nít, Tây Vi và Vệ Thành lớn nhanh, quần áo mới vừa mặc không bao lâu đã nhỏ, Tây Viễn quen chiều chuộng các em, không để em mình phải kiếm đồ thừa về mặc, lấy quần áo cũ c chính hắn cũng không được, mỗi lần đều làm mới.
Cho nên quần áo cũ hai đứa con trai mặc qua đều có tám chín phần mới, nếu không hai đứa nó rất nghịch, lấy đâu ra mà dùng. bà cụ chọn những món hợp với đám nhỏ nhà Lý Oai Cổ, tặng qua mấy bộ, chính là mấy bộ trên người bọn Lý Đông đang mặc trên người.
Lý Oai Cổ cảm kích không biết nói gì mới tốt, chỉ biết cần cù chăm chỉ dụng tâm làm việc để báo đáp lòng tốt c người nhà họ Tây.
Vào ban đêm, nhà họ Tây làm một bàn ăn ngon giữ đám người Trình Nghĩa lại nhà ăn cơm. Mấy người Trình Nghĩa cũng không khách khí, mấy nhà hiện giờ qua lại không tồi, quan hệ tốt, khách khí ngược lại có vẻ xa cách không thân cận.
Hơn nữa Trình Nghĩa, bởi vì chuyện Ngọc Trân, người nhà họ Tây trong lòng phi thường cảm kích, bà cụ hiện giờ đối với Trình Nghĩa không khác với đám Tây Minh Võ là mấy.
Trình Nghĩa một mình ở thôn hoa sen cũng thấy cô đơn, dù là độc lang cũng thích quần cư, huống chi là người, cho nên Trình Nghĩa thực sự coi hai anh em nhà họ Tây trở thành anh em mình.
Nhà họ Tây không quên gọi ông ba Vương và bác Vương Thuận tới, nhà họ Vương và nhà họ Tây quan hệ từ lâu, tuy hiện giờ nhà họ Tây sống tốt, có điều cũng không mắt cao khinh người, quan hệ hai nhà vẫn như trước.
Mấy nhà nhờ ánh sáng của nhà họ Tây, mấy năm nay cũng trữ được ít tiền. nhà họ Tây xây lên nhà cao cửa rộng, bọn họ tuy không năng lực này, có điều cũng muốn ra dáng, làm lụng chịu khó vài năm trữ tiền xây nhà mới. nhà mới giống nhà họ Tây bọn họ không dám tham vọng quá đáng, có điều đắp nhà ngói bình thường vẫn có thể chờ mong, bởi vậy già trẻ mấy nhà đều tràn ngập hăng hái.
Trong bữa tiệc, đám đàn ông tán gẫu, đàm luận chuyện ra ngoài lao dịch và chuyện phát sinh gần đây trong thôn, cùng với sự tình trong thôn sau này.
chuyện năm nay của thôn hoa sen, một là tiếp tục xây tường vây, bên cạnh đó là trồng cây ăn quả, mặt khác là tìm cách đến mùa thu có thể đem xưởng hoa quả bọn nhỏ mò mẫm năm ngoái, do người lớn làm lên hay không.
Mùi rượu mùi đồ ăn, vùng với nhóm người mơ mộng về tương lai, thật là một bức “Nâng cốc nói tang ma”.
Tây Viễn trong nháy mắt này, đột nhiên cảm thấy mình chính là thuộc về nơi này, mọi chuyện đời trước giống như một giấc mộng cách hắn càng ngày càng xa.
Nhà họ Tây năm nay có trâu cày cho nên cày bừa cũng không tốn sức. làm xong rồi, mẹ Tây Viễn nhớ tới nhà mẹ đẻ, để Tây Minh Văn mau mau đánh xe, mang theo lưỡi cày về nhà mẹ đẻ hỗ trợ.
Giúp đỡ cày xong, Tây Minh Văn về trước, mẹ Tây Viễn ở lại nhà mẹ đẻ ở lại thêm vài ngày.
Ba ngày sau, cậu cả và mẹ Tây Viễn đã trở lại.
Tây Viễn rất hoài nghi đây là mẹ hắn cố ý, bởi vì Ngọc Trân dẫn theo con nhỏ ở nhà hắn còn chưa đi, mẹ hắn có phải cũng muốn giống như cậu út không? đến vờ như khéo gặp xem mắt?
Cậu cả là một người thành thật, đến nhà ngồi trong gian giữa, bà cụ hỏi một câu cậu đáp một câu, Tây Viễn kêu cậu cả, cậu liền hàm hậu cười cười.
Thẳng đến khi Tây Vi trở lại, líu ríu vây quanh cậu cả nói không ngừng, cậu cả mới nói nhiều hơn.
Tây Vi chạy đến trong vườn sau, lấy ra một bó rạ mạch, xin cậu cả bện lồng dế cho. Lầm Tây Viễn tức giận đến cốc đầu nó một cái. không biết cậu cả đến đây là để xem mắt à!
Tây Vi cũng không giận, nó đã bị anh trai đánh thành quen. Vẫn dính lấy cậu cả đòi bện lồng dế cho mình, nói rõ muốn hình dáng nào. Cậu cả tính tình tốt, không ngại phiền toái, một lần lại một lần làm cho Tây Vi.
mùa đông năm ngoái, lồng chim cậu cả bện tổng cộng bán được bốn cái. ngoài người thứ nhất đụng được tiểu phú nhị đại tài đại khí thô, bán một lượng bạc, những cái khác đều không bán được giá cao như vậy. Có điều cũng bán được tổng cộng hai lượng bạc. Tây Viễn đưa bạc cho Nhị Nha, nói rõ đây là cậu cả kiếm, giữ lại sau này để cho cậu cả thành thân thì dùng. Nhị Nha cũng sảng khoái, không hề tàng tư cất đi.
Nàng là người biết chuyện, có thể nhìn ra cậu cả tuy không cùng cha với chị gái, có điều nhà họ Tây đối với cậu cả và cậu út không khác nhau, cho nên nàng bên này cũng không thể lạnh mặt cậu cả. nếu thực làm như vậy, sẽ đắc tội cả nhà họ Tây, mất nhiều hơn được.
Ngọc Trân ngồi ở trong phòng bà cụ, nghe bên ngoài người nhà họ Tây và cậu cả nói chuyện vô cùng náo nhiệt thì trong lòng rất là cảm khái, mình từ nhỏ mạng khổ, không có thân thích có thể giúp đỡ.
Mọi người đang nói đến hăng say, Đại Yến đến ghé chơi nhà họ Tây. Nàng hiện giờ có bầu, ít ra cửa. mùa đông năm ngoái, hai anh trai đều thành thân, cưới chính là con gái bên núi Đông.
“Bà ơi, cháu đi xem mắt. lúc đi xem mắt mẹ tới gọi cháu, không gọi cháu cũng không được, tiền còn ở trong tay cháu mà. Cháu cũng đã nói, cháu không nhìn trúng thì sẽ không đưa tiền.” Đại Yến ăn nói mau lệ kể chuyện nhà mẹ đẻ cho bà nội.
” nhà hai bà chị dâu cháu là ở phía núi Đông, ngụ ở chân núi. Vì ngại ở trong núi sống biệt khuất, mới muốn gả ra ngoài nên không cần nhiều lễ hỏi. Cháu đi theo nhìn coi, nhìn ra được đều là người sống chính tâm, có thể làm lụng, nên định xuống.” Đại Yến nói xong thì cười. nàng vẫn còn có hơi bất đắc dĩ. nào có em gái xem mắt cho anh trai. nàng là bị buộc không có cách nào khác. không như vậy thì cuộc sống sau này của nàng sẽ ồn ã không ngừng mất.
“làm sao, hai đứa chị dâu này của cháu thế nào?” Bà cụ hỏi.
“làm việc không kén chọn, thật sự là cẩn thận. có điều chị dâu cả có hơi keo kiệt, quá nhỏ mọn, mỡ trong nhà cũng tiếc dùng, lúc nấu ăn lấy đũa khều một tí vào nồi. làm mấy người vừa lười vừa tham nhà mẹ cháu ăn khổ.” Nhớ tới bộ dạng cha mẹ tố khổ với mình, Đại Yến ha ha vui vẻ cười lên.
“vậy cũng quá hiếm thấy rồi.” Ngay cả bà cụ cũng cảm thấy ngạc nhiên.
” Nhị tẩu của cháu ấy à, có hơi hung tợn không nói lý lẽ. việc gì trong nhà đều phải nghe chị ấy, không nghe là không ổn được. Cháu làm chủ cho bọn họ phân nhà ra, cha mẹ cháu sống cùng anh cả cháu, hai người lớn tự mình mang theo tài sản, sống với ai thì cho người đó.” Đây là Đại Yến học nhà ông ngoại Tây Viễn.
“Cháu thấy hai người chị dâu cháu làm việc thế nào?” Bà cụ vẫn là quan tâm người lấy về có thể sống tốt hay không, chứ đừng có tiếp tục như ban đầu.
“Hẳn là được ạ. Cháu qua năm để Lý Đào theo cháu trở về nhìn coi, đều là dạng tài giỏi, không phải cái loại hồ đồ, đem đồ nhà chồng về nhà mẹ đẻ.” Đại Yến may mắn là bản thân không nhìn nhầm.
“Vậy thì tốt, đừng có không sống tốt là được rồi. làm người ấy à, làm gì có chuyện mọi thứ đều vừa ý.” Bà cụ gật đầu.
“Dạ, cháu cũng nghĩ như vậy. Cha và mẹ cháu lúc cháu trở về còn oán hận với cháu, nói sống với hai cô con dâu mệt mỏi, cả ngày không phải việc này thì là việc kia. Bà à, bà nói xem, đâu thể buông tay không làm việc được, chẳng lẽ còn định há miệng chờ sung?” Đại Yến lải nhải với bà cụ.
“có con gái như cháu, thật không giống từ nhà đó ra.” Bà cụ cảm khái nói. cái gọi là tre xấu ra măng ngon, Đại Yến chính là một ví dụ.
“Cháu Ta vừa nghe bọn họ nói vậy liền giận, không nói cùng nữa. hai anh cháu thành thân, tốn hơn sáu lượng bạc, còn lại không đến hai lượng. không đợi hai chị dâu của cháu ra đòi, anh và cha mẹ cháu đã nói trước, cứ như sợ cháu không đưa cho họ. cháu đưa tiền cho họ, còn nói rõ sau này nhà bọn họ có chuyện gì đừng tới tìm cháu. từ nay về sau người nào lo việc người đó, có bản lĩnh thì tự sống cho tốt.” Nhắc tới chuyện cha mẹ, Đại Yến liền tức giận.
“Cháu ấy à, đừng nóng giận, cứ giận nữa lại hỏng người ra. Cháu hiện giờ chính là phụ nữ có mang.” Bà nội vỗ về Đại Yến.
“Bà ơi, cháu biết mà, nhưng cứ nói đến là bực.” Đại Yến nghĩ rồi lại nở nụ cười, cảm thấy mình cùng chính cha mẹ so đo, thật có hơi lòng dạ hẹp hòi.
“Như vậy cũng tốt. cái gì cũng cần mở lòng mà nghĩ, nếu chỉ suy nghĩ hẹp hòi, tất sẽ nghẹn mà chết. có ai cả đời mà không trải qua bảy tám chuyện khó khăn.” Bà cụ thực thích tính hào sảng c Đại Yến.
“Bà ơi, trong gian giữa là cậu cả của bé Vi ạ?” Đại Yến không còn rối rắm chuyện của mình, nhớ tới khi vào nhà thì thấy cậu cả ngồi trong gian giữa.
“Ừ, là giúp đưa thím của cháu về. để cậu tụi nhỏ ở lại một hai ngày, dù sao một năm cũng không tới được mấy lần.” Bà cụ giải thích cho Đại Yến.
“Bà ơi, thế cô Ngọc Trân đâu?” Đại Yến hỏi.
“Ở trong nhà dỗ Nha Đản ngủ, hỏi nàng làm gì?” Ngọc Trân ở trong phòng xép của bà cụ. hiện giờ nhà chú hai đã xây xong nhà, Tây Dương và Tây Dũng liền chuyển về nhà mình ở.
“Không có gì ạ, cháu chỉ hỏi một chút thôi. He he.” Đại Yến nhìn bà cụ, thần bí hề hề cười hai tiếng.
“Chẳng lẽ cháu lại không nhìn ra.” Bà cụ đập đập Đại Yến, cũng cười theo. Hai người phụ nữ này trong lòng sáng tỏ như gương.
“Bà ơi, nếu mọi người không dễ lên tiếng thì để cháu hỏi thử cho? Dù sao cháu và cô Ngọc Trân cũng là có gì lời đều nói hết ra.” Đại Yến thì thầm với bà nội.
“Được, vậy cháu thăm dò xem. cô Ngọc Trân của cháu tâm nặng, đừng làm cho nàng nghĩ nhiều. việc nói thế nào cũng chưa thành, đừng cảm thấy bởi vì nhà chúng ta mà khuất bản thân.” Bà cụ trầm ngâm một chút rồi nói, bà tin tưởng năng lực làm việc c Đại Yến.
” cô Ngọc Trân đã gặp qua cậu cả chưa ạ?” Đại Yến hỏi.
“Vừa rồi khi cậu tụi nhỏ vào sân, ta và Ngọc Trân ở trong cửa sổ có nhìn thấy.” Bà cụ hé mắt. bà cảm thấy gả Ngọc Trân cho cậu cả Trương là có thể hưởng phúc, chứ không khổ sở như trước nữa.
Cậu cả tuy thành thật, nhưng cũng là người tài giỏi, còn có tay nghề. nghe Tiểu Viễn nói thầm là sẽ giúp cậu cả lấy tay nghề làm nghiệp chính. Không cần gì khác, chỉ bằng thằng Viễn nhà này, cuộc sống nhà cậu cả không thể nào đi xuống được.
“Dạ, nhìn thấy là tốt rồi. để cháu đi hỏi dùm cho, biết đâu lại có một lời chắc chắn.” Đại Yến làm việc không kéo dài, lập tức xoay người vào phòng trong.
Trong phòng, Ngọc Trân trong tay làm đế giày, Nha Đản ngủ ở bên chân nàng. Ngọc Trân thỉnh thoảng lại ngừng đưa tay vỗ về con gái, Nha Đản nằm ngủ thực an giấc.
Nhà họ Tây phảng phất như là cái cảng tránh gió. người đến nơi đây có thể nghỉ một chốc, sau đó lại đứng lên đối mặt những mưa gió bên ngoài.
“Cô ơi, bé con ngủ chưa ạ?” Đại Yến tiến vào nhỏ giọng nói chuyện cùng Ngọc Trân.
“Ừ, mới vừa ngủ, ta dỗ cả buổi.” Ngọc Trân ngừng lại việc trong tay, quay ra cười với Đại Yến. nàng và Đại Yến gặp qua hai lần, cũng có hơi thân thiết.
Đại Yến không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói sự tình với Ngọc Trân, nói xong thì xem phản ứng của Ngọc Trân.
Ngọc Trân lúc ấy liền sửng sốt: “Yến à, cháu đừng nói bừa. người ta điều kiện tốt như vậy sao có thể trúng ý ta. con người của ta số mệnh không tốt, từ nhỏ không có cha mẹ, lớn lại như vậy.” Ngọc Trân có hơi không thể tin được lỗ tai của mình.
chuyện nhà ông ngoại Tây Viễn nàng từng nghe nói qua. tuy trước kia sống bần cùng, có điều bây giờ không còn như trước. nhà người ta muốn nhà có nhà, quan trọng là còn có cửa thân thích là nhà họ Tây giúp đỡ, cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt. tuy cậu cả tuổi hơi lớn, nhưng chưa từng thành thân, không có gánh nặng, không giống nàng, còn có đứa bé.
Hiện giờ căn bản không phải người khác chọn cậu cả, mà là người ta cậu cả chọn người khác. Lúc trước đã cự tuyệt nhiều người được giới thiệu, nàng có nghe nói qua.
“Cô cứ nói mình có đồng ý hay không đi? Chỉ cần là đồng ý, cháu đi hỏi cho. Cô à, cô cũng chớ ngại, có thể hưởng phúc ai lại nguyện ý chịu tội. bỏ qua thôn này, cô còn muốn tìm người tốt như vậy thì sẽ rất không dễ. không cần phải nói cái khác, người nhà bọn họ tâm tính thiện lương, nhất định sẽ không bạc đãi Nha Đản.” Đại Yến vừa nhìn phản ứng c Ngọc Trân, ừm, có cửa đây, vì thế tiếp tục thêm chút lửa.
“Ta, ta, ” Ngọc Trân mặt đỏ rần. người chồng trước là cho anh trai chị dâu trực tiếp làm chủ cho, nào có người hỏi nàng có nguyện ý hay không. Có điều giống như Đại Yến nói, bỏ lỡ là sẽ không còn, không vì mình, cũng phải vì Nha Đản, “Ta e nhà người ta không chịu.” Ngọc Trân ngay cả cổ cũng đỏ.
“Vậy được rồi. cô đã đồng ý thì không thể đổi ý. Cháu sẽ đi hỏi cho cô.” Đại Yến nói xong nhấc chân ra ngoài. Ngọc Trân nhìn theo bóng lưng Đại Yến, trong lòng đập bùm bùm, thầm hận chính mình, cũng đã gả đi một lần, sao còn không có tiền đồ như vậy.
Cậu cả làm sao lại không đồng ý, cậu là người thành thật, chuyện gì đều do trong nhà làm chủ, nhà ông ngoại bên kia lại càng tin tưởng ánh mắt nhà họ Tây bên này.
Ngọc Trân bên này cũng dễ nói. anh trai chị dâu nhà nàng hận không thể sớm gả nàng ra ngoài, đỡ ở nhà ăn nhờ ở đậu. Chờ đến ngày Ngọc Trân và cậu cả thành thân, anh trai chị dâu nàng mới trợn tròn mắt, trăm ngàn lần không ngờ rằng Ngọc Trân mang con gả theo, thế mà còn gả cho nhà tốt như vậy. lúc ấy liền dài mắt, cực kì hối hận vì đối tốt với Ngọc Trân. Sau này muốn mướn ít ánh sáng, phỏng chừng Ngọc Trân nhớ hận bọn họ, cũng không chịu.
Tây Viễn đối cửa hôn nhân này c cậu cả cũng rất hài lòng. cái gọi là có phúc không cần vội, không phúc chạy đoạn trường. cái phúc của cậu cả xem ra đã tới. Ngọc Trân không nói cái khác, tối thiểu sẽ không chèn ép cậu cả. nàng dù theo mặt nào mà nói đều cần dựa vò nhà họ Tây, chỉ cần không ngốc sẽ biết phải làm gì.
Nha Đản rất dễ nói. bé con còn nhỏ, căn bản cái gì cũng không hiểu, chỉ cần cậu cả đối xử tốt, như con gái ruột là được.
Quả nhiên, qua không bao ngày, Tây Viễn thuận đường cùng Tây Minh Văn đến nhà ông ngoại, còn chưa vào cửa sân, đã nghe thấy Nha Đản mở miệng gọi cậu cả là cha, cậu cả vui tươi hớn hở đáp lại.