Xuyên Đến Cánh Đồng Lúa Xanh Xanh

Chương 81: Chương 81: Cho gà ăn




“Ngài ơi, ta van ngài.” Lý Oai Cổ vừa vào sân nhà họ Tây thì quỳ xuống trước ông nội làm người nhà họ Tây nhất là Tây Viễn nhảy dựng lên.

“Oai cổ à, có chuyện gì đứng lên nói. Sao vừa vào cửa đã xuống quỳ vậy?” Ông cụ vội vàng nói, đưa tay ra nâng Lý Oai Cổ.

“Ngài đồng ý với ta đi, ngài ơi, ta đây là không có đường sống.” Lý Oai Cổ nước mắt rơi xuống, Tây Minh Văn cũng vội đã chạy tới dìu hắn.

Lý Oai Cổ không có cách nào đứng lên, nghĩ rằng người nhà họ Tây không muốn dùng mình, trong lòng lạnh một nửa.

” đứa nhỏ này, ngài cái gì mà ngài, ta chỉ là ông già nhà họ Tây, cháu vẫn gọi ta là chú cơ mà. Lúc trước gọi thế nào giờ cứ gọi thế ấy.” Ông cụ cũng nóng nảy, tuy ‘ngài ‘ nghe rất sướng tai nhưng lại không hợp với mình. Ông chỉ là một lão hán trồng ruộng bình thường, chẳng qua so với trước trong nhà có thêm một cái tường viện.

“Dạ, chú, cháu chỉ là, cháu chỉ là, cháu nhất định làm tốt, chỉ cần ngài đồng ý, cháu, cháu…” Lý Oai Cổ là người thành thật, muốn biểu biểu quyết tâm lại không biết nói sao, cháu cháu cả buổi cũng không nói ra hết câu.

“Oai cổ à, ngồi xuống đây,, ngồi xuống từ từ nói, đừng nóng vội, nào.” Bà cụ lấy ghế nhỏ dưới bệ cửa sổ tới cho Lý Oai Cổ để cho hắn ngồi xuống.

“Không cần ạ, cháu không ngồi, cháu, cháu…” Vốn Lý Oai Cổ nhìn thấy người nhà họ Tây cũng không đến mức như vậy, có điều từ khi nhà họ Tây xây sân lớn, xây chuồng gà thì ở trong lòng hắn, nhà họ Tây liền không giống với lúc trước, là người nhà có tiền. làm việc cho nhà người ta, đó là làm công, là đứa ở, người ta nói gì thì mình nghe đấy.

“Không cho phép gọi là ngài nữa. Cháu cứ gọi là chú là được. đứa nhỏ này, có chuyện gì cứ nói đi, đến cả buổi mà ta chẳng nghe ra cháu có chuyện gì!”

Ông cụ chịu thôi, Lý Oai Cổ làm cho mọi người đều hồ đồ.

“Cháu, cháu muốn hỏi thử, cháu có thể tới nhà ngài cho gà ăn không?” Ông cụ vừa nói, Lý Oai Cổ liền bừng tỉnh. Hắn quá lơ ngơ, đến nhà người ta nhờ giúp mà cũng quên nói.

“À, chuyện này à,” ông cụ nhìn con trai cả, không biết làm sao. Tây Viễn muốn dùng Lý Đắc Mạch, đã thương lượng với người trong nhà, ông cụ cũng thích Lý Đắc Mạch, người sống chính trực, nói chuyện làm việc cũng lanh lẹ.

“Chú, chú nể mặt cha mẹ cháu, chú cũng biết nhà cháu rồi, vợ cháu nếu cứ thế thì sẽ phát điên đến mức không nhận ra ai mất, nhà cháu chắc cũng tan tành.” Lý Oai Cổ còn đánh đòn tình cảm. Hắn là người thành thật, có muốn lợi dụng tình cảm cũng sẽ không biết làm sao. cha mẹ hắn và ông cụ nhà họ Tây cũng chỉ là quen biết, căn bản không có giao tình gì. Bảo người ta nể mặt cha mẹ đã khuất của mình? Căn bản là không có gì để nể.

“Đứa nhỏ này, chuyện nhà cháu ta cũng biết, chúng ta là hương thân láng giềng…., cháu đi về trước, việc này ta đã biết, sẽ nhớ cho cháu. Đến lúc đó muốn dùng cháu thì sẽ để thằng cả và cháu trai ta đi tìm.” Ông cụ vốn muốn nói để Tây Minh Văn đi tìm hắn, nhưng lại nghĩ đến người vợ ở nhà kia vừa thấy nam nhân khác liền điên điên khùng khùng, Tây Minh Văn đi không thích hợp, vội vàng sửa miệng.

“Dạ, chú, cháu nhất định sẽ làm rất tốt, nhất định làm rất tốt!” Lý Oai Cổ nghe ông cụ không đồng ý ngay tại chỗ, trong lòng nghĩ việc này nhất định không được. nhà người ta bỏ tiền công, tìm ai mà không tìm, tội gì dùng hắn, mang theo phiền toái lớn.

Lý Oai Cổ cẩn thận mỗi bước đi bỏ đi, hi vọng tan biến, ngẫm lại tình huống trong nhà. Hắn ở dưới cây đa đầu thôn, ôm đầu ngồi xổm cả buổi, thẳng đến khi bầu trời tối đen, ngẫm lại vợ con trong nhà đang chờ mình về cho ăn mới kéo bước chân nặng nề đi về nhà.

Về đến nhà, cảnh trong phòng tối lửa tắt đèn, vợ hắn ngay cả cũng không muốn thắp. đi vào lạnh nồi lạnh bếp, vợ ngồi ở trên giường, mấy đứa bé nghe được hắn vào nhà thì mắt nhìn sang. Nhà như vậy, ngay cả một ít không khí sống cũng không có.

Có điều ông trời không thu, hắn phải chống đỡ mà sống. Lý Oai Cổ đi đến bếp lò, đổ nước và gạo vào nồi, lấy đá đánh lửa nhóm bếp, ngọn lửa ánh lên người lúc lớn lúc nhỏ, lúc sáng lúc tối.

Nhà họ Tây bên này cũng ưu sầu, Lý Oai Cổ vì sao muốn đến nhà mình cho gà ăn, người nhà họ Tây có thể hiểu rõ ràng. vốn muốn tìm người làm việc trôi chảy cho bớt lo, nếu dùng Lý Oai Cổ, sự tình khẳng định nhiều lắm. không nói chuyện khác, Tây Minh Văn và ông cụ không thể tùy tiện đến chuồng gà.

“Oai cổ là người thành thật, làm việc cũng trung thực, không biết làm trò ác ý.” Ông cụ mềm lòng, ông ở trong thôn tới tới lui lui, thường xuyên nghe chuyện của nhà Lý Oai Cổ. nhà như thế còn là nhà sao.

“Vợ hắn nếu không ai trêu vào thì cũng không gây ra chuyện.” Tây Minh Văn cũng không phải tâm địa cứng rắn, Lý Oai Cổ so với mình lớn hơn vài tuổi, lúc nhỏ còn cùng nhau chơi đùa, giờ thành như vậy nhìn thấy cũng khó chịu.

“Cũng phải, dùng ai mà không phải là dùng, chỉ cần là người tay chân chịu khó là sẽ bớt việc.” Bà cụ nói, đàn bà lại càng dễ mềm lòng.

“Con lớn nhà đó năm nay mười tuổi, bình thường đều theo lý oai cổ ra ruộng, chắc cũng có thể giúp nhà mình làm việc.” mẹ Tây Viễn nói. nàng hơi chần chờ, dù sao thanh danh vợ Lý Oai Cổ ở trong thôn không tốt, cơ mà người sáng suốt cũng biết chuyện gì xảy ra. giờ nữ nhân kia lại điên điên khùng khùng, chắc sẽ không ảnh hưởng đến thanh danh mình, bằng không ông bà cụ nghĩ nhiều hơn nàng và Tây Minh Văn đã sớm phủ định.

“Còn không phải sao, nhà đó có hai đứa con trai, giờ đều đã giúp việc được.” Bà cụ nhớ tới chuyện năm mới, lão nhân Lý gia còn sống, cuộc sống tuy khó khăn, nhưng còn chưa tới tình trạng hiện giờ.

“Vậy nói với chú ấy, thử đến làm một thời gian vậy.” Tây Viễn bất đắc dĩ. người trong nhà đều nhìn mình, còn tìm các loại lý do, vừa muốn thuyết phục Tây Viễn cũng là thuyết phục chính mình.

Hắn nếu không đồng ý, ra mòi mọi người trong lòng đều khó chịu. Nhưng Lý Oai Cổ và nhà bọn họ qua lại không nhiều lắm, hắn không quá hiểu, cho nên phải xem thử dùng có thuận tay không. không thể bởi vì tắc đồng tình mà làm loạn nhà mình được.

“Được, ngày mai kêu tiểu Vi và Thành Tử nói cho oai cổ một tiếng, để hắn dọn dẹp rồi lại đây.” Ông cụ thở dài nhẹ nhõm một hơi, bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng nhả ra một hơi thuốc.

Ngày hôm sau, Lý Oai Cổ đang ngồi trong sân nhà mình.

Vốn luôn chết lặng mà sống, không cảm thấy nhiều thống khổ. giờ đột nhiên có hi vọng rồi lại tan biến, Lý Oai Cổ cảm thấy cuộc sống không có hi vọng gì.

con trai cả của hắn Lý Đông là một đứa có hiểu biết. tuy chỉ có mười tuổi nhưng vì tình huống đặc thù trong nhà, đứa bé này chín chắn tương đối sớm. có điều tính cách cũng giống cha, là một đứa trẻ thành thật.

Thấy Lý Oai Cổ mày ủ mặt ê, tâm tình đứa trẻ cũng không tốt. nó rất ít khi ra ngoài chơi, trẻ con cùng tuổi trong thôn luôn lấy chuyện của mẹ cười nó. Lâu dần, đứa bé này không thích ra ngoài, chỉ ở nhà hoặc ra ruộng giúp cha làm việc.

“Lý Đông, Lý Đông.” Hai người đối diện mày ủ mặt ê, bên ngoài sân truyền đến tiếng gọi Lý Đông.

“Cha à, là Vệ Thành và Tây Vi.” Lý Đông thấy thì nhảy dựng lên. chẳng qua bước vài bước lại dừng lại, vội vàng nói với cha mình, do do dự dự, không biết có nên đáp lại một tiếng. Tây Vi và Vệ Thành ở trong đám trẻ con trong thôn rất phong cách, chung quanh luôn có một đám tiểu thí hài, Lý Đông chỉ có thể nhìn từ xa, trong lòng âm thầm hâm mộ.

“Ôi, Thành Tử, tiểu Vi, hai đứa vào đi.” Lý Oai Cổ thấy người nhà họ Tây đến, trong mắt lại lần nữa dấy lên hi vọng, đi vài bước ra mở cửa sân.

“Không vào đâu ạ, bác cả Lý, ông cháu bảo cháu và anh hai nói cho chú biết, dọn dẹp rồi đến nhà cháu cho gà ăn.” Tây Vi dùng giọng nói oang oang trẻ con của mình nói với Lý Oai Cổ một tiếng rồi cùng Vệ Thành chạy đi.

“Ôi, ôi, được, được, đi ngay, đi ngay đây.” Tây Vi và Vệ Thành đã chạy xa, Lý Oai Cổ mới như tỉnh lại từ trong mộng, miệng đáp lời không biết nói cho ai nghe.

Cứ như vậy, một nhà Lý Oai Cổ không mấy ngày đã dời đến trong đại viện nhà họ Tây. vợ hắn cũng không mỗi ngày ngồi ở đầu giường mà ngồi ở trong sân làm đế giày. tuy nhiều việc nàng không nhớ rõ, nhưng làm giầy cho người trong nhà lại không quên. cho nên trẻ con người lớn nhà Lý Oai Cổ, duy nhất không thiếu chính là giầy đi dưới chân. Vợ hắn mặc dù hơi điên, chẳng qua không gây hại gì, chỉ thấy đàn ông khác mới phát tác.

Nhà cũ của bọn họ, Lý Oai Cổ không có việc gì sẽ trở về chiếu ứng, sau này con cái trong nhà thành thân còn dùng.

người nhà họ Tây thử việc vài ngày, cảm thấy Lý Oai Cổ làm việc nghiêm túc, vợ hắn cũng không có gì nguy hại, liền không mướn những người khác nữa.

Lý Oai Cổ cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hiện giờ làm xong việc, nhìn thấy sân nhà xanh mướt, nhìn thấy vợ ở trong sân cúi đầu làm giày, Lý Oai Cổ cảm thấy gia đình trước đây đã trở lại, trên mặt khi không thường xuất hiện nụ cười vu vơ.

Người trong thôn không lâu liền biết chuyện này, người hiểu lí lẽ cảm thán người nhà họ Tây thiện tâm, cũng có người mở miệng ghen tị, nói này nói nọ.

“Đều nói Lý Oai Cổ thành thật, ta thấy tâm nhãn cũng không ít. nhà họ Tây thuê người, người khác còn chưa ra mặt hắn đã chiếm được.” thím Lý vừa hâm mộ vừa ghen tị, trừng lớn con mắt trân châu nói đến Lý Oai Cổ.

” hai gian phòng mới lại còn xây cái sân lớn thế, đúng là có tiền là muốn đốt.” con dâu cả Nhà họ Từ thần tình khó chịu. nhà họ Từ và nhà họ Tây ở cạnh nhau. vốn nhà Tây Minh Võ ở nhà cũ còn đỡ, nhìn không ra khác biệt quá lớn. giờ Tây Minh Võ sát nhà họ xây nhà mới, cũng giống nhà anh cả hắn Tây Minh Văn xây nhà cao cửa rộng, làm nhà họ Từ bọn họ nhìn muốn bao nhiêu bủn xỉn có bấy nhiêu bủn xỉn! Nhà bọn họ là vì không có chỗ khác để đi, bằng không thà rằng chuyển nhà cũng sẽ không ở cạnh nhà họ Tây. thật là tức chết người.

Có điều bất kể đỏ mắt thế nào khó chịu thế nào, bọn họ ở trong lòng cũng phải thừa nhận, nhà họ Tây hiện giờ có tiền, không giống với nhà bình thường trong thôn.

“Thì phải rồi, có tiền là muốn khoe khoang. Nghe nói trẻ con nhà người ta ăn thịt đã rồi, không có việc gì còn dành củ cải khô ăn khen ngon.” bác gái Trương cũng cảm thán, việc này không biết sao lại truyền thành như vậy, Tây Viễn nếu nghe thấy không biết phản ứng thế nào.

Không quản bọn họ nói thế nào, cuộc sống ở nhà họ Tây cứ theo lẽ thường trôi qua, không bị chút ảnh hưởng.

Lý Oai Cổ rất quý trọng cơ hội lần này, mỗi ngày quét tước chuồng gà sạch sẽ. Bởi vì ông cụ và Tây Minh Văn không tiện tới, bình thường đều là Tây Viễn và mẹ hoặc bà cụ tới nhìn một cái, đem những chỗ cần phải chú ý nói cho Lý Oai Cổ.

Lý Oai Cổ tuy phản ứng không nhạy, thắng ở chịu khó chịu làm, một lần không hiểu rõ, tiếp tục nói hai lần là hắn có thể làm.

Lý Đông trí nhớ tốt hơn cha, nghe bọn Tây Viễn nói đều ở bên cạnh rất dụng tâm ghi nhớ, trở về nếu cha làm không đúng thì sẽ có Lý Đông uốn nắn, không có việc gì còn giúp cha dọn chuồng gà, tiêu độc, cho gà ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.