Xuyên Đến Cuộc Sống Khổ Bức Của Giáo Chủ Ma Giáo

Chương 74: Chương 74: [Phiên ngoại ba]




Nhìn một thân mang quần áo bệnh nhân của Ân Tử Mạch, tâm tình Lam Liệt xao động cứ như vậy một chút một chút mà nảy lên, như thế nào cũng đều áp không được.

Trải qua hai đời người, Lam Liệt liều một lần nhắm mắt mà gượng gạo muốn hôn lên.

“Ân?” Ân Tử Mạch động cũng chưa động, giơ lên âm cuối ân một tiếng.

Lam Liệt: “……”

Giống như là khí cầu căng phồng, nhẹ nhàng chọc một cái, xì một tiếng, sau đó nhanh chóng xẹp xuống. Cỗ dũng khí của Lam Liệt bị Ân Tử Mạch một âm cuối chọc thành khí cầu xẹp lép.

Hắn gục đầu, nắm vạt áo, sau đó nâng mắt nhìn Ân Tử Mạch, giơ tay ở trên mặt y vuốt ve một phen, nói: “Kỳ thật vừa rồi ta là nhìn thấy trên mặt ngươi có gì đó nên ta mới đến gần như vậy.”

Ân Tử Mạch diện vô biểu tình mà nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm, nhưng con ngươi cơ hồ vẫn không nhúc nhích, Lam Liệt yên lặng mà nuốt nước miếng, ý đồ lảng sang chuyện khác, nói: “Mạch Nhi, ngươi là khi nào xuyên qua đây?”

(Đùa chứ, khổ thân Lam Lam vc. Vợ ngạo kiều như vậy, hai kiếp của anh hẳn phải khổ cực lắm.)

“Không rõ ràng lắm.” Ân Tử Mạch nhàn nhạt mà nói, “Ta luyện công tẩu hỏa nhập ma, hôn mê sau đó chưa từng tỉnh lại. Đợi khi ta tỉnh lại liền ở chỗ này, cũng chính là hôm nay.”

Lam Liệt cảm khái nói: “May mắn ta cũng xuyên không, bằng không ngươi một mình ở bên này, sinh hoạt sẽ như thế nào.”

Ân Tử Mạch trầm mặc không nói lời nào, như là đang ngẩn người, lại có lẽ chỉ là đơn thuần không muốn mở miệng nói chuyện.

Lam Liệt sớm đã thành thói quen với cái tính cách này của Ân Tử Mạch, trong quá khứ hắn nói mười câu, Ân Tử Mạch có thể hồi hắn một câu đều xem như không tồi. Hắn lại chính là cực kì yêu Ân Tử Mạch tính tình lạnh lùng này.

Nguyên bản cho rằng duyên phận của hai người ở một khắc hắn chết kia đã hoàn toàn bị cắt đứt, không nghĩ tới chẳng những không chết, lại còn một lần nữa gặp lại, Lam Liệt cảm thấy trời cao đã cho hắn cơ hội như vậy, nếu không nắm chắc, thì không bằng chính mình đâm đầu vào tường chấm dứt cuộc sống nhanh một chút.

Để đem người cột vào bên mình, chuyện thứ nhất chính là làm y dọn đến phòng bệnh của hắn.

Vì thế, chờ đến lúc chạng vạng, trợ lí cao cấp Tạ Ngôn của Lam Liệt, mang theo tư liệu đi vào phòng bệnh, nhìn đến trong phòng có một nam nhân lạ mặt, còn tưởng rằng đi nhầm phòng bệnh.

Xác nhận đây đúng là phòng bệnh của Lam Liệt, Tạ Ngôn đi vào, không dấu vết mà đánh giá Ân Tử Mạch một phen, mở miệng hỏi: “Xin hỏi anh là?”

Ân Tử Mạch từ đầu đến giờ đều là nghe Lam Liệt nói, rồi mới miễn cưỡng lựa chọn trả lời hay không trả lời, càng miễn bàn là Tạ Ngôn nói. Y dựa vào giường bệnh, vẻ mặt lạnh nhạt, phảng phất hoàn toàn không có nhìn thấy Tạ Ngôn.

Tạ Ngôn cho rằng y không có nghe được chính mình hỏi chuyện, đi qua đem tư liệu đặt lên bàn, lại hỏi một lần: “Xin hỏi anh là vị nào? Nơi này là phòng Lam tổng, anh có phải đi nhầm phòng bệnh hay không?”

Ân Tử Mạch rốt cuộc nâng mí mắt nhìn cậu một cái, khi tầm mắt Ân Tử Mạch dừng ở trên người Tạ Ngôn, Tạ Ngôn mạc danh cảm thấy toàn thân phát lạnh, cậu một lần nữa nhìn về phía Ân Tử Mạch, nhưng lại phát hiện Ân Tử Mạch đã dừng tầm mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Tạ Ngôn nhìn qua, cũng chỉ có thể nhìn đến sườn mặt y, nhưng chính là một cái nhìn nghiêng như vậy, lại làm Tạ Ngôn bỗng nhiên trong lòng nhảy dựng.

Cậu không thể nói là cảm giác gì, tê tê dại dại, thật giống như là bị điện giật. Ân Tử Mạch nghiêng mặt như vậy nhìn ngoài cửa sổ, gương mặt cùng phần cổ đường cong dị thường mê người, có lẽ là nằm ở bệnh viện đã lâu, da thịt tái nhợt như một tờ giấy trắng, nhưng loại cảm giác ốm yếu này lại càng làm người muốn bảo vệ.

Tạ Ngôn ngốc tại chỗ, thình lình bên tai truyền đến một tiếng nói khó chịu: “Cậu đang nhìn cái gì?!”

Tạ Ngôn tức khắc hoàn hồn, quay đầu nhìn thấy mặt Lam Liệt ẩn ẩn tức giận, Tạ Ngôn vội nói: “Lam tổng, tư liệu ngài muốn, tôi đặt trên bàn.”

Lam Liệt không có trả lời cậu, hướng tới phía Ân Tử Mạch đi qua, Tạ Ngôn đi theo phía sau hắn, thật cẩn thận mà nói: “Lam tổng, người này……”

Lam Liệt quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu, trong mắt hàm chứa ý vị cảnh cáo, Tạ Ngôn chưa bao giờ gặp qua Lam Liệt tức giận như thế, trong lúc nhất thời đầu óc trống rỗng.

“Cậu có thể đi về, tư liệu đợi chút nữa tôi sẽ xem, mấy ngày tới cậu đều không cần tới đây, có chuyện tôi sẽ chủ động liên hệ cậu.” Lam Liệt nói, sau đó liền không để ý tới Tạ Ngôn, đi đến bên người Ân Tử Mạch, ôn nhu nói: “Mạch Nhi, đang nhìn cái gì?”

Tạ Ngôn đang muốn ra khỏi phòng, nghe được thanh âm Lam Liệt như vậy phía sau lưng, cậu nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rơi vào trong phòng, dưới ráng chiều, Lam Liệt hơi cúi người, vẻ mặt ôn nhu mà nhìn Ân Tử Mạch, mà Ân Tử Mạch nhấp môi nhìn ngoài cửa sổ, ngẫu nhiên ngoái đầu lại liếc cậu một cái.

Tạ Ngôn đột nhiên cảm thấy, cậu ở trong phòng này giống như một cái bóng đèn thật lớn, vội vàng đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa.

Thẳng đến khi đi ra khỏi bệnh viện, Tạ Ngôn mới đột nhiên nhớ tới, mới vừa rồi người nọ dựa vào giường bệnh, còn không phải Ân Tử Mạch mà Lam Liệt muốn cậu tìm sao?

Nhưng trên tư liệu viết Ân Tử Mạch tính cách lạc quan rộng rãi, đặc biệt bình dị gần gũi…… Tạ Ngôn hồi tưởng một chút thời gian ngắn ngủi ở phòng bệnh, như thế nào đều nhìn không ra vị Ân Tử Mạch kia đến tột cùng nơi nào là bình dị gần gũi!

Rõ ràng toàn thân đều như là tràn ngập năm chữ to “Người sống chớ đến gần”! Hơn nữa vẫn là viết hoa bôi đậm!

Tạ Ngôn đi rồi, Lam Liệt cầm lấy tư liệu trên bàn, mở ra trang thứ nhất, mặt trên là ảnh của Ân Tử Mạch.

Lam Liệt nhìn lướt qua liền lật, nhưng thấy Ân Tử Mạch cũng nhìn, hắn lại mở trở về nhìn nhìn lại.

“Mạch Nhi, cái này không phải ngươi, không có gì nhưng vẫn phải nhìn một chút.” Lam Liệt giải thích.

Ân Tử Mạch: “Đôi mắt giống nhau.”

Lam Liệt đã sớm phát hiện điểm này, Ân Tử Mạch trước đây cùng Ân Tử Mạch hiện tại, trừ bỏ da trắng nõn giống nhau, trên mặt chỗ tương tự nhất chính là đôi mắt, đều là mắt đào hoa, thời điểm nhìn người, đuôi mắt hơi hướng lên trên, có thể làm tâm tư người gợn sóng.

Ảnh chụp Ân Tử Mạch cười đến mi mắt cong cong, còn Ân Tử Mạch bên người ánh mắt đạm nhiên tĩnh như thu thủy.

Lam Liệt cười nói: “Ta là thích ánh mắt của ngươi như bây giờ hơn.”

Ân Tử Mạch nhìn hắn một cái, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu, Lam Liệt như là minh bạch suy nghĩ trong lòng y, nói: “Đó chính là chủ nhân thân thể của ngươi, nhìn thực vui sướng.”

Ân Tử Mạch nghi hoặc nói: “Vui sướng?”

Lam Liệt cười nói: “Đúng vậy, vui sướng, cùng mèo chiêu tài giống nhau mà cười tủm tỉm.”

Ân Tử Mạch: “……” Y nghĩ nghĩ, nói: “Mèo chiêu tài khá tốt.”

“Không có việc gì, chúng ta cũng không cần mèo chiêu tài, ta có tiền.” Lam Liệt nói. ( Này này này, câu cuối là như nào vậy, ỷ mình giàu sao Lam tổng, không được khoe tiền như vậy nha nha nha)

Ân Tử Mạch dùng ánh mắt như nhìn tên nhà giàu mới nổi mà nhìn hắn, Lam Liệt cười tủm tỉm nói: “Cho nên, ngươi không cần mèo chiêu tài làm gì, ta sẽ nuôi ngươi.”

Ân Tử Mạch giật giật khóe miệng, nhưng chung quy chưa nói cái gì.

Hai người ngồi ở một chỗ xem xong tư liệu, Ân Tử Mạch vẻ mặt mờ mịt, hỏi: “Lam Liệt, ngươi sẽ viết tiểu thuyết sao?”

Lam Liệt: “……” Hắn lắc đầu: “Sẽ không.”

Ân Tử Mạch không nói nữa, nhưng Lam Liệt nhanh chóng đoán được suy nghĩ trong lòng y, nói: “Không cần lo lắng, chờ ngươi xuất viện, về sau liền đến nhà ta đi, không cần viết tiểu thuyết, cũng sẽ không có bất luận kẻ nào nghi ngờ thân phận của ngươi.”

Ân Tử Mạch vẻ mặt muốn nói lại thôi mà nhìn Lam Liệt, Lam Liệt bị y nhìn, tim đột nhiên nảy nhanh hơn vài cái, hắn khẩn trương mà đem ngón tay nắm thành nắm tay, sau đó lại buông ra, lòng bàn tay chảy mồ hôi, hắn lén lút đem lòng bàn tay ở trên quần áo xoa xoa, hít sâu một hơi làm bộ vô tình mà chạm chạm tay Ân Tử Mạch. ( Lam Lam à, anh vẫn là nên học cái thói mặt dày ba thước của Cố đại ca nhà ta đi a, hắc hắc)

Ngoài dự đoán chính là, Ân Tử Mạch thế nhưng không có né tránh.

Lam Liệt tức khắc không rảnh lo suy nghĩ Ân Tử Mạch đến tột cùng là không cảm giác được hay là không ngại hắn đụng chạm, hắn liền dùng tư thế này một phen cầm tay Ân Tử Mạch, gắt gao mà dùng sức cầm.

Sau đó, hắn giống như là chờ đợi bị tuyên án, ngồi đến thẳng tắp, thở cũng không dám thở mạnh.

Thời gian từng khắc từng khắc mà qua đi, kỳ thật cũng chỉ vài giây, nhưng với Lam Liệt mà nói, lại như là qua ngàn vạn năm.

Hắn ngồi đến thân thể đều sắp tê dại, không dám lại tiếp tục động tác, cũng không dám nhìn mặt Ân Tử Mạch, sợ từ trên mặt Ân Tử Mạch nhìn đến đều là biểu tình chán ghét.

Nhưng mà, Ân Tử Mạch không có hất tay hắn ra.

Lam Liệt đợi chờ, thấy Ân Tử Mạch trước sau không có rút tay ra, tức khắc mừng rỡ như điên!

Hắn run rẩy, hô một tiếng: “Mạch Nhi?”

Ân Tử Mạch không có trả lời hắn, nhưng như thế này đối với Lam Liệt mà nói đã là tiến bộ, một vạn bước kinh hỉ!

Hắn thật cẩn thận, giống như là nâng niu bảo bối ngàn năm mà nắm tay Ân Tử Mạch, cảm giác được ngón tay của y có điểm lạnh, Lam Liệt liền đem hai tay của hắn đồng loạt ấp vào, dùng lòng bàn tay ấm áp của mình sưởi ấm cho y.

“Ta chỉ là không muốn động.” Ân Tử Mạch nhàn nhạt mà nói. ( Lười đến cực điểm:v)

Lam Liệt: “……”

Hắn tức khắc uể oải.

Ân Tử Mạch đem vẻ mặt của hắn thu hết vào đáy mắt, liền nắm lấy tay Lam Liệt, thấy Lam Liệt biểu tình ủy khuất hạ xuống nhưng ngay sau đó lại bốc cháy lên ý chí chiến đấu, Ân Tử Mạch trong mắt nổi lên một mạt ý cười.

Một mạt ý cười chỉ chợt lóe mà qua, đợi cho Lam Liệt một lần nữa bừng bừng khí thế, Ân Tử Mạch lại khôi phục bộ dáng lạnh nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.